Tự tử...và chấm hết

Chị Uyên, nói hay lắm, thật ra em cũng có ý của chị, nhưng e nói ra thì quá nặng lời
còn em Ngọc, em nghĩ sao nếu như bạn Giang đang thật sự buồn chán? ko hiểu em nghĩ gì mà lại phát ngôn như thế? đây cũng là vấn đề thảo luận nghiêm túc mà???
 
Chẳng biết ai ở đây thương hại em Giang, còn chị thì chắc chắn là không như thế đâu, em yên tâm. Chị nghĩ là chị hiểu những cảm giác em bây giờ đang phải trải qua. Những khi em thấy buồn bã, tuyệt vọng nhất và không ai ở bên cạnh em, thì hãy nhớ một điều rằng luôn có chính bản thân em là chỗ dựa cho em nương tựa, và tìm đến với người khác để được lắng nghe, được chia sẻ hoàn toàn không có gì xấu, hay đáng xấu hổ cả. Những ai đã nặng lời với em, thì chị tin rằng họ cũng không hề cố tình có ý như vậy đâu :) Hay ít ra khi họ tức giận, nghĩa là họ còn quan tâm, còn có phản ứng, nếu thờ ơ, lãnh đạm thì mới là đáng sợ em ạ.

[-o< Cầu cho em mọi chuyện tốt lành, mong em chóng vui và tìm ra được mục đích thực sự cho cuộc sống của mình. :x :* >:-D<
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mà đọc những dòng em Giang viết, chị lại thấy giống giống một người nào đó trong 4rum của mình ;)
 
hi`, có cần phải nặng lời thế không, con người ta ko có ai để chia sẻ, tới lúc bức xúc không chịu nổi mới phải viết ra những dòng này.....đừng nghĩ là họ không nhận thức được, cũng đừng nghĩ là mình đã hiểu được hết mọi hoàn cảnh, có những giây phút người ta ko đủ lý trí sáng suốt để suy nghĩ nữa, việc của mình đâu phải là thách người ta nhảy xuống vực....:)

Nhớ có lúc mình sắp rơi xuống vực cũng đã có người đưa tay kéo mình lên^__^ nhưng dù sao cũng đừng bao giờ mong được chết, bởi nếu ấy nghĩ ấy không có gì, thì cuộc sống là thứ duy nhất ấy còn lại, nếu ấy nghĩ ấy không còn ai, thì bản thân ấy chính là người duy nhất ấy còn lại, hãy tự yêu thương lấy mình một chút...^__^

It 's hard to survive in the jungle of life
Amamos la vida:)
 
Cái ý nghĩ tự tử thì hẳn ai cũng đã từng nghĩ đến ít nhất 1 lần ( đấy là mình đoán mò). Đúng là thỉnh thoảng tớ cũng thấy chán như ấy :( chán lắm nhỉ! Thỉnh thoảng tớ cũng thấy mình là người thừa, đời chẳng có mình thì cũng vẫn tươi đẹp như thường. Mà đúng là như vậy thật! Chắc chúng ta chết cũng chẳng ai thương !!!:(( -->chán ra phết. Hic!
Nhưng mà thỉnh thoảng tớ lại thấy khác. Hôm trước tớ xem 1 phim về người máy. Nó gần như là 1 con người thật...& nó dành hết quãng đời của nó, cố gắng, nỗ lực, tự hi sinh cái "bất tử" của mình để mong được công nhận một điều: "nó là một con người-người sống"_ điều mà chúng ta sinh ra đã có, đã được ban tặng_1 món quà vô cùng quý giá. Thế là tớ cũng thấy: hình như mình đang hưởng một đặc ân vô giá mà mình ko biết trân trọng, đó là mình được sống làm người....(chuối vãi!!)
Đấy là nói lí thuyết thế thôi, chứ đâu phải dễ gì thực hành được. Đâu phải ai cũng yêu đời vì đôi khi...hichic you cảm thấy như bị bỏ rơi. Nhưng thực sự là không phải thế. Xung quanh mình, bao bạn bè quan tâm...vd điển hình là khi ấy viết bài này thì không ít người vào đây ủng hộ ấy, không phải vì thương hại ấy mà vì chúng ta thực sự cảm thông với nhau. Chúng ta là bạn mà!!!
Tớ dốt văn lắm, chẳng biết nói gì nữa. Có thể những điều ây đang trải qua sẽ ko dễ dàng nguôi đi =những lời nói của bọn tớ, mà nó phải được thực tế chứng minh. Rồi ấy sẽ thấy tầm quan trọng của ấy, bây giờ có lẽ chưa...:D
Dù sao thì bọn tớ...._bạn của ấy, sẽ luôn luôn bên cạnh, ủng hộ, và quan tâm đến ấy. Đừng buồn thế nữa, mọi người sẽ buồn theo đấy :((!!!
 
úi xời , ông chỉ được cái mồm to , có giỏi thì chết đi !
thách đấy !
con trai đíu gì mà yếu đuối thế ! có mới bị thế đã muốn tự tử ! tao thật thất vọng về mày !
được đấy mày thích kurt thì mày cứ tự tử như kurt đi !!!!! tao hứa sẽ mua vàng mã cho mày ! okay !!!
 
mày có phải con trai của lớp T2 ko ??
theo truyền thống con trai T2 , nghịch ngợm hiếu động mạnh mẽ ! vì thế mỗi chuyện đó mà khiến mày đau khổ dằn vặt thế sao !
đã là đàn ông con trai thì phải hướng tới tương lai , hãy để lại nhưng u uất phiền muộn phía sau ! hãy sống vui vẻ , đừng dùng cái chết để giải quyết mọi việc !
tao chỉ nói thế thôi , vì tao cũng biết hết chuyện của mày,và tao cũng chơi thân với mày , hi vọng mày sẽ từ bỏ mọi suy nghĩ ngu đần đấy đi !!!! mà mày đừng giống kurt nữa , đừng để 27 tuôi tao phải đi đám tang mày !!!!
thế nhé !!!!
 
........ anh hai nói cái gì thế ...... rủa anh G chết sớm ah ???.......[-x ......
 
ko phải rủa ! nhưng phải nói thế nó mới tỉnh ra được !
sống trên đời này phải biết yêu quý bản thân mình trước đã ! nếu ko yêu được người ta thì thôi việc đếch gì phải tự tử !!! ko yêu nổi bản thân mình làm sao yêu được người khác !!!
 
:) Cương suy nghĩ chín chắn lắm, lại biết lo cho bạn nữa, nhưng mà nên chịu khó đặt mình ở vị trí của người khác và hiểu vấn đề sâu xa ra một tí kưng yêu ạ ;) Nỗi đau chỉ mất đi một khi nó được lắng nghe mà thôi... Cái bạn đang cần bây giờ là sự chia sẻ em ạ, cho nhẹ bớt gánh đau, vậy thôi. Còn nếu đã thực sự có ý nghĩ đi tự tử thì có lẽ là bạn đã chẳng lên đây viết ra những dòng vừa rồi như thế, em hiểu không em... :shy:
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Túm lại trong một câu : Được sống đã là một điều hạnh phúc. Cứ tâm niệm thế đi, dù có điều dogdead gì xảy ra, hay bất cứ điều khốn nạn nào dồn dập xuống đầu thì cũng sẽ sống được. Ko phải chỉ cứ khư khư gặp chuyện, chán nản và nghĩ đến cái Chết. Yếu đuối.
Có thể tôi ko hiểu hết những hoàn cảnh sống khác. Nhưng tôi nghĩ, tôi lăn lê và va chạm với cuộc sống này đủ để thấy những điều cực kì khốn nạn dập xuống đầu những người tôi yêu mến nhất. Tôi cũng chỉ biết trân mắt đứng nhìn họ đau đớn và khổ sở vì không thể giúp được gì hơn. An ủi ư? Điều họ cần ko phải thế... Nên đừng nghĩ chuyện của mình là to tát. Cứ nghĩ ra xa hơn, sẽ không thấy ngột ngạt nữa...
Chỉ thế thôi. Có thể tôi nặng lời, có thể tôi ko biết thông cảm hay thấu hiểu. Nhưng cậu trai ạ, khi 16t như cậu, tôi cũng đã trải qua nhiều điều dogdead lắm rồi. Gần như là đủ đau đớn đấy. Nên tôi hiểu...
Đứng dậy em ơi sống cõi đời
Dù đời đau khổ đến mười mươi
Em về điểm phấn to son lại
Ngạo với nhân gian một nét cười...

Và giờ tôi đã sống rất mạnh mẽ. Còn cậu, sẽ làm được gì?... Hay ngồi đó khóc lóc than thở, và cầu mong ai đấy giúp đỡ hay an ủi mình?
 
Cương ah , mày nói đúng lắm , nhưng tao chả thấy con trai lớp mình đứa nào cá tính tôm tính cả , sang tin mà học các em ấy nhé .
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Trích thơ của Antonio Junior :
Chết là hết
Hết đói meo
Hết cả lo nghèo
Meo meo meo .
Thế đã đủ cho cái topic này vui vui lên tẹo nào chưa nhỉ ? Có lẽ nên chấm dứt topic đc rồi đấy.
 
Uhm, nói như em Ngọc nói thì... các anh chị lớn tuổi, dở hơi, dư calo, biến hết đi. hờ hờ... chúng ta còn trẻ, bồng bột, trẻ con... đúng quá... Cứ làm đứa trẻ con 16, ngửa tay ra xin tiền bố mẹ, rồi đụng chuyện là nghĩ đến cái chết. Cứ thế mà sống, em nhể? ;)
 
Ko , em ko có ý nói như vậy với chị đâu ,ý của em tương tự như của Chi ấy .Dân tộc ta vốn có tính hiếu khách mà !Có lẽ bài của em khó hiểu , em sửa nó vậy.
 
Như Elie Wiesel đã nói đấy nỗi đau, mất mát của mỗi người là to lớn nhất đối với bản thân họ, chuyện có thể là nhỏ nhặt đối với người khác, song với họ lại là tổn thất vô bờ bến, cho nên mỗi sự so sánh sẽ là một lời xúc phạm. Vả lại những lúc như thế này thì trạng thái cảm xúc của người trong cuộc sẽ rất khác biệt đối với những người ngoài cuộc cho nên dù có muốn lắm chúng ta cũng không thể giúp họ được gì nhiều nhặn cả ngoài việc lắng nghe và là bờ vai để người ta nương tựa, hơn thế nữa em Giang lại còn nhỏ cho nên cũng không thể trách em được, ai yêu lần đầu cũng vậy cả thôi, khờ khạo, ngốc nghếch. :shy:

Như mình quen mấy người bạn lớn tuổi đấy, 1 anh học làm bác sĩ chỉ còn mỗi 1 năm nữa là tốt nghiệp rồi, vậy mà chỉ vì đổ vỡ chuyện tình cảm mà bở dở dang sự học. Bây giờ thì anh ý chẳng còn thấy thiết gì nữa rồi, suốt ngày ngồi bấm điện tử. 1 anh khác thì cũng tương tự như vậy, phải bỏ 1 năm không đi học để có thể lấy lại được thăng bằng, bây giờ thì đã ra trường và có việc làm ổn định. Nói như vậy để thấy rằng để đối mặt, chiến đấu, chiến thắng được nỗi đau tuyệt đối phải là những con người có bản lĩnh và mạnh mẽ. 8-|

Còn để trưởng thành thì mỗi người chỉ có một và duy nhất chính bản thân họ trên con đường tự hoàn thiện bản thân mà thôi, ngoài ra không ai khác. Những ai muốn thay đổi, can thiệp vào cái spritual growth path đó của người khác nghĩa là họ đang sợ hãi phải một mình đi trên chính con đường riêng của họ. :shy:
 
Oh`............. :D :D :D nếu đã là cảm xúc càng đau khổ buồn bực thì có lẽ hết cũng nhanh thoai...... :D :D :D chẳng thấy post bài rì ở đây nữa là đủ biết..... :D :D :D

Oh`.... :D :D :D có người nói mình ghê quá..... :D :D :D


Oh`... chị Mỹ Ngọc chỉ định làm vui ko khí mà sao có người hiểu lầm ghê thế nhỉ........ :D :D :D


Chị Trang kể mí cái chuyện đấy làm mình :lol: đàn ông mà :lol: :D :D :D
 
Would you know my name if I saw you in Heaven?
Would you feel the same if I saw you in Heaven?
I must be strong and carry on,
'Cause I know I don't belong here in Heaven .......

bạn Giang- ko còn gì để nói à ?
 
Đứa nào nói đến 2 chữ "Tự tử" là đứa đáng chết, nhưng không được tự quyết mà phải giết chết nó, cho nó biết là cuộc sống đẹp đến thế nào, cho nó biết chết là một sự vô nghĩa không thể bù đắp được, chết là khi con người ta đã làm được những gì đó - cho dù ít ỏi - cho cuộc sống muôn màu, để đền đáp công ơn cho những ai đã sinh ra mình, có công nuôi nấng, hay ngay cả những người xung quanh, thậm chí cả những ai chưa quen biết...
Những suy nghĩ không đẹp! :(
 
Bùi Thu Uyên đã viết:
Túm lại trong một câu : Được sống đã là một điều hạnh phúc. Cứ tâm niệm thế đi, dù có điều dogdead gì xảy ra, hay bất cứ điều khốn nạn nào dồn dập xuống đầu thì cũng sẽ sống được. Ko phải chỉ cứ khư khư gặp chuyện, chán nản và nghĩ đến cái Chết. Yếu đuối.
Có thể tôi ko hiểu hết những hoàn cảnh sống khác. Nhưng tôi nghĩ, tôi lăn lê và va chạm với cuộc sống này đủ để thấy những điều cực kì khốn nạn dập xuống đầu những người tôi yêu mến nhất. Tôi cũng chỉ biết trân mắt đứng nhìn họ đau đớn và khổ sở vì không thể giúp được gì hơn. An ủi ư? Điều họ cần ko phải thế... Nên đừng nghĩ chuyện của mình là to tát. Cứ nghĩ ra xa hơn, sẽ không thấy ngột ngạt nữa...
Chỉ thế thôi. Có thể tôi nặng lời, có thể tôi ko biết thông cảm hay thấu hiểu. Nhưng cậu trai ạ, khi 16t như cậu, tôi cũng đã trải qua nhiều điều dogdead lắm rồi. Gần như là đủ đau đớn đấy. Nên tôi hiểu...
Đứng dậy em ơi sống cõi đời
Dù đời đau khổ đến mười mươi
Em về điểm phấn to son lại
Ngạo với nhân gian một nét cười...

Và giờ tôi đã sống rất mạnh mẽ. Còn cậu, sẽ làm được gì?... Hay ngồi đó khóc lóc than thở, và cầu mong ai đấy giúp đỡ hay an ủi mình?

Chị gì ơi...em thích cái cách viết của chị :p nghe nó hơi bị phũ phàng nhưng mà em nghĩ thế là đúng ....dù có chuyện gì thì được sống là 1 điều hạnh phúc :D và đừng có bắt mình fai wa nghĩ về 1 cái gì...cứ sống...yêu thương những người mình yêu thương nhất...cố gắng hết sức của mình để cuộc sống có nghĩa,...chỉ sợ đến cố gắng cũng ko chịu cố thôi :shy:
 
Back
Bên trên