Hí hí, hai bố con ta thiệt là... BT nhể ;
Em đến bên đời hoa vàng một đóa
Một thoáng hương bay bên trời phố hạ
Nào có ai hay ta gặp tình cờ
Nhưng là cơn gió em còn cứ mãi bay đi
Em đến bên đời hoa vàng rực rỡ
Nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ
Ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù
Xin cho bốn mùa đất trời lặng gió
Đường trần em đi hoa vàng mấy độ
Những đường cỏ lá từng giọt sương thu
Yêu em thật thà
Em đến nơi này bao điều chưa nói
Lặng lẽ chia xa sao lòng quá vội
Một cõi bao la ta về ngậm ngùi
Em cười đâu đó trong lòng phố xá đông vui
Em đến nơi này vui buồn đi nhé
Đời sẽ trôi xuôi qua ghềnh qua suối
Một vết thương thôi riêng cho một người
"Xin cho bốn mùa đất trời lặng gió/Đường trần em đi hoa vàng mấy độ..." Phải đấy, Lặng gió thì sẽ chẳng sao hết, chẳng vui chẳng buồn. Theo quan niệm của nhà Phật thì là đạt đến cõi Niết bàn rồi đấy (hic, mình chắc mới chỉ Miết bàn thôi).
Tự nhiên thì gặp xong rồi bay đi, thật là tuyệt. Hoa còn thế mà. "một vết thương thôi riêng cho một người"... Mình chắc cũng sắp trôi luôn rồi, trôi đi đâu thì cũng đành chịu vậy. Kể ra thì mình bơi giỏi chứ, nhưng mà chán chẳng thèm bơi nữa, chếp ngộp trong cái dòng nước xiết đấy, đùa.
Quả là lạ đấy, mình chẳng hiểu cả bản thân mình nữa, làm thế nào bây giờ? "..Cơn đau mịt mù..." Sao người ta cứ thích hát thế nhờ. Lạ thật đấy, Ah, tại mình quên để repeat one. Để chỉnh nào.
"...Từng giọt sương thu yêu em thật thà..."
Đùa, hôm nào đi tìm xem có cái "giọt sương thu" nào như thế không.
"...Em đến nơi này bao điều chưa nói
Lặng lẽ chia xa sao lòng quá vội..."
Thật là vội đấy. Và thật là lặng lẽ đấy.