Đoàn Trang
(Ms_Independent)
Điều hành viên
Những ngày thứ Ba với thầy Morrie
- Cậu hẳn biết tôi đang chết như thế nào chứ? Thầy hỏi - Tôi nhướn mày.
- Tôi sắp chết ngạt. Đúng thế, phổi tôi do bệnh hen xuyễn, không thể điều khiển được căn bệnh này, cái bệnh ALS này lại di căn khắp cơ thể, nó đã xơi mất chân tôi, chẳng bao lâu nữa nó sẽ xơi đến cánh tay và bàn tay. Và khi nào nó xơi đến phổi thì ...
Thầy nhún vai.
-... Thì là hết!
Tôi không biết nói gì, vì thế tôi bảo:
- Vâng, em hiểu, em nghĩ là ... thầy chả bao giờ hiểu được đâu.
Thầy Morrie nhắm mắt.
- Tôi biết, Mitch. Cậu đừng sợ tôi chết. Tôi đã từng sống tốt đẹp và tất cả chúng ta biết cơ sựp sắp xảy ra. Có thể, tôi còn bốn hoặc năm tháng nữa.
Tôi bứt rứt nói:
- Không ai có thể nói ...
- Tôi thì có thể, thầy nhẹ nhàng nói, thậm chí có một thể nghiệm nhỏ. Một bác sỹ đã chỉ ra cho tôi.
- Một thể nghiệm ư?
- Hãy hít vào vài lần.
Tôi làm như thầy bảo.
- Bây giờ hít một lần nữa, nhưng lần này khi thở ra, cậu hãy đếm càng nhiều càng tốt, trước khi cậu lấy hơi thở khác.
Tôi thở ra nhanh và đếm:
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám ... tôi đếm đến 70 trước khi hết hơi.
- Tốt lắm, cậu có một lá phổi khỏe mạnh. Bây giờ xem tôi làm gì nhé.
Thầy hít vào rồi bắt đầu đếm những con số với giọng nhẹ nhàng, lên bổng xuống trầm.
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, mười một, mười hai, mười ba, mười bốn, mười lăm, mười sáu, mười bảy, mười tám.
Thầy dừng lại, hớp không khí.
Khi bác sỹ bảo tôi đếm lần đầu, tôi có thể đếm đến hai mươi ba. Bây giờ đếm đến mười tám - Thầy nhắm mắt lại, lắc đầu - Cái bể chứa của tôi gần như rỗng.
Tôi đập đập vào đùi, bứt rứt. Một buổi chiều thế là quá đủ.
- Nhớ trở lại thăm giáo sư già của cậu. Thầy Morrie nói khi tôi ôm thầy chào tạm biệt.
Tôi hứa sẽ quay lại, và tôi cố không nghĩ đến cái lần cuối cùng tôi đã hứa như vậy.
- Cậu hẳn biết tôi đang chết như thế nào chứ? Thầy hỏi - Tôi nhướn mày.
- Tôi sắp chết ngạt. Đúng thế, phổi tôi do bệnh hen xuyễn, không thể điều khiển được căn bệnh này, cái bệnh ALS này lại di căn khắp cơ thể, nó đã xơi mất chân tôi, chẳng bao lâu nữa nó sẽ xơi đến cánh tay và bàn tay. Và khi nào nó xơi đến phổi thì ...
Thầy nhún vai.
-... Thì là hết!
Tôi không biết nói gì, vì thế tôi bảo:
- Vâng, em hiểu, em nghĩ là ... thầy chả bao giờ hiểu được đâu.
Thầy Morrie nhắm mắt.
- Tôi biết, Mitch. Cậu đừng sợ tôi chết. Tôi đã từng sống tốt đẹp và tất cả chúng ta biết cơ sựp sắp xảy ra. Có thể, tôi còn bốn hoặc năm tháng nữa.
Tôi bứt rứt nói:
- Không ai có thể nói ...
- Tôi thì có thể, thầy nhẹ nhàng nói, thậm chí có một thể nghiệm nhỏ. Một bác sỹ đã chỉ ra cho tôi.
- Một thể nghiệm ư?
- Hãy hít vào vài lần.
Tôi làm như thầy bảo.
- Bây giờ hít một lần nữa, nhưng lần này khi thở ra, cậu hãy đếm càng nhiều càng tốt, trước khi cậu lấy hơi thở khác.
Tôi thở ra nhanh và đếm:
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám ... tôi đếm đến 70 trước khi hết hơi.
- Tốt lắm, cậu có một lá phổi khỏe mạnh. Bây giờ xem tôi làm gì nhé.
Thầy hít vào rồi bắt đầu đếm những con số với giọng nhẹ nhàng, lên bổng xuống trầm.
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, mười một, mười hai, mười ba, mười bốn, mười lăm, mười sáu, mười bảy, mười tám.
Thầy dừng lại, hớp không khí.
Khi bác sỹ bảo tôi đếm lần đầu, tôi có thể đếm đến hai mươi ba. Bây giờ đếm đến mười tám - Thầy nhắm mắt lại, lắc đầu - Cái bể chứa của tôi gần như rỗng.
Tôi đập đập vào đùi, bứt rứt. Một buổi chiều thế là quá đủ.
- Nhớ trở lại thăm giáo sư già của cậu. Thầy Morrie nói khi tôi ôm thầy chào tạm biệt.
Tôi hứa sẽ quay lại, và tôi cố không nghĩ đến cái lần cuối cùng tôi đã hứa như vậy.