Tâm sự riêng mình

Thế nào nhỉ. Cũng chả biết nói gì cả.
Tại bị mẹ mắng thôi. Nhưng không thấy mình khô khổ tí nào cả.
Tại mẹ đúng mà. Tại mẹ khổ vì con nhiều rồi mà. Tại vì con hơi bừa bộn, đã chả giúp mẹ đc cái j` nên đất nên nước mà lại cứ bắt mẹ fải chạy theo phục vụ con. Nhưng chỉ hn thôi tại căn bản là con đang hơi biêng.
Dạo này công việc cuối năm ở cơ quan bận bịu nhiều lắm. Chuyện nhà cửa đất đai cứ làm mẹ phải này nọ. Vài câu nói của mọi người cứ làm mẹ phải bận tâm suy nghĩ nhiều.
Bố thì cứ lo con còn bé nên là cứ nói mẹ, ý bố là mọi chuyện chỉ bố mẹ biết để bố mẹ giải quyết thôi. Nhưng con bảo con sắp đủ tuổi được lấy chồng rồi bố ạh.
Con cảm ơn mẹ bởi ít nhất là mẹ bảo con đã lớn nên có những chuyện mà con được quyền và cần phải biết.
Và một số chuyện mẹ nói thì bản thân con đã tự nhận thấy từ lâu rồi. Thôi thì con đã mặc kệ từ cái lúc con nghe thấy thế rồi nên bây giờ con cũng coi như là không tồn tại câu nói đấy. Con coi như là vì vô ý và vô tâm chứ con ko coi là cố ý hay mượn lời này nọ. Thôi thì tuỳ. Vì là các thứ nên con không cho phép mình khinh chỉ là lờ đi thôi. Chứ còn với những người mà con thường hay nói đùa đùa cợt cợt với các chàng trai trẻ ở lớp con kiểu :" ơ chúng mình quen nhau àh" thì con tự cho phép mình khinh cho dù là tuổi đời có nhiều hơn con 1 hay 2 tuổi đi chăng nữa.
Thôi thì con cũng chả nghĩ nhiều nữa đâu. Nói thế chứ tại căn bản là con đã từng nghĩ nhiều rồi. Ai bảo bố mẹ sinh con ra lại cho con cái gen để mà con suốt ngày bận tâm suy nghĩ. Rồi sau này cũng già sớm thôi.
 
If you wanna be with someone who doesn't appreciate what a good thing he's got that's 100% your business. I just thought you'd be smart enough to know you deserve better.

damned this fcuking feeling! invisible. but who on earth can't feel it? :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
1 đêm nhớ lắm
nhớ cái mùi quen quen đấy
nhớ nên chả ngủ đc
nhớ..........
làm thế nào đây
mặn hơn đạm hơn mất rôi thì fải
ko ngăn đc nữa
trái tim ko theo sự sai khiến của mình nữa
làm sao đây?
khó quá..........
 
Cảm ơn anh nhé:x Vì tối qua đã ngồi nghe em chửi bới tức giận buồn phiền này nọ mà ko khó chịu lấy một chút.
Cảm ơn thằng béo nhé:x Vì chả kiểu hỏi han an ủi đâu nhưng tao biết là m quan tâm t nhiều, hn lại kiểu đùa cợt nhưng khác mọi hôm 1 tí bởi m biết t buồn nên là m làm t cười nhưng mà m vẫn giữ cho t một khoảng của riêng mình.
Cảm ơn m đồ điên:x Vì ít nhất còn quan tâm đến t. T sẽ ko về làm ôsin nhà m đâu con chó ạh. Thế ngang bằng t là con nô tì của m àh:-j
Dù sao thì tối qua cũng buồn rồi nên hn gạt thôi. Mình sẽ hết bận tâm nữa là đc.
Đấy cảm ơn các bẹn thân yêu:xĐặc biệt là mấy chàng trai trẻ nhé:x
 
một ngày sắp qua đi
mình chưa làm được gì
thời gian như gió cuốn
bỗng chốc tới mùa thi ...
 
8-}
chưa nghĩ thi cử j vội :))
uầy :D
tự nhiên đg viết thì đến 'Bài ca tình yêu'
nhớ tới pn :x
em tốt kinh:X >:d<
 
khổ quá thầy ơi, con quàng khăn thì có cái gì đâu mà thày phải nói thế :-j :-j :-j
thôi thì đến tiết thầy con lại tháo khăn ra là đc chứ gì :| :| :|
 
buồn
ngủ kinh khủng khiếp =,=
.
thứ 7 thi. Và tự thấy đầu óc chả nhồi thêm được j kể từ lần trước. Kq rồi ra sao nữa. Thật mỏi mệt. Bất lực.
Ngu là khổ. Là lỗi lầm.
Kiệt sức là kết quả của tham vọng quá đáng.
 
Đúng là ở đời không có điều gì là diễn ra đúng như mình dự đoán.
Cứ nghĩ là sẽ có ngày được hét ầm lên trong vui mừng vì được giải thoát, nhưng hóa ra...

Lại mắc vào một gánh nặng khác, còn mệt mỏi hơn.
Chỉ còn một niềm tin duy nhất để bấu víu vào: "Sóng gió nào rồi cũng sẽ qua thôi, hy sinh cái trước mắt để được về lâu dài..."
 
Chỉnh sửa lần cuối:
em và anh... đơn giản chỉ là tình cờ gặp gỡ... rồi tình cờ bước đi

cầu cho em gặp được một người yêu em thật sự
 
=))
hê hê :))
hôm nay chơi hò hét cả buổi chiều vui phết :))
3 chai nước đầy :))
còn nợ 3 chai nữa :-w
mai phải trả :(( hhu :((
nhưng mà vui lắm :x

.
.




hề :)
tự nhiên thấy ấm lạ :)
phải chăng là ..


.
.


mình có cảm xúc :-?
 
lủng mủng loẻng xoẻng
8-}
hết rồi.
kết thúc. Ra sao, thế nào. Đi đến đâu. Thì cũng đã rồi.
tờ rờ mớ lớ.
quá khứ là k đổi. Hiện tại là hoang mang. Tương lai là mù mờ.
xí xá xộ xì xú xooo
 
Hôm trước, và hôm qua nữa, mình đã nhận ra 1 sự thật.
Chưa bao giờ mình give up một người nào đó nhẹ nhàng và thoải mái như thế.
Mình không hối hận vì đã không đi InF.
Nó không thuộc gu của mình, đơn giản là thế thôi. Mình thất vọng với chính bản thân vì đã có những khoảng khắc dành thời gian cho 1 người như thế.
Huân nói đúng, cần phải có thời gian để hiểu một ai đó.
Mình đã từng rất thất vọng vì ai đó, nhưng giờ mình chả cảm thấy gì cả. Đơn giản, mình khác nó, thế thôi. Hay đơn giản là mình nghĩ 1 thằng như nó sẽ không bao giờ có thể đi bộ loanh quanh với mình gần Hồ Gươm, ngồi nghe nhạc, đạp xe lòng vòng hay đại loại như thế, không thể.
Hôm qua, chỉ vài câu qua YM, mình như 1 con đang lầm đường lạc lối tự nhiên tìm được đúng đường.

Cuối cùng thì Hải Anh vẫn là Hải Anh thôi, vẫn những sở thích và quan điểm ấy, vẫn tính cách ấy, chả thay đổi gì cả. 15 tuổi thì đúng là tính cách đã định hình mất rồi.

Mình vẫn là mình, vẫn là 1 con ngốc dưới mẳt Đạt, vẫn hay bắt nạt Anh Quân, vẫn ngồi buôn, nói nhảm và than thở với Phớ, vẫn là bff của Tú...


Mình không thích nó mà, thôi không nghĩ nữa...
Mình yêu đời quá :)
 
vừa đọc được một câu thế này: "người tốt không phải là người yêu tốt"
đã hiểu tại sao chuyện tình cảm của mình chẳng ra làm sao :))
tiếp tục kiên trì con đường đi lên làm người xấu, ích kỉ cho riêng mình, đừng nghĩ cho người khác nhiều nữa :))
 
Back
Bên trên