Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ 4 (page 8)
Hồi thứ tư (tiếp)
Sáng hôm sau vào giờ Mão, các hảo hán đã tề tựu đông đủ chung quanh võ đài. Không khí trong Cốc bấy giờ căng thẳng hơn hôm trước rất nhiều. Nhiều kẻ nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Ngưu Thủ Thần Phong Vũ Ngọc Linh cùng Nguyệt Đùi đưa mắt nhìn nhau không nói năng chi cả.
Xinh Xô Cốc Chủ bước ra cùng con gái là Nguyễn Thu Hà, nói lớn:
- Sắp tới giờ tỉ võ, các vị ở đây đều là cao thủ hảo hán khắp thiên hạ, vì yêu mến con gái ta mà phải giao đấu, vậy để tránh thương tích giết chóc gây ra cừu hận sau này, ta xin ra luật lệ như sau..
Bấy giờ Bùi Tín bước ra mà rằng:
- Đã là kẻ trượng phu đâu ham sống sợ chết, dám làm thì dám chịu. Cao thủ tỉ võ phải xuất chiêu chớp nhoáng không giấu giếm bản lãnh, khó mà nương tay được, bằng không là hoạ sát thân. Ngài chủ ý không muốn có kẻ chết, tránh thương tích thì mở võ đài này làm chi?
Đám hảo hán đều đồng tình cả.
Cốc Chủ Nguyễn Xinh Xô lại tiếp:
- Vậy nếu các vị anh hùng đều đồng ý rằng gươm đao không có mắt, nếu ai có thương tật hay chẳng may bị chết cũng không được oán hận trả thù. Nếu như chỉ vì con gái ta gây nên tai kiếp cho giang hồ, ta quyết để con gái ta sống một mình cả đời trong cốc chứ không cho nó theo ai cả.
Bọn hảo hán lúc bấy giờ ai nấy nhìn Thu Hà đều mong cướp lấy, lại nhao nhao đồng tình hết cả lượt.
Nguyễn Xinh Xô lại nói:
- Để công bằng ta xin ra luật lệ như sau: Các vị anh hùng giao đấu với nhau chỉ được một đấu một, không được lấy đông hiếp yếu, vị nào thắng liền ba trận thì được quyền nghỉ ngơi cho lại sức, chẳng hay như thế có được chăng?
Ai nấy đều khen là phải.
Xinh Xô sai đám tì nữ rót rượu mang tới cho từng người, đoạn nâng chén:
- Ít phút nữa chúng ta sẽ được mục kích võ công quyền cước tuyệt diệu, ta cũng sắp phải xa con gái ta, thực không biết nên vui hay nên buồn.
Bùi Tín cũng bước ra nâng chén mà nói:
- Con gái ngài sắp có được một đấng lang quân võ học đệ nhất thiên hạ, ấy là việc đáng mừng lắm. Tại hạ xin kính ngài cùng hảo hán bốn phương chén này, lát nữa khi tỉ võ đao thương vô tình, mong các vị nương tay.
Đoạn đưa chén rượu lên nhìn về phía Thu Hà mà cạn một hơi.
Thu Hà cũng cười khẽ mà uống chén rượu của mình.
Đám hảo hán không ít kẻ mắt long sòng sọc nhìn Bùi Tín, đoạn tất cả cùng cạn hết ly rượu cầm trong tay.
Ngưu Thủ Thần Phong cùng Nguyệt Đùi uống hết chén rượu thì thấy một tiếng hô rất to, một hảo hán phóng vút lên đài. Người ấy bỏ chiếc mũ rộng vành ra, thì ra chính là Nguyễn Trọng Nghĩa.
Ngưu Thủ Thần Phong Vũ Ngọc Linh nghĩ "Tên này ngạo mạn thật, lên đài rất sớm, để xem bản lãnh hắn như thế nào?"
Trọng Nghĩa chắp tay nói lớn:
- Tại hạ xin lên đài sớm nửa canh giờ, chẳng hay có vị nào muốn lãnh giáo chăng?
Chưa ai trả lời thì đã thấy một người nữa tháo nón phóng lên đài, chính là Đào Huy Toàn. Đám hảo hán nói:
- Xin hai vị nêu rõ danh tánh.
Hai người kia không trả lời, lao vào xuất chiêu hiểm độc dữ dội ngay tức khắc.
Bên dưới, Ngưu Thủ Thần Phong nói với Nguyệt Đùi:
- Hai tên này chắc không phải vì Nguyễn Thu Hà mà trở mặt vô tình, ắt có mưu mẹo, song không biết chúng có gian kế gì?
Nguyệt Đùi nói:
- Tiểu nữ cũng chưa nghĩ ra.
Đoạn hai người lại theo dõi trận đấu. Bỗng Nguyệt Đùi sực nhớ lại lúc Nghĩa ở trong Tửu Điếm đả thương Tri Thù Nhân, ồ lên một tiếng quay sang nói với Vũ Ngọc Linh:
- Ắt là tên mày rậm định..
Nàng nói chưa dứt câu thì thấy Toàn vờ đánh một chiêu rồi vòng ra sau lưng Nghĩa. Đoạn thấy Nghĩa rút từ trong tay áo ra một bức tranh lớn, chĩa xuống phía dưới thét lên một tiếng rất to:
- O ZA WA tướng chưởng.
Nghĩa tay tả cầm bức tranh giơ ra phía trước, tay hữu toan phát kình lực, bỗng thấy bụng quặn đau dữ dội không vận nổi khí nữa, ngã ngồi xuống đất tay buông rơi bức tranh kia. Toàn cũng "hự" một tiếng mà ngã ngay sau đó. Bấy giờ đám hảo hán phía dưới cùng cốc chủ Nguyễn Xinh Xô ai nấy đều kêu lên đoạn ngã hết ra đất, người nào người nấy thổ huyết giãy giụa run rẩy. Bùi Tín thét lên:
- Trong rượu có độc.
Bấy giờ Vũ Ngọc Linh cảm thấy bụng nhói lên đã đoán ra trúng độc, chàng nhìn bốn phía thì thấy ai nấy đều ôm bụng cả, ngay cả Cốc Chủ Xinh Xô và hai tên Toàn Nghĩa. Chàng nghĩ "Không ngờ còn kẻ khác dã tâm thâm hiểm như vậy". Nghĩ tới đó thì cả thân người chàng đều nhức nhối như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, lại thấy Nguyệt Đùi bỗng phun ra máu tươi gục xuống. Chàng đặt tay của mình tới lưng Nguyệt Đùi, bàn tay ấy hút chất độc từ người Nguyệt Đùi vào thân mình, lại vận hết nội công đẩy chất độc từ trong người ra tay kia. Song vì chất độc ấy quá mạnh, mà chàng vừa phải lo cứu Nguyệt Đùi lại vừa lo đầy chất độc ra ngoài không cho độc kịp xâm nhập các huyệt đạo, nên dù gắng sức cũng không thể đẩy chất độc ra nhanh được.
Chàng lại đảo mắt nhìn quanh, thấy nhiều kẻ đã tắt thở không động đậy chi nữa, mấy trăm người trong cốc chỉ còn chàng, cốc chủ Xinh Xô, giáo chủ Nhạc Linh Giáo Bùi Tín, hai tên Toàn, Nghĩa và một vị hảo hán bịt mặt dáng người mảnh mai là đang ngồi vận công cố sức hóa giải chất kịch độc.
Bấy giờ trong đám hảo hán có tiếng cười ngất, đoạn thấy hai người đứng bật dậy, một người bỏ nón xõa tóc ra, thì ra là một cô gái giả trai. Cô gái ấy mặc áo vải đỏ, chít khăn ở cánh tay.
Người còn lại chính là Đoàn Duy.
Đoàn Duy nhìn người con gái cười nói:
- Muội xem, đám rùa này đen đủi thực.
Cô gái mặc áo đỏ kia nói:
- Còn mấy tên đang vận khí cầm cự, huynh xem có nên giết chúng không?
Đoàn Duy cười khẩy, phóng tới chộp lấy con gái của Xinh Xô là Nguyễn Thu Hà, điểm huyệt khiến Thu Hà bất động á khẩu, lại quay lại nói với cô gái áo đỏ kia:
- Được, giao cho muội kết liễu chúng đó.
Đoạn lại nói:
- Chuyến này đi thực tiện quá, bắt được tới hai người đẹp như trong mộng.
Cô gái áo đỏ nói:
- Huynh thực là gan cùng mình không biết sợ trời sợ đất, huynh bắt con bé Heo Nhi, đâm chuốc oán với Hành Vân Vô Ảnh Nguyễn Vân Mai của Viên Động Phái, lỡ mụ biết được ắt sẽ tìm chúng ta mà sanh sự.
Đoàn Duy cả cười:
- Không lẽ muội sợ mụ ta sao?
Cô gái áo đỏ kia lại tiếp:
- Dẫu là mười Hành Vân Vô Ảnh tới đây muội cũng chỉ coi giống như lũ rùa trúng độc này thôi.
Bấy giờ Ngọc Linh giật mình kinh hãi nghĩ bụng "Hai tên này dám bắt cả nghĩa tử của sư phụ, hạ độc giết biết bao hảo hán tại đây, không khác nào tuyên chiến với toàn võ lâm. Rốt cục chúng là cao thủ phương nào sao ta không hề hay biết?".
Chàng nghĩ tới đó thì lại giật mình nghĩ tiếp "Đứa con gái áo đỏ kia sắp tuốt dao giết ta rồi, nếu ta còn chần chừ thì mạng của ta lẫn Nguyệt Đùi cô nương đều nguy mất".
Nghĩ Đoạn chàng lại ra sức vận công đẩy chất độc ra ngoài tiếp.
Lại thấy Đoàn Duy xốc Thu Hà lên vai nói:
- Muội thanh toán hết lũ này xong thì đợi ta ở chỗ cũ dưới chân núi, ta mang người đẹp này xuống trước.
Vũ Ngọc Linh lại nghĩ "Nguy rồi, tình hình này không thể ép chất độc ra ngoài kịp, không lẽ Ngưu Thủ Thần Phong này bỏ xác ở đây sao?" Chàng nhìn Nguyệt Đùi toàn thân run rẩy xám ngắt, lại nom Đoàn Duy vác Thu Hà ra ngoài mà vô cùng bất lực.
Đoàn Duy mang Thu Hà trên vai đi vào con đường nhỏ để ra khỏi cốc, bỗng nghe một tiếng thét lớn. Vũ Ngọc Linh quay lại nhìn thì thấy đó là tiếng thét của
vị hảo hán dáng người mảnh mai, ban nãy còn đang vận công hoá giải độc tố. Người ấy toàn thân mình bốc khói nghi ngút, sau tiếng thét thì bật tung cả người lên cao tới hai trượng, đoạn chĩa kiếm nhẳm thẳng Đoàn Duy mà lao tới.
Vũ Ngọc Linh biết đây là một cao thủ giấu mặt, chàng mở to cặp mắt toan xem người ấy thân pháp ra sao, bất đồ chỉ thấy vù một tiếng, không còn nhìn được bóng người ấy đâu nữa, loáng cái đã thấy dáng người mảnh mai của vị hảo hán đó tới ngay đằng sau Đoàn Duy rồi. Vũ Ngọc Linh lấy làm cả kinh, giật thót mà nghĩ "Chẳng ngờ trên đời có kẻ khinh công còn nhanh hơn cả ta".
Người ấy xuất một chiêu cực nhanh, nhằm lưng Đoàn Duy mà đâm ngay.
Đoàn Duy xoạc chân ngã người tránh, thấy kiếm của hảo hán kia sượt qua đầu vù một tiếng.
Đoàn Duy một tay vẫn cắp Thu Hà, tay còn lại phát chưởng tới tay của hảo hán kia luôn.
Hảo hán kia nhảy lùi ra sau tránh đòn ấy.
Chỉ vài chiêu mà Vũ Ngọc Linh phải nom rất kỹ mới thấy được tường tận.
Hảo hán ấy đưa tay không cầm kiếm búng một cái rất gọn, vải bịt mặt bung ra, mà bộ tóc cũng xoã dài đến lưng, thì ra lại là một người đàn bà cải trang. Người ấy chĩa thẳng mũi kiếm vào mặt Đoàn Duy nói lạnh như băng:
- Súc sanh họ Đoàn, mau trả Heo Nhi cho ta.
Vũ Ngọc Linh bấy giờ mới nhìn ra chính là sư phụ mình, Hành Vân Vô Ảnh Nguyễn Vân Mai, chưởng môn Viên Động Phái mà mười ba năm nay chàng chưa được gặp lại.
Đoàn Duy cười nhạt, quay lưng dùng khinh công phóng theo đường nhỏ chạy luôn.
Vân Mai chẳng nói chẳng rằng, nét mặt vẫn lạnh như băng, dùng Hành Vân Vô Ảnh nhảy tới chĩa kiếm nhè đầu Đoàn Duy mà đâm xuống.
Nàng đâm gần tới nơi bỗng thấy bỗng bóng người lao tới ngang hông mình, thì ra là cô gái áo đỏ gọi Đoàn Duy là huynh. Đoàn Duy chạy chỉ để nhử cho cô gái ấy đánh lén.
Vân Mai thấy thân thủ của cô gái ấy quá nhanh lại bị bất ngờ, trong tích tắc đã sáp tới ngay hông minh, biết không kịp tránh né, nàng thu tay đưa chuôi gươm ngang hông mà đỡ chưởng ấy.
Lúc ấy nàng vận tới năm thành công lực, chuôi gươm của nàng chạm vào chưởng của cô gái kia. Chỉ nghe một tiếng "chát" vang lên, gươm nàng văng khỏi tay mà cô gái kia cũng hạ xuống đất huỵch một cái.
Đoàn Duy quay lại mắt trợn lên, hạ Thu Hà xuống đất, đoạn nhìn sang cô gái áo đỏ, gật đầu làm hiệu nói:
-
Lê Đào Hương Thảo, muội chớ có nương tay, ả chưởng môn Viên Động Phái Nguyễn Vân Mai này dữ dằn lắm đấy.
Đoạn cả hai cùng xông tới mà đánh Vân Mai.
Vân Mai tay không còn kiếm, lập tức chuyển mình cong người ra bật tới, nàng thân thủ lanh lẹ bậc nhất thiên hạ, trong chớp mắt đã xuất liền ba chiêu Vô Ảnh Cước, hai chân đá liên tục vào cả Đoàn Duy lẫn cô gái áo đỏ kia một lúc.
Ba chiêu đá ấy đều bị đỡ cả. Đoàn Duy cùng Lê Đào Hương Thảo lùi lại một bước, một chân co ra sau một chân làm trụ, vận khí vào lòng bàn tay.
Vân Mai trước giờ đánh với lũ hậu bối chưa bao giờ nàng dùng quá năm thành công lực, song thấy hai tên kia bản lãnh cao cường lại quyết ăn thua đủ, nàng ngầm vận tới tám thành công lực, cả người lại toát ra khói trắng. Duy và Thảo lạnh ngắt phát chưởng vào Vân Mai, nàng giơ hai tay mỗi tay đỡ một người. Hai tiếng "chát" "chát" lại vang lên, hai tên kia lộn về phía sau một vòng, nàng cũng bị đẩy lui tới bốn năm bước. Hai tay nàng xương cốt tuy không rạn nứt nhưng nhức nhối không chịu nổi. Bên kia hai tên tóc tai bị thổi tốc lên, gân guốc trên tay nổi đầy. Bấy giờ Đoàn Duy cười nói:
- Té ra chưởng môn Viên Động Phái cũng chỉ đến thế.
Đoạn nhanh tay ôm lấy Thu Hà, cùng Lê Đào Hương Thảo phóng theo con đường nhỏ ra ngoài.
-----------------------
Đá đổ ầm ầm, trên đỉnh cốc thủng một cái lỗ rất to, một người rơi từ trên xuống, té ra là tác giả. Người này thều thào nói:
- Hồi này việt mệt thực, chư vị huynh đệ có ai tốt bụng đánh giá bài hay cho ta với.