Nhật ký

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Ngày thứ 18... Vẫn tiếp tục lao đầu vào công việc và mọi thứ. Tất cả vẫn trôi qua trước mắt trong một trật tự dường như ko thể đổi khác. Nguy hiểm. Có những lúc cái cảm giác ấy lại trở về, lại nghe thấy những tiếng gào thét, lại cảm thấy những thôi thúc khôn nguôi... Đánh lừa cảm giác là một cách hiệu quả, nhưng làm thế nào? Giả vờ rằng mình đã có đủ mọi thứ? Coi như tất cả đều hoàn hảo? Quá vụng về, ko thể lừa được chính bản thân mình bao giờ. Căng thẳng, paper chưa viết xong và ngày mai là gov't mid-term... Còn 2 ngày nữa thôi, cố lên em...
 
lâu lắm mới nghe lại bài "nếu em hiểu", nhớ thời cuối cấp ghê, thỉnh thoảng nghiền mấy bài thế thấy cứ lành lạnh thế nào trong người, ở đây không người thân, ít đồng bào, thấy cái thời cấp 3 trẻ dại qua đi nhanh, và giờ ngẫm lại mới thấy đó đúng là thời đẹp nhất, đáng nhớ nhất. Mình cũng đã từng cố gắng hết sức để bù đắp, để tìm cách xây dựng lại một thứ đổ vỡ, dang dở, cố giúp người khác làm vậy, nhưng có lẽ phải có cả những niềm vui, hạnh phúc và vô tư, cũng như nỗi buồn, cô đơn và tuyệt vọng đôi lúc rất hồn nhiên của tuổi học trò mới làm nên cái hay, cái thú vị của quãng thời gian quí giá đã trôi qua mất rồi. Hm, thực ra giờ nếu bay nhanh hơn ánh sáng thì chắc vẫn nhìn lại được những thứ đó, nhưng có lại thì chắc là không thể. Thời gian, cho đến bây h người ta vẫn chỉ biết có một chiều mà thôi :)
 
.. i kept myself busy todae ( in order to... =p) by tidying up the hse with my host, damn tired 8-} evrything looks betta a lot =)
hm, must find more jobs to consider... It's said to be too little-paid job, haiz... some more reali far away from my place. :-?
tmr is e open hse, nd to be in sch as usual, cant wake up at 11am alr =D agr.. rmb collect money :|
He was off early todae, gd for him ^.^ dunno if tmr nite we meet up, but he'll come over my hse on Sat =)
Kkz... still then,
 
It's 6:30am now n' I'm still in Wood's Lab =)) :))
Cả đêm wa đã ở đây, chẳng hiểu là mình đã làm những gì nữa, chỉ biết là tự nhiên ko muốn về phòng ... đơn giản thế thôi ... Tí nữa chắc chắn lại coffee 2 survive 8-| Phù, càng ngày càng sống vô tổ chức, vô kỷ luật :| ... Cả ngày hôm wa chẳng ăn gì cuối cùng 11h đêm đói điên cuồng :(( Tìm mãi chẳng thấy ai để rủ đi cùng đành lon ton ra pub 1 mình :(
3 ngày rồi mình ko đc. nói tiếng Việt thì phải, ngay cả blog & email cũng đã viết = TA, tối wa chạy đi tìm chỉ để bảo: "Anh ơi nói mấy câu T.Việt với em đi" =)) I bet he wouldn't be so surprised coz he understands me well enough :)) It's so nice to always hav sb to share everythin' w/ in VNese >:-D< :p Nway thì tìm mãi mà ko thấy :-w
Đêm wa ngồi 1 mình ở đây homesick như điên :-s Wanna go home so bad :( Miss everybody, everything :(( Jst wanna be home w/ my family n' my friends ... Felt bad đến nỗi đã nghĩ rất quẩn là nếu mà mình ko wen chúng nó, ko có wa' nhiều kỷ niệm với chúng nó như thế thì bây h chắc ko phải khổ sở thế này 8-| ...
Played around on da internet n' found out sth not reli good. Hope dat u cud gimme a good explanation :)
Don't mess w/ my heart !!!

My VNese so sucks now 8-} :))
 
dạo này nhiều bạn thích dùng chữ mờ mờ ảo ảo quá nhỉ ? :D
tớ thì tớ mà muốn hide thì tớ chả type nữa , còn hide thế này càng gây thêm trí tò mò hehe , nói lắm rồi :-$

2 catty : bạn đã đọc và bạn cũng hơi hơi hiểu cái tâm trạng :D
chia sẻ :x
bạn hơi hơi tức vì hum trước ko được reply mail
dù biết là ở bên đấy đang bận rộn học hành ^^


hum nay tớ down , fed up with everything 8-|
đứng chờ mọi ng` dưới sảnh nhà B , chả thấy ai
gọi điện , ko gặp được , nhắn tin , ko gặp được :|
vừa nãy phóng xe trên đường , gió mát , quên sạch đi
:)>- cố lên
 
ôi những thứ nhỏ mọn và tẹp nhẹp...[-x

Nhưng mà ko có nó thì chẳng làm được gì cả :(
 
Ngày thứ 19... Làm midterm ko ra thể thống gì cả, cũng phải thôi, từ đầu ko chịu học cho tử tế, đến phút cuối mới lôi ra cram, ko học được hết là phải chịu, còn trách ai nữa... Sao tự nhiên thấy cái cuộc sống tự lập khó khăn đến thế, cái gì cũng là lỗi của mình, cái gì cũng tự mình chịu đựng thôi, cho dù có kể với người khác thì cũng ko ai hiểu hết được và ko ai chịu thay cho mình được... Có phải là mình đã rời nhà quá sớm? Quá non nớt và bé nhỏ, quá ngờ nghệch trước những vui buồn của cuộc đời... Đọc thư của mẹ, nhớ mẹ lắm, muốn được về nhà với mẹ, kể hết cho mẹ nghe những nỗi niềm đã âm thầm chịu đựng suốt bao nhiêu ngày qua... Nếu về sau mình có con gái, chắc chắn sẽ ko để nó xa nhà khi còn chưa 18 tuổi... Ko bao giờ...
 
Anton Tsekhov

Một chuyện đùa




Một buổi trưa mùa đông trong sáng... Trời giá lạnh, rét cóng. Nađia khoác tay tôi. Những hạt bụi tuyết nhỏ trắng xóa bám lên mấy món tóc xoăn vòng rủ hai bên thái dương nàng, lên hàng lông tơ mịn phía trên môi. Nàng và tôi đứng trên một ngọn đồi cao. Từ chỗ chúng tôi đứng, sườn đồi đổ dài thoai thoải xuống lấp loáng dưới ánh nắng, như một tấm gương. Bên cạnh chúng tôi là một chiếc xe trượt tuyết nhỏ bọc một lớp dạ màu đỏ tươi.
- Chúng ta cùng trượt xuống dưới đi, Nađia! - tôi van nài nàng - Một lần thôi! Tôi cam đoan với cô là chúng ta sẽ chẳng hề gì đâu.
Nhưng Nađia sợ. Cả khoảng gian từ đôi giày cao su nhỏ nhắn của nàng đến chân quả đồi phủ băng này đối với nàng thật ghê sợ, tưởng như là một vực sâu vô tận. Đứng đây, nàng chỉ mới đưa mắt nhìn xuống dưới, hay tôi chỉ mới gợi ý bảo nàng ngồi vào xe trượt tuyết là nàng đã sợ hết hồn, không thở được nữa, huống hồ nếu nàng liều mạng lao xuống cái vực sâu kia thì không biết rồi ra sao! Nàng sẽ chết mất, sẽ phát điên mất.
- Ta trượt đi cô! - Tôi cố nài. - Việc gì mà sợ! Cô phải biết sợ thế là nhát gan, xoàng lắm cô ạ!
Cuối cùng, Nađia cũng ưng thuận, nhưng qua nét mặt nàng, tôi biết rằng nàng liều mạng mà nghe lời tôi. Tôi đỡ nàng vào xe trượt; nàng run rẩy, gương mặt nàng tái nhợt. Tôi vòng tay qua giữ lấy Nađia và cùng nhau lao xuống.
Chiếc xe lao đi vun vút như một viên đạn. Làn không khí bị xé ra quật vào mặt, gào rít bên tai dữ tợn đâm vào da buốt nhói, gió như muốn giật phăng đầu ra khỏi vai. Gió ép mạnh, đến nghẹt thở. Tưởng chừng như có một con quỷ nào đang giơ tay nắm lấy chúng tôi và vừa rú lên vừa kéo xuống địa ngục. Mọi vật chung quanh nhập lại thành một vệt dài vun vút lao về phía sau... Chỉ một giây lát nữa thôi có lẽ chúng tôi sẽ chêt!
- Nađia, anh yêu em! - tôi thì thào nói.
Chiếc xe trượt dần dần chạy chậm lại, tiếng gió gào và tiếng càng trượt xe rít lúc này đã không còn đáng ghê sợ, ngực đã thấy dễ thở, và thế là chúng tôi đã xuống đến chân đồi. Nađia sợ tưởng chết đi được, gương mặt tái nhợt, nàng thở không ra hơi... Tôi đỡ nàng đứng dậy.
- Các vàng tôi cũng không trượt lần nữa đâu! - nàng nói và đưa cặp mắt mở to đầy sợ hãi, nhìn tôi. - Các vàng tôi cũng chịu! Chỉ thiếu chút nữa là tôi chết!
Một lát sau, nàng dần dần hết sợ và đã bắt đầu nhìn vào mắt tôi với vẻ dò xét: có phải tôi đã nói bốn tiếng ấy, hay chỉ là trong tiếng gió gào rít nàng nghe thấy như vậy? Còn tôi, tôi đứng bên cạnh nàng, lấy thuốc lá ra hút và chăm chú nhìn chiếc găng tay của mình.
Nàng khoác tay tôi và chúng tôi cùng nhau dạo chơi hồi lâu bên đồi tuyết. Hình như điều bí ẩn làm nàng thấy trong lòng băn khoăn. Có phải anh nói ra những lời đó không? Có những lời đó hay không? Có hay không? Đó là một câu hỏi của lòng tự trọng, của danh dự, của cuộc đời và niềm hạnh phúc - một câu hỏi rất hệ trọng, hệ trọng nhất trên đời này. Nađia chăm chăm nhìn tôi bằng cặp mắt buồn rầu nôn nóng bồn chồn. Nàng chậm rãi do dự trả lời những câu hỏi của tôi như chờ mong tôi sẽ tự nói ra cái điều bí ẩn ấy. Ôi, khuôn mặt nàng lúc ấy đáng yêu biết bao, ý nhị biết bao! Tôi thấy rõ nàng đang tự day dứt với mình, nàng cần nói một điều gì, cần hỏi một điều gì, nhưng nàng không tìm được lời, nàng cảm thấy rụt rè kinh sợ, một niềm vui nào đang ngăn trở nàng nói...
- Này anh... - Nàng nói, mắt không nhìn tôi.
- Cái gì vậy? - tôi hỏi.
- Chúng ta cùng nhau... lao dốc lần nữa đi.
Chúng tôi lần theo những bậc thang trèo lên đồi. Tôi lại đỡ Nađia lên xe, mặt nàng tái nhợt, và toàn thân run run. Chúng tôi lại lao xe về phía vực thẳm khủng khiếp và, gió lại gào, tiếng xe lại rít lên. Và cũng đúng vào lúc chiếc xe lao nhanh nhất, tiếng gió gào rít ghê gớm nhất, tôi lại nói:
- Nađia, anh yêu em!
Khi chiếc xe dừng lại, Nađia vội đưa mắt nhìn quanh quả đồi mà chúng tôi vừa trượt xuống, rồi nhìn đăm đăm vào mặt tôi, lắng nghe giọng nói thờ ơ lãnh đạm của tôi và toàn thân nàng, cả từ cái mũ, cái bao tay và dáng người nàng nữa, đều toát lên một cái gì hồ nghi khó hiểu. Trên gương mặt nàng như hiện lên các câu hỏi:
"Điều gì đã xảy ra? Ai nói những lời ấy? Anh ấy hay là chỉ do ta nghe được?"
Điều bí ẩn ấy làm nàng không yên lòng chút nào, nàng không chịu được nữa. Cô bé đáng thương ấy không trả lời nổi những câu hỏi, nét mặt rầu rĩ như muốn khóc.
- Chúng ta về nhà thôi nhé? - tôi hỏi.
- Không, không... tôi thích... trượt xe thế này, - nàng nói, mặt ửng đỏ lên. - Hay là chúng ta cùng nhau trượt lần nữa đi?
Nađia nói rằng nàng "thích" cái trò trượt này, thế mà khi ngồi lên xe, nàng vẫn run, gương mặt nàng vẫn tái nhợt, hơi thở vẫn ngắt quãng vì sợ hãi như những lần trước.
Lần thứ ba chúng tôi trượt xuống. Tôi thấy nàng đăm đăm nhìn lên mặt tôi. theo dõi đôi môi tôi. Nhưng tôi lấy chiếc khăn tay che miệng đi rồi khẽ đằng hắng lên mấy tiếng, và khi xe lao xuống lưng chừng đồi, tôi còn kịp nói:
- Nađia, anh yêu em!
Điều bí ẩn vẫn là điều bí ẩn! Nađia im lặng, nàng đang nghĩ ngợi điều gì... Tôi tiễn nàng từ sân trượt về nhà. Nàng cố đi chậm lại, chờ xem tôi có nói với nàng những lời ấy không. Tôi cảm thấy tâm hồn nàng đang đau khổ, nàng đang cố dằn lòng để khỏi phải thốt lên:
- Không, gió không thể nói được những lời ấy! Mà tôi cũng không muốn tin rằng gió đã nói những lời ấy!
Sáng hôm sau, tôi nhận được một mảnh giấy của nàng: "Nếu hôm nay anh có đi trượt tuyết, đến rủ tôi cùng đi nhé! Nađia". Từ hôm đó, ngày nào tôi và Nađia cũng lên đồi và mỗi lần lao xe từ trên đồi xuống, tôi lại thì thào nhắc lại những lời đó:
- Nađia, anh yêu em!
Chẳng bao lâu sau, Nađia quen nghe những lời ấy như quen uống rượu, hay dùng moócphin. Nàng không thể sống thiếu những lời đó nữa. Thực ra, lao xe từ trên đồi xuống vẫn đáng sợ như xưa, nhưng giờ đây chính cái nguy hiểm, cái kinh sợ đó lại đem đến một cái gì đặc biệt đắm say cho những lời yêu đương ấy, những lời vẫn là điều bí ẩn và dằn vặt lòng người như trước... Kẻ bị nghi ngờ vẫn là gió và tôi... Ai, gió hay là tôi, đã thổ lộ với nàng những lời yêu đương ấy, nàng không biết được; nhưng hình như nàng không để ý đến điều đó nữa bởi vì tục ngữ nói uống rượu từ bình nào, có gì đáng bận tâm dâu, chỉ cốt sao say được thôi.
Có lần vào một buổi trưa, tôi đến sân trượt một mình; đi lẫn trong đám đông. tôi bỗng nhìn thấy Nađia đang đi về phía đồi và đưa mắt tìm tôi... Rồi nàng chậm chạp bước theo bậc thang trèo lên đỉnh đồi... Trượt xe một mình thật đáng ghê sợ biết bao, ôi, thật đáng ghê sợ! Mặt nàng tái nhợt, trắng như tuyết, toàn thân run rẩy, nàng bước đi hệt như đến nơi chịu án tử hình, nhưng nàng vẫn xăm xăm đi, đầu không ngoái lại. Chắc là cuối cùng nàng quyết định thử xem: nàng có còn nghe thấy những lời ngọt ngào say đắm ấy nữa không, khi không có tôi bên cạnh? Tôi nhìn thấy nàng tái nhợt, miệng há ra vì sợ hãi; ngồi lên xe, nhắm mắt lại và, sau khi vĩnh biệt trái đất, bắt đầu lao xuống chân đồi... Tiếng càng trượt xe rít lên... Nađia có nghe thấy những lời đó nữa không, tôi không biết... Tôi chỉ thấy nàng bước ra khỏi xe một cách mệt nhọc, gần như kiệt sức. Qua nét mặt nàng có thể thấy rằng chính nàng cũng không biết nàng có nghe được những lời đó hay không. Nỗi sợ hãi khi xe lao xuống đồi đã làm nàng không còn khả năng nghe được, phân biệt được các âm thanh, không còn khả năng hiểu nữa...
Thế rồi những ngày xuân tháng Ba đã tới... Mặt trời như trở nên dịu dàng hơn. Quả đồi tuyết của chúng tôi bắt đầu sẫm lại, dần mất đi cái vẻ óng ánh của nó, và cuối cùng thì tan đi. Chúng tôi thôi không trượt xe nữa. Nađia đáng thương cũng không còn nơi nào để nghe những lời ấy nữa, bởi vì gió thì không còn thổi nữa, mà tôi thì sửa soạn đi Pêterburg - đi rất lâu, có lẽ là suốt đời.
Có lần khoảng hai ngày trước khi đi Pêtérburg vào một buổi chiều tà, tôi ngồi trong khu vườn nhỏ. Một hàng rào cao có đinh nhọn ngăn cách khu vườn ấy với sân nhà Nađia... Trời hãy còn lạnh, tuyết hãy còn đọng lại dưới đám phân cây cối vẫn trơ trụi, nhưng hương vị mùa xuân đã đến, từng đàn quạ bay về tổ, trú đêm kêu lên quàng quạc. Tôi đến bên hàng rào và ghé nhìn qua khe hở. Tôi thấy Nađia bước ra thềm và đưa mắt nhìn lên trời buồn bã... Làn gió xuân nhẹ thổi qua khuôn mặt nhợt nhạt rầu rĩ của nàng... Làn gió xuân gợi lại cho nàng cái tiếng gió rít trên đồi tuyết, khi nàng nghe thấy bốn tiếng ấy, và gương mặt nàng trở nên buồn bã lạ thường, nước mắt lặng lẽ chảy trên má... Nàng đáng thương đưa hai tay mình về phía trước như muốn cầu xin làn gió đem đến cho nàng những lời yêu đương đó một lần nữa. Và tôi, chờ khi có làn gió đến, thì thào nói:
- Nađia, anh yêu em!
Trời, điều gì đã xảy ra với nàng lúc ấy! Nađia khẽ kêu kên và khuôn mặt nàng bỗng chan hoà một nụ cười rạng rỡ. Nađia đưa hai tay lên đón lấy gió, trông nàng lúc ấy thật là mừng rỡ, đẹp xinh và hạnh phúc.
Còn tôi, tôi trở vào nhà và đi thu xếp đồ đạc...
Chuyện ấy đã qua lâu rồi. Bây giờ Nađia đã có chồng, gia đình nàng gả chồng cho nàng hay nàng tự nguyện lấy? - điều ấy cũng chẳng có gì đáng bận tâm. Chồng nàng là thư ký hội đồng giám hộ trẻ con quý tộc. Nađia đã có ba con. Nhưng chút kỷ niệm cùng nhau trượt băng và gió lúc ấy đem đến cho nàng bốn tiếng: "Nađia, anh yêu em!" thì nàng không quên được; đối với nàng, điều ấy đã trở thành kỷ niệm hạnh phúc nhất, xúc động nhất, đẹp đẽ nhất trong đời nàng...
Còn tôi, bây giờ tôi đã đứng tuổi, tôi không hiểu nổi vì lẽ gì tôi đã nói những lời đó, làm sao tôi đã đùa như thế.../.
 
10010001000101011000100100101101100010111001101010111001001'011000110000010001011010001111001110010110100010000010110010

Này thì nhị phân này /:) Bài khó thế /:)
 
Quỷ tha ma bắt cô đi? Cô làm gì từ sáng đến giờ mà cơm nước tanh bành thế này. Tôi đi làm hùng hục cả ngày, về đến nhà được cô cho ăn uống thế này sao? á, à, cô định không cho tôi nói hả? Tôi cứ bắt đầu lên tiếng là cô lại giở cái võ nước mắt ra chứ gì? Thà chết còn hơn lấy phải cô vợ thế này.
Vừa gầm gừ, người chồng vừa gõ thìa vào đĩa, rồi ném khăn ăn xuống bàn, tức giận bỏ sang phòng khác sau khi đập mạnh cánh cửa. Người vợ bật khóc, lấy khăn tay chấm nước mắt rồi cũng bỏ sang phòng khác. Bữa ăn kết thúc ở đó.
Người chồng vào phòng đọc, gieo mình xuống đi văng, giúi mặt vào gối.
"Đúng là điên thì mới lấy vợ - anh ta nghĩ - cuộc sống gia đình mới "ấm áp" làm sao! Thật không còn gì để nói nữa.Vừa mới lấy vợ được mấy tháng đã muốn treo cổ tự vẫn rồi".
Mười lăm phút sau có tiếng bước chân khe khẽ ở ngoài của phòng đọc...
"Biết ngay mà. Hành hạ người ta, chửi rủa người ta, bây giờ lại định đến làm lành ấy à? Quên đi nhớ? Thà chết chứ nhất định lần này mình không chịu nhún!"
Có tiếng kẹt cửa. Ai đó bước vào phòng, nhẹ nhàng đi về phía đi văng.
"Được rồi, cứ xin lỗi đi! Cứ khóc lóc, vật nài đi! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ. Tôi thà chết chứ nhất định không thèm đáp lời cô đâu"
Người chồng giúi sâu mặt vào gối làm bộ như đang ngủ say. Nhưng xem ra đàn ông cũng yếu đuôi như đàn bà, cũng dễ mủi lòng lắm chứ. Khi thấy có một bàn tay ấm nóng đặt lên lưng. Người chồng vờ ngả sang một bên.
"á à lại sắp giở cái trò ôm ấp, hôn hít ra đây mà. ôi, mình không thể cầm lòng trước sự dịu dàng như thế này được! Nhưng dù sao cũng phải tha lỗi cho cô ấy. Không nên làm cô ấy quá xúc động, lo lắng khi bụng mang dạ chửa thế này. Chỉ dày vò chút xíu thôi, phạt một chút xíu thôi rồi tha cho cô ấy vậy".
Người chồng nghe thấy tiếng thở dài ngay bên tai mình và cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé đang chạm vào vai và cổ.
"Đây là lần cuối cùng mình tha thứ cho cô ấy. Dày vò cô ấy thế là đủ rồi. Thực ra mình cũng có lỗi trong chuyện này. Chỉ vì một chuyện vớ vẩn mà mình đã làm ầm lên rồi..."
- Thôi được rồi, anh không giận em nữa đâu, em yêu! - Người chồng quờ tay ra phía sau ôm lấy cái thân thể ấm áp ấy.
- ối!
Người chồng quay đầu lại, hóa ra đó là con chó Đanka lông xù.
 
Tớ cũng chẳng biết tớ làm sao nữa. Cảm ơn ấy nhiều lắm dù ấy không thích tớ cảm ơn. :D Chắc tại tớ kỳ cục đúng như ấy bảo cho nên tớ mới ra thế này. Tớ rất thích mọi chuyện đúng như ấy nói. I am trying illude myself in that way. You are so persuasive and illuding.

thế còn ... thì ... cũng chẳng biết là nên thế nào với ... nữa.
... rất muốn hỏi thăm... muốn cười đùa thoải mái với .... một tý nhưng khó quá.
Có thể là do ... tự kỉ ám thị... nhưng mà... đã lộ ra một số điều làm ... thất vọng lắm, buồn kinh khủng.... Giả tạo khi đến trường là đủ rồi, ... không muốn giả tạo ngay cả với ... ..., như... đã nói, có thể thể hiện mình hết sức. nhưng ... tưởng là như thế sẽ giúp ... không mất đi... .... không biết nên tin j và tin ai bây giờ nữa.
 
nói thì dễ, làm đâu có dễ
nah, fall break roài, ít nhất được ngủ tròn giấc mấy ngày :D
 
chán quá, sao mình học hành vớ vẩn thế này .....:(
buồn quá ..... sao mình mất hết tự tin thế này :(( :(( sao mình kém nhiều người thế :(( :((
 
Oài, hôm nay phóng như thằng điên :))

Codes :| Mệt thế:| Sắp sang C rồi :| Nhẹ cả người. Vài bữa nữa ktra...[-o< CF học chán vật :|
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ngày thứ 20... Pretty damn lost on a Friday nite babe... :)) Got my new comp, set it all up, went out for the break, gonna have fun... Can't be that damn depressed no more... About the damn gov't midterm? Screw it...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên