Sử Ký Hao - Phần 1 - 12 Hồi

Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Big Thủy, Black nương dắt mũi Đăng Linh tiến về Tịnh cốc của Xuân Hương thần nữ, trên đường đi ngày nào cũng chơi trò mátxa rất vui vẻ :D. Đăng Linh tuổi trẻ, không có tiếng tăm gì trên giang hồ, nay một tay ôm cả hai vợ của Bắc Bit lừng danh thì lấy làm tự mãn lắm. Lại nghĩ, Tịnh cốc còn có hai em gái của Bắc Bít, phen này về đó trú ẩn tiện tay hoa thơm đánh cả cụm, sung sướng suốt đời luôn :p Thật còn gì bằng!
Hỡi ôi người tính không bằng trời tính. Sự cũng tắc biến, vật cũng tắc phản, trên đời phàm cái gì quá lố cũng đến chỗ diệt vong!

Một ngày nọ, trên đường đến Tịnh cốc bỗng gặp một nơi phong cảnh hữu tình, gió cuốn hoa trôi chim hót ríu rít lợn kêu ụt ịt cá lội tung tăng. Cả 3 dừng lại nghỉ chân, vặt cây hái trái ăn uống thỏa thuê, no say rửng mỡ rồi Big Thủy lại đè Linh con ra chơi mátxa. Ba người nghịch ngợm, cười nói vang động cả một vùng.
Vui đùa đến tận chiều tà, mọi người đã thấm mệt định lên xe đi tiếp, nhưng kỳ quái thay chiếc Méc đen 3 phòng 2 nhà tắm của Đăng Linh đã không cánh mà bay. Ba người hoảng hốt bổ đi tìm thì thấy một tiểu a đầu đang nung chiếc xe trong một cái chảo to. Big Thủy hốt hoảng kêu lên:
- A đầu kia, trả xe cho ta!
A đầu nọ phá lên cười ha hả
- Các người muốn lấy lại xe thì để thằng nhóc kia lại cho ta đi >:)
Black nương:
- Thiếu gia đây là chồng chúng ta, sao để lại cho ngươi được. Mà người chẳng biết dùng xe, hãy trả lại cho chúng ta đi.
A đầu nọ càng cười lớn:
- Ngươi bảo ta không biết dùng xe, vậy các ngươi cũng chẳng biết dùng chồng :))
Big Thủy giận dữ quát lớn:
- Người nói vậy là sao?
Đoạn xông vào đinh đánh cho a đầu nọ một trận. Black nương vội vàng cản lại.
- Chị ơi, em xem con bé này không phải hạng thường, lấy được cả chiếc xe như vậy tu vị thật khó dò! Nếu manh động khéo nó phá hỏng xe mình mất. Chi bằng ta cứ hòa nhã với nó là hơn.
Đoạn quay ra a đầu kia mỉm cười:
- Tiểu cô nương thật là hậu sinh khả úy, chúng tôi xin được chỉ giáo.
A đầu kia tuy hung hăng nhưng trước sau cũng chỉ là một đứa trẻ, thấy Black nương nhũn nhặn như vậy thì khoái chí lắm.
- Ta là Đặng Liên Hương, sống một mình ở đây. Sáng nay thấy các ngươi vào vườn nhà ta chơi, ta đã lén quan sát. Các ngươi có một thiếu gia anh tuấn mà chẳng biết sử dụng cho đúng, cứ bắt hắn mátxa loanh quanh như vậy thật uống phí. Nếu các cho ta đi cùng, ta sẽ dạy các ngươi "Phu Phụ Sung Sướng Pháp".

Big Thủy và Black nghe đến hai chữ "Sung Sướng" thì cùng ồ lên, quay lại nhìn Đăng Linh hy vọng ;;) Linh con thấy Liên Hương cũng xinh xắn dễ thương, lại nghĩ từ giờ đến khi về Tịnh cốc cũng phải luyện tập thêm thì mới mong lấy được 2 em gái của Phong Bit, nên gật đầu ngay.
Liên Hương thấy vậy cả cười: Tiểu tử khá lắm! Tiếp chiêu của ta đây!
Đoạn rút thắt lưng lao vào Đăng Linh. Đăng Linh đưa chùy lên đỡ. Rắc một tiếng, thiết chùy bị thắt lưng vặn gãy nát, Liên Hương lướt tới đè Đăng Linh dúi dụi xuống đất. Big Thủy, Black nương thấy công lực bất phàm như vậy căng mắt ra học tập, lạ thay, Đăng Linh tuy bị đè nhưng trông chẳng có gì là đau đớn, ngược lại Liên Hương ở trên lại rên rỉ thảm thiết.
Big Thủy thốt lên: Công phu thật kỳ lạ!
Lát sau Liên Hương mới đứng lên, Đăng Linh lồm cồm bò dậy, mình toát mồ hôi lạnh, hai mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: Quả đúng như tên gọi! Đúng như tên gọi!
Black nương thấy vậy vui mừng khôn tả, chạy tới nắm tay Liên Hương mà rằng:
- Em ơi, trời thương nên các chị mới được gặp em đây, giờ thì Linh thiếu gia cũng là chồng của em, mong em hãy truyền công phu đó cho các chị.

Liên Hương cũng cười: Em ở đây một mình cô quạnh lắm, các chị đã có lòng thương em như vậy dù gan óc lầy đất cũng không trả hết, xá gì chút công phu hèn mọn này.

Đoạn đem công phu truyền lại cho Black nương, Big Thủy. Bốn người hăng hái luyện tập suốt đêm, đến sáng sớm thì Big Thủy, Black nương đã ngộ được chân lý "Sung Sướng Pháp". Ba người mừng mừng tủi tủi nắm tay nhau, thật bõ những ngày tháng khổ sở dưới tay Phong Bit!
Lại nói: Từ nay hãy cùng nhau chăm sóc cho Linh thiếu gia, chàng là nguồn sống của chị em ta đó!
Ba người xúm lại chỗ Đăng Linh đang ngủ mà ôm ấp chàng, thì ôi thôi, Đăng Linh đã chết queo từ bao giờ!

Ba người kêu khóc thảm thiết, hồi lâu lại quay sang trách móc Liên Hương đã dùng loại công phu tà mà khiến Đăng Linh phải chết thảm. Liên Hương cũng nức nở không thôi, ôm lấy Đăng Linh ai oán khóc: Chàng ôi, ngờ đâu chàng lại yếu đuối non nớt thế này, em thật lòng không muốn hại chàng. Đêm qua còn là uyên ương sáng nay đã âm dương cách biệt, đau đớn đứt từng khúc ruột như táo bón, nay xin chàng một chút kỷ niệm để mang theo bên mình.
Đoạn rút dao xẻo một mẩu thịt nhỏ nhét vào trong túi.
Lại nói với hai người kia:
- Em thật tội đáng muôn chết, từ nay xin đi theo hầu hạ hai chị, đặng đến khi nào tìm được cho các chị lang quân mới thời tùy ý các chị xử trí.
Big Thủy, Black nương thấy Liên Hương đau khổ như vậy cũng không nỡ trách móc nữa, song trong lòng lại ngấm ngầm nảy sinh nỗi oán hận mới. Big Thủy giận Black nương vì tiếc cái xe mà thu nạp con a đầu này, thật là rước họa vào thân. Black nương trong lúc quẫn trí lại nghĩ đến Thần Nữ đã xui khiến mình bỏ trốn, bây giờ đã mất chồng mới mà chồng cũ cũng chẳng quay về được nữa, bèn tiện tay quệt ít máu Đăng Linh bôi lên chiếc xe mấy chữ: "Thủ phạm là Xuân Hương bà bà" (oan ức quá :(()

Khóc lóc chán chê, ba người cuốc bộ về Tịnh cốc (vì xế Linh ngỏm mất rồi), lặng lẽ sống qua ngày. Big Thủy thấy hai đứa em Bắc Bít hiền lành dễ bảo liền bắt chúng làm osin quét dọn hang động, đoạn lại chỉ bảo công phu "sung sướng" cho chúng. Sáng sáng Liên Hương rong ruổi đi khắp nơi tìm bắt nam nhân về cho hai chị giải sầu, nhưng không chọn được người nào ưng ý cả. Thói đời, đã không biết thì thôi, biết rồi sinh ra thèm thuồng, ba người từ sau khi Đăng Linh chết đi không lúc nào thôi nhung nhớ, khổ sở hơn cả khi ở với Bắc Bít!

Trong khi đó, tin đồn Xuân Hương bà bà bắt Big Thủy, xẻo Đăng Linh lan ra chấn động giang hồ. Một buổi sớm u ám, Liên Hương đi bắt giai chỉ có Thủy, Black trong cốc, bỗng thấy hàn khí cuốn đến, giữa mùa xuân mà tuyết trắng mù trời, gió rít vun vút như roi quất. Thoắt cái trời lại trong sáng, trước cửa động hiện ra một con sói trắng như tuyết. Black nương hoảng hốt kêu lên: Ác thần đến rồi!
Đoạn kéo Big Thủy định chạy. Nhưng vừa quay lại đã thấy Thần nữ ngồi giữa động, nét mặt như đá, giọng lạnh như băng:
- Ngươi lấy oán báo ân, vu oan giá họa cho ta, lại còn dám gọi là là bà bà, tội sau nặng hơn tội trước, xử trí sao đây?

Black sụp xuống khóc không ra tiếng.

Thần nữ lại bảo:
- Bắc Bít đang trên đường đến đây tìm hai em nó và Big Thủy, ngươi liệu mà xoay xở!
Black hốt hoảng:
- Sao hắn lại biết nơi này được?
Thần nữ cười nhạt:
- Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi biết ư?
Rồi cất bước như mây cuốn thoát ra khỏi động, tiếng còn văng vẳng lại:
- Theo ta thì sung sướng, nhược bằng phản lại ta thì sống chết đều là khổ nạn!
Black dập đầu rên: Em sai rồi, em sai rồi! Tâm không tịnh thì bao giờ mới thoát khỏi bể khổ!
Đoạn lại ngửa mặt lên trời khóc: Ai cho ta làm người lương thiện!

Big Thủy thấy Black ai oán như vậy cũng có chút thương tâm, song lại nghĩ: Giờ Bắc Bít sắp tới đây, chi bằng ta lại theo chàng về Phong Bit Động sống yên lành. Giờ ta đã có công phu "sung sướng", lại có một tấm chồng chẳng chia sẻ cùng ai thì còn gì bằng!

Đang lúc đó Liên Hương hốt hoảng chạy vào:
- Chị ôi, lúc nãy em đánh nhau với thằng Hoàng Damn, nhác thấy một tên hình dung cổ quái, hai tai cầm hai cái que ngoáy ngoáy, đương lúc quay đi chỗ khác, quay lại hắn đã biến mất rồi!

Big Thủy kêu lên: Công phu xuất quỷ nhập thần như vậy chỉ có thể là Bắc Bít!
Liên Hương nghe vậy rụng rời chân tay, nghĩ lại tội lỗi của mình trước đây mà khiếp sợ, bèn chạy vào ôm mẩu thịt của Đăng Linh chuồn mất dạng.

Black nương tiến thoái lưỡng nan, không biết nên ở hay nên đi. Cuối cùng lại nghĩ: "Ta đã làm Xuân Hương bà bà một lần rồi thì cố mà diễn nốt trọn vai vậy" Đoạn thay đổi áo quần, tháo mạng che mặt ra đứng trong động chờ Bắc Bít.

Lát sau Bắc Bít sầm sập kéo đến, anh phi thẳng vào chính điện , đã thấy bà bà (giả) ở đó đợi sẵn mình:
- Bản giáo vinh sự được bắc thế bit tới thăm , thật vinh sự , thứ lỗi cho lão đã không đón tiếp từ xa. (Chẳng biết hắn có nhận ra mình không nhỉ?)
Bắc Bít nhìn bà bà thấy hơi ngỡ ngàng, "Lạ quá, bà bà này đùi trông quen quen, giống vợ mình ở nhà, nhưng nét mặt thì quyết không phải! Vợ mình dạo này đã chịu tháo khắn bịt mặt, còn chăm chỉ mớm cơm cho mình hàng ngày nữa"
Bit hét lớn:
- ko cần nhiều mồm , tôi hỏi bà , big thủy đâu?
Black nương nghe vậy đau đớn tê tái cả người. "Thì ra hắn ở với con hắc tinh tinh bấy lâu nay mà cứ tưởng là ta, giờ chỉ chăm chắm đến Big Thủy thôi". Nàng cố nén tủi hờn nói:
- Được , tôi cho cậu gặp nó đã - đoạn bà bà gọi - chân cong đâu , ra đây
Big thủy bước ra, thấy đức lang quân thời vui buồn hổ thẹn lẫn lộn, nước mắt đã lăn trên gò má . Phongbit nhìn nàng , thấy thương cảm , đoạn quay sang vợ mình là Black nương mà nói những lời phũ phàng:
- Đây là vợ ta , ta sẽ đưa nàng về , còn bà , bà đã hành hạ nàng lâu nay , nhưng nhờ bà mà vợ ta ko bị tên "Dung" Linh bắt đi , ta tha cho bà đó .
Black nương uất hận kêu lên:
- Cậu nói hay thật , hãy thắng được tôi đi đã , tôi còn ko kể chuyện cậu làm mất 2 đứa đệ tử của tôi đâu đó !
- Ha ha , bà nhắc ta mới nhớ , chuyện bà chia rẽ ba anh em ta , liệu ta có tha thứ cho bà ko ?
Không để bắc bit nói hết câu, Black nương đã lao đến, chộp lấy tay phongbit, hòng mong chàng cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của vợ, ngờ đâu tên thất phu Phongbit chỉ thấy bà bà này đã luyện 1 thứ võ công vô cùng lạ lùng và nguy hiểm
- Đó chính là hấp tinh đại pháp , bà thật bẩn thỉu.
Black nương bà bà cười the thé hòng che tiếng nức nở, tiếp tục xông vào , bắc bit nhanh chóng vận dụng phép nê thu (da lươn), khiến Black nương ko thể đụng vào người anh, rồi anh tung 1 đòn đá chó của cái bang vào giữa bụng nàng. Black ngã lăn ra đất, đau đớn ngoài da thì ít mà trong lòng nghẹn ngào quặn thắt, không chịu được nỗi khổ tâm nên bất tỉnh luôn. Bắc bit ôm công chúa, vận công chạy thật nhanh theo kiểu chó cắp trộm xương, thoắt cái đã về đến hoàng cung .

Black nương nằm lại trong động hồi lâu mới tỉnh, đau đớn biến thành thù hận, căm phẫn hóa cuồng bèn lấy danh nghĩa Xuân Hương bà bà đi khiêu chiến Thiếu Lâm tự, đánh tan tác hết tăng ni Thiếu Lâm lẫn tên NamKve vốn đã dặt dẹo vì chảy máu cam quá nhiều. Ai ngờ trời chẳng thương người, trận đó lại nàng lại bị Dũng lão dê và chồng nàng là Bắc Bit (hiện giờ vẫn sống chung với con hắc tinh tinh) hợp bích đánh bại, văng ra tận hoang đảo. Black nương trong lúc bay bay vẫn còn ngậm cười: Thà được đánh một trận oanh liệt với đàn ông hào kiệt trong thiên hạ còn hơn sống trăm năm với tên Phong Bất Lực!
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Uầy, vai nữ hiệp áo đen Black nương thật là trữ tình bi tráng, có ai muốn nhận không?
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

hik
vai em cứ gọi là sến vãi lù
:))
ầy mà chị viết hay đấy
phát huy phát huy
tuy đoạn cuối hơi cụt
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Thế là được rồi, đang chờ anh Chi xuất bản tiếp, lâu quá
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Anh Chi ơi viết tiếp truyện đi, nhớ tác thành cho iem và Trang Thư nhé.
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

:)) Chị Hương giỏi vãi :)) Tìm chưa ra chi tiết nào vô lý cả :D Giỏi vật ^^
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

mai chắc có tiếp đấy;;) Chi đại ca đang hoàn thành nốt:mrgreen::D
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Híc, không ngờ mình lại nhục nhã đến như thế :(( Đường đường là đàn ông con trai mà sau lại bị ... :(( >_<
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Thôi chú em được Sung Sướng với mấy chị sướng thế còn gì ?
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Anh Chi phải viết 1 cách trong sáng đàng hoàng nhá b-)
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Chẹp, từ đầu đã chẳng đàng hoàng rồi giờ mong đàng hoàng thế nào được! Các cô các chú xem, chị từ trước đến giờ viết bài nào cũng đàng hoàng tử tế, nhưng vì thằng Bit nó viết bậy nên chị viết tiếp cũng phải theo mạch của nó :(

Hồi 3,5 bỏ sót mất chú Đỗ Vịt, chú này dám vu oan giá họa cho mình tội bắt cóc trẻ em :-? Tuy nhiên xét thấy chú này đã bị đày ải nơi núi sâu, cả đời uống sương ăn gió không biết đến mùi rượu chè gái gú nên tha cho vậy >:)
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Quảng cáo cho hồi thứ bảy:

Thế Khải hung hăng muốn lập công
Zz dụng phép không thành kế
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Híc, viết truyện đi anh Chi, chứ quảng cáo thế này mà mãi chẳng thấy truyện đâu, ruột em chảy thành nước rồi :(
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

:D
zz ạ?
cho iem làm wen mứi chị ZZ thân yêu, tên giống gian hàng của mình hôm HoW quá mà :>
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Ừm, anh Chi định cho chị Zz thế nào đây
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Phùng Tuấn Đức đã viết:
:)) Chị Hương giỏi vãi :)) Tìm chưa ra chi tiết nào vô lý cả :D Giỏi vật ^^

.. công nhận chị hương giỏi quá .. >__< .. :D:D >.:x ... em là em gái chị Hương đấy nhá .. :nono: .. ai đụng vào em thì phải bước quá xác chị Hương đấy .. :nono: .. :D:D ..:x ...
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Híc, vợ mình nhiều như gạo thế xong cuối cùng bị chúng nó oánh chít, 8-} :(( :(( Nhục nhã thay cho một con người lương thiện như mình :cry: :cry:
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Có mẩu thịt mãi mãi ở bên em Liên Hương rồi còn gì :D
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Híc, cẩn thận đến lúc đói qua lôi ra ăn sống lúc nào còn đếk biết được nữa là ... :(( :(( :cry: :cry:
 
Re: Giải trí đầu xuân: Sử kí HAO

Hồi thứ bảy:

Thế Khải hung hăng muốn lập công
Zz bày phép không thành kế


Thích Thượng vái tay cảm tạ, đoạn Xích Ải nâng chén mời Khải, lại dìu Khải vào ghế thứ hai ngồi, làm phó giáo chủ. Xích Ải nói:

- Từ nay ngài làm phó giáo chủ, năm đầu lĩnh là Nguyễn Trang, Đức Hoà, Anh Tú, Vân Khanh, Hoàng Vũ ta cắt cử là thuộc hạ bên cạnh ngài, tuỳ ý mà sai khiến. Còn năm đầu lĩnh Liên Hương, Đăng Linh, Vũ Ngọc Dương, Vũ Mạnh, Trịnh Thanh Hà là thuộc hạ bên cạnh ta.

Thích Thượng nói:

- Giáo chủ có lòng yêu như thế, tôi xin hết lòng hết sức vì Quy Dâm, sau này nếu có bụng khác, ắt sẽ chết không toàn thây.

Xích Ải cả mừng, lệnh cho các đầu lĩnh tới chúc mừng Thế Khải, mới để ý không thấy Liên Hương và Nguyễn Trang đâu cả. Bọn đầu lĩnh nói:

- Liên Hương sau khi đánh bại Tống Tuấn bịêt tăm không có tin tức gì. Tính khí ả cũng thất thường, ít chịu phép tắc. Nguyễn Trang mới chiều còn đánh với bọn Toàn, Dũng, giờ lại không thấy đâu.

Bấy giờ Xích Ải cùng Thích Thượng chén vào chén ra, cũng đã ngà say, Xích Ải nghe nói đến bọn Toàn, Dũng, mới sực nhớ ra, bèn cho giải bốn tên tới, bắt quỳ dưới trướng hỏi:

- Thực ra bọn bay tới đây có mục đích gì?

Bọn Vũ, Đức sợ hãi đáp:

- Xin Giáo Chủ tha mạng, bọn khuyển mã chúng tôi không biết trời cao đất dày, lại dám xông vào đây làm càn, mong Giáo Chủ cho bọn tôi một con đường sống, chúng tôi sau này sẽ mãi mãi ở lại tận tâm phục vụ Quy Dâm Phái, chăm sóc Liên Hương thần tiền và Giáo Chủ.

Xích Ải quát lên:

- Mau nói mục đích của tụi bay, ta không tin các ngươi dám vào tận đây để lấy mạng ta.

Bốn tên nói:

- Chúng tôi tới đây tìm Liên Hương thần tiên, còn Hoàng Giáo Đầu tới đây là định cứu người.

Xích Ải nghe thấy, mới sực nhớ ra Bảo Thư ngày trước mang về, vội xồng xộc dẫn đám đầu lĩnh tới ngục để xem có biến không. Vào tới nơi giam Bảo Thư, thấy Nguyễn Trang mặc đồ của Bảo Thư bị trói, nhét giẻ vào mồm. Xích Ải tức giận, cởi trói cho Trang mà hỏi, Trang sụp đầu đáp:

- Mong giáo chủ tha mạng, thuộc hạ tội đáng muôn chết. Lúc chiều tôi đang tắm, bỗng có một lâu la tới bẩm rằng giáo chủ cho gọi dự tiệc khao thưởng ba quân. Bất đồ tên ấy cứ xộc thẳng vào chỗ tắm của tôi, đang lúc tôi thẹn thùng sợ hãi lại dùng dao uy hiếp tôi, té ra là tên Hoàng giáo đầu súc vật. Hắn ép tôi uống một thứ độc dược rất thúi, lại bắt tôi giả lệnh giáo chủ, hắn thì giả làm lính, vào ngục cứu người. Vào tới nơi hắn bắt tôi và con nô tì kia thay quần áo, tráo người xong mới chịu đưa thuốc giải, lại trói tôi lại. Lúc bấy giờ tôi sợ hãi hồ đồ, mong Giáo Chủ trừng phạt.

Xích Ải sa sầm mặt mày, tức tối vô cùng, lập tức lệnh cho đám đầu lĩnh chia nhau tìm Khải, Thư, bản thân mình cùng Thích Thượng chạy ra nơi bến nước, tới nơi đã thấy đám lâu la nằm bất tỉnh la liệt tại đó, bao nhiêu thuyền đều bị tháo dây dạt khắp cả. Xích Ải biết Mạnh Khải đã cắp thuyền mà trốn mất, mới thu đám đầu lĩnh về. Thích Thượng nói:

- Lũ triều đình giả nhân giả nghĩa, vừa mấy hôm trước tới chỗ tôi định mưu hại, nay lại dám xâm phạm tới cả Quy Dâm Phái chúng ta. Xin giáo chủ điểm ngay binh mã, tôi xin làm tiên phong, đánh thẳng vào thành, bắt sống tên Giáo Đầu và tên Thái Sư về đây hành tội.

Bấy giờ em gái thứ hai của Xích Ải là Phạm Mai Trang mới nói:

- Bụng của ngài ai cũng hiểu, duy có điều nay Quy Dâm Đảo mới chỉ là một nơi rừng núi hẹp hòi, lương binh hẵng còn ít, nơi này bất quá cũng chỉ để tạm dung thân một thời gian, Quy Dâm Đảo phía Đông, kinh thành lại phía Tây, từ đây đánh xuống phải qua biết bao thành, trại, nếu ngài cầm quân đi, ít không địch nổi nhiều. Tạm thời chớ nên nôn nóng, phải mở rộng đất đai, đắp thêm lương, chiêu thêm binh, ấy mới là biết nhìn xa trông rộng, chẳng vì một chút bực bội mà làm hỏng đại sự. Lời tôi nói ngay xin ngài chớ chấp.

Thích Thượng nghe vậy thì nín thinh không nói năng chi cả. Mai Trang quay sang Xích Ải Ma nói tiếp:

- Ở phía Bắc có hàng chục đảo lớn sát nhau, địa thế vô cùng hiểm ác, ở quần đảo ấy gần với ta nhất có một đảo lớn tên Nhị Ngũ, ở đó đất rộng người đông. Trên đảo lại có nhiều động nhỏ, nhiều môn phái kỳ lạ trên giang hồ đều từ các động đó cả. Nắm giữ đảo Nhị Ngũ giờ là một vị đảo chủ họ Trần tên Giang, giang hồ đều gọi là ZZ. Nếu ta bí mật đưa thuyền tới đó, bất ngờ chiếm đảo làm cho bọn Zz trở tay không kịp, sau khi có được đảo Nhị Ngũ rồi, thì hàng chục đảo chung quanh cũng lấy được, bấy giờ tướng nhiều quân đông, hai hướng Bắc, Đông giáp công, bọn triều đình ắt tự nhiên bị vây hãm, còn lo gì chuyện lớn không thành, giáo chủ nhất định hả được cái giận này, lên làm Hoàng Đế, nhất thống giang sơn.

Xích Ải nói:

- Chuyện này ta suy nghĩ cũng đã lâu, em nói thực hợp ý ta lắm. Nhưng việc này rất hệ trọng, can dự đến cơ đồ sau này của Quy Dâm Phái, đã làm thì không thể hỏng, đi không thể thất bại, nên giao cho ai mới được?

Thích Thượng hăng hái đứng dậy nói:

- Tôi mới về đây còn chưa có chút công lao gì, chuyện đơn giản này mong giáo chủ để cho tôi.

Mai Trang mới khích:

- Ngài chớ coi thường, đảo chủ đảo Nhị Ngũ là Zz thông minh tuỵêt đỉnh, mưu lược hơn người, là nữ nhi khi mới mười sáu tuổi đã lên làm Đảo chủ, cai quản biết bao động, phái ở đó. Nếu ngài có sơ suất lỡ hỏng việc thì nguy to.

Thích Thượng nói:

- Cô thực là chỉ biết tâng bốc chí khí người ta, mà làm nhụt mất cả uy phong của mình, nó bất quá là người, chứ có ba đầu sáu tay gì mà sợ. Tôi không nói khoác, chuyến này đi, nhất định sẽ chinh phạt đảo Nhị Ngũ, quyết không sơ suất. Xin giáo chủ đồng ý cho.

Mai Trang lại nói:

- Em thấy việc hệ trọng này, nếu giáo chủ không thể thân chinh đi xa, thì chỉ có phó giáo chủ Thích Thì Thượng đảm đương nổi mà thôi.

Bấy giờ ở dưới đất, bọn Đức, Vũ, Toàn, Dũng nói:

- Đảo Nhị Ngũ sắp thuộc về Quy Dâm Phái, thực là việc đáng mừng lắm, đáng mừng lắm.

Xích Ải quát lên:

- Lũ chúng bay thực là quân súc sanh ham sống sợ chết, tưởng ta sẽ cho chúng bay vào Quy Dâm Phái hay sao? Sau này loại như chúng bay tất có bụng làm phản. Người đâu, đem bốn tên này ra ngoài, mổ bụng moi gan cho chúng cho ta.

Bốn tên thấy vậy hoảng hốt kêu lên:

- Xin giáo chủ rộng lượng mà tha cho, bọn anh em chúng tôi tới đây cũng vì Liên Hương thần tiên cả, thần tiên đã là người của Quy Dâm Phái, chúng tôi cũng sẽ tận tâm phục vụ Giáo Chủ, không dám có bụng khác, mong giáo chủ tha mạng.

Xuân Hương thấy vậy, mới ghé tai Xích Ải nói vài câu, đoạn thấy Xích Ải gật gù. Xuân Hương bước tới chỗ bốn tên mà rằng:

- Các ngươi đứng dậy. Giáo chủ đều biết các ngươi chung tình với Liên Hương, không cần phải sợ hãi như vậy.

Bốn tên lật đật mừng rỡ đứng cả dậy, Xuân Hương nói:

- Các ngươi thông thuộc đường lối trong thành cả chứ?

Bốn tên nói:

- Bọn tôi ra vào thành mỗi ngày dễ tới bốn, năm lần, đường ngang ngõ tắt đều biết cả.

Xuân Hương hỏi tiếp:

- Các ngươi biết được những gì, mau nói hết cho ta biết.

Bốn tên trả lời:

- Bọn tôi cũng chỉ là dân làm mướn sống ngoài thành, sao biết được bằng Hồ Thái Uý?

Xuân Hương nói:

- Hồ Thái Uý nào?

Bốn tên mới đem chuyện thư từ của Hồ Hưng mà thuật lại. Mai Trang quay sang Xích Ải mà nói:

- Không biết kẻ nào đã dựng nên chuyện này, và có mục đích gì, nhưng bọn triều đình ắt không để yên, theo em không bao lâu nữa chúng sẽ đem đại binh tới đánh ta, ta phải có kế sách đối phó ngay.

Xuân Hương nói:

- Nay cho dù Quy Dâm đảo địa thế hiểm yếu, nhưng cứ bị vây hãm lâu cũng sẽ nguy mất, ta nên ra tay trước thì hơn.

Xích Ải nhướng mắt hỏi:

- Ta đang chờ cao kiến của em đây.

Xuân Hương nói:

- Từ đây xuống tới kinh thành, con đường ngắn nhất là vượt biển vào đất liền, đi qua hai trại là Thi Hoàng trại và Cầm Thanh trại, qua đó tới một thành lớn, vị tướng giữ thành là Đặng Việt Dũng. Giáo chủ thân chinh dẫn quân đánh vào hai trại kia, phô trương thanh thế, vây hãm thành của Dũng, bọn triều đình đang muốn đánh ta, thấy đích thân anh rời đảo, ắt mang đại binh đến. Bọn chúng tới nới, chúng tiến một bước thì giáo chủ lùi một bước, cứ giăng cơ quan cạm bẫy mà làm chúng tổn thất dần dần. Giờ em lại bí mật đem theo người cùng bọn Toàn, Dũng trà trộn sẵn vào trong thành, nhân lúc chúng sơ hở mà đánh một trận vào phủ Thái Sư, không bắt được tên Thái Sư thì cũng khiến cho bọn chúng kinh hoàng. Lúc đó phó giáo chủ đã lấy được đảo Nhị Ngũ, đem quân từ phía Bắc đánh vào. Mặt bắc phải cự quân của Phó Giáo Chủ, mặt Đông phải chống quân của Giáo Chủ, trong thành lại có biến, em muốn xem bọn chúng phải khổ sở đối phó với ta thế nào đây?

Xích Ải cười ha hả mà nói:

- Hai em gái ta thực là có chân tài tế thế. Quả là diệu kế, diệu kế.

Nói đoạn sai bọn lâu la chuẩn bị thuyền lớn, các thứ đồ quân khí và áo giáp, cờ quạt áo xiêm, giải mũ đỏ lọng đen để dùng. Lệnh cho Thích Thượng cùng Hoàng Vũ, Vân Khanh, Nguyễn Trang mang theo năm nghìn quân chuẩn bị chinh phạt đảo Nhị Ngũ. Lệnh cho Xuân Hương mang theo Đức Hoà, Anh Tú, Đăng Linh, Ngọc Dương, Vũ Toàn, Tuấn Đức, Trung Dũng, Hồng Vũ cùng hai trăm lâu la lập tức bí mật tới kinh thành. Mai Trang ở lại coi giữ Quy Đảo, còn bản thân mình và Vũ Mạnh, Thanh Hà sẽ dẫn tám nghìn quân đánh trại. Khi cắt đặt xong rồi thì Hương, Trang, Khải cùng các vị đầu lĩnh đều vâng theo lệnh mà ai vào việc nấy.

Lúc ấy Cao Thế Khải bụng hơi ấm ức vì mấy lời khích của Mai Trang, bèn triệu tập Hoàng Vũ, Vân Khanh, Nguyễn Trang lại, sắp xếp việc quân cẩn thận, thể thống rất là tề chỉnh, phát lệnh đúng hai ngày sau sẽ nhằm đảo Nhị Ngũ mà thẳng tiến.

Lại nói về Hiếu Minh, sau khi trúng một chưởng của người lạ mặt kia, toàn thân bất động, cứ ngủ miết suốt mấy ngày mới tỉnh. Tỉnh dậy chàng thấy tiểu tử Viên Động Phái và Thu Quỳnh ngồi cạnh, Hiếu Minh mới hỏi:

- Ta đang ở đâu đây?

Quỳnh đáp:

- Chàng cứ yên tâm nghỉ ngơi, chúng ta đang ở một quấn trọ nhỏ, cách xa thành rồi.

Đọan quay sang tiểu tử Viên Động phái nói:

- Cũng nhờ huynh cả, không thì chúng tôi đã mất mạng rồi.

Hiếu Minh toan gượng dậy để cảm tạ tiểu tử kia, thấy toàn thân không cử động nổi, đau đớn mà nói:

- Ta trở thành phế nhân rồi sao?

Tiểu Tử Viên Động phái nói:

- Lãng tử chớ nên lo lắng quá, chờ khi sức khoẻ của huynh khá hơn, tôi sẽ đưa huynh về đảo Nhị Ngũ, ắt sẽ có cách chữa trị.

Minh nói:

- Có phải đảo có vị đảo chủ tên Zz lẫy lừng cả một vùng quần đảo phía Bắc?

Tiểu tử kia đáp:

- Đúng vậy, đảo chủ đảo chúng tôi tuổi trẻ xuất chúng, thông minh tuyệt đỉnh, mến nhân tài chuộng hiền sĩ, Viên Động phái của chúng tôi cũng thuộc sự cai quản của người.

Hiếu Minh nói:

- Ra vậy. À phải, thực thất lễ quá, tôi vẫn chưa biết tên huynh.

Tiểu tử kia đáp:

- Truyền nhân của Viên Động phái, Ngưu Thủ Thần Phong Vũ Ngọc Linh là tôi.

Đoạn ba người trò truyện với nhau, Quỳnh lại mang thức ăn đút cho Hiếu Minh. Cứ như vậy, được độ mươi ngày, Hiếu Minh đã khoẻ lại vài phần, chưa cử động được nhưng ăn ngủ tốt hơn, sắc diện bớt xanh xao yếu ớt. Ngọc Linh nói:

- Huynh đã bớt đau, mai chúng ta sẽ lên đường tới đảo Nhị Ngũ.

Đoạn cùng Thu Quỳnh ra ngoài mua lương khô và các vật dụng cần thiết, lại mua một cỗ xe để chở Hiếu Minh. Đang loay hoay quay gót toan về chỗ Hiếu Minh, bỗng từ đằng sau Quỳnh có người đặt tay lên vai mà nói:

- To gan thực, đang có lệnh truy bắt, lại dám nhởn nhơ dạo chơi ở đây.
 
Back
Bên trên