Đào Huy Kiên
(spider kien)
Thành viên<br><a href="http://www.hn-ams.org/forum
Tình yêu nên nhẹ nhàng
Tôi là một chàng trai nhẹ nhàng. Lần đầu tiên đến rạp chiếu phim, hôm đó có hai bộ phim “Cổ điển” và “Kẻ huỷ diệt”, tôi chọn “Cổ điển”, một phim tâm lí của Hàn Quốc bởi tôi ghét phim hành động. Những màn đuổi bắt gay cấn, những pha hành động thót tim không hợp với tôi. Đối với tôi, cuộc sống chỉ nên là những gì thật nhẹ nhàng, hạnh phúc chỉ nên là những gì thật bình dị và tình yêu thì thật nhẹ nhàng nhẹ nhàng thôi. Thứ tình cảm sôi nổi sẽ không đi đến đâu. Hãy xem gương Romeo và Juliet đấy, họ biết trước mối tình của mình sẽ không đi đến đâu nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân. Mặc cho hai dòng họ ngăn cấm, họ vẫn để thứ tình cảm sôi nổi ấy dẫn bước. Và rồi kết cục thế nào? Người uống thuốc độc, kẻ dùng dao kết liễu đời mình.
Tình yêu nên là những gì tự nhiên nhất, như cây cối đâm chồi vào mùa xuân, như ve kêu vào mùa hạ, như lá vàng vào mùa thu, như tuyết rơi vào mùa đông, đừng bao giờ theo đuổi một mối tình đơn phương, cũng đừng theo đuổi những mối tình không cân xứng, những thứ tình cảm ấy chỉ chuốc lấy bi kịch mà thôi.
Tôi may mắn có được một tình yêu như ý. Tôi và Ly học cùng lớp cấp ba. Ngày đầu tiên ở lớp mới, thầy chủ nhiệm xếp cho hai đứa tôi ngồi cùng một bàn. Tôi mến Ly ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tóc cột cao làm khuôn mặt trông thật thông minh, khi xoã tóc Ly lại là cô gái hiền nhất thế gian. Tôi chăm chú ngắm mỗi khi Ly xoã tóc ra rồi cột lại, đó là cả một màn trình diễn nghệ thuật, giống như người nghệ sĩ dương cầm lướt tay trên những phím đàn vậy. Sách vở của Ly luôn được bọc bìa dán nhãn cẩn thận, đồ dùng của Ly cái nào như cũng vừa mới mua. Cái bàn của chúng tôi chẳng có hàng rào ngăn cách nhưng như hai thế giới tách biệt vậy, phía tôi là khu ổ chuột còn phía Ly là khu nhà giàu sang trọng. Chẳng phải tôi quá cẩu thả mà vì so sánh với Ly thì đúng như thế đấy. Một hôm tôi cầm nhầm chiếc khăn mùi soa của Ly, về đến nhà mới biết, tôi đưa lên mũi thì thấy một mùi thơm nhẹ nhàng, thoảng qua khiến tôi ngây ra. Đó là... mùi con gái.
Tôi mến Ly, Ly cũng mến tôi. Không chỉ tôi mến cô, ai từng gặp Ly cũng đều mến cô. Những thằng con trai nghịch như quỷ lớp tôi cứ mỗi lần sứt chân sứt tay chẳng bao giờ xuống phòng y tế mà cứ nhờ Ly băng bó. Không chỉ mến tôi, ai cô cũng mến, đến cái thằng Quân dở người trong lớp chẳng ai chơi cùng cô cũng nói chuyện vui vẻ. Một lần thằng Quân bị lũ con trai trong lớp mang dép vứt vào nhà vệ sinh nữ, cả buổi ngồi ngẩn ngơ không biết làm thế nào còn cả lớp hí hửng khi thấy nó như thế. Hết giờ, tôi tìm Ly mượn quyển sách thì thấy Ly đang bí mật trả cái dép cho thằng Quân. Tôi không giận Ly đã cứu nguy cho cái thằng đáng ghét kia mà chỉ càng thấy mến cô hơn.
Thấm thoát một năm học trôi qua nhưng tôi và Ly vẫn chỉ dừng lại ở chữ “mến”. Chỉ đến năm lớp mười một, khi cô Hoá hỏi xem ai muốn vào đội tuyển thi học sinh giỏi hoá thì cơ hội của tôi mới đến. Tôi không thích cũng chẳng ghét môn Hoá nhưng bởi Ly giơ tay nên tôi cũng giơ tay theo. Từ đó tôi hay qua nhà hỏi Ly những bài tập Hoá nhưng các bạn biết đấy đó chỉ là cái cớ thôi. Nhờ tinh thần ham học hỏi ấy cộng với trí óc chẳng đến nỗi nào tôi bắt đầu cho cả lớp thấy một tài năng hoá học mới được khai quật lên bằng chiếc xẻng, cái cuốc của thần Cupiđông. Kì thi vòng trường chọn học sinh đi thi Hoá thành phố, 2 cái tên được chọn là tôi và Ly. Tôi càng được dịp qua nhà Ly nhiều hơn. Những giờ học nhóm dần được kéo dài hơn sang những câu chuyện phiếm, không gian học thì dần được kéo rộng sang quán chè, hàng kem.
“Ly thích ăn kem vào mùa đông Nam ạ”
“Ừ mùa đông ăn kem thích thật đấy”
Rồi tôi nắm tay Ly nhẹ nhàng...
"Rồi tôi nắm tay Ly nhẹ nhàng"
Mối tình của chúng tôi rất suôn sẻ. Nó đã kéo dài 9 năm với những cái nắm tay nhẹ nhàng, những lời nói dịu dàng, những cái ôm thật khẽ và những nụ hôn mơn man ngọt ngào. Giờ tôi là một nhân viên ngân hàng nhà nước lớn còn Ly vừa được vào biên chế giáo viên của mái trường khi xưa chúng tôi học chung. Chỉ cần hết năm nay, khi số cổ phiếu tôi mua ưu đãi của ngân hàng mình được phép chuyển nhượng, tôi sẽ mua được một ngôi nhà. Tôi sẽ cưới Ly. Mọi chuyện như đã an bài sẵn cho tôi và Ly, hạnh phúc của chúng tôi thật nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, có ai ngờ năm thứ mười của tôi và Ly sẽ không phải là một đám cưới mà là một cuộc chia tay.
Một tối tôi rẽ qua nhà Ly định rủ em đi chơi thì gặp một cô bé học trò đến tìm cô giáo. Thật không may cho cả tôi và con bé, Ly đi vắng.
- Tôi là chồng chưa cưới của cô Ly.
- Dạ . Thầy ơi, em thắc mắc sao cô Ly không kể có người yêu đẹp trai thế thầy nhỉ?- cô bé cười khúc khích.
- Cô ấy cũng chẳng kể cho tôi có cô học trò lém lỉnh thế đâu- tôi cười hiền.
Cô bé đạp xe đi về. Tôi cũng nổ máy quay về. Trên đường đi tôi vẫn còn ghi lại hình ảnh cô bé cười với tôi. Đôi mắt cô bé loé lên những vô tư nghịch ngợm của tuổi học trò. Tôi nhớ lại lúc ấy dường như không phải ngọn đèn đường chiếu sáng cho tôi mà chính là ánh mắt cô bé đã chiếu sáng cho tôi.
(còn tiếp)
Tôi là một chàng trai nhẹ nhàng. Lần đầu tiên đến rạp chiếu phim, hôm đó có hai bộ phim “Cổ điển” và “Kẻ huỷ diệt”, tôi chọn “Cổ điển”, một phim tâm lí của Hàn Quốc bởi tôi ghét phim hành động. Những màn đuổi bắt gay cấn, những pha hành động thót tim không hợp với tôi. Đối với tôi, cuộc sống chỉ nên là những gì thật nhẹ nhàng, hạnh phúc chỉ nên là những gì thật bình dị và tình yêu thì thật nhẹ nhàng nhẹ nhàng thôi. Thứ tình cảm sôi nổi sẽ không đi đến đâu. Hãy xem gương Romeo và Juliet đấy, họ biết trước mối tình của mình sẽ không đi đến đâu nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân. Mặc cho hai dòng họ ngăn cấm, họ vẫn để thứ tình cảm sôi nổi ấy dẫn bước. Và rồi kết cục thế nào? Người uống thuốc độc, kẻ dùng dao kết liễu đời mình.
Tình yêu nên là những gì tự nhiên nhất, như cây cối đâm chồi vào mùa xuân, như ve kêu vào mùa hạ, như lá vàng vào mùa thu, như tuyết rơi vào mùa đông, đừng bao giờ theo đuổi một mối tình đơn phương, cũng đừng theo đuổi những mối tình không cân xứng, những thứ tình cảm ấy chỉ chuốc lấy bi kịch mà thôi.
Tôi may mắn có được một tình yêu như ý. Tôi và Ly học cùng lớp cấp ba. Ngày đầu tiên ở lớp mới, thầy chủ nhiệm xếp cho hai đứa tôi ngồi cùng một bàn. Tôi mến Ly ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tóc cột cao làm khuôn mặt trông thật thông minh, khi xoã tóc Ly lại là cô gái hiền nhất thế gian. Tôi chăm chú ngắm mỗi khi Ly xoã tóc ra rồi cột lại, đó là cả một màn trình diễn nghệ thuật, giống như người nghệ sĩ dương cầm lướt tay trên những phím đàn vậy. Sách vở của Ly luôn được bọc bìa dán nhãn cẩn thận, đồ dùng của Ly cái nào như cũng vừa mới mua. Cái bàn của chúng tôi chẳng có hàng rào ngăn cách nhưng như hai thế giới tách biệt vậy, phía tôi là khu ổ chuột còn phía Ly là khu nhà giàu sang trọng. Chẳng phải tôi quá cẩu thả mà vì so sánh với Ly thì đúng như thế đấy. Một hôm tôi cầm nhầm chiếc khăn mùi soa của Ly, về đến nhà mới biết, tôi đưa lên mũi thì thấy một mùi thơm nhẹ nhàng, thoảng qua khiến tôi ngây ra. Đó là... mùi con gái.
Tôi mến Ly, Ly cũng mến tôi. Không chỉ tôi mến cô, ai từng gặp Ly cũng đều mến cô. Những thằng con trai nghịch như quỷ lớp tôi cứ mỗi lần sứt chân sứt tay chẳng bao giờ xuống phòng y tế mà cứ nhờ Ly băng bó. Không chỉ mến tôi, ai cô cũng mến, đến cái thằng Quân dở người trong lớp chẳng ai chơi cùng cô cũng nói chuyện vui vẻ. Một lần thằng Quân bị lũ con trai trong lớp mang dép vứt vào nhà vệ sinh nữ, cả buổi ngồi ngẩn ngơ không biết làm thế nào còn cả lớp hí hửng khi thấy nó như thế. Hết giờ, tôi tìm Ly mượn quyển sách thì thấy Ly đang bí mật trả cái dép cho thằng Quân. Tôi không giận Ly đã cứu nguy cho cái thằng đáng ghét kia mà chỉ càng thấy mến cô hơn.
Thấm thoát một năm học trôi qua nhưng tôi và Ly vẫn chỉ dừng lại ở chữ “mến”. Chỉ đến năm lớp mười một, khi cô Hoá hỏi xem ai muốn vào đội tuyển thi học sinh giỏi hoá thì cơ hội của tôi mới đến. Tôi không thích cũng chẳng ghét môn Hoá nhưng bởi Ly giơ tay nên tôi cũng giơ tay theo. Từ đó tôi hay qua nhà hỏi Ly những bài tập Hoá nhưng các bạn biết đấy đó chỉ là cái cớ thôi. Nhờ tinh thần ham học hỏi ấy cộng với trí óc chẳng đến nỗi nào tôi bắt đầu cho cả lớp thấy một tài năng hoá học mới được khai quật lên bằng chiếc xẻng, cái cuốc của thần Cupiđông. Kì thi vòng trường chọn học sinh đi thi Hoá thành phố, 2 cái tên được chọn là tôi và Ly. Tôi càng được dịp qua nhà Ly nhiều hơn. Những giờ học nhóm dần được kéo dài hơn sang những câu chuyện phiếm, không gian học thì dần được kéo rộng sang quán chè, hàng kem.
“Ly thích ăn kem vào mùa đông Nam ạ”
“Ừ mùa đông ăn kem thích thật đấy”
Rồi tôi nắm tay Ly nhẹ nhàng...

"Rồi tôi nắm tay Ly nhẹ nhàng"
Mối tình của chúng tôi rất suôn sẻ. Nó đã kéo dài 9 năm với những cái nắm tay nhẹ nhàng, những lời nói dịu dàng, những cái ôm thật khẽ và những nụ hôn mơn man ngọt ngào. Giờ tôi là một nhân viên ngân hàng nhà nước lớn còn Ly vừa được vào biên chế giáo viên của mái trường khi xưa chúng tôi học chung. Chỉ cần hết năm nay, khi số cổ phiếu tôi mua ưu đãi của ngân hàng mình được phép chuyển nhượng, tôi sẽ mua được một ngôi nhà. Tôi sẽ cưới Ly. Mọi chuyện như đã an bài sẵn cho tôi và Ly, hạnh phúc của chúng tôi thật nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, có ai ngờ năm thứ mười của tôi và Ly sẽ không phải là một đám cưới mà là một cuộc chia tay.
Một tối tôi rẽ qua nhà Ly định rủ em đi chơi thì gặp một cô bé học trò đến tìm cô giáo. Thật không may cho cả tôi và con bé, Ly đi vắng.
- Tôi là chồng chưa cưới của cô Ly.
- Dạ . Thầy ơi, em thắc mắc sao cô Ly không kể có người yêu đẹp trai thế thầy nhỉ?- cô bé cười khúc khích.
- Cô ấy cũng chẳng kể cho tôi có cô học trò lém lỉnh thế đâu- tôi cười hiền.
Cô bé đạp xe đi về. Tôi cũng nổ máy quay về. Trên đường đi tôi vẫn còn ghi lại hình ảnh cô bé cười với tôi. Đôi mắt cô bé loé lên những vô tư nghịch ngợm của tuổi học trò. Tôi nhớ lại lúc ấy dường như không phải ngọn đèn đường chiếu sáng cho tôi mà chính là ánh mắt cô bé đã chiếu sáng cho tôi.
(còn tiếp)
Chỉnh sửa lần cuối: