Tâm sự riêng mình

Tự nhủ với mình sẽ bình tĩnh làm bài nhưng đã bao nhiều lần nhắc mà tâm lí k cho phép mình bình tĩnh nổi trc nỗi kí thi học kì. Cái cảm giác lạnh ngoài mà nóng trong rất khó chịu:((

Tự hỏi rặng tsao mình ngu Lý và ngu Hoá đến tột độ:((
 
Đến chuyện nhà người khác cũng phải bon chen là thế nào vầy?

Hết là hết. Qua là qua. Có 1 cái cuộc sống mới tốt đẹp như thế r sao k tận hưởng nó đi. Sao cứ đem lại sự bực mình cho ng khác vầy.
~
Cả đời ghét nhất emo :- j. Khó chịu lắm thì mới phải dùng.

Uh với cô thì, :-j nhạt.
 
Hey HA,
I miss the way u used to be.
I miss the way u cried when he broke your heart. I miss the way u cried when u knew he did not belong to u. I miss the way u smiled. I miss the way u wrote. I miss you innocence. I miss your carelessness. I miss the one who used to be fragile, vulnerable and sentimental. I miss the way u and your buddy walked on the street. I miss the way u loved someone.
 
Lại lang thang...

Ở nơi đó có phải anh đang chờ em

Chỉ khi mất mát con người mới học được cách trân trọng những gì mình đang có, 3 năm trước em đã đánh mất ý nghĩa sống của bản thân và anh đã giúp em tìm lại.

Giờ đây em đã mất anh và cũng tự hỏi ý nghĩa sống của bản thân là gì? Câu trả lời vẫn như 3 năm về trước: đó là tình yêu em dành cho anh! Nhiều người bảo yêu nhau là sống chết cùng nhau và em đã từng nghĩ vậy, anh cũng biết điều đó. Em hiểu những gì anh đã nói với em và hiểu cả những gì anh chưa thể nói.

- Em là 1 cô gái mạnh mẽ can đảm! Anh tin em sẽ sống tốt!

-

-Nếu em yêu anh, hãy vì anh mà sống. Sống đúng nghĩa!

-

- Hãy thay anh thực hiện ước mơ lớn nhất của anh, hãy đi đến cuối con đường của cuộc sống, thực hiện hoài bão của em và sống thật hạnh phúc. Ước mơ lớn nhất của anh là em sống hạnh phúc. Hãy tin sẽ có một câu chuyện cổ tích thứ hai. Anh vẫn luôn ở bên em,...anh sẽ chờ em ở cuối con đường, nhưng là cuối con đường.

-

- Hứa với anh! Em sẽ sống hạnh phúc!

-

- Anh mãi yêu em....tút..tút...tút...!

-

Em không nhớ mình đã ngồi bao lâu trong câm lặng, tim em như muốn ngưng đập,thế giới như sụp đổ dưới chân em, em làm mọi việc trong vô thức, em không muốn tin vào sự thật,anh đã rời xa em mãi mãi. Em cố tin rằng chưa hề có chuyện gì xảy ra, vui vẻ làm mọi việc nhưng em không dám nghe điện thoại vì em sợ. Để rồi em đã nghe,đã phải tin vào 1 sự thật rằng anh đã vĩnh viễn rời bỏ thế giới này trong tai nạn đó,trong cái ngày cả anh và em đều đang rất hạnh phúc mong từng giây phút được ở cạnh nhau.

Em đã nghe mẹ anh nói trong vô thức, nỗi đau đó như bóp nghẹn lấy trái tim em, em không thể nào thở và cũng không thể nói lên lời,em không thể khóc. Em là người có trái tim sắt đá phải không anh, mọi người đều khóc,từ người thân,bạn bè thân thiết đến cả những người bạn mới quen biết anh, còn em - người con gái anh yêu thì lại không hề rơi 1 giọt lệ mà vẫn nở một nụ cười.

Em không hiểu vì sao mình lại cười nhưng em biết anh mong em luôn cười,phải không anh? Tình yêu có cả hạnh phúc và khổ đau, có cả ngọt ngào và cay đắng! Chúng ta đã cùng nhau trải qua tất cả những cung bậc đó, nhưng đến giờ em mới hiểu thế nào là tận cùng của khổ đau và cay đắng, nó làm con người ta tê dại, nó có thể giết chết trái tim của một con người trong nụ cười!

Anh có biết lúc nghe cuộc điện thoại đó em muốn nói gào lên để níu giữ anh lại, để anh không rời xa em vậy mà cổ họng em tắc nghẹn,em không cất được lên lời. Em biết anh cũng mong được nghe giọng nói của em trong giây phút phải đối mặt với tử thần vậy mà em không thể nói,không thể nói được dù chỉ là 1 tiếng. Anh luôn là người nói lời xin lỗi,còn em thì luôn ương bướng không bao giờ chịu nhận mình sai.

Yêu nhau suốt bao năm mà em chưa từng 1 lần nói: ´´Em yêu anh´´, và ngay cả khi biết rằng em sắp anh mất em vẫn không thể nói với anh: ´´Em yêu anh!´´. Anh đã từng nói với em: ´´Em là người quan trọng nhất của anh´´, em đã bảo anh: ´´Em không tin´´.

Anh bảo: ´´Với anh sự nghiệp không là gì cả,anh có thể từ bỏ tất cả để được ở bên em. Giữa gia đình anh và em,nếu buộc phải chọn lựa anh sẽ chọn em, dù mọi người nghĩ anh bất hiếu. Em biết rõ anh không nói để nịnh em,em hiểu con người anh như thế nào.Sẽ có 1 ngày anh chứng minh cho em thấy: Em là người quan trọng nhất của anh!´´. Và anh đã chứng minh rồi đó, sự chứng minh phải trả bằng mạng sống của anh, trong giây phút đối mặt với sự sống và cái chết anh vẫn nhớ đến em, lo cho em, anh đã dùng chút sức lực cuối cùng để gọi cho em thay vì gọi một ai đó đến giúp anh, gọi cho 1 cô gái cách anh cả một đại dương chỉ để nói lời xin lỗi, anh lại thất hứa và thất hứa mãi mãi...

Valentine này cũng như bao valentine khác em vẫn một mình, nhưng đây là valentine đầu tiên em biết cô đơn và trống vắng là thế nào, em không còn được nghe giọng nói của anh, nhận những món quà của anh. Sau bao ngày anh ra đi giờ là lần đầu tiên em khóc, em đang khóc khi viết cho anh lá thư này,lá thư mà biết nó không thể được anh mở ra nữa, nhưng em tin anh đang đọc những gì em viết, phải không anh?

´´Em xin lỗi!´´, em đã quá ích kỉ khi đặt lên anh những gánh nặng quá lớn, vì em anh đã sống quá gấp gáp, không dành cho mình thời gian nghỉ ngơi, bỏ qua những phút giây bên bạn bè và gia đình để xây dựng sự nghiệp, để em không phải lo lắng cho cuộc sống sau này của chúng ta và để được về bên em, để em có thể dựa vào anh. Em luôn tự ti, em luôn cảm thấy không xứng đáng với anh nên đã luôn đẩy anh ra xa trong khi anh luôn cố gắng để có thể tới gần em. Đến bây giờ em vẫn luôn tự hỏi, tại sao anh lại chọn em?

- Một cô gái khiếm khuyết về cơ thể ngay từ khi mới chào đời, một cô gái không có gì giỏi giang. Anh là một người con trai hoàn hảo, mạnh mẽ và quyết đoán, một mẫu người mà bao cô gái mơ ước vậy mà lại là một người si tình nhất thế gian này. Anh đã bỏ mọi công việc, bỏ cả bản hợp đồng quyết định vận mệnh của anh để về bên em. Khi ca phẫu thuật của em thất bại, em phải trả giá bằng đôi chân của chính mình, em đã không bao giờ còn có thể đi lại được nữa cũng là lúc em quyết tâm phải nói lời chia tay với anh. Nhưng rồi em đã không làm được, em đã không thể thoát ra khỏi vòng tay anh. Em đã khóc, anh nói em thật ngốc, dù em có ra sao thì anh vẫn yêu em, em là người không thể thay thế.

Anh bảo em đừng hi sinh ngốc nghếch như vậy, bởi cho dù em có rời xa anh thì anh cũng không thể yêu một ai khác, em là tình yêu đầu tiên và duy nhất của anh. Anh không muốn trao em cho một ai khác, anh bảo em yêu là ích kỉ, anh muốn em hãy ích kỉ trong tình yêu, đừng rời xa anh, đừng đẩy anh ra xa em. Em hoàn toàn xứng đáng là người phụ nữ của anh, trong mắt anh em luôn là một thiên thần. Cho dù em không thể đi lại được nữa anh cũng không bao giờ rời bỏ em, anh sẽ là đôi chân của em, sẽ chăm sóc em suốt cuộc đời. Anh có biết em thực sự hạnh phúc thế nào khi nghe anh nói vậy không, em chỉ muốn những giây phút đó kéo dài mãi mãi.

Khi anh nói: ´´Anh sẽ ở lại chăm sóc em, không đi nữa´´, em rất muốn gật đầu nhưng rồi em lại đẩy anh ra, lại một lần nữa em đẩy anh ra đi, đẩy anh về thế giới của anh- một thế giới mà em không nghĩ mình có thể bước vào.

Lại vẫn lí do cũ,em đã lạnh lùng nói: ´´Em muốn anh hãy xây dựng sự nghiệp vững chắc,đừng cư xử trẻ con như vậy, em sẽ ổn´´. Em hiểu anh hụt hẫng và đau lòng thế nào, nhưng anh im lặng vì anh quá hiểu em, em sẽ không dễ thay đổi quyết định. Em biết không phải vì anh thiếu quyết đoán mà anh đã lại ra đi mà vì anh biết em sẽ có những hành động thiếu suy nghĩ chỉ để ép anh phải đi. Nên anh đã đi, nhưng anh không hề bỏ mặc em.

Em biết suốt 3 năm nay, kể từ ngày em phải ngồi trên chiếc xe lăn đó anh vẫn luôn âm thầm giúp đỡ em, anh vẫn luôn dõi theo từng bước đi trong cuộc sống của em. Anh biết em có lòng tự trọng cao, cho dù anh là người yêu của em thì em cũng không bao giờ chấp nhận một sự giúp đỡ nào của anh, em luôn cho rằng mọi thứ phải rõ ràng, đặc biệt về kinh tế nên anh không bao giờ nói cho em biết. Nhưng em cũng đâu phải là cô bé ngốc ngày nào, em đã biết và không muốn làm anh buồn.

Bởi em chưa bao giờ công khai mối quan hệ giữa hai chúng ta, gia đình em vẫn nhận sự giúp đỡ từ anh mà không hề hay biết, chỉ có em là cảm nhận được điều đó nhưng không thể nói ra vì trong thế giới của gia đình em anh chưa từng tồn tại. Không ai biết em đã có người yêu từ rất lâu rồi. Trong mắt mọi người em là một người con ngoan và chưa hề biết tình yêu là gì, luôn nghe lời người lớn.

Nhiều lúc anh đã cười và nói rằng:´´Anh như một tên gián điệp ấy, yêu em mà luôn phải hoạt động du kích, bao giờ cô bé của anh mới cho anh được bước vào thế giới của em đây? ´´.Giờ em mới thấy mình thật buồn cười, khi mà mỗi lần anh gửi quà tặng em em đều bảo :´´Anh giữ hộ em, sau này em sẽ nhận lại.´´

Anh cười :´´Con gái thật khó hiểu, sau này là bao giờ vậy cưng?´´.´´Sau này´´-giờ thì chắc không có sau này nữa! Nhìn lại căn phòng, em không hề có giữ một món quà nào của anh, không có một thứ gì để gợi nhớ về anh ngoài chiếc nhẫn anh đã trao cho em và em không thể không đeo nó. Nó là minh chứng cho tình yêu của hai chúng ta, là câu nói: ´´Em đồng ý đi cùng anh đến cuối cuộc đời´´.

Chiếc nhẫn vẫn còn đây, em vẫn ở đây và chờ đợi vậy mà anh không còn nữa, anh có biết em đang muốn vỡ tan ra không, em không mạnh mẽ, không can đảm, anh biết mà. Anh đã chuẩn bị mọi thứ để đón em về bên anh, sẵn sàng đối đầu với mọi sóng gió có thể xảy ra trong gia đình anh để đưa em vào thể giới của anh, để thế giới của hai chúng ta hoà làm một. Anh nói anh chỉ chờ một câu nói của em, chỉ cần em đồng ý và anh sẽ đến. Em đã im lặng không nói, em đã thực sự bị thuyết phục bởi anh nhưng sự cố chấp, tự ti trong em không cho em nói: ´´Em đồng ý´´.

Những tưởng lần này anh sẽ tiếp tục chờ đợi vì chúng ta còn quá trẻ, nhưng anh đã kiên quyết: ´´Anh sẽ không tiếp tục nhường nhịn em nữa, anh có thể chiều theo ý em trong mọi việc nhưng lần này thì không, anh sẽ xin phép gia đình em để đưa em đi.Anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta, anh không thể chờ đợi hơn nữa!´´. Và dù không gật đầu đồng ý nhưng em đã thuận theo ý anh, chúng ta đã dự tính rất nhiều cho tương lai, nghĩ đến những khó khăn mà cả hai sẽ phải đối mặt sau này, em những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với em từ đây, em sẽ không đơn độc trên đường đời nữa, em không hề nghĩ một ngày nào đó không có anh em sẽ phải làm sao dù trước đây em đã từng có ý nghĩ rời xa anh.

Cuộc đời không ai học được chữ ´´ngờ´´ phải không anh? Em có ngờ đâu ngày mà anh đến đón em cũng là ngày anh ra đi mãi mãi. Em không tin có một câu chuyện cổ tích thứ hai trong cuộc đời này, anh đã dắt em vào một thế giới cổ tích rồi lại bỏ mặc em mà rời khỏi thế giới đó. Anh đã mang đến hi vọng vào cuộc sống cho em và rồi hi vọng đó lại vụt tắt ngay khi nó vừa soi sáng tâm hồn em. Anh có biết em đã mất phương hướng khi không biết mình sẽ phải bắt đầu lại từ đâu, bước đi tiếp thế nào trên con đường dài này?

Chờ đợi là một điều khủng khiếp, nhưng không có gì để chờ đợi còn khủng khiếp hơn. Chết vì người mình yêu đã là một điều không dễ nhưng sống vì người mình yêu còn khó hơn rất nhiều.Em vẫn không thể bỏ được thói quen chờ điện thoại của anh hàng đêm, nhịp thở em như gấp gáp hơn mỗi khi điện thoại rung để rồi khi mở máy một cảm giác hụt hẫng lại ùa về, em lại bấm phím từ chối.

Từ chối bởi em biết đó không phải là anh, bởi em lại phải trở về với thực tại, trở về với sự thật em sẽ không bao giờ được nghe giọng nói của anh, được nép vào ngực anh ngủ ngon lành nữa. Em đang nhớ lại những kỉ niệm của hai ta, từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ, em luôn bảo anh cao quá, em ngước nhìn anh mỏi cổ lắm.

Anh cười lớn rồi bế em đặt lên chỗ ngồi cao hơn anh, anh bảo: ´´Giờ thì anh ngước nhìn em rồi đó!´´. Anh đã nói: ´´Nếu em không muốn bước vào thế giới của anh, thì anh sẽ bước vào thế giới của em, từ giờ anh sẽ không để em phải ngước nhìn anh mà anh sẽ cúi xuống để nhìn em!´´

Anh luôn ra sức bảo vệ em, anh không bao giờ muốn em phải chịu bất kì sự tổn thương nào, vậy mà đã có lúc em cố tình không hiểu anh. Yêu nhau nhưng thời gian được ở bên nhau của chúng ta không nhiều, những lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh có biết em khao khát được ở bên anh, chỉ để được ngắm nhìn anh, được lau những giọt mồ hôi cho anh khi anh làm việc, nhưng chính em lại mâu thuẫn với bản thân. Em đã lựa chọn cuộc sống xa anh với một suy nghĩ có thể làm tình cảm của chúng ta phai nhạt, để anh có thể quên em và bắt đầu một cuộc sống khác, để anh có thể yêu một người con gái khác- hoàn hảo hơn em, có thể chăm sóc anh suốt cuộc đời. Nhưng càng xa anh, em càng yêu anh và lại càng đau khổ, anh cũng vậy!

Sự xa cách không xoà nhoà được tình cảm của chúng ta mà nó lại làm tình yêu của chúng ta thêm sâu sắc. Anh đã nói rằng: ´´Được ở bên người mình yêu là điều hạnh phúc, anh biết việc chăm sóc một người vợ bị liệt không hề đơn giản nhưng anh muốn được làm điều đó, bởi đó là người anh yêu. ´´H à, em xin lỗi vì em luôn khiến anh buồn, khiến anh phải suy nghĩ nhiều hơn trong khi anh đã có nhiều áp lực, em thật ngốc phải không anh? Đáng lẽ em nên trân trọng quãng thời gian ngắn ngủi chúng ta được bên nhau thay vì tranh luận với anh về cuộc sống sau này, về việc chúng ta là người thuộc hai đẳng cấp khác nhau. Nhưng thời gian thì không quay trở lại,có lẽ mẹ anh đã đúng khi nói: Chúng ta không nên có một bắt đầu! Mặc dù vậy em cũng không hối hận khi chúng ta đã bắt đầu, em không hối hận vì đã yêu anh, đã cùng anh viết lên một cuốn tiểu thuyết tình yêu mà kết thúc của nó thật buồn! Em sẽ không để cuốn tiểu thuyết đó kết thúc bằng một bi kịch, bởi em biết anh muốn em để cuốn tiểu thuyết đó bước sang một trang mới, và không hề muốn nó dang dở.

Nơi kết thúc cũng là nơi bắt đầu, cuộc sống của em từ giờ sẽ trở nên khó khăn hơn, nhưng em sẽ không gục ngã đâu anh. Em sẽ không phụ lòng tin của anh. Em là một cô gái mạnh mẽ mà! Em sẽ học cách bước đi một mình, em đã sống trong sự che chở của anh quá lâu và giờ em cần phải đối mặt với những sóng gió của cuộc đời. Em tin rằng ở quanh đây, anh vẫn luôn ở bên dõi theo em, và muốn được nhìn thấy nụ cười của em phải không anh? Em sẽ chỉ khóc trong hôm nay thôi, chỉ khóc lúc này thôi. Em sẽ luôn mỉm cười. Cho dù chưa biết ngày mai sẽ ra sao, chưa biết em sẽ phải đi như thế nào. Nhưng em sẽ sống có ý nghĩa, sống vì tình yêu của anh dành cho em. Và em muốn nói với anh rằng:´´Em sẽ không viết câu chuyện cổ tích thứ hai, em chỉ viết câu chuyện cổ tích của em với một người, một người sẽ sống trong trái tim em,là anh đó!´´.Nhưng em sẽ sống hạnh phúc, và đi đến cuối con đường của cuộc sống này, bởi em yêu anh và bởi ở cuối con đường anh vẫn chờ em, phải không anh?

Hãy cười tươi, tình yêu của em, em sẽ thay anh thực hiện ước mơ con dang dở, thực hiện hoài bão của chúng ta. Hãy ở đó, ở nơi đó chờ em anh nhé! Em sẽ đến với anh khi em đã thực hiện xong những gì anh muốn em hứa. Chúng ta sẽ luôn mỉm cười và cùng nhau bước đi trên con đường đó, dù không thể nhìn thấy nhau, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau nhìn về một hướng.

Ở nơi đó, anh vẫn chờ em phải không?

:) So...
 
Đăng kí tín chỉ NEU, mệt mỏi, cực hình :|

Năm nay, nó phải ngồi bất lực trước cái máy tính :| lần đầu tiên nó phải nhờ bạn, mặc dù có đúng một môn :|

Nó ghét lúc này , ghét những người cố tình invi với nó ~X( Cảm giác khó chịu bao bọc toàn thân, không muốn ngủ .

Chỉ muốn lên cầu Long Biên hét thật toooooooooo
 
Ước gì tất cả những người tôi yêu quý đc hạnh phúc :)
Merry X-Mas
 
Lang thang trên mạng, gặp cái này..
Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người mà bạn thương yêu!

Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo.

Ấm áp không phải khi bạn nói "ấm quá", mà là khi có người thì thầm với bạn:"Có lạnh không?".

Ấm áp không phả...i khi bạn dùng hai tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn.

Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy.

Ấm áp chưa hẳn là khi bạn ôm ai đó thật chặt, mà là khi ai đó khoác vai bạn thật khẽ (là người bố thân yêu của bạn chăng?!).

Và ấm áp là khi mùa thu qua, cái lạnh ùa về… Có một ai đó khẽ thì thầm vào tai bạn: "Chúc ấy một mùa đông ấm áp!".

~~~
H là của mình :x

Merry Christmas cả nhà ♥ ♥ ♥ Shinnen omedeto. Kurisumasu Omedeto ♥
Đông có thế lạnh..
Nhưng ..

Một bàn tay ấm..
Một trái tim nóng..
Là đủ sưởi ấm tất cả r đúng k >:D<

Vậy mọi người hãy giữ 1 trái tim nóng qua mùa đông này nhé >:D<

*Ôm ôm*
Ngàn vạn yêu thương gửi tới mọi người ♥
 
Có những điều k bao h dám nói, có những tình cảm k bao h dám bày tỏ. Nhưng có lẽ nhiều khi k nói ra có lẽ tốt hơn...

Lỡ hẹn...

Không như phim ảnh, tớ và cậu gặp nhau giản dị như chính cuộc sống này.

Chung một lớp, chung cái hành lang ẩm ướt phía sau khu thư viện trường, chung cái ban công tầng ba rộng mở ngày nào cũng ra đón gió. Để tớ thầm cảm ơn số phận, đã để tớ hằng ngày ở cạnh cậu và yêu thương cậu nhiều đến thế.

“Nhóc nhìn nắng kìa, chạy dài trên nóc tôn hàng xóm, len lên từng tán cây và trải đầy phố!”. Nhìn cậu, tớ mỉm cười, nắng còn lung linh cả trong mắt…

Tớ trách mình khờ, khi một cái tin nhắn vu vơ cũng làm mình băn khoăn mãi. Có lẽ tớ ngốc, khi một cái icon trái tim cũng làm tớ thao thức cả đêm. Và có lẽ tớ yếu mềm khi nghỉ ngày chủ nhật ở nhà cũng cảm thấy nhớ nhớ.

Tớ trông thấy cậu đi từ hành lang lớp, dõi theo cậu mỗi khi cậu ngang qua chỗ mình, và giật mình quay đi khi cậu ngoảnh đầu lại. Giờ chơi. “Nhóc ít nói thế?”. Cậu nghiêng đầu nhìn tớ. Mặt tớ đỏ bừng. Sao tớ chẳng bao giờ đủ bình tĩnh trước mặt cậu thế này.

Ngày cậu nhận được giải thưởng học sinh giỏi cấp thành phố, tớ đứng từ xa nhìn đám đông vây quanh cậu mà không thể len vào. Cuối buổi, vẫn là tớ lặng lẽ một mình với bó hoa nhỏ cất công chuẩn bị từ sớm. Cậu về rồi, thôi thì tớ cũng về thôi.

Vậy là cứ thế tớ để mặc tình yêu của mình ở đó và chờ đợi.

Không hoàn toàn chỉ vì một cơ hội thực sự để nói điều đó ra. Mà còn vì tớ mong sự trì hoãn trong im lặng ấy sẽ khiến tớ thôi nhớ và ngừng yêu cậu…

Suốt ba năm cấp ba, vẫn là tớ âm thầm yêu thương cậu như thế. Để ngày ra trường, vẫn là những lời mãi giấu vào im lặng…

******

Đậu đại học.

Mỗi người lao vào cuộc sống mới với những bước chân hân hoan. Không gặp nhau nữa, nhưng tớ vẫn biết dạo này cậu ra sao, cậu sống thế nào từ tin tức cuả những người bạn cùng lớp. Cậu đi nhiều, đi khắp nơi. Tớ biết, cậu là người thích khám phá, và yêu tự do như là gió trời. Cậu thành công, và học hành đủ tốt để không phải lo lắng về tương lai. Vậy nên, dù không ở cạnh, nhưng tớ chúc mừng cậu nhé.

Và rồi cậu có một người ở bên cạnh để lo lắng và chia sẻ buồn vui.

Tớ biết, hai năm sau khi tốt nghiệp là khoảng thời gian đủ dài để cậu ổn định cuộc sống và có những mối quan hệ mới, vì cậu là một chàng trai đáng yêu và rất đáng để yêu, là tớ cũng nhẹ lòng khi biết cô ấy và tớ đều cũng chỉ muốn ở cạnh cậu. Tớ cũng biết là tớ chỉ mong cậu được hạnh phúc như là cậu ao ước, và thật lòng khi tớ yêu thương cậu một cách chân thành, có lẽ tình yêu cũng chỉ đứng hàng thứ hai.

******

Một ngày. Tình cờ gặp lại nhau trên phố. Vẫn là đôi mắt nâu một thời ám ảnh, và nụ cười hiền như những ngày cấp ba. Giữa bao người hối hả, tớ đứng sững lại nhìn. Mình thất lạc nhau lâu quá rồi phải không?

Tình yêu ra đi để lại câu ngồi đây với muộn phiền dâng trong mắt, để tớ khẽ nhói lòng, ngồi nhìn ngắm cậu như thấy chính tình yêu của mình đang héo hon.

Người cũ trở về, tớ lại mơ những giấc mơ của một thời quá khứ.

Vậy là tớ chấp nhận ở cạnh cậu như một người thay thế, vẫn như một người bạn. Chẳng bao giờ tớ đòi hỏi, hay trông chờ, hay hy vọng bất cứ điều gì cả.

Tình yêu tớ chưa bao giờ vơi đi dù chỉ là chút ít, chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng lại hay rẽ ngang tìm một lối đi khác nhẹ lòng hơn.

Nhưng cậu thì hoàn toàn có thể làm như thế, chỉ đơn giản như lời cậu nói, cuộc sống, đôi khi không có cốt, nhưng phải có kết.

Chẳng có điều gì được nói ra, cậu không biết hay đang cố tình lờ đi để mặc tớ một mình như thế?

Du học.

Ai cũng được, nhưng giá như không phải là cậu, giá như đừng bao giờ là cậu. Cậu dỗ dành tớ nín khóc, là cậu sẽ trở về, là cậu yêu Việt Nam, yêu những con đường, hàng cây hay ngõ phố, cậu yêu bầu trời, yêu khí hậu, yêu con người Việt Nam. Vẫn không hề có tớ trong tình yêu cậu dành cho xứ sở này. Vậy mà, tớ vẫn mong là mình sẽ chờ được đến lúc cậu về.

Máy bay rời đi.

Vậy là, cuối cùng tớ chỉ biết lặng lẽ gạt nước mắt, vẫn chẳng thể nói lời yêu cậu hay mong cậu ở lại. Lần cuối rồi, tớ lại cất những lời chưa nói vào im lặng, cất lại những bí mật của ngày hôm nay, để cậu không phải bận lòng thêm nữa giữa bao lo toan đất lạ quê người. Là tớ cũng chỉ mong cậu được yên bình như thế.

Cậu sẽ tốt, sẽ thành đạt và hạnh phúc Tớ sẽ ổn, cuộc sống không cậu rồi cũng sẽ ổn. Chỉ có chiều nay, lặng lẽ về một mình ngang trường cũ, tớ lại thấy mình đang khóc. Sao tớ lại thế này, sao tớ lại yếu mềm như thế, sao tớ lại nhớ cậu nhiều thế cậu ơi...

Đừng nhớ.
 
Mình rất khó chịu đứa nào kẻ cả giọng trên tiền.
Tiền mà mua đc tình yêu, hạnh phúc và nụ cười à ?
Có là thứ đồ rẻ mạt.
 
nhìn thấy sự đổ vỡ thật sự là đau lòng
xé lòng
làm ơn đi
trân trọng, nâng niu
để mình còn có cái để tin, để hy vọng rằng
ít ra thì mọi chuyện không đến nỗi tuyệt vọng
ít ra thì suy nghĩ tiêu cực của mình sai
nhé
 
20 tuổi.

thật ra mình có rất nhiều thứ.
những thứ mà nhiều người cố gắng cũng chẳng có được.

mình vẫn còn những người rất yêu thương mình.
mình vẫn có bố mẹ lúc nào cũng mong có mình ở bên.
mình vẫn còn bạn bè luôn bên cạnh.
và mình vẫn được ngồi bên cạnh người mình yêu để đón chào tuổi mới...


thế thì đáng lẽ mình phải vui lên mới phải chứ?

"lòng thật bình yên mà sao buồn thế?"
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Vạ vật ở Taipei 7h đồng hồ:-s

Từ sau cái tối đầy nước mắt hqa h mới có cơ hội lên fb:( thấy nhớ mọi ng da diết, thấy hoài nghi về sự ra đi...Nhưng đúng như anh Líe bảo thôi, từ cái lúc trên đường ra Nội Bài, con đường trước mặt đã kéo ra tít tắt với rất nhiều khó khăn. Con đường không bằng phẳng và không có cơ hôi quay lại nữa. Đã bước thì hãy bước và tiến tiếp lên.

Hqa mìh đã khóc nhiều r`... Hnay lúc ở sân bay đã thầm bảo là sẽ ko khóc và mìh cũng ko khóc... cho tới khi mẹ bật lên nức nở... Mìh đã định nói thật nhiều với mẹ, sẽ hứa quyết tâm với bố những mìh ko làm tất cả. Chỉ vẻn vẹn: " bố mẹ cứ tin ở con" và bước đi càng nhanh càng tốt. Mình sợ nước mắt, sợ hình ảnh thân thương của luc bff, của ng thân, của VN làm mìh ko đủ dũng khí bước lên máy bay.

h thì cũng đã tới Taiwan:-< Xqanh toàn tiếng Tàu:-s thấy nhớ tiếng Việt điên dại... chỉ có Hao làm ngta thấy đc tiếng việt=(

Gửi bố, mẹ: dù con ko nói ra nhưng con yêu bố mẹ rất nhiều. Bố mẹ cứ tin ở con. Con sẽ làm được. Nhất định là thế. Bố mẹ cũng đừng lo lắng nhiều cho con. Cho dù con còn rất bé trong mắt bố mẹ thì con của bố mẹ vẫn có thể tự lập và thành công. Chắc chắn là như vậy!

Gửi ĐHV mót:tôi đợi ông ở Can nhé;) Khi nào sang thì báo tôi tôi sẽ ko quản ngày đem tới với ông;)) Ăn nhiều béo lên để sang bển tôi ôm cho sướng=) Hqa tôi với ông ôm nhau cứ như lấy gậy oánh nhau ý=)

Gửi Nam CT: hiện tại tôi chỉ muốn nói " tôi xin lỗi". Nhất định cta sẽ gặp lại. Tôi thích đôi mắt đỏ của ông hqa;):">

Gửi bffs: I love u more than I can say:x cảm ơn vì đã luôn ở bên mình/ tôi/ tớ...

Gửi a2: mìh yêu các bạn:x ko nơi nào cho mình nhiều tiếng cười và nước mắt tới thế. Mình xl vì đã ra đi. Giá mà h có 1 điều ước... a2 là tập thể tuyệt vời nhất mìh từng biết và từng được học....

Gửi vô vàn người khác: iêu và nhớ:x...

Muốn viết 1 cái j đó... và chỉ biết lảm nhảm...

Gạt nước mắt đi và bước tiếp nào...

Cất kỉ niệm thật kĩ nơi con tim:x
 
Back
Bên trên