Kịch đâu mà kịch. Đây là chuyện thật chứ kịch thì tớ kể lại làm gì!
Tiểu sử Trần Việt Tùng:
Sinh ngày 30 tháng 2 năm 1983 tại Đông Hải, cháu 13 đời của Quy lão Kame. Mang hình dáng đặc trưng của rùa tinh: Cổ dài khẳng khiu, mỏ nhọn, đầu bẹp, mắt híp, nước da rêu phong loang lổ, tứ chi vòng kiềng, dáng đi khệnh khạng. Mỗi bàn tay có 3 hoa tay, mỗi bàn chân có 3 hoa chân (vì rùa chỉ có 3 ngón), đầu có 3 xoáy, mình xăm tứ linh. Nghề nghiệp: chuyên viên giải tỏa mặt bằng, tháo dỡ di dời các loại công trình từ cao ốc cho đến bu gà. Từ Đông Hải đến Thăng Long lập nghiệp song Hà Thành địa linh nhân kiệt, giải tỏa hôm nay hôm sau đã lại như cũ, công việc vất vả mà lương lại ít nên phải làm ngoài giờ 24/24, gặp gì dỡ nấy.
Năm 15 tuổi đã đạt đến trình độ dỡ hết một chiếc xe mini trong vòng 30 giây, chỉ để lại một cái bánh xe... Phượng Hoàng trước mặt học sinh toàn trường và đôi uyên ương Phương Anh - Minh Nhật (đôi này chia tay ngay sau khi chiếc xe ra đi, có ai nhớ tiết mục "Xe đạp ơi" ko nhỉ
)
Năm 16 tuổi công phu đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, không chỉ đồ vật mà cả người cũng tháo dỡ đi được.
Trang Ju gặp phải Tùng rùa đúng là họa vô đơn chí. Khi nàng đến Phố Huế thì cái máy bay đã được rải đều từ đầu phố đến cuối phố, không kể mấy con ốc lạc đến tận quán Ông Già hồ Tây nữa. Ju khóc như mưa, chạy đôn đáo khắp nơi nhặt đủ các mẩu máy bay về lắp lại thì hỡi ôi, chỉ còn cái nắp xăng là đồ zin, còn lại đều made in Hàng Mã.
Lại nói về Thắng Rồ méo, đợi chờ Ju mỏi mòn không thấy bóng chim tăm cá, mà giờ Hoàng Đạo qua rồi (chết không đúng giờ hoàng đạo kiếp sau đầu thai thành con
)) Đi không được mà ở cũng không xong, chàng rầu rĩ bay theo con đường của Cờ rít tốp cô lông, đi thật xa đến tận châu Mỹ hoang vu mai danh ẩn tích.
Ju mất máy bay, lạch bạch chạy đến nhà hát nhớn thì Ro đã đi rồi, nàng chỉ còn biết ngồi khóc nức nở, nước mũi chảy thành dòng ướt đẫm cả nóc nhà. Bỗng con quái thú ximăng cất tiếng ồm ồm: Vì sao kon khóc >
?