Anh Quốc lấy chị Nhung mới được có vài tháng đã phải lên đường đi công tác xa sáu tháng mới về. Được 5 tháng, chị Nhung ở nhà đã lâu không gần chồng nên đâu chịu nỗi… bèn gởi cho Anh Quốc lá thư với nội dung như sau:
Đám ruộng hai bờ ở đầu mông
Lâu ngày không cấy vẫn để không
Nước non vẫn đủ, cỏ mọc tốt
Nhờ người cày hộ có được không?
Anh Quốc đọc xong hiểu ý, vừa tức vừa sợ nên vội vàng viết thư trả lời liền:
Đám ruộng hai bờ là của ông
Cho dù không cấy vẫn để không
Mùa này không cấy chờ mùa khác
Nhờ người cày hộ chết với ông.
Thơ chị Nhung gởi tiếp:
Ruộng để lâu ngày cứ bỏ không
Hạ đi thu đến sắp lập đông
Cỏ xanh cũng lạnh dần héo úa
Thợ cày đầy rẫy chẳng tính công.
Thư anh Quốc gửi :
Biết là ruộng lâu ngày trống không
Cỏ dại um tùm mọc mênh mông
Nhưng mà tụi nó cày tệ lắm
Kỷ thuật thua Ông, có biết không ?
Chị Nhung:
Về mặt kỷ thuật tôi thích ông
Nhưng mà thể lực ráng nghe không?
Ông cày gì để mau mệt quá!
Nhiều kiểu, nhiều pha tôi thỏa lòng.
Anh Quốc :
Uh…mặt kỹ thuật đã làu thông
Riêng phần thể lực vẫn không xong
Thôi thì đành phải qua Hàn Quốc
Mua sâm bổ lực có được không?
Gởi rồi nhưng anh Quốc vẩn thấy không ổn nên gởi tiếp:
Tui đi Hàn Quốc bà ở không
Một tháng sẽ về bà khỏi mong
Nhưng đừng léng phéng cày với cấy
Tui mà biết được chết nghe không
Tui về khi ấy sẽ hóa Long
Làm tròn bổn phận của người chồng
Ngày cày đêm cấy không ngưng nghĩ
Cho bà thoả sức thoả ước mong
Chị Nhung nói với anh Quốc :
Ruộng ông không cấy cứ để không
Bày đặt đi Hàn với hoá Long
Ruộng đang hết nước làm sao cấy
Bấy giờ còn nước cấy cho xong.
Anh Quốc cũng không chịu, gởi lại cho chị Nhung:
Cái gì của ông là của ông
Ruộng ông khô nước thì mặc ông
Mùa này không cấy thì mùa khác
Cày cấy lung tung chết với ông.
Chị Nhung:
Ruộng vẫn nơi này quá mênh mông
Sao chẳng gieo đi kiếm vài đồng
Ông dzìa vẫn đó chi mà ngại
Mùa ông thu hoạch khỏi tốn công.
Anh Quốc :
Này này ông nói có nghe không
Ruộng ông, ông kệ cứ chơi ngông
Khi nào ông rảnh ông gieo giống,
còn không, kẻ khác cấm cho trồng.
Chị Nhung chịu hông nỗi... gửi tiếp:
Ông à .. cỏ dại lên quá mông
Dân cày quê mình cứ ở không
Thôi tui làm phước cho họ cấy
Ông về thu hoạch .. thế là xong.
Anh Quốc càng tức giận hơn:
Cỏ dại có mọc lên quá mông
Thì bà vẫn cứ phải để không
Ông mà biết được bà cho cấy
Ông vể nhổ sạch thế là ... xong.
Chị Nhung gửi:
Ruộng giờ lúa đã cao tới mông
Nhưng mà thuỷ lợi vẫn chưa thông
Quê mình giờ nhiều người nhàn rỗi
Kêu họ thông giùm có được không?
Anh Quốc đáp:
Chưa thông thì cứ để cho ông
Ngày đêm ông vẫn đang luyện công
Thuỷ lợi muốn thông là chuyện nhỏ
Ông về ngày thông ... đêm cũng thông!!!
Anh Quốc thòng thêm 1 câu:
Ông về mà ruộng đã được thông
Thì bà chỉ có chết dzí ông
Không thèm cày cấy mà chỉ giử
Để xem thằng nào dám cấy không?
Chị Nhung nghe Anh Quốc nói thế mừng quá tiếp lời như sau:
Ừa, nghe ông nói tui quá mong
Chờ ngày ông về đục cho thông
Ruộng tui mở sẳn chờ ông cấy
Ông muốn lúc nào là tuỳ ông../.
)
)
)