Tâm sự riêng mình

Chán ăn...

Trước giờ có bao giở mình thế đâu... ngay cả hồi bé... Mình hoàn toàn không phải đứa biếng ăn, háu ăn là đằng khác...

Nhưng bây giờ hình như vị giác mình tê liệt... Nhai cái gì cũng như nhai rơm... chẳng thấy mùi vị thơm ngon gì cả. Ăn mấy miếng thôi đã chán bứ :((

Mình làm sao thế này...

 
1 cái bánh + 1 con chó bông :x
Hạnh phúc có thế thôi :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
*Ams 0609!
Từ bé khi mình biết đến trường Ams rất giỏi! Và một ước mơ là 1 Amser được nuôi dưỡng từ đấy[thật ra ngày xưa có biết Amser là cái j` đâu, bh nói thế cho kiểu biết tiếng anh thôi]Ước mơ được bước chân vào ngôi trường ấy với tư cách là một học sinh khoác trên mình chiếc áo trắng có phù hiệu chữ A hình cánh buồm " đỏ thắm"[ đỏ thắm thì cũng ko đúng với cái màu sắc vốn có của nó nhưng thôi cứ coi như là đúng đi bởi cái sức sống của ngôi trường này] Ngày trước và bây giờ mình vẫn thấy cái bộ đồng phục của khoá 0609 thật ra bị ấy=)))))) Thế đấy!
Mình còn nhớ cái hồi lớp 5 học để thi vào Ams chứ. Hồi đấy sợ mấy cái nhà vệ sinh của trường kinh khủng, buồn đến mấy cũng phải đợi về nhà=((Ko hiểu lí do tại sao:-" Nhưng bây giờ thì cái lớp mình học lại còn khá gần nó nữa chứ:))))))Thật ấy! Nhưng vì năm đấy vào Ams cấp 2 ko thi nên mẹ quyết định sẽ ko cho con đăng kí Ams vì mẹ ko thích kiểu xét tuyển=( Hẹn gặp lại Ams 4 năm sau nhé=)
4 năm sau vào Ams với tư cách một học sinh học giỏi môn Di truyền học=)))))))Và bh là môn mình dốt thứ nhì sau môn sinh lí người=))))))))
Thế đấy mình nhớ cái ngày đầu tiên đến trường trong cái bộ đồng phục mà quần thì rộng rộng nó cứ lùng bùng như mặc quần của bà mình ý:)) Xong rồi cô chủ nhiệm thì tóc xoăn nữa chứ=(
3 năm cũng có nhiều để nhớ và có lẽ mình cũng sẽ nhớ nhiều!
Bởi hn đi học thêm thầy mình bảo Ams là tuyệt vời lắm rồi con ạ! Hs Ams hội tụ nhiều điểm tuyệt vời lắm! Nên các thấy cô giáo trường Ams cũng tuyệt vời!
Rồi hơn 3 tuần nữa thôi con sẽ là cựu hs Ams rồi! Con sẽ nhớ về Ams với những j` tuyệt vời và hoàn hảo nhất!

* Bio 0609:
Mình ko biết viết j` về tập thể này nữa! Bởi tại sao?
Mình ko biết.
Bây giờ khi nói thật cảm xúc của chính mình thì........
Nếu kiểu đùa đùa thì mình có thể nói yêu Bio! Nhưng còn để nói một cách nghiêm túc và thẳng thắn thì mình ko thể. Nói yêu Bio là phải yêu hết tất cả 34 con người nhưng thế thì ko đúng tình cảm của mình. Bởi mình cũng chỉ chứa được một phần của tập thể lớp trong trái tim mình thôi. Bởi có những dấu ấn sẽ còn mãi bởi yêu thương là chân thành, còn có n~ người chưa từng bao giờ bước vào trái tim mình thì biết làm sao!
Biết là rồi sẽ xa nhau thôi, cũng ko lâu nữa! Nhưng liệu ra trường rồi thì còn giữ liên lạc được với nhau ko! 1 năm, 2 năm gặp nhau rồi vẫn sẽ cười như n~ ng` bạn xã giao...5 năm, 10 năm rồi mình biết có những rào cản khiến chúng ta biết nhau nhưng rồi sẽ lờ nhau đi! Ko fải vì mình cố ý hay ko mà là nó sẽ như thế! Mình có thể sẽ kiểu cười vui hớn hở trước để bắt chuyện đấy nhưng mình ghét kiểu hờ hững ậm ừ cho qua nên là sau đó bao nhiêu hứng thú của mình cũng sẽ là con số 0 thôi:))Mình biết kiểu đấy mà!
Thật ra thì mình nghĩ rằng cũng chả cần phải nói yêu nhau làm j` chỉ cần biết vẫn là bạn, sau này cuộc sống nếu được thì giúp đỡ nhau thôi! Thế đã là quý lắm rồi!
Còn với những người mà mình muốn yêu trọn vẹn thì có lẽ cũng chả cần nói nhiều! Bởi hành trang đã có bên mình rồi mà!
Bài này chắc chắn ko bao giờ nằm trong quyển YB đâu! Và mình cũng ko muốn viết 1 bài cho YB lớp bởi vì nếu viết mình cũng chỉ viết đc đến thế này thôi!
Thế nhé!
 
7 cái tát
9 cái đá thụi
trong đó 1 cái đá thẳng vào đầu
uh,từ h tôi k còn bố !
 
Chỉnh sửa lần cuối:
[youtube]<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/nKs4Z4r_FII&hl=en&fs=1"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/nKs4Z4r_FII&hl=en&fs=1" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>[/youtube]
 
xem xong thấy mình cười như em bé :">
cơ mà thấy đc làm trẻ con cũng sướng :)
dù là trẻ con trong mắt ai đó thôi cũng đc :)
 
đ m đ m đ m đ m đ m đ m đ m đ m đ m đ m đđđ rất là mmmmmmmm
: (
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em ngồi nghe There's nothin của Sean Kingston.
Để nhớ lại cái lần đầu tiên ấy.
Em biết là giấc mơ của em mãi mãi chẳng bao h trọn vẹn.
 
:)
cơ mà :) khác quá :)
quả thật nó rất rất khác ...
có chăng tự nhiên trong mình trào dâng 1 cái j đó rất lạ...
cái ngày xưa ấy :)
 
so sad and disappointed
mỏng manh và mơ hồ
cần 1 câu trả lời thật sự và thật vs lòng
 
Hành xác nhau thế đấy:-<
Cả tối ngồi chat
Định 12h đêm thôi là lên giường đi ngủ
Tự dưng có đứa pm nói vu vơ chuyện j đó:-@< ko hiểu lắm>. Sau đó thì quay sang triết lí, rồi giảng đạo, rồi kết tội, rồi xỉ vả....
Thế rồi quyết định break up.... Đường anh anh đi đường tôi tôi đi. Sẽ ko còn là j của nhau. Chấm dứt hết. Gạt kỉ niệm sang một bên...


Thế rồi quay sáng chửi nhau
Chửi nhau thậm tệ như chưa bao h đc chửi:-ss
Chửi rồi lăn ra cười...
Nhìn đồng hồ... đã gần 4h sáng rồi cơ đấy:))
Chiều thi tập trung... tối, đêm và rạng sáng lôi nhau ra hành xác:))


Thoy bấn thì cứ thế
Chứ tôi biết cta có cho tiền cũng chả đã đc nhau, nhỉ:*

Đốt 4h đồng hồ.... siêu vô bổ.
Bỏ đi thời gian quý giá trước ngày thi để nhảm nhí nhưng rồi để nhận lại nhiều hơn thế... Nhận ra cái giá trị mà có lẽ đã nhiều lần sở hữu mà chưa từng cảm nhận.
Phải cần gạt sang bên những mối quan hệ hời hợt:D Nâng niu và trân trọng như giá trị vĩnh cửu:*
 
hqua ông trời cũg "mưa" cùg mình...
đã làm xog 1 việc rồi,cứ từ từ mà làm tiếp thôi
 
Sống như là đang sống.

Sống như là biết mỗi ngày qua để lại điều gì. Sống như là hiểu ngày mai sẽ bắt đầu từ đâu. Quá nhiều con đường, quá nhiều ngã rẽ, quá nhiều lựa chọn cho một cuộc đời ngắn ngủi. Bao nhiêu lần hối tiếc, bao nhiêu lần ước mong được trở về làm lại cho đủ. Thế nào là đủ khi bản thân cuộc sống cũng chỉ là một sự thiếu? Thế nào là bắt đầu khi những thứ có thể bắt đầu đều sẽ kết thúc? Thế nào là hạnh phúc khi hạnh phúc với mỗi người lại khác nhau?


Không cần thiết phải có những câu hỏi. Một người hoàn toàn có thể sống từ lúc sinh ra đến khi nhắm mắt, mà ko cần phải băn khoăn dù chỉ một lần, đến những câu hỏi kia. Suy cho cùng, người ta sinh ra ko phải để trả lời những câu hỏi. Mặc dù là để làm gì thì cũng chẳng ai biết. Cái gọi là số phận phân phát cho mỗi người một vali hành lý với những thứ nhất định. Chắng có vali nào giống hệt nhau. Và người ta chỉ có thể cố gắng đến hết mức với những thứ được phát trong chiếc vali của mình. Phần lớn mọi người ko hài lòng. Luôn luôn có ít ra là một thứ nào đó người ta muốn thấy trong vali của mình, nhưng lại thấy trong vali của người khác. Mọi người đều đổ lỗi cho số phận. Ít ra thì như thế dễ hơn là đổ lỗi cho nhau.


Không thể đảo ngược... Dường như đó là một phần bản chất của cuộc sống. Ko có ai chết rồi sống lại.Thiếu nữ chỉ trong trắng một thời. Để sắp đặt được mọi thứ như người ta vẫn thấy, số phận đã quá mệt mỏi và nhức đầu. Vì thế cho nên ko thể đảo ngược lại, và mỗi người chỉ sống một lần.


Sống như là đang sống...


Tất cả chúng ta đều từng đặt ra ít nhất một lần câu hỏi này: Nếu như có may mắn được quay lại, chúng ta sẽ thay đổi điều gì trong cuộc đời mình?

Nếu như được làm lại, ta sẽ sửa chữa lỗi lầm nào? Sẽ lựa chọn xóa đi nỗi đau nào, sự ân hận, niềm hối tiếc nào?

Liệu ta có dám mang lại một ý nghĩa mới cho sư tồn tại hay không?

Nhưng để trở thành ai?
Để đi đến đâu?
Và cùng với ai?



Sống như là đang sống...
 
Back
Bên trên