Tâm sự riêng mình

rõ ràng ra đi nào !
- việc muốn làm
- việc nên làm
- việc cần làm
- việc phải làm
và việc có thể làm :)))))))))
 
Itsudemo sagashiteiruyo dokka ni kimi no sugata wo... :]

Maybe I don't understand much Japanese, but I understand the above sentence :]

And that's what been going on in my mind these days ~

I guess it's just not meant to be then <3

Smile happily, dear. :]
 
tâm hồn em không được phẳng lặng, anh à
em muốn nói chuyện với anh, để tìm một cảm giác thanh thản mới mẻ
nhưng ... bây giờ chúng ta vẫn chưa gặp nhau

anh à, sau này nếu chúng mình gặp nhau, anh sẽ mang lại bình yên cho em nhé.
:)
 
cả đêm ngồi làm luận văn, đọc một đống tài liệu, thấy mình giỏi vl, luận văn của mình đầu tư bao nhiêu chất xám, cập nhật toàn số liệu mới nhất, một đống biểu đồ minh họa, thể nào cũng ăn đứt đống luận văn copy-paste của bọn nó :>

Tội lỗi quá, bà ngoại nhờ mà mình lại không giúp, tại cái việc ấy mất thời gian quá mà bây giờ đang giai đoạn quyết liệt :-s
 
Chỉnh sửa lần cuối:
nửa đêm ngồi lo cho một đứa trẻ con netfriend :| hâm mẹ nó rồi :|
lần đầu trong đời act blind k cần xem pocket :|
kệ mẹ, jazz up !!!!
 
mình sợ ngày hôm nay quá, mình thề :-<

vầng, cứ tiếp diễn đến cuối tuần thì mình sẽ đuối dần và chết trong u uất mất :-|
 
Anh này, em nên làm gì mỗi khi tâm trạng lên xuống thất thường như thế này?
Hay là, anh đi nhanh lên một chút, và rồi chúng mình sẽ gặp nhau sớm hơn?
:)
Dù sao thì em tin rồi định mệnh sẽ đưa anh đến gặp em thôi.
em sẽ chờ.
:)
 
tưởng bở là căn bệnh khó chữa :-<
hy vọng là con đường ngắn nhất dẫn đến thất vọng :-<
 
tưởng bở là căn bệnh khó chữa :-<
hy vọng là con đường ngắn nhất dẫn đến thất vọng :-<
Đúng lắm em!

Nếu không tỉnh táo thì trong hi vọng đã có mầm mống của thất vọng, trong hạnh phúc đã có mầm mống của khổ đau.

Tuy nhiên, căn bệnh tưởng bở không khó chữa, quan trọng là người mắc bệnh này phải dùng đúng thuốc thôi.
 
Hôm nay thằng nào anti-MU fan thì khôn hồn cười nói với nhau thôi, đừng có động vào fan MU không là có đánh nhau to đấy :-w
 
tối nay mình sẽ đi nghe jazz
tối 12 cũng thế, rồi tuần sau cũng thế

đến cái lúc trở lại làm mình rồi
1 jazz club và phê rũ rượi :x

sao Sensational Jazz k ở HN nhỉ >.<

thật sự mà nói thì mình lose control a bit, hoàn toàn không thể kiểm soát tâm tư tình cảm trong những ngày này nên lại cần nhạc để kìm lại, hy vọng cái sự thiếu thốn và ngờ nghệch về âm thanh hơn một năm nay khi được bù lại sẽ giúp mình vượt qua những quãng trống mênh mông
có nhiều lúc phải nói là rất rất nhớ, từng ánh mắt từng nụ cười đều không thể nào phai nhạt đơn giản như lời từ miệng nói ra; có những lúc là rất rất bối rối, vì thật tâm đang thích một người khác nhưng lòng chẳng thể quên đi quá khứ... là đa tình hay quá đỗi đĩ thoã đa mang, cái miệng đời chẳng để mình yên, cái số long đong chẳng biết vì ai ...

có những đêm thật sự mất ngủ, không phải bởi vì thức để bông đùa chim chuột với một vài người, mà bởi vì thật sự không hiểu mình đã vượt qua những ngày tháng vừa rồi như thế nào, tròn 21 tuổi, cứ cảm thấy như vẫn giẫm lại những dấu chân tuổi 19, 2 năm rồi vẫn không đổi khác mấy, cứ bước tiếp nhưng cung đường dường như mang hình tròn, vẫn những sai lầm cũ, vẫn những thói quen cũ, dính vào những chuyện tình lông bông, là mắt nhìn người của mình có vấn đề, hay đơn giản như bạn nói đó là cái nợ, là nghiệp chướng, là quả báo ... chẳng tự hào gì khi biết có người khóc vì mình, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, mỗi lần dứt áo ra đi là một lần phải bao biện, có lẽ, mình sống là giẫm đạp lên người khác nên sớm muộn có ngày lòng tự tôn cũng bị một ai đó chà đạp lên

ngày gần nhất nói chuyện với em, em cười anh chẳng tu nổi, anh phải thừa nhận, tạp niệm nhiều quá, tà ý nhiều quá, em chẳng thể hiểu, rất lâu rồi anh không bước qua nổi hình bóng em, dẫu cho bao năm rồi ... em vẫn đối với anh như thế thôi phải không ?
 
Đã lâu lắm rồi trái tim em ko còn đập mạnh được nữa... Đã lâu lẳm rồi chả còn ai cho em cái cảm giác đó nữa .... Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối em cảm nhận được cái vị ngọt ngào ngu ngốc và giản dị đấy....
Em cũng đã quen với cuộc sống này rồi, không còn cái thời gian ngày nào cũng khóc, cũng tiếc nuối, cũng buồn.....
Bây h em đã quen rồi, không phải là em quên mà là em quen, quen với cái thế giới mà không bao h còn có hình ảnh của anh trong đó nữa ....
Chả biết bao h em mới thích người khác được.. nhưng mà sau này dù có yêu ai, có may mắn tìm được một nửa của mình và get married đi nữa.
Thì anh mãi mãi là người mà em thích nhất....
Em sẽ mãi mãi rất rất thik anh.....thích lắm...
Em ko muốn dùng từ "yêu" vì có lẽ yêu có nghĩa là gì thì em chưa đủ tuổi để định nghĩa
Vậy hãy cứ nói là em rất thích anh thôi...
 
Vẫn có người muốn lảng tránh, mặc dù bên ngoài thì nói là "tớ đâu có lảng tránh" :-<
 
Back
Bên trên