Đỗ Kiều Anh
(dka)
New Member
"Fall is another spring when each leaf is a flower".
Trời mùa thu sau mưa sao mà trong trẻo thế. Lái xe lên đỉnh đồi, tự nhiên cả một khoảng trời xanh ngắt hiện ra, nắng vàng rực rỡ, cái nắng ngọt ngào của mùa thu nhẹ nhàng đặc sánh như mật ong chứ không phải là thứ nắng chói chang như những ngày hè. Hai bên đường trải rộng đến dãy núi xa xa là một bức tranh phối cảnh với đủ sắc màu của lá mùa thu... xanh, vàng, da cam, nâu, đỏ, tía, hồng... Mọi ngày mình vẫn qua con đường này mà hôm nay bỗng ngỡ ngàng nhận ra là mùa thu đã về, là lá đã đổi màu... Ôi mùa thu New England. Tự nhiên thấy nhớ quá lần nào 2 đứa nắm nhau đi liên miên dưới những tán cây nghe tiếng lá khô vỡ lạo xạo dưới chân, nhớ mấy chú sóc nhảy thoăn thoắt giữa những cành cây, nhớ màu nắng, màu lá mùa thu năm nào. Mà cũng chỉ vào năm thôi nhỉ, sao mà thấy lâu như đã vài thế kỷ. Hình như lâu lắm rồi mình chẳng có thời gian để mà nhìn đến xung quanh. Con cái, nhà cửa, công việc, bài vở... trăm thứ bộn bề lo toan nên chẳng có thời gian đâu mà để ý đến thời khắc chuyển mùa. Chỉ một chút nữa thôi là sẽ về đến nhà, sẽ nhìn thấy bọn nhóc tranh nhau chạy ra cửa để đón mẹ, rồi chúng nó sẽ nhao nhao kể cho mình nghe là đã làm gì cả ngày... Mọi lần thì mình chỉ cố về nhà thật nhanh mà sao hôm nay lại chỉ mong quãng đường này cứ dài ra bất tận ...
Sao mà nhớ mùa thu ngày xưa, mỗi buổi trưa đi học về đạp xe thong dong trên những phố phường Hà Nội. Mọi người thì hay nhớ hoa sữa, riêng mình thì lại chẳng thích cái mùi ấy bao giờ, mà nhớ nhất là vỉa hè ngập lá sấu vàng ở đường Trần Phú. Mà cây sấu đến là lạ, mùa nào cũng thấy đẹp. Tháng 3, lá sấu non mới nhú, xanh đến nõn nà. Tháng 4 hoa sấu rụng đầy đường như những ngôi sao nhỏ màu xanh cốm. Cả mùa hè, cây sấu xanh ngăn ngắt, để cứ mỗi lần đạp xe qua là mình lại ngửa cổ lên xem quả sấu lớn đến chừng nào rồi... Tháng 11, lá sấu vàng ươm, rơi xuống đất vài ngày rồi mà vẫn giữ được màu vàng nguyên si như lúc còn ở trên cây...
Trời mùa thu sau mưa sao mà trong trẻo thế. Lái xe lên đỉnh đồi, tự nhiên cả một khoảng trời xanh ngắt hiện ra, nắng vàng rực rỡ, cái nắng ngọt ngào của mùa thu nhẹ nhàng đặc sánh như mật ong chứ không phải là thứ nắng chói chang như những ngày hè. Hai bên đường trải rộng đến dãy núi xa xa là một bức tranh phối cảnh với đủ sắc màu của lá mùa thu... xanh, vàng, da cam, nâu, đỏ, tía, hồng... Mọi ngày mình vẫn qua con đường này mà hôm nay bỗng ngỡ ngàng nhận ra là mùa thu đã về, là lá đã đổi màu... Ôi mùa thu New England. Tự nhiên thấy nhớ quá lần nào 2 đứa nắm nhau đi liên miên dưới những tán cây nghe tiếng lá khô vỡ lạo xạo dưới chân, nhớ mấy chú sóc nhảy thoăn thoắt giữa những cành cây, nhớ màu nắng, màu lá mùa thu năm nào. Mà cũng chỉ vào năm thôi nhỉ, sao mà thấy lâu như đã vài thế kỷ. Hình như lâu lắm rồi mình chẳng có thời gian để mà nhìn đến xung quanh. Con cái, nhà cửa, công việc, bài vở... trăm thứ bộn bề lo toan nên chẳng có thời gian đâu mà để ý đến thời khắc chuyển mùa. Chỉ một chút nữa thôi là sẽ về đến nhà, sẽ nhìn thấy bọn nhóc tranh nhau chạy ra cửa để đón mẹ, rồi chúng nó sẽ nhao nhao kể cho mình nghe là đã làm gì cả ngày... Mọi lần thì mình chỉ cố về nhà thật nhanh mà sao hôm nay lại chỉ mong quãng đường này cứ dài ra bất tận ...
Sao mà nhớ mùa thu ngày xưa, mỗi buổi trưa đi học về đạp xe thong dong trên những phố phường Hà Nội. Mọi người thì hay nhớ hoa sữa, riêng mình thì lại chẳng thích cái mùi ấy bao giờ, mà nhớ nhất là vỉa hè ngập lá sấu vàng ở đường Trần Phú. Mà cây sấu đến là lạ, mùa nào cũng thấy đẹp. Tháng 3, lá sấu non mới nhú, xanh đến nõn nà. Tháng 4 hoa sấu rụng đầy đường như những ngôi sao nhỏ màu xanh cốm. Cả mùa hè, cây sấu xanh ngăn ngắt, để cứ mỗi lần đạp xe qua là mình lại ngửa cổ lên xem quả sấu lớn đến chừng nào rồi... Tháng 11, lá sấu vàng ươm, rơi xuống đất vài ngày rồi mà vẫn giữ được màu vàng nguyên si như lúc còn ở trên cây...