Lam Trường là người Việt gốc Hoa, giọng rất ngọt, quan trọng là bài hát của Lam Trường được ưa chuộng đúng lúc trào lưu nhạc Hoa cũng ồ ạt tràn vào Việt Nam.
Phương Thanh có giọng khàn đặc trưng, rất khỏe và tha thiết. Tại sao lại không thích nhỉ?

Vân Trường không nổi tiếng tí nào, tạm không nhắc đến ở đây.
Quang Linh có giọng hát rất mượt mà, hợp với những bài dân ca, đã từng được giải Nhất cuộc thi Tiếng hát truyền hình miền Trung.
Đàm Vĩnh Hưng em cũng ghét, ứ muốn nói đến nữa

Với cả chú này cũng nổi lềnh bềnh thôi chứ có ngoi lên được đâu :-?
Mỹ Tâm đã từng thủ khoa nhạc viện thành phố Hồ Chí Minh, giọng rất khỏe, chịu khó làm mới mình, chỉ tiếc là dạo này đã chạy theo xu hướng thị trường, bỏ quên những "cây đàn sinh viên" để chạy theo nụ hôn bất ngờ ạ...
Hiện nay nhạc trẻ Việt Nam có chia thành nhiều cấp. Ở cấp 1 chỉ có 3 diva được chấp nhận, đó là Mỹ Linh, Thanh Lam và Hồng Nhung. Cấp 2 mới đến Phương Thanh, Lam Trường, Mỹ Tâm ...
Còn những Lệ Quyên, Ưng Hoàng Phúc, Nhật Tinh Anh, chấm chấm, chỉ là những ngôi sao sớm nở tối tàn, nổi sớm thì tắt sớm. Việc gì phải lăn tăn về chuyện đấy ?

Còn như Mỹ Linh, Thanh Lam, cứ nghỉ đẻ với ấy suốt

mà có xịt đâu
Ừm, trước khi nhận xét về các ca sĩ anh nghĩ là em nên học chút ít về hát hò trước. Không ai lôi một chuyên gia kinh tế ra để làm thẩm phán một vụ án hình sự đâu. Nếu có thì cũng chẳng ai lại muốn công nhận phán xét của một phiên toà như thế.
Nói thực một câu những người nghe nhạc Trịnh đừng buồn, ai dưới 30 tuổi mà bảo là cảm được nhạc Trịnh chỉ là sáo rỗng. Anh nói chuyện với vài người, viết bài cảm nhận hay lắm, có học lắm, sâu sắc lắm, bảo là thích, cảm nhạc Trịnh. Nhưng đấy là chỉ nói thế khi không có ai chất vấn thôi. Đến lúc anh hỏi cho 3 câu là khóc thét, hết dám tự nhận là hiểu nhạc Trịnh.
Những người nghe Quang Vinh, Tô Chấn linh tinh gì đấy chắc là ít người nhận mình sành nhạc. Tuy nhiên giờ nhiều có người VN nghe nhạc kiểu sành điệu ăn theo. Nghe Lê Minh Sơn được giới chuyên gia khen, nghe Lê Minh Sơn xong nhận mình sành nhạc. Có người trong giới khen Đỗ Bảo, nghe Đỗ Bảo xong nhận mình sành nhạc. Nhạc cổ điển là đỉnh của đỉnh của âm nhạc rồi, nghe nhạc cổ điển xong cho mình sành nhạc. Ai cũng công nhận Thanh Lam hát hay, nghe Thanh Lam xong thấy mình cũng sành điệu như giới chuyên môn vậy :|.
mà tóm lại, mục đích cuối cùng của âm nhạc là gì? tại sao lại không đặt ra câu hỏi đó?
bạn tìm kiếm gì ở âm nhạc?
Âm nhạc là nghệ thuật, cần phải được thưởng thức, cảm nhận, do cái bên trong của mình chi phối. Nếu mà do người khác khen mà minh nghe thì là do yếu tố bên ngoài, không phải là nghe nhạc chân chính. Đánh giá của giới chuyên gia chỉ là những thông tin thêm để mình dựa vào đưa ra quyết định cho bản thân
Ví dụ tôi nghe nhạc thế này. "Giao Hưởng 4 mùa" nghe ra 4 mùa, cảm được, nghe. "For Elise" nghe 5 lần chả cảm được cái gì, vứt. "Phiên chợ Ba Tư" nghe được, cảm được, nghe. Symphony No. 5 của Beethoven, 5 lần vẫn không cảm được, vứt. Nhạc đỏ, vứt. Nhạc vàng, vứt. Nhạc xanh, cho đi gần hết. Nhạc Trịnh vứt gần hết. Nghe Let It Be 3 năm trước, chả thấy gì, vứt. Giờ nghe đã hiểu, nghe. Nghe Death Metal không thấy cái thoải mái của việc thưởng thức âm nhạc, vứt. Nghe Ưng Hoàng Phúc, có bài của nó mình thích nhưng nó không với tới tiêu chuẩn làm ca sĩ của mình, vẫn nghe để tự hát bằng cảm xúc của mình, nghe xong cũng vứt. (Nhưng nói chung vẫn phải thuộc vài bài nhạc trẻ, không đến lúc Karaoke với bọn bạn chả hát được gì :-$). Nghe Khoảnh Khắc của Thanh Lam, phê. Nghe mấy bài khác thấy lạm dụng kỹ thuật mà bỏ qua yếu tố nghệ thuật, vứt. Nghe Tóc Ngắn Mỹ Linh, chả thấy mùi vị gì, vứt. Nghe Chị Tôi của Mỹ Linh, chả thấy gì, vứt nốt. Nghe Chị Tôi của Trần Tiến, được, nghe. Nghe 2pac, phối hay, sáng tạo, lời hay, nghe. Nghe Eminem, chửi bậy nhiều quá, phá cái nhã hứng nghe nhạc, vứt. Có vài bài nhạc trẻ tôi cũng giữ vì nó chẳng may đúng lúc tâm trạng nhất thời của mình, giữ. Bức Tường nghe chả thấy gì, vứt. Mỹ Tâm nghe "Cây đàn sinh viên" thấy hợp quá, nghe. Nghe "tình yêu đi em không hề nuối tiếc" (sorry nếu nhớ nhầm) vứt tận cuối gầm giường.
Nói chung phải đặt tiêu chuẩn cho bản thân, khi ca sĩ đạt tiêu chuẩn, phối khí đạt tiêu chuẩn, tới mức đấy rồi thì hoàn toàn là phụ thuộc vào cảm nhận thôi.
Còn "Em oánh Anh" à, nghe lăn ra cười

), thỉnh thoảng tội gì không nghe. Giờ nghe là vì giá trị giải trí chứ không phải là giá trị nghê thuật nữa.