Nguyễn Lương Thanh Tuấn
(boy_kieu_kieu)
New Member
...đôi khi...cảm thấy...rất khó diễn tả. từ rất lâu rồi,..toàn đi ngủ 4h sáng, và 7h dậy đi học...mọi thứ dường như quá tải.Và cũng lâu rồi, không kêu ca, cứ âm thầm chịu đựng.
...hồ sơ thì vẫn đang làm.Và cảm thấy mệt mỏi vì mất bằng tốt nghiệp, rồi giấy khai sinh, rồi thi cứ TOEFL/SAt các kiểu, xong rồi lại hì hà hì hục ngồi dịch cái application form, rồi viết essay, rồi tìm nhà, rồi tìm cách chuyển money order, rồi tìm trường....Nhiều lúc cảm thấy, sao mình cứ phải đi Mỹ - nếu giờ này năm trước chẳng bap giờ dám nghĩ đến- một đất nước xa lạ và chẳng bao h có thể nghĩ tới.tất cả chỉ vì 1 chữ Yêu.Nhưng bây giờ, khi không còn nữa, thì vẫn cứ đi, chỉ là một guồng máy đã quay, ít nhất mình không muốn làm gì cũng không trọn vẹn, nửa vời, mình muốn đi tới cùng.Nhớ tới lời nói trên blast cách đây rất lâu :" Đã đến lúc thực hiện lời hứa [ TRÊ]". Và đây là lúc mình thực hiện lời hứa, sẽ đi đến thánh đường tình yêu.Nước Mĩ.Dù cuộc đời còn vắng bóng ai.
...Những lúc thế này.Thấy nhớ da diết, nhớ chơi vơi, nhớ khôn nguôi.Nhiều lúc đi ăn bún ốc hòe nhai, qua đường Fan Đình Fung, Hà nội mùa này đấy xác lá vàng rơi...thấy nhớ, có người nói " đẹp nhờ, em ôm anh nhé"...
....Lúc này mới thấy thấm...làm hồ sơ, nhất là tự làm không nhờ vả ai cả mới thấy ôi chao thật là mệt mỏi.Trăm thứ phải lo, mọi việc cứ chậm rề rề kô theo ý mình dù mình rất cố gắng.Bao nhiêu thứ tưởng dễ và nhanh, nhưng cũg khó.Đến cái điền Application form cũng có bao nhiêu là thắc mắc, thư giới thiệu, chọn trường.
....Mới thấy, có người đã bỏ quên lời hứa từ rất rất lâu rồi, lời hứa từ lúc mới yêu, từ những lo sợ ban đầu, lo rằng ai đi xa sẽ quên ai..Y như rằng.Mình lo sợ là đúng.những dự cảm là đúng.
...Nhiều lúc muốn viết e-mail, em giúp anh điền hồ sơ nhé?Em giúp anh chuyển hồ sơ nhé?EM giúp anh dịch mấy từ khó hiểu nhé?Em giúp anh viết essay nhé?Em giúp anh điền form DS của đSQ nhé.? Em giúp anh tìm nhà nhé?Em giúp anh...Em giúp anh....
...
...Xong rồi lại thôi, người ta đã chẳng coi mình ra gì rồi, sao cứ mãi luyến tiếc thế. Đắn đo, nhưng rồi lại vượt qua chính mình.Sẽ lại là những ngày dài, dài vì chờ đợi e-mail, rồi 1 tháng, 2 tháng, lại im ỉm.Người ta đâu biết, mình mệt mỏi lắm! đôi khi sắp gục ngã lắm ý! kô muốn bước tiếp nữa, kô muốn đến Mĩ nữa!...
nhưng chậc lưỡi, ừ, rõ ràng đã kết thúc rồi mà...Tỉnh lại thôi...
Lúc trước, còn vật lộn với cái thư giới thiệu, ngày xưa những thứ mà người ta trải qua, làm vất vả.Chỉ biết đêm đêm, sau 12h, sau khi ng ta học xong, và làm thủ tục xong mới dám gọi để động viên, để an ủi, chỉ có thể hiểu rằng ng ta rất mệt.Rồi chiều hôm sau, đi học chỉ dám ôm nhẹ, và cố gắng mua cho ng ta ăn 1 cái gì đó thật no.Rồi cả những lúc, ng ta ngủ gục sau lưng, vì quá mệt. Mới thấy, ng ta lúc đó thật là may mắn.Ít nhất, còn sau những ngày dài vất vả, còn có 1 người để dựa vào, để ngã vào...
Mình thì,lúc này.Chẳng kêu ai.cũng chẳng trách ai.Chẳng có ai để dựa vào.Cứ ngã.Rồi đứng dậy.Mình quen rồi.
ngay cả đợt ốm 2 tuần.Mình cũng tự vượt qua.Chẳng tin nhắn SMS, chẳng dòng chat từ bất kì ai.Lẳng lặng.Mình quen rồi.
Chậc lưỡi, mình cứ mãi hi vọng để làm gì.Ng ta có cuộc sống riêng.
Những lúc ngồi dài ở hàng ghế chờ công chứng, tự nhiên lại thấy học bạ Ams, lại thấy bâng quơ....).
Rồi lại chậc lưỡi, kệ đi.Qua rồi.Ng ta kô luyến tiếc, người ta hội nhập đc với đất nc khác, ng ta có nhiều việc để lo, người ta đc nhận vào những trường ĐH hàng đầu của Mĩ, rồi những bang ng ta sẽ đi mà kô có ràng buộc gì, nước Mĩ là rộng lớn là thế, ng ta đi bất cứ đâu ng ta thích mà, có thể là Maryland như lần chat cuối, có thế là California, có thể là Texas, có thể là Sanfacisco, có thể là New York, người ta còn được học bổng 50% - 80%, toefl cao , các kiểu.Người ta có cuộc sống và con đường của ng ta.Thấy tủi thân.).Mình giờ ngồi đây, ngồi chờ công chứng hàng tiếng đồng hồ.Một mình.Và nghĩ về không biết bao h mình đc 1 trường community college quèn ở Penn chấp nhận nhỉ?=)).Nghĩ lại xa nhau quá =)). Ng ta như thế.Mình đi tự túc, chẳng mơ 1 xu học bổng =)). Trầy vẩy đi dịch, điền application form trầy vẩy...)...Tự mình làm.một mình.chẳng có ai đi ăn cùng.chả có ai gọi điện 12h đêm mệt kô.Tự mình =)). Mình loay hoay, như ng mù đường, chậm chạp, dò dẫm từng bước, hỏng thì làm lại, và chưa biết bao h đc trường nhận,1 trường quèn, kô có trong ranking =)).Người ta, đang tự hào với bme, vì đã đc nhận.
Thèm sự quan tâm, dù rất nhỏ, chỉ 1 câu chào, thèm da diết một sự giúp đỡ, đôi chỗ kô hiểu về application....Thèm lắm.Từ ngày trc, thi SAT thèm đc có ng giúp đỡ, ng hay tinh vi vì học giỏi Toán, thi SAT toàn max điểm toán...mình thì loay ha loay hoay =)). bỏ cuộc?.Chậc lưỡi, qua rồi mà, mãi kô tỉnh à =)).
...Thấy thằng bạn thân nhất, đi Sing, dễ dàng quá.Ng yêu làm cho hết.Chẳng phải làm gì.Nó cũng yêu xa đấy,cũng cách hàng tháng trời.Sao nó gọi điện cho ng yêu dễ thế, nó có thể đi thăm ng yêu dễ thế, sao quà Noel,Valentine, Tết, các thứ sao đều đặn, sao tối nào cũng chat thế....Ừ, như nó mới là yêu xa.Mình hết rồi, mà....
Nhiều lúc nhớ câu nói mình hay nói với ng ta :" Cái gì e kô làm đc, đừng có làm, phí công ra !" - " kô, em làm đc, em làm đc, em làm đc "....
bây giờ...bố mẹ nói vs mình thế, thằng bạn khuyên sao phải khổ thế,các kiểu, cứ lầm lụi làm tất cả 1 mình thế. Giờ sang Mĩ không còn là vì ng ta nữa =)), dù sang 1 mình, mình vì mình, để nói rằng :" kô, anh làm đc, anh làm đc, anh làm đc "
dù những lúc như thế này.Mắt đỏ hoe vì mệt.nhưng mai lại đi công chứng nữa.Nên cố thức.
nhiều lúc kô hiểu, mình chọn Mĩ có đúng kô? nhiều lúc muốn bỏ cuộc...
SAT cô Hoa, EQuest, TOEFL cô Giang, và bây giờ là ACET, những nơi ng ta học, mình đều có học theo bằng đc.Để hiểu cảm giác của ng ta học hành ngày xưa vất vả thế nào, cực nhọc thế nào, chờ đợi và tức giận khi mình đến đón muộn thế nào...Nhưng chỉ có điều khác là, lúc trc mình chỉ đứng ngoài cửa thôi, ngoài cửa cô Hoa, ngoài cửa ACET , thì bây giờ mình đi học.Và chỉ có điều khác, mình không có ai để chờ đợi, để mong ngóng cả.
Nếu lúc trc, ng ta bận rộn, từng phút, từng giờ tranh thủ chat với mình.Thì bây giờ, ng ta online, viết blog, face book, HAO, và đi comment blog đứa khác thường xuyên, và đều đặn.Cảm thấy tổn thương.Cảm thấy đau..Khi mà ng ta đã quên mất những gì tốt đẹp nhất, yêu nhất, ng ta bỏ quên.Có thể khi ng ta đến Mĩ, ng ta phải đánh đổi nhiều thứ.Ng ta vô tình, quên mất, những gì còn ở đây, quên những ngày đến đón đầu ngõ, quên những cái kẹo mút, quên những ngày thong dong khắp phố, quên Bánh Trưng, quên hồ Hoàng Cầu, quên KFC Nguyễn Thái học.....quên những lần mua sim Núi Trúc....
...có thể...ng ta không sống ở đây, không ngày ngày đối diện với những kỷ niệm ấy, những thứ ấy, những con phố ấy, những hàng cây ấy.
Ng ta chỉ có thể tưởng tượng.Và có thể nhớ.Cũng có thể quên.Và xóa đi.
Mình thì lúc nào cũng đi qua, cũng đối diện với điều đó.
*
Nhưng, người ấy mất mình vĩnh viễn rồi.Như mình mất ng ấy.Mình không luyến tiếc, không níu kéo , và không yêu nữa, không thương người ấy nữa, không kiềm chế gửi cái kính mới, cái áo mới, cái tất mới cho người ấy nữa.Vì mình lại chậc lưỡi qua rồi mà.
Ng ấy khiến mình như thế này là đủ rồi.Ng ấy kô còn được mình viết blog nữa, vĩnh viễn, kô đc mình gọi bằng ngôi "Em", viết hoa chữ "E" ở đâu nữa, chỉ là ng ta, và ng ấy thôi.XA lạ lắm.
Cái thời đấy.Là của ngày xưa.
Mình dứt được hẳn rồi.Chính người ấy lựa chọn và ra đi.Mình là người thua cuộc mà.the winner take it all, it all.ng ta hiếu thắng.Và ng ta đã chiến thắng.
Mình thua, thua thảm hại. .
Nhưng, mình không buồn và sợ nữa. Mình không ngượng khi nói, mình sẵn sàng để yêu người khác .Mình kô tìm kiếm, không chờ đợi nữa.Cứ chờ, rồi 1 ngày 1 người khác, tốt hơn, thích hợp hơn, tuyệt vời hơn sẽ đến.Ng tốt nhất , yêu mình nhất, ng cuối cùng vẫn đang đứng ở phía xa kia, chờ mình.Dù gì vẫn còn người tốt nhất và cuối cùng của mình vẫn đang chờ mà.
Tháng 6 người ta về.Mình kô bận lòng.Dù biết chính xác ngày người ta về.Nhưng mình cũng sẽ xin visa sớm, để đầu tháng 6 mình được đi .Cứ ở lại bao lâu thì tùy, và nhất định, mình sẽ đi đúng ngày 5/6 hoặc sớm hơn .
Và nếu có ở Mĩ, ng đó có học Drexel đi nữa. Mình cũng sẽ kô bao gặp.kô bao giờ.).Kể cả. ng đó có ốm 15 ngày ở Mĩ như mình ốm.Mình cũng kệ.).Đừng vướng bận gì nữa là đc.
Như thế này tốt hơn.
Chả cần phải nhờ ai giúp đỡ về hồ sơ , các kiểu.Tự làm đ.c.Như mình đã làm.Là giỏi rồi.sống như mình mong muốn.Vô ưu và vô lo.Còn hơn là sống mà bị u uất, trầm cảm suốt ngày.
Bây giờ, mình sống thế này, là tuyệt rồi. Điện thoại, quần áo, xe cộ, nhà cửa, tiền, bạn thân, du lịch nước ngoài, và có 1 đích để hướg đến..Tình yêu thì rồi sẽ đến sớm.Giống như lúc mình chia tay 1st love, cũng nghĩ kô thể yêu ai khác, thì ng ta đến.Và mình quên đc 1st love.Và rồi, cũng sẽ thế thôi, sớm thôi...
3h33'.
...hồ sơ thì vẫn đang làm.Và cảm thấy mệt mỏi vì mất bằng tốt nghiệp, rồi giấy khai sinh, rồi thi cứ TOEFL/SAt các kiểu, xong rồi lại hì hà hì hục ngồi dịch cái application form, rồi viết essay, rồi tìm nhà, rồi tìm cách chuyển money order, rồi tìm trường....Nhiều lúc cảm thấy, sao mình cứ phải đi Mỹ - nếu giờ này năm trước chẳng bap giờ dám nghĩ đến- một đất nước xa lạ và chẳng bao h có thể nghĩ tới.tất cả chỉ vì 1 chữ Yêu.Nhưng bây giờ, khi không còn nữa, thì vẫn cứ đi, chỉ là một guồng máy đã quay, ít nhất mình không muốn làm gì cũng không trọn vẹn, nửa vời, mình muốn đi tới cùng.Nhớ tới lời nói trên blast cách đây rất lâu :" Đã đến lúc thực hiện lời hứa [ TRÊ]". Và đây là lúc mình thực hiện lời hứa, sẽ đi đến thánh đường tình yêu.Nước Mĩ.Dù cuộc đời còn vắng bóng ai.
...Những lúc thế này.Thấy nhớ da diết, nhớ chơi vơi, nhớ khôn nguôi.Nhiều lúc đi ăn bún ốc hòe nhai, qua đường Fan Đình Fung, Hà nội mùa này đấy xác lá vàng rơi...thấy nhớ, có người nói " đẹp nhờ, em ôm anh nhé"...
....Lúc này mới thấy thấm...làm hồ sơ, nhất là tự làm không nhờ vả ai cả mới thấy ôi chao thật là mệt mỏi.Trăm thứ phải lo, mọi việc cứ chậm rề rề kô theo ý mình dù mình rất cố gắng.Bao nhiêu thứ tưởng dễ và nhanh, nhưng cũg khó.Đến cái điền Application form cũng có bao nhiêu là thắc mắc, thư giới thiệu, chọn trường.
....Mới thấy, có người đã bỏ quên lời hứa từ rất rất lâu rồi, lời hứa từ lúc mới yêu, từ những lo sợ ban đầu, lo rằng ai đi xa sẽ quên ai..Y như rằng.Mình lo sợ là đúng.những dự cảm là đúng.
...Nhiều lúc muốn viết e-mail, em giúp anh điền hồ sơ nhé?Em giúp anh chuyển hồ sơ nhé?EM giúp anh dịch mấy từ khó hiểu nhé?Em giúp anh viết essay nhé?Em giúp anh điền form DS của đSQ nhé.? Em giúp anh tìm nhà nhé?Em giúp anh...Em giúp anh....
...
...Xong rồi lại thôi, người ta đã chẳng coi mình ra gì rồi, sao cứ mãi luyến tiếc thế. Đắn đo, nhưng rồi lại vượt qua chính mình.Sẽ lại là những ngày dài, dài vì chờ đợi e-mail, rồi 1 tháng, 2 tháng, lại im ỉm.Người ta đâu biết, mình mệt mỏi lắm! đôi khi sắp gục ngã lắm ý! kô muốn bước tiếp nữa, kô muốn đến Mĩ nữa!...
nhưng chậc lưỡi, ừ, rõ ràng đã kết thúc rồi mà...Tỉnh lại thôi...
Lúc trước, còn vật lộn với cái thư giới thiệu, ngày xưa những thứ mà người ta trải qua, làm vất vả.Chỉ biết đêm đêm, sau 12h, sau khi ng ta học xong, và làm thủ tục xong mới dám gọi để động viên, để an ủi, chỉ có thể hiểu rằng ng ta rất mệt.Rồi chiều hôm sau, đi học chỉ dám ôm nhẹ, và cố gắng mua cho ng ta ăn 1 cái gì đó thật no.Rồi cả những lúc, ng ta ngủ gục sau lưng, vì quá mệt. Mới thấy, ng ta lúc đó thật là may mắn.Ít nhất, còn sau những ngày dài vất vả, còn có 1 người để dựa vào, để ngã vào...
Mình thì,lúc này.Chẳng kêu ai.cũng chẳng trách ai.Chẳng có ai để dựa vào.Cứ ngã.Rồi đứng dậy.Mình quen rồi.
ngay cả đợt ốm 2 tuần.Mình cũng tự vượt qua.Chẳng tin nhắn SMS, chẳng dòng chat từ bất kì ai.Lẳng lặng.Mình quen rồi.
Chậc lưỡi, mình cứ mãi hi vọng để làm gì.Ng ta có cuộc sống riêng.
Những lúc ngồi dài ở hàng ghế chờ công chứng, tự nhiên lại thấy học bạ Ams, lại thấy bâng quơ....).
Rồi lại chậc lưỡi, kệ đi.Qua rồi.Ng ta kô luyến tiếc, người ta hội nhập đc với đất nc khác, ng ta có nhiều việc để lo, người ta đc nhận vào những trường ĐH hàng đầu của Mĩ, rồi những bang ng ta sẽ đi mà kô có ràng buộc gì, nước Mĩ là rộng lớn là thế, ng ta đi bất cứ đâu ng ta thích mà, có thể là Maryland như lần chat cuối, có thế là California, có thể là Texas, có thể là Sanfacisco, có thể là New York, người ta còn được học bổng 50% - 80%, toefl cao , các kiểu.Người ta có cuộc sống và con đường của ng ta.Thấy tủi thân.).Mình giờ ngồi đây, ngồi chờ công chứng hàng tiếng đồng hồ.Một mình.Và nghĩ về không biết bao h mình đc 1 trường community college quèn ở Penn chấp nhận nhỉ?=)).Nghĩ lại xa nhau quá =)). Ng ta như thế.Mình đi tự túc, chẳng mơ 1 xu học bổng =)). Trầy vẩy đi dịch, điền application form trầy vẩy...)...Tự mình làm.một mình.chẳng có ai đi ăn cùng.chả có ai gọi điện 12h đêm mệt kô.Tự mình =)). Mình loay hoay, như ng mù đường, chậm chạp, dò dẫm từng bước, hỏng thì làm lại, và chưa biết bao h đc trường nhận,1 trường quèn, kô có trong ranking =)).Người ta, đang tự hào với bme, vì đã đc nhận.
Thèm sự quan tâm, dù rất nhỏ, chỉ 1 câu chào, thèm da diết một sự giúp đỡ, đôi chỗ kô hiểu về application....Thèm lắm.Từ ngày trc, thi SAT thèm đc có ng giúp đỡ, ng hay tinh vi vì học giỏi Toán, thi SAT toàn max điểm toán...mình thì loay ha loay hoay =)). bỏ cuộc?.Chậc lưỡi, qua rồi mà, mãi kô tỉnh à =)).
...Thấy thằng bạn thân nhất, đi Sing, dễ dàng quá.Ng yêu làm cho hết.Chẳng phải làm gì.Nó cũng yêu xa đấy,cũng cách hàng tháng trời.Sao nó gọi điện cho ng yêu dễ thế, nó có thể đi thăm ng yêu dễ thế, sao quà Noel,Valentine, Tết, các thứ sao đều đặn, sao tối nào cũng chat thế....Ừ, như nó mới là yêu xa.Mình hết rồi, mà....
Nhiều lúc nhớ câu nói mình hay nói với ng ta :" Cái gì e kô làm đc, đừng có làm, phí công ra !" - " kô, em làm đc, em làm đc, em làm đc "....
bây giờ...bố mẹ nói vs mình thế, thằng bạn khuyên sao phải khổ thế,các kiểu, cứ lầm lụi làm tất cả 1 mình thế. Giờ sang Mĩ không còn là vì ng ta nữa =)), dù sang 1 mình, mình vì mình, để nói rằng :" kô, anh làm đc, anh làm đc, anh làm đc "
dù những lúc như thế này.Mắt đỏ hoe vì mệt.nhưng mai lại đi công chứng nữa.Nên cố thức.
nhiều lúc kô hiểu, mình chọn Mĩ có đúng kô? nhiều lúc muốn bỏ cuộc...
SAT cô Hoa, EQuest, TOEFL cô Giang, và bây giờ là ACET, những nơi ng ta học, mình đều có học theo bằng đc.Để hiểu cảm giác của ng ta học hành ngày xưa vất vả thế nào, cực nhọc thế nào, chờ đợi và tức giận khi mình đến đón muộn thế nào...Nhưng chỉ có điều khác là, lúc trc mình chỉ đứng ngoài cửa thôi, ngoài cửa cô Hoa, ngoài cửa ACET , thì bây giờ mình đi học.Và chỉ có điều khác, mình không có ai để chờ đợi, để mong ngóng cả.
Nếu lúc trc, ng ta bận rộn, từng phút, từng giờ tranh thủ chat với mình.Thì bây giờ, ng ta online, viết blog, face book, HAO, và đi comment blog đứa khác thường xuyên, và đều đặn.Cảm thấy tổn thương.Cảm thấy đau..Khi mà ng ta đã quên mất những gì tốt đẹp nhất, yêu nhất, ng ta bỏ quên.Có thể khi ng ta đến Mĩ, ng ta phải đánh đổi nhiều thứ.Ng ta vô tình, quên mất, những gì còn ở đây, quên những ngày đến đón đầu ngõ, quên những cái kẹo mút, quên những ngày thong dong khắp phố, quên Bánh Trưng, quên hồ Hoàng Cầu, quên KFC Nguyễn Thái học.....quên những lần mua sim Núi Trúc....
...có thể...ng ta không sống ở đây, không ngày ngày đối diện với những kỷ niệm ấy, những thứ ấy, những con phố ấy, những hàng cây ấy.
Ng ta chỉ có thể tưởng tượng.Và có thể nhớ.Cũng có thể quên.Và xóa đi.
Mình thì lúc nào cũng đi qua, cũng đối diện với điều đó.
*
Nhưng, người ấy mất mình vĩnh viễn rồi.Như mình mất ng ấy.Mình không luyến tiếc, không níu kéo , và không yêu nữa, không thương người ấy nữa, không kiềm chế gửi cái kính mới, cái áo mới, cái tất mới cho người ấy nữa.Vì mình lại chậc lưỡi qua rồi mà.
Ng ấy khiến mình như thế này là đủ rồi.Ng ấy kô còn được mình viết blog nữa, vĩnh viễn, kô đc mình gọi bằng ngôi "Em", viết hoa chữ "E" ở đâu nữa, chỉ là ng ta, và ng ấy thôi.XA lạ lắm.
Cái thời đấy.Là của ngày xưa.
Mình dứt được hẳn rồi.Chính người ấy lựa chọn và ra đi.Mình là người thua cuộc mà.the winner take it all, it all.ng ta hiếu thắng.Và ng ta đã chiến thắng.
Mình thua, thua thảm hại. .
Nhưng, mình không buồn và sợ nữa. Mình không ngượng khi nói, mình sẵn sàng để yêu người khác .Mình kô tìm kiếm, không chờ đợi nữa.Cứ chờ, rồi 1 ngày 1 người khác, tốt hơn, thích hợp hơn, tuyệt vời hơn sẽ đến.Ng tốt nhất , yêu mình nhất, ng cuối cùng vẫn đang đứng ở phía xa kia, chờ mình.Dù gì vẫn còn người tốt nhất và cuối cùng của mình vẫn đang chờ mà.
Tháng 6 người ta về.Mình kô bận lòng.Dù biết chính xác ngày người ta về.Nhưng mình cũng sẽ xin visa sớm, để đầu tháng 6 mình được đi .Cứ ở lại bao lâu thì tùy, và nhất định, mình sẽ đi đúng ngày 5/6 hoặc sớm hơn .
Và nếu có ở Mĩ, ng đó có học Drexel đi nữa. Mình cũng sẽ kô bao gặp.kô bao giờ.).Kể cả. ng đó có ốm 15 ngày ở Mĩ như mình ốm.Mình cũng kệ.).Đừng vướng bận gì nữa là đc.
Như thế này tốt hơn.
Chả cần phải nhờ ai giúp đỡ về hồ sơ , các kiểu.Tự làm đ.c.Như mình đã làm.Là giỏi rồi.sống như mình mong muốn.Vô ưu và vô lo.Còn hơn là sống mà bị u uất, trầm cảm suốt ngày.
Bây giờ, mình sống thế này, là tuyệt rồi. Điện thoại, quần áo, xe cộ, nhà cửa, tiền, bạn thân, du lịch nước ngoài, và có 1 đích để hướg đến..Tình yêu thì rồi sẽ đến sớm.Giống như lúc mình chia tay 1st love, cũng nghĩ kô thể yêu ai khác, thì ng ta đến.Và mình quên đc 1st love.Và rồi, cũng sẽ thế thôi, sớm thôi...
3h33'.