sáng nào cũng thấy mình lơ lửng và chống chếnh... tự nhủ phải cố gắng...
tối nào đặt lưng xuống cũng thấy mình đang mất dần điều j đó. thấy sự cô đơn xấm chiếm khắp nơi. thấy mệt. thấy nản. tự hỏi ngày hnay, có ý nghĩa j đây. ngày mai rồi sẽ mất thêm điều j nữa?
mình biết. nhiều ng` buồn thảm mệt mỏi hơn mình. mình biết. đấy là 1 suy nghĩ hèn nhát và yếu đuối.
nhưng mình k thể ngừng suy nghĩ về nó, k thể dứt ra được.
mới h qua mình vẫn còn 1 thứ để hi vọng. hnay mình k còn j cả.
càng k thể từ bỏ ý nghĩ ấy. nó bám theo mình từng phút từng giây.
mà có thể bản thân mình cũng chẳng muốn từ bỏ nó....