Bùi Lê Chi
(metalrocker)
Ban quản lý diễn đàn<br><a href="http://www.hn-ams
Hồi thứ nhất:
Ngao ngán công danh, Cầm Mao buồn mơ duyên phận
Giữa đường gặp nạn, Bảo Thư tìm chỗ nương thân
Kể từ khi Mai Thanh Hà thống nhất thiên hạ, tin dùng các bề tôi trung thực, nghiêm trị bọn hoạn quan xu nịnh. Tôi thần xung quanh toàn những người trung nghĩa một lòng, yêu nước thương dân, hết mực phò thác vua, vì vậy thiên hạ thái bình, nhân dân sung túc, muôn nhà đời sống ấm no đầy đủ.
Phàm trong thiên hạ, nước nào cũng có lúc thịnh lúc suy, chia rồi lại hợp, hợp rồi lại chia, không có gì bền vững mãi được. HAO đời thứ tư, tạm thời vì lòng người chưa loạn, thiên tai chưa nhiều, triều đình chưa bê tha, cho nên giặc giã cũng kiêng dè mà chưa dám lộng hành. Lúc bấy giờ, ngay trong kinh thành có một vị giáo đầu tài ngang trời dọc đất, họ Hoàng tên Mạnh Khải, thường gọi là Cầm Mao, mình cao tám thước, mắt phượng mày ngài, tài ba lỗi lạc, anh hùng xuất chúng, bốn bể biết tên. Khải nguyên từ bé đã thích kiếm cung, lại mưu lược hơn người, nên chẳng mấy chốc được cất nhắc lên tới tận chức giáo đầu, quản lý dạy dỗ cấm binh trong thành.
Hôm ấy tiết trời se lạnh, u ám não nề, gió mang khí hôi tanh đầy đường. Khải thấy trong lòng buồn bực không yên, bèn dắt ít tiền, vác đao đi loanh quanh, một là cho tinh thần khuây khoả, hai là tuần tiễu, tiện làm việc công, thăm dò cuộc sống bá tánh bên ngoài.
Chàng mua một bầu rượu, vừa đi vừa uống. Đi cách thành độ 20 dặm, thì mặt trời đã hấp hé gần xuống núi. Men rượu bốc lên, chàng phanh ngực áo mà đi, lại cao hứng làm một bài thơ.
Một mình đơn độc vẫn ngênh ngang
Nay đây mai đó giữa mây ngàn
Hết khuyết lại tròn tròn rồi khuyết
Dọc ngang ngạo nghễ chốn nhân gian
Lúc bấy giờ trời đã nhá nhem tối, chàng nghĩ thầm trong bụng "giờ đã muộn, cả ngày đường mệt mỏi, bụng đói, chi bằng kiếm một quán trọ, ăn uống no nê, nghỉ qua đêm rồi mai tính".
Nghĩ đoạn rảo bước tiến lên phía trước, thì thấy ngay một tửu điếm bên đường. Chàng mừng lắm, thủng thỉnh vào quán, đoạn gọi tiểu nhị, kêu hai bầu rượu và một cân thịt bò mà đánh chén.
Chàng đang đánh chén say sưa, thì có tiếng vỗ ghế quát lớn:
- Rượu không ngon rượu không ngon, mau lấy cho ta thứ khác.
Chàng liếc mắt nhìn sang bàn bên, thì thấy một tiểu tử mình đen, mắt xếch, tướng mạo cổ quái.
Tiểu nhị vội lật đật múc thứ rượu khác mang ra cho tiểu tử kia, bất đồ bị tiểu tử kia đá cho một đá, ngã lăn ra đất, lại quát lên rằng:
- Bảo con mẹ đàn bà lại uống rượu với ta cho vui.
Tiểu nhị nói:
- Ngài uống rượu cứ việc uống, chớ ở đây làm gì có đàn bà hầu rượu.
Tiểu tử kia lại tiếp:
- Ta bảo ngươi kêu mụ đàn bà trong nhà lại hầu ta.
Tiểu nhị nén bực bội mà đáp:
- Ngài ôi, đừng có nói bậy, người ấy là vợ của chủ tiệm, chớ có phải người tầm thường đâu?
Tiểu tử kia nói:
- Vợ của chủ tiệm, thây kệ chủ tiệm, lại uống rượu với ta trong giây lát cũng không can gì, ta còn muốn bà ta ở với ta đêm nay nữa kìa.
Lúc bấy giờ lão chủ tiệm nghe đầu đuôi câu chuyện, nộ khí nổi lên, quát lớn:
- Quân này xấc láo thực.
Đoạn vác ghế nhảy ra mà đánh tiểu tử kia.
Tiểu tử kia thủ pháp lanh lẹ, mới tránh qua một bên, rồi đánh cho chủ tiệm một quyền ngã lăn ra đất, vọt cả máu tươi ra, đoạn rút dao nhè ngực chủ tiệm mà đâm.
Hoàng giáo đầu thấy tình thế nguy ngập, vội đạp bàn đứng dậy, huơ lấy đao định chạy sang, thì đã thấy mũi dao sáng loáng đâm xuống ngực chủ tiệm. Lại nghe "keng" một tiếng, mũi dao nảy bật lên. Định thần nhìn kỹ, thì thấy một hảo hán đầu đội nón, che kín khuôn mặt, hình hài thanh tú nhỏ bé. Nguyên hảo hán đó ngồi uống rượu ngay bàn sau, thấy cấp bách mới ra tay ngăn chặn kịp thời, rút đoản đao ra đỡ dao kia cho chủ tiệm. Hảo hán cất giọng lanh lảnh:
- Quân gớm thực.
Tiểu tử kia cười nhạt mà nói:
- Người dám xem vào chuyện của ta, có biết sẽ chuốc lấy hậu quả thê thảm lắm không?
Hảo hán nói:
- Quân đạo tặc vô liêm sỉ, không cút khỏi đây, ta sẽ giết chết ngươi.
Tiểu tử kia nổi giận đùng đùng, nhanh tay quơ lấy bát rượu trên bàn mà ném. Hảo hán kia nghiêng người sang một bên, thấy bát rượu phóng sượt qua mặt vù một tiếng, lại đã thấy dao của tên tiểu tử kề đến cổ. Hảo hán giật mình kinh hãi, gắng hết thần uy, ngửa mặt ra đằng sau tránh mũi dao, đoạn chân tả đạp thẳng vào bụng tiểu tử. Ai dè đạp thấy hẫng, không trúng gì cả, lại bị mũi dao kia chém, bật cả nón mà ngã ra đằng sau. Chủ tiệm và tiểu nhị thấy thế đều thất kinh, chui tọt vào trong đóng cửa lại, không dám ho he gì cả.
Ngao ngán công danh, Cầm Mao buồn mơ duyên phận
Giữa đường gặp nạn, Bảo Thư tìm chỗ nương thân
Kể từ khi Mai Thanh Hà thống nhất thiên hạ, tin dùng các bề tôi trung thực, nghiêm trị bọn hoạn quan xu nịnh. Tôi thần xung quanh toàn những người trung nghĩa một lòng, yêu nước thương dân, hết mực phò thác vua, vì vậy thiên hạ thái bình, nhân dân sung túc, muôn nhà đời sống ấm no đầy đủ.
Phàm trong thiên hạ, nước nào cũng có lúc thịnh lúc suy, chia rồi lại hợp, hợp rồi lại chia, không có gì bền vững mãi được. HAO đời thứ tư, tạm thời vì lòng người chưa loạn, thiên tai chưa nhiều, triều đình chưa bê tha, cho nên giặc giã cũng kiêng dè mà chưa dám lộng hành. Lúc bấy giờ, ngay trong kinh thành có một vị giáo đầu tài ngang trời dọc đất, họ Hoàng tên Mạnh Khải, thường gọi là Cầm Mao, mình cao tám thước, mắt phượng mày ngài, tài ba lỗi lạc, anh hùng xuất chúng, bốn bể biết tên. Khải nguyên từ bé đã thích kiếm cung, lại mưu lược hơn người, nên chẳng mấy chốc được cất nhắc lên tới tận chức giáo đầu, quản lý dạy dỗ cấm binh trong thành.
Hôm ấy tiết trời se lạnh, u ám não nề, gió mang khí hôi tanh đầy đường. Khải thấy trong lòng buồn bực không yên, bèn dắt ít tiền, vác đao đi loanh quanh, một là cho tinh thần khuây khoả, hai là tuần tiễu, tiện làm việc công, thăm dò cuộc sống bá tánh bên ngoài.
Chàng mua một bầu rượu, vừa đi vừa uống. Đi cách thành độ 20 dặm, thì mặt trời đã hấp hé gần xuống núi. Men rượu bốc lên, chàng phanh ngực áo mà đi, lại cao hứng làm một bài thơ.
Một mình đơn độc vẫn ngênh ngang
Nay đây mai đó giữa mây ngàn
Hết khuyết lại tròn tròn rồi khuyết
Dọc ngang ngạo nghễ chốn nhân gian
Lúc bấy giờ trời đã nhá nhem tối, chàng nghĩ thầm trong bụng "giờ đã muộn, cả ngày đường mệt mỏi, bụng đói, chi bằng kiếm một quán trọ, ăn uống no nê, nghỉ qua đêm rồi mai tính".
Nghĩ đoạn rảo bước tiến lên phía trước, thì thấy ngay một tửu điếm bên đường. Chàng mừng lắm, thủng thỉnh vào quán, đoạn gọi tiểu nhị, kêu hai bầu rượu và một cân thịt bò mà đánh chén.
Chàng đang đánh chén say sưa, thì có tiếng vỗ ghế quát lớn:
- Rượu không ngon rượu không ngon, mau lấy cho ta thứ khác.
Chàng liếc mắt nhìn sang bàn bên, thì thấy một tiểu tử mình đen, mắt xếch, tướng mạo cổ quái.
Tiểu nhị vội lật đật múc thứ rượu khác mang ra cho tiểu tử kia, bất đồ bị tiểu tử kia đá cho một đá, ngã lăn ra đất, lại quát lên rằng:
- Bảo con mẹ đàn bà lại uống rượu với ta cho vui.
Tiểu nhị nói:
- Ngài uống rượu cứ việc uống, chớ ở đây làm gì có đàn bà hầu rượu.
Tiểu tử kia lại tiếp:
- Ta bảo ngươi kêu mụ đàn bà trong nhà lại hầu ta.
Tiểu nhị nén bực bội mà đáp:
- Ngài ôi, đừng có nói bậy, người ấy là vợ của chủ tiệm, chớ có phải người tầm thường đâu?
Tiểu tử kia nói:
- Vợ của chủ tiệm, thây kệ chủ tiệm, lại uống rượu với ta trong giây lát cũng không can gì, ta còn muốn bà ta ở với ta đêm nay nữa kìa.
Lúc bấy giờ lão chủ tiệm nghe đầu đuôi câu chuyện, nộ khí nổi lên, quát lớn:
- Quân này xấc láo thực.
Đoạn vác ghế nhảy ra mà đánh tiểu tử kia.
Tiểu tử kia thủ pháp lanh lẹ, mới tránh qua một bên, rồi đánh cho chủ tiệm một quyền ngã lăn ra đất, vọt cả máu tươi ra, đoạn rút dao nhè ngực chủ tiệm mà đâm.
Hoàng giáo đầu thấy tình thế nguy ngập, vội đạp bàn đứng dậy, huơ lấy đao định chạy sang, thì đã thấy mũi dao sáng loáng đâm xuống ngực chủ tiệm. Lại nghe "keng" một tiếng, mũi dao nảy bật lên. Định thần nhìn kỹ, thì thấy một hảo hán đầu đội nón, che kín khuôn mặt, hình hài thanh tú nhỏ bé. Nguyên hảo hán đó ngồi uống rượu ngay bàn sau, thấy cấp bách mới ra tay ngăn chặn kịp thời, rút đoản đao ra đỡ dao kia cho chủ tiệm. Hảo hán cất giọng lanh lảnh:
- Quân gớm thực.
Tiểu tử kia cười nhạt mà nói:
- Người dám xem vào chuyện của ta, có biết sẽ chuốc lấy hậu quả thê thảm lắm không?
Hảo hán nói:
- Quân đạo tặc vô liêm sỉ, không cút khỏi đây, ta sẽ giết chết ngươi.
Tiểu tử kia nổi giận đùng đùng, nhanh tay quơ lấy bát rượu trên bàn mà ném. Hảo hán kia nghiêng người sang một bên, thấy bát rượu phóng sượt qua mặt vù một tiếng, lại đã thấy dao của tên tiểu tử kề đến cổ. Hảo hán giật mình kinh hãi, gắng hết thần uy, ngửa mặt ra đằng sau tránh mũi dao, đoạn chân tả đạp thẳng vào bụng tiểu tử. Ai dè đạp thấy hẫng, không trúng gì cả, lại bị mũi dao kia chém, bật cả nón mà ngã ra đằng sau. Chủ tiệm và tiểu nhị thấy thế đều thất kinh, chui tọt vào trong đóng cửa lại, không dám ho he gì cả.
Chỉnh sửa lần cuối: