Tâm sự riêng mình

Sáng bình thường, mưa nhỏ nhiều mây.

Tỉnh dậy, mí mắt nặng như đeo đá. Liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới 6h30.
Bấm nút một cái, bản nhạc đầu tiên trong ngày, "who will stop the rain?"
Một vài lần bấm nút, thời tiết trong ngày đã được dự báo.
Thêm một lần bấm nút, bữa sáng đã hâm nóng.
Lại một ngày mới, cuộc sống trôi qua đều đặn như thế biết bao nhiêu ngày.

Ngồi ăn, tự nghĩ vẩn vơ. Hôm nay ngày bao nhiêu? Tự nghĩ vẩn vơ, đã ở đây biết bao nhiêu ngày. Một tháng, một năm, một vài năm, và rất nhiều năm (nếu thọ được 70 tuổi thì đã mất 1/7 cuộc đời ở đây). Cuộc sống tưởng như rất bận rộn và sôi động, cũng có những lúc ứa nước mắt như thế này.

"làm việc sẽ lau khô đi những giọt lệ", tự nhủ thầm như thế và tự lau khô đi tất cả như thế. Vừa rửa tách chén vừa hát khe khẽ, “Những hẹn hò từ nay khép lại/Thân nhẹ nhàng như mây/Chút nắng vàng giờ đây cũng vội/Khép lại từng đêm vui..." (Như Một Lời Chia Tay - Trịnh Công Sơn)

Chuông cửa kêu một cách hết sức vô duyên. 12h. Vứt hết những phiền muộn vào sọt rác sau nhà, phóng vút đi để lại đằng sau một làn khói mỏng...
 
Đớn hèn =)

Đáng xấu hổ lắm : ))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
có đôi lúc, vào một buổi sáng, mình bỗng vô tình tìm thấy thứ mà mình đã đánh mất từ rất lâu, ở đúng chỗ trước kia. và thậm chí trông nó còn mới hơn cả trước khi bị đánh mất. tựa hồ như có một người không quen biết nào đó đã cẩn thận cất giữ nó giùm m. liệu, có khi .. nào những vụn vặt kí ức sẽ quay trở về đây tựa như cách ấy không? :(
 
bất ngờ, buồn, là m đag giả dối lại, hay cố cho mọi viêc trở về như cũ ? dù j cũng thật khó để trờ về như cũ. đấy là cố gắng bt, hay là giả dối lại ???
 
Giống như con cá nằm trên thớt, vùng vẫy cách mấy cũng không thoát được nhát dao của định mệnh
 
Chỉnh sửa lần cuối:
haizzzzzzzzz...
nên dừng lại hay bước tiếp đây
nhiều lúc thấy bạn ý thật gần nhưng sau một lúc tự sướng thì thấy ng ta vẫn còn xa xôi lắm:))
đc cái mỗi lần khoe về dreamprince của mình vs hội bạn cấp 2 và cấp 3 mình thấy tự hào lắm :x


nhìn lại 1 năm đã qua...
Loser!!!!!!!!!!!!
ghen tị
tủi thân...

nhất định năm nay sẽ phải thay đổi....
 
Buồn cười,
Không ngờ một người nhí nhố, tưng tửng thế lại rất thoughtful và có thể nghe mình tâm sự suốt tối hôm qua. Ngạc nhiên nhất là anh ta vẫn nhớ câu chuyện mình kể từ rất lâu rồi, đến mình còn chả nhớ nữa là :">.
Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm thôi!
Thế nào cũng phải có cách, đi hay ở, phụ thuộc vào mình cả :)
 
thư viết dở dang
mưa bay vội vã ...
nhoè nhạt mấy chữ
thôi đành giữ lại

...
nắng mới lên, đem tâm sự ra phơi
gió non tơ khe khẽ lật từng tờ
truyện cũ nhuốm buồn
thế là quên :)
...
yêu ...
 
tại sao lại muốn đấu khẩu với mình nhỉ :| :-<


Take it easy. Calm down and forget it :)
 
Would you go as far as to losing your real self to make someone love you?
 
Anh không chịu biến mất khỏi cuộc đời em thì em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.
Anh và em vẫn còn giữ nhiều thứ của nhau, phải trả lại hết, không còn dính dáng gì đến nhau nữa mới biến mất được. Anh biết thế nên anh đang kéo dài thời gian phải không. Anh được lắm.
Em sẽ đợi anh về. Sẽ nói bằng được cái câu đó. Và rồi sẽ biến mất.
Nhanh thôi....
 
Back
Bên trên