SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hết hồi thứ tư (page 11)

Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ nhất

ak, bạn châu định đổ thêm dầu vào lửa hẻ :-ss :"> ôi cái chữ thị :-<

@mr toàn : :">

@mr chi: bao giờ thì "ngài" lại xuất xưởng phần tiếp theo thế ạ ;;) 8->
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai

Hồi thứ hai

Nguyệt Đùi gắng sức cứu Huy Kiên
Tri Thù luyện phép triệu hồi thú​


Huy Toàn sợ hãi không dám nói năng chi nữa, vội đỡ Trọng Nghĩa dậy nhảy qua lối cửa sổ mà thoát.

Bấy giờ, Vân Mai cất tiếng lạnh lùng hỏi Nguyệt Đùi:

- Sư phụ ngươi họ Nguyễn hay Đặng?

Nguyệt Đùi lấy làm kinh ngạc đáp:

- Sư phụ hậu bối chính là Nguyễn Thảo. Chẳng hay tiền bối có quen biết?

Vân Mai cả cười:

- Nữ ma đầu ấy giang hồ có kẻ nào không biết tên, có người nào không căm phẫn?

Nguỵêt Đùi tái mặt nói:

- Xin tiền bối chớ nói về người đã khuất như vậy.

Vân Mai giật mình hỏi:

- Sư phụ ngươi đã chết ư? Thực thế thì phúc cho thiên hạ lắm.

Nguyệt Đùi cả giận mà rằng:

- Sư phụ ta dù đã phạm phải lỗi lầm cũng đâu phải kẻ xấu, người là bậc tiền bối mà nói năng hồ đồ, vậy xin kiếu.

Đoạn cúi xuống xốc Huy Kiên định dìu đi.

Vân Mai lại nói:

- Ngươi đưa tên Tri Thù Nhân này đi đâu?

Nguyệt Đùi trả lời:

- Việc của ta xin người chớ can dự vào.

Vân Mai tiếp:

- Cứ thế này hắn cũng sẽ chết thôi, mang hắn đi phỏng có ích gì?

Nguyệt Đùi thoạt dừng bước đoạn nói:

- Ta một lòng muốn cứu người, sao người cứ nói ra những lời nhẫn tâm như vậy?

Vân Mai nói:

- O ZA WA chưởng của tên mày rậm Trọng Nghĩa, với thứ công pháp của ngươi có rất nhiều điểm tương đồng. Tướng chưởng của hắn tuy là một chiêu, cũng như 72 thức biến hóa trong công pháp của ngươi không đánh vào da thịt bên ngoài, không đả thương nội tạng bên trong, chỉ đánh vào tâm linh. Ta thấy tên Tri Thù Nhân này tuy võ nghệ kém cỏi song là người nghĩa khí, cứu hắn không khó. Duy có điều, sợ rằng ngươi không dốc lòng được thôi.

Nguyệt Đùi vội sụp xuống cúi lạy, đoạn ngửa mặt lên dõng dạc nói:

- Kẻ hậu bối ngu dốt chưa tỏ, mong tiền bối chỉ dạy.

Vân Mai lại gần, ghé vào tai Nguyệt Đùi mà to nhỏ vài câu, chỉ thấy Nguyệt Đùi tái mét sắc mặt, đoạn dáng vẻ buồn bã, lại sụp đầu lạy tạ Vân Mai. Vân Mai quay mặt đi, buông một lời dặn dò:

- Sau này, chớ nên dùng thứ bàng môn tà đạo ấy nữa, bằng không ắt sẽ có kết quả không tốt.

Đoạn quay gót bước ra bên ngoài tửu điếm.

Bấy giờ Nguyệt Đùi thần sắc hẵng còn tái mét, dáng vẻ não nề, quay nhìn Tri Thù Nhân. Đoạn lại thở dài một tiếng, dìu Tri Thù Nhân ra bên ngoài. Tri Thù Nhân cất tiếng yếu ớt nói:

- Cảm tạ cô nương đã cứu mạng tại hạ. Song sức tại hạ không còn, cô nương cứ mặc tại hạ mà đi cho, kẻo hai tên quái nhân kia quay lại thì nguy to.

Nguyệt Đùi gượng cười đáp:

- Chúng tới nữa ta lại đánh cho chúng một trận tơi bời mới thôi.

Nói dứt lời thì thấy Huy Kiên khuỵu xuống, không còn chút sức lực nào, gọi cũng không thưa. Nguyệt Đùi lấy làm lo lắng, vội cõng Huy Kiên lên lưng, đoạn nghĩ "Hai tên khi nãy bị ta đánh cho khiếp vía, song quả thực bản lĩnh chúng không tầm thường, nếu bây giờ chúng kéo đồng bọn quay lại đây, ta còn phải lo cho Tri Thù Nhân, khó lòng chống đỡ được". Nghĩ đoạn nàng gắng sức rảo bước thật nhanh đi khỏi.

Lúc bấy giờ trời nhá nhem tối, nàng cõng Kiên trên lưng mải miết mà đi, được hơn hai canh giờ thì thấy cổ họng khát khổ, mà xung quanh không thấy làng bản nào cả. Huy Kiên trên lưng đau đớn, được một lát lại rên la ầm ỹ. Nguyệt Đùi lo lắng bội phần, không biết xử trí ra làm sao, thì bỗng thấy phía trước mặt sông nước mênh mông, lại gần hơn có một bến đò lặng ngắt, không thấy thuyền bè chi cả. Nàng mừng rỡ vội vàng tới gần vục mặt xuống mà uống nước, lại lấy tay làm gàu múc nước cho Huy Kiên. Huy Kiên uống được mấy ngụm nước thì tỉnh lại ú ớ kêu đói.

Nguyệt Đùi nhìn quanh quất hồi lâu, chợt thấy phía bìa rừng có bóng một con thỏ trắng chạy qua. Nàng vội đỡ Kiên lên lưng đoạn dùng khinh công mà đuổi theo. Song vì bụng đói cồn cào lại cõng trên mình một người, nàng đuổi hoài không kịp. Nàng gắng sức đuổi theo bóng con thỏ vào sâu trong rừng độ ba dặm thì không thấy bóng dáng con vật đâu nữa. Nàng chán nản đỡ Kiên lên một phiến đá lớn gần đó mà ngồi thở dốc. Lúc ấy về khuya, trăng lên cao, rọi xuống qua lá cây hắt thẳng vào hai người. Nàng thấy mình mẩy Huy Kiên các vệt tím nổi lên khắp nơi, thần sắc tái nhợt. Kiên trở mình đau đớn mà kêu lên:

- Tại hạ sắp chết đến nơi, cô nương cứ mặc tại hạ mà đi ngay cho...

Nguyệt Đùi im lặng hồi lâu, lại ra chiều suy nghĩ kỹ rồi nói:

- Ngươi chớ có nói vậy, để ta trị thương cho ngươi.

Kiên gắng gượng hỏi:

- Không lẽ vị tiền bối kia đã chỉ cho cô nương cách cứu tại hạ?

Nguyệt Đùi quay mặt đi đáp:

- Vị tiền bối nói rằng, tướng chưởng của tên mày rậm kia đánh vào tâm linh, khiến ngươi hồn xiêu phách tán kinh mạch đảo lộn, không quá ba ngày thì bị hình ảnh trong bức họa dày vò tâm can mà điên loạn đến chết. Nay muốn trị thương cho ngươi chỉ có cách dùng Dí Bén Dậy Thì Công Pháp của ta đả thông 72 huyệt đạo trên thân thể, dùng da thịt thân xác của ta khiến ngươi quên đi bóng ma nữ trong tranh kia, mới trị được tận gốc sau này không tái phát.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai

Hồi thứ hai (tiếp)​


Kiên gắng gượng hỏi:

- Không lẽ vị tiền bối kia đã chỉ cho cô nương cách cứu tại hạ?

Nguyệt Đùi quay mặt đi đáp:

- Vị tiền bối nói rằng, tướng chưởng của tên mày rậm kia đánh vào tâm linh, khiến ngươi hồn xiêu phách tán kinh mạch đảo lộn, không quá ba ngày thì bị hình ảnh trong bức họa dày vò tâm can mà điên loạn đến chết. Nay muốn trị thương cho ngươi chỉ có cách dùng Dí Bén Dậy Thì Công Pháp của ta đả thông 72 huyệt đạo trên thân thể, dùng da thịt thân xác của ta khiến ngươi quên đi bóng ma nữ trong tranh kia, mới trị được tận gốc sau này không tái phát.

Huy Kiên nghe nói cả sợ mà rằng:

- Tại hạ và cô nương mới quen nhau, sao có thể làm chuyện bại hoại thế được. Xin cô nương đi ngay cho..

Đoạn lại phun ra máu tươi, thân người mềm nhũn rũ ra.

Nguyệt Đùi thất sắc nói:

- Ngươi đừng cố chấp nữa, cứu người là quan trọng, ngươi hay để ta dí bén ngay đi.

Huy Kiên lắc đầu nhắm nghiền mắt. Nguỵêt Đùi thấy vậy lập tức dùng hai tay xé toạc áo của Kiên. Đoạn thi triển Dí Bén Dậy Thì Công Pháp, vuốt từ tả sang, vuốt từ hữu lại, vuốt từ trên xuống, vuốt từ dưới lên, dùng tay vuốt, dùng chân vuốt, dùng cả người mà vuốt, tất cả các bộ phận trên thân thể nàng đều áp sát mà uốn lượn miệt mài qua các huyệt đạo của Kiên.

Kiên chỉ biết nhắm nghiền mắt kinh hãi mà kêu la rầm trời:

- Chớ doay dụi nữa, chớ doay dụi nữa...

Chàng kêu la được một lúc thì thấy thân thể như có các luồng sinh khí chạy qua, khoan khoái dễ chịu vô cùng, chỉ thở dốc sung sướng mà không nói năng chi nữa. Sau ba canh giờ, những vết tím trên người Tri Thù Nhân tan đi cả, sắc diện hồng hào trờ lại. Bấy giờ Nguyệt Đùi dừng thi triển tuyệt kỹ, kéo lại xiêm y, thẹn thùng quay mặt đi, nói:

- Chàng đã thấy khoẻ chưa?

Kiên thở hổn hển đáp:

- Vô cùng cảm tạ cô nương cứu mạng, tại hạ không biết lấy gì để đền đáp. Cô nương còn trẻ tuổi mà võ công thâm hậu, thật đáng nể phục.

Đoạn lại buồn bã nói:

- Ta mất bao năm để sáng lập ra bộ quyền pháp Tri Thù, ai dè lần đầu thi triển đã chuốc lấy thảm bại, thật xấu hổ quá.

Nguyệt Đùi nói:

- Thiếp thấy thứ võ ấy đâu thể dùng để phòng thân. Để thiếp truyền lại cho chàng bộ Dí Bén Dậy Thì Công Pháp, sau này nếu gặp khó khăn hai ta cùng tác chiến tương trợ lẫn nhau được.

Kiên xua tay mà nói:

- Đó là bộ công pháp của môn phái cô nương, đầu thể truyền bừa bãi cho người ngoài.

Nguyệt Đùi nở một nụ cười e ấp đáp:

- Tới giờ này mà chàng còn nói là người ngoài sao :">

Đoạn lộn ba vòng tới một chỗ đất rộng mà biểu diễn 72 thức biến hóa của Dí Bén Dậy Thì, Huy Kiên nhìn bóng nàng dưới ánh trăng thấp thoáng ẩn hiện, thân mình uốn lượn như bướm, xiêm y loang loáng trước mặt, luôn miệng tấm tắc khen hay.

Nguyệt Đùi múa xong bộ quyền, chạy tới bên Kiên mà nói:

- Chàng đã thuộc hết chưa?

Kiên cười đáp:

- Tại hạ chậm chạp, chưa lĩnh hội được.

Nguyệt Đùi nói:

- Sau này thiếp sẽ luyện cùng chàng, giờ chúng ta đi thôi.

Kiên hỏi:

- Biết đi đâu bây giờ?

Nguyệt Đùi bỗng nắm lấy tay Kiên mà nói:

- Đi đâu cũng được, miễn là thiếp được ở bên chàng. Chúng ta sẽ thoát ly giang hồ, rồi thiếp sẽ sanh cho chàng nhiều đứa con.

Kiên hoảng sợ nói lớn:

- Tại hạ và cô nương mới quen biết, xin chớ đùa như vậy. Mạng này của tại hạ là do cô nương cứu, tại hạ muôn phần cảm tạ, sau này có dịp sẽ báo đền.

Đoạn chắp tay vái chào Nguyệt Đùi, đứng dậy toan đi.

Nguyệt Đùi nghe những lời nói ấy khác nào bị hàng trăm cây kim đâm xuyên qua tim, xấu hổ uất ức vô cùng. Nàng đau đớn quặn người thổ huyết, lại nghĩ đến ban nãy vừa gần gũi Kiên, không sao chịu nổi, đưa hai tay ôm ngang lưng Kiên, nước mắt lã chã nói:

- Sao chàng sắt đá như vậy. Gần gũi mà chàng không hề xao xuyến rung động ư?

Vừa dứt lời thì phía sông có tiếng nổ đánh đùng, nghe tiếng nước bắn lên rào rào, đoạn cây cối đổ rầm rập, bụi cuốn từng đám, sát khí từ phía sông ập tới với tốc độ nhanh lạ thường, trong chớp mắt thấy một lão già hình dung dữ tợn, tóc dài đến lưng, đầu đội nón xanh, tay cầm một que nhỏ hiện ngay trước mắt. Nguyệt Đùi thấy uy lực của lão già toả ra kinh hồn mạnh mẽ, vội buông Huy Kiên ra, gắng hết thần uy đừng thẳng dậy, song toàn thân mình run rẩy không cựa quậy được, mà cũng không nói ra được thành tiếng. Bấy giờ lão già nhìn hai người, quắc mắt cất tiếng lanh lảnh nói:

- Nơi rừng thiêng nước động của ta, sao lại có đôi cẩu nam nữ làm trò bại hoại, dí bén doay dụi nhiệt tình thế kia?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

Anh Chi ơi như truyện xxx ý =)) =)) =))
Nay muốn trị thương cho ngươi chỉ có cách dùng Dí Bén Dậy Thì Công Pháp của ta đả thông 72 huyệt đạo trên thân thể, dùng da thịt thân xác của ta khiến ngươi quên đi bóng ma nữ trong tranh kia, mới trị được tận gốc sau này không tái phát.

=)) =)) =))
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

- Ngươi đừng cố chấp nữa, cứu người là quan trọng, ngươi hay để ta dí bén ngay đi

tấm lòng nhân từ quảng đại của vị cô nương này quả là hiếm có, bái phục bái phục :x:x:x
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

=)) ôi mẹ ơi, thế này thì con chả dám xuất hiện trong sử của bùi lão gia gia nữa =))

hơn cả phần 1 =))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

nhiệt tình quá đi mất =)) tấm lòng cô nương Nguyệt Đùi quả to như trời bể =))
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

Ozawa chưởng chính ra là phải kiến người ta hóa đá chứ sao lại mềm nhũn được a Chi :))
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

Trời ơi vuốt dữ dội quá Nguyệt cô nương :))
Phần 2 hay quá. Chỉ thiếu mấy anh bình luận thêm mấy cái tranh minh họa vào thôi :D

RH.
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

=)) Ôi làng nước ơi, anh Chi vô đối =))

@ anh Toàn: :)) dám lăng nhục cái tên Nguyệt Đùi của em à! :(( Tượng Túc là đùi voi mà b-(

Sao chàng sắt đá như vậy. Gần gũi mà chàng không hề xao xuyến rung động ư?

=)) ôi cười chết thôi :))

Nguyệt Đùi của anh Chi rõ ràng dạy Dí Bén công pháp cho Tri Thù Nhân để sau này còn... dí bén nhau =)) lúc cần
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

Chết lăn ra mất =))
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai

:(( :(( sao anh Chi lại viết thế kia
- Nơi rừng thiêng nước động của ta, sao lại có đôi cẩu nam nữ làm trò bại hoại, dí bén doay dụi nhiệt tình thế kia?
lão nào cà chớn thế người ta làm gì kệ người ta chứ chửi mình là cẩu ta ko chấp chứ dám bảo Nguyệt đùi cô nương là cẩu thì vô đây >:/
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai

Hồi thứ hai (tiếp)​



Vừa dứt lời thì phía sông có tiếng nổ đánh đùng, nghe tiếng nước bắn lên rào rào, đoạn cây cối đổ rầm rập, bụi cuốn từng đám, sát khí từ phía sông ập tới với tốc độ nhanh lạ thường, trong chớp mắt thấy một lão già hình dung dữ tợn, tóc dài đến lưng, đầu đội nón xanh, tay cầm một que nhỏ hiện ngay trước mắt. Nguyệt Đùi thấy uy lực của lão già toả ra kinh hồn mạnh mẽ, vội buông Huy Kiên ra, gắng hết thần uy đừng thẳng dậy, song toàn thân mình run rẩy không cựa quậy được, mà cũng không nói ra được thành tiếng. Bấy giờ lão già nhìn hai người, quắc mắt cất tiếng lanh lảnh nói:

- Nơi rừng thiêng nước động của ta, sao lại có đôi cẩu nam nữ làm trò bại hoại thế kia?

Nguyệt Đùi nghe vậy vừa giận vừa ngượng nói:

- Tiền bối chớ nói lung tung, ta chỉ trị thương cho hắn mà thôi.

Lão già xoay tròn chiếc que trên tay, cười nhạt một tiếng, dậm chân lướt mình trong tích tắc lao mình tới sát bên Nguyệt Đùi, đoạn đưa chiếc que trong tay lên chạm khẽ vào cổ nàng, cười nói:

- Ngon lắm.

Nguyệt Đùi bị bất ngờ như vậy thối lui vài bước, nộ khí xung lên, quăng mình lên cao nhè mặt lão già mà đạp tới. Lão già ung dung xoè rộng tay tả tóm gọn chân của nàng, đoạn đẩy mạnh nàng văng ra tít xa. Huy Kiên thấy vậy toan xông tới cứu, bỗng nghe tiếng gió rít mạnh bên tai, thấy phía xa có một cơn lốc lớn thổi tới, chớp mắt lướt qua tới chỗ Nguyệt Đùi. Đoạn lại thấy cơn lốc tắt ngấm, hiện ở đó là một hảo hán mình cao hơn bảy thước. Lão già giật mình lầm bầm:

- Đây là phép Hành Vân Vô Ảnh, ngươi là Ngưu Thủ Thần Phong sao?

Đoạn nhấc tay toan phát chưởng. Ai dè mới giơ tay lên đã thấy tiểu tử kia quàng tay qua người Nguyệt Đùi cắp chạy, chỉ thấy tiếng lốc vù vù ngang tai, phút chốc cả hai đều biến mất dạng.

Lão già tức tối bước về phía Kiên mà nói:

- Thằng tiểu tử thúi phái Viên Động dám xen vào chuyện của ông. Ông giết tạm thằng này nhắm rượu vậy.

Bỗng thấy Tri Thù Nhân Huy Kiên thét lên một tiếng, đoạn hụp người xuống đất, tứ chi dang rộng như thể một con nhện lớn, ngóc cổ thủ thế bò lồm cồm trông quái đản không sao tả nổi. Lão quái cả cười, đạp luôn một đạp trúng đầu Kiên, Kiên thét lên đau đớn, co rúm người lại. Lão quái nói:

- Thực là một tên vô dụng.

Bấy giờ Tri Thù Nhân đau đớn, lại thấy tình thế nguy ngập hại tánh mạng đến nơi. Chợt nhớ lại chiêu thức Dí Bén Dậy Thì của Nguyệt Đùi khi dùng để đánh Trọng Nghĩa, mà khi nãy nàng vừa biểu diễn lại. Tri Thù Nhân lấy hết sức bình sinh, chồm dậy sát vào bên mình lão quái, dí ngực vào ngực lão quái, lắc nhẹ vài cái. Nào ngờ lắc đến mười mấy cái, lão quái vẫn không suy suyển. Lão quái bị bất ngờ, nhắn nhó kinh sợ, lùi vội vài bước thét lên:

- Tiểu tử chó, còn định làm nhục ông.

Đoạn xông tới toan giết ngay Huy Kiên, chợt thấy đất lở đá bay, tiếng mãnh thú gầm thét vang động núi rừng, rồi từng đàn thú dữ không biết từ đâu xuất hiện lao tới chỉ trực cắn xé. Lão quái bực tức quát lớn:

- Con ả ti tiện kia, một ngày ông sẽ phá được phép triệu hồi thú của mày.

Đoạn dùng khinh công phóng về phía bờ sông nơi bìa rừng.

Bấy giờ nhìn thấy đám thú hung dữ, Huy Kiên lầm rầm kêu khổ liên mồm, bỗng thấy cả thân người mình bị hút mạnh không tài nào cưỡng được, cứ thế cuốn đi chui vào một hang động ở gần đó. Đoạn chới với rơi phịch xuống lớp rêu xanh ướt trong hang.

Tri Thù Nhân ngồi dậy nhìn quanh, thấy sâu bên trong có làn khói xanh mờ ảo, định thần nhìn kỹ trên một tảng đá giữa hang có một người đàn bà búi tóc thon, gương mặt cao khiết, môi phớt hồng, nhan sắc quyến rũ lạ thường, vận bộ y phục trắng toát, lưng đeo gươm, cặp mắt nhắm nghiền, cả người toả ra khí lạnh toát. Kiên chắp tay vái lạy mà nói:

- Cảm tạ tiền bối cứu mạng.

Vị tiền bối kia mắt vẫn nhắm nghiền mắt, nói:

- Ngươi tên họ là chi? Sao lại tới nơi này?

Huy Kiên nói tên và đem toàn bộ chuyện thuật lại. Đoạn lại hỏi vị tiền bối kia cơ sự làm sao khiến ở một mình trong hang đá tối tăm này. Vị tiền bối chậm rãi trả lời:

- Ta là Xuân Hương, em gái Xích Ải Ma Bùi Ngọc Dũng của Quy Dâm Tiêu Đảo. Kẻ hậu bối như ngươi chẳng thể biết chuyện giang hồ khi xưa. Lão quái nhân kia với ta có mối thâm thù sâu sắc. Hắn là Thần Dâm Tuấn SH, võ công cao cường, lại có pháp lực hơn người, nhưng dâm ô bỉ ổi thủ đoạn tàn bạo. 13 năm trước, hắn si mê ta. Chính tại nơi bến đò ta đã đâm hắn một kiếm lút sâu vào bụng, nhưng hắn mệnh cao thoát chết. Sau hắn sang Đại Chuỷ Cáp Quốc bắt ta về, hòng chiếm đoạt ta. May mắn thay cho dù đôi mắt ta không thể mở ra được nữa, vẫn còn phép triệu hồi thú. Cái tên thông minh thiên khiếu về võ học ấy không sao giải trừ được phép này, mỗi lần mon men đến gần hang lại bị ta đuổi đi.

Huy Kiên hỏi:

- Vậy tiền bối cứ ở trong này mãi không thể thoát ra ngoài sao?

Xuân Hương trả lời:

- Cặp mắt ta không thể mở ra, chỉ dùng phép triệu hồi trấn áp tại cửa hang không cho hắn tới gần, chớ làm sao thấy đường mà trốn xa được. Ta quyết ở trong này cả đời, chứ không thể rơi vào tay hắn một lần nữa.

Huy Kiên nói:

- Xin tiền bối cứ an tâm, người chỉ cần dùng phép cầm chân hắn, con sẽ cõng người cao chạy xa bay.

Xuân Hương cười nói:

- Khinh công của hắn đạt đến thượng thừa, con dẫu nhanh mấy cũng khó thoát. Số mệnh đã an bài cho ta phải ở đây suốt đời, đó là quả báo cho những việc sai trái ta làm khi xưa, vậy cứ để thuận theo tự nhiên thì hơn. Ta thấy con còn trẻ, lại có tấm lòng nghĩa khí như vậy, thực đáng quý lắm.

Kiên thở dài nói:

- Tiếc là kẻ hậu bối kém cỏi không có bản lĩnh, bất lực không cứu được lão tiền bối.

Xuân Hương nói:

- Chỉ cần con chăm chỉ ắt sẽ có thành tựu. Ta sẽ truyền toàn bộ võ công tuyệt học của ta cho con.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

dí bén doay dụi nhiệt tình thế kia
=))
nhiệt tình thật. Hic mà OZAWA thua em Nguyệt thì sợ roài :-ss
Đoạn thi triển Dí Bén Dậy Thì Công Pháp, vuốt từ tả sang, vuốt từ hữu lại, vuốt từ trên xuống, vuốt từ dưới lên, dùng tay vuốt, dùng chân vuốt, dùng cả người mà vuốt, tất cả các bộ phận trên thân thể nàng đều áp sát mà uốn lượn miệt mài qua các huyệt đạo của Kiên
Có bộ phận nào ở trong bộ phận nào không nhỉ :-?
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

Vân Mai lại gần, ghé vào tai Nguyệt Đùi mà to nhỏ vài câu, chỉ thấy Nguyệt Đùi tái mét sắc mặt, đoạn dáng vẻ buồn bã, lại sụp đầu lạy tạ Vân Mai. Vân Mai quay mặt đi, buông một lời dặn dò:

- Sau này, chớ nên dùng thứ bàng môn tà đạo ấy nữa, bằng không ắt sẽ có kết quả không tốt.
Nguyệt Đùi bỗng nắm lấy tay Kiên mà nói:

- Đi đâu cũng được, miễn là thiếp được ở bên chàng. Chúng ta sẽ thoát ly giang hồ, rồi thiếp sẽ sanh cho chàng nhiều đứa con.
Tấm lòng độ lượng và thành ý của cô nương Nguyệt Đùi quả là trời biển!!!:D Chi lão gia quả đáng nể phục nể phục!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

Ôi Kiên chàng :x
chứ dám bảo Nguyệt đùi cô nương là cẩu thì vô đây
thật ko uổng công thiếp dí bén cứu chàng ;))

@ anh Toàn: :">

@ Vinh: Nhà người ghen hả? ;))
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

Ngộ đâu dám thía! Tự thấy tài mọn sức yếu không dám so bì với Kiên công tử cũng như đủ sức tiếp chiêu Dậy Thì Dí Bén của Nguyệt Đùi cô nương!!!=))
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

Nguyệt Đùi nở một nụ cười e ấp đáp:

- Tới giờ này mà chàng còn nói là người ngoài sao :">

Đang giữa truyện thì xuất hiện cái icon thảo mai quá =))
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

Anh SH là thần dâm à =)) =))
 
Re: SỬ KÝ HAO - PHẦN 2 - Hồi thứ hai (page 3)

các tiền bối bắt đầu xuất hiện rồi =P~ chà chà =P~

Ngưu Thủ Thần Phong Vũ Ngọc Linh đã cắp Đùi cô nương đi đâu :-?

Spiderman Tri Thù nhân liệu có được Xuân Hương nữ sĩ truyền hết y bát tuyệt học của mình để trở thành cao nhân oai chấn giang hồ :-/

Thần d.. SH số phận sẽ ra sao :-??


hồi hộp quá hồi hộp quá =P~, Bùi ca trở lại quả thật lại khiến cho giang hồ một phen dậy sóng ;;), đồng chí nào muốn được thi triển Dí bén công pháp thì nên cố gắng bồi tiếp Bùi ca cho chu đáo vào :">
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên