"Nhân trường hợp chị Thỏ bông"

hic, em hoàn toàn lost completely rùi , có ai tốt bụng túm tắt lại đuợc ko ạ...thấy toàn ngôn ngữ cao siêu, tên tác giả tác phẩm nhảy múa,tư tuởng đả kích suy luận cao cấp...ngu như mình .:((
 
Thoi em, hieu duoc cai gi thi hieu, ko thi ke doi` no de :))

Co may cau cua ba` Thao Hao moi nguoi hieu mot cach khac nhau. Hieu the nao la quyen cua nguoi ta, ba` i' coc ep duoc. Chi voi em Phuong that tha` noi sao tin vay, con em Nga suy nghi sau xa phuc tap no lai ra cai khac.

Chi nghi viec hieu mot van' de` nhu the nao khong quan trong bang viec minh rut ra duoc cai gi tu van de do (nhat la doi voi cac van de` lien quan den van ve? tu` mu`nhu the nay) Tong ket lai thi moi nguoi deu co nhung y kien tich cuc, cho nen viec cai y' tuong that su cua ba Hao the nao thi cu ke no de ;;)

Co* ma` cang doc cang thay em Tho Bong ghe vai~.
Yeu chong ma lai di to` te voi thang khac a'?
 
roài roài ủng hộ chị Hương khoản "ý kiến bà Thảo Hảo thế nào thì cứ kệ"
mí lị em muốn nói đến chuyện phán xét một vấn đề có thể đứng trên nhiều vị trí và nên rộng lòng hơn trong việc phán xét người khác.
 
Chị ít khi đứng trên vị trí cô hoa nhựa lắm ;;) Nếu có trục trặc gì thì chị sẽ túm cổ thằng chồng về bắt nó dũa lại >:)

Có thể chị nói hơi quá tí :D Vì hầu như chỉ đọc phần trích dẫn chứ ko đọc toàn văn :embarasse
Thôi cứ coi như chuyện cô hoa nhựa ko dành cho mình!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
hờ đọc tác phẩm cũng có nhiều kiểu mà. điều quan trọng mà một tác phẩm văn học hay âm nhạc đem lại là mang đến cho mình cái cảm xúc mình muốn. hãy cứ cảm nhận truyện Thỏ bông như cách chị muốn :) nhưng đừng đánh giá Phan thị vàng Anh này kia chỉ vì thế chị nhé.
chị ơi, tháng 6 này chị em mình gặp nhau nhé :D
 
Nguyễn Lý Hiền Nga đã viết:
nên đặt mình vào vị trí của đời để hiểu và thông cảm hơn, chia sẻ hơn. Thảo Hảo viết ra những dòng chữ đó, cũng giống như Dương Thu Hương, Nguyễn Huy Thiệp, hay xa hơn là như Vũ Trọng Phụng, đều khát khao sự thay đổi cho thực tế mà họ cho là chưa thật ổn thỏa. ai nói "nhân trường hợp chị Thỏ bông" viết ra là để đấy? "nhân trường hợp chị Thỏ bông" nhắc nhở các anh các chị có trách nhiệm hơn với hạnh phúc chung, với nhau, với gia đình, với xã hội, yêu thương nhau hơn, gắn bó hơn. lời khẳng định cuối cùng không muốn làm hoa dại cũng là lời khẳng định của phụ nữ đối với người đàn ông thân yêu nhất về một tình yêu thủy chung son sắt. yêu lắm và yêu đến mức chấp nhận làm hoa nhựa, chấp nhận ngồi lên bàn thờ!
nhưng như thế cũng là đòi hòi người đàn ông thân yêu ấy những điều tương tự.

giá trị của một tác phẩm không phải chỉ là nhữgn chữ nghĩa bề nổi mà chúng ta cứ vin vào đó mà soi mói. điều này tao nghĩ là mày hiểu

Ơ... ^''^

(Tình hình là mỗi người có một cảm nhận riêng, ý kiến riêng, quan niệm riêng, nếu lôi mấy cái "riêng" ra tranh cãi thì tớ và bạn Vịt "oánh nhau" đến tối! 8-} )

Cơ mà không được, vẫn nói T_____T

- Đầu tiên, điều gì khiến tình yêu tồn tại? Thay đổi chính mình, "chấp nhận làm hoa nhựa, chấp nhận ngồi lên bàn thờ" để chứng tỏ "Em yêu anh nên em xyz..."?

Là chính mình để tương thích với nhau mới là điều khiến tình yêu tồn tại.

- Thứ hai, nếu mày muốn nói về "sự thay đổi cho thực tế mà họ cho là chưa thật ổn" của các nhà văn, thì còn phải nói nhiều.

"Số đỏ" của Vũ Trọng Phụng được xếp trong danh sách 50 cuốn tiểu thuyết hay nhất thế kỉ 20. Công nhận. (tao thích Số đỏ :p) Nhưng ông Vũ muốn thay đổi cái gì? Cái xã hội nửa Tây nửa Ta kệch cỡm giả dối lừa lọc rởm đời. Điều này ai cũng chấp nhận, ai cũng đồng ý, ai cũng tán thành, vì nó đúng với quan niệm đạo đức, xã hội của VN. Không người Việt Nam nào thích cái "nửa Tây nửa Ta kệch cỡm giả dối lừa lọc rởm đời" cả.

Nhưng Dương Thu Hương thì sao? "Bên kia bờ ảo vọng" bằng tiếng Việt, của một nhà văn Việt lại được xuất bản dưới cái tên "Beyond Illusion" tại Mỹ. Còn ở Việt Nam, CẤM. Câu chuyện này được xuất bản, và lập tức dư luận VN biết rằng, ở trời Tây, nó đã làm cho các nước Châu Âu hiểu nhầm về chế độ của ta. Và Thu Hương đã phải sang Pháp để đính chính điều đó. Nói gì?

Thêm nữa, Võ Thị Hảo với "Giàn thiêu". Hay, rất hay. Nhưng nội dung của nó gây nhiều tranh cãi. Văn chương trước hết hãy là văn chương đã, nhưng một khi đã xuất bản rồi, đã "ra đời" rồi, thì người ta sẽ không chỉ xét cái cách hành văn, cái nghệ thuật, cái hay, cái đẹp nữa đâu. Cái được xét thêm vào là Tư Tưởng. Và tư tưởng về một triều đại nhà Lý dã man, một Ỷ Lan Linh Nhân tham quyền vọng, bức tử gần trăm người - có thể là thật, có thể - nhưng đi ngược với quan niệm đạo đức, truyền thống và đức tin vào tổ tiên ông cha của người VN.

So với những "cơn sốt" đấy, thì chị Thỏ Bông còn nhỏ lắm, Tư Tưởng không "kinh thiên động địa" lắm. Chỉ là bàn luận về chị em phụ nữ, rồi cách yêu, rồi cách làm "hoa". Nhưng mà, bất cứ cái thuyền nào ngược dòng thì đều gặp hai luồng gió, một như em và chị Hương, một như Vịt :D

- giá trị của một tác phẩm không phải chỉ là nhữgn chữ nghĩa bề nổi mà chúng ta cứ vin vào đó mà soi mói. điều này tao nghĩ là mày hiểu

Ý tại ngôn ngoại.

:)
 
Ừm, tư tưởng là thứ tù mù. Nhiều khi người ta nói thế này mình lại hiểu ra thế khác. Nhất là những tác phẩm đầy nội tâm như chuyện chị Thỏ chẳng hạn. Xoay ngang xoay ngửa mãi mới chui vào được cái vị trí mà em Nga bảo (ko biết đã đúng ý đồ tác giả chưa nữa :D) thì thấy nó cũng hợp lý :D
Giá cô hoa nhựa viết dễ hiểu tí, xuôi theo cách nhìn của chị em nói chung, thì dù có uốn éo một tẹo người ta cũng dõi theo được!

Cơ mà chị vẫn thắc mắc cái đoạn chẳng biết chị Thỏ có yêu anh Thỏ không, hay quay về với anh Thỏ chỉ vì "đạo đức" thôi?

Đạo đức cũng là thứ tù mù.

Xưa gái không chồng mà chửa cứ cạo đầu bôi vôi. Nay xã hội cảm thông với những phụ nữ cô đơn khát khao một đứa con, khoan dung với những cô gái quá yêu...

Người ta cũng đã dửng dưng với những người muốn sống kiểu "hoa dại", chung sống mà không có gì ràng buộc nhau, ngoài cái giường.

Đạo đức vĩnh cứu của người phụ nữ có lẽ là tình yêu.
Yêu anh nên sẽ không bao giờ lừa dối, không bao giờ là hoa dại.
Yêu anh nên sẽ không bao giờ biến mình thành bông hoa nhựa tẻ nhạt :D

Người ta không ghét Thị Màu, vì Thị Màu là kẻ quá yêu. Người ta không nhớ đến cái "đạo đức" của Thị Màu, mà nhớ đến cái tình của cô.
Nhưng mà mình cũng ứ thích làm Thị Màu :D
 
hơi bùn cười là đến bây giờ kể cả khi tư tưởng có giống nhau đi nữa thì cái cách tiếp cận vấn đề của 3 chị em mình vẫn khác nhau, nên có khi "oánh nhau" cả tối, mà chả cái gì nó sáng ra tí ti nào cả :p
yêu anh thì em là em. em vừa có chút gì đấy giông giống hoa dại. em cũng có chút gì đấy của hoa nhựa. nhưng hơn hết, em là em, là yêu anh và là mãi mãi.
quay lại với Thỏ bông, diều ngược gió thì diều mới bay cao, những con người trên cũng thế. họ hiểu họ là diều, và họ hiểu họ cần phải bay cao, họ hiểu xã hội cần một con diều bay cao như thế, chính vì vậy mà họ chọn con đường ngược gió.
 
Ah ^''^

Cái câu "Diều ngược gió thì diều mới bay cao" kia trong Khởi Nghiệp ;;) , trưa nay vứt sách vở sang một bên ngồi xem :p

Cơ mà chắc gì ngược gió đã bay cao. Chắc gì cứ ngược lại qui luật là phát triển? Trong thơ Đường luật, những người làm thất luật có 2 loại: 1/sáng tạo 2/ngu, không biết luật mà làm :D

@chị Hương:

Chị ơi, bi giờ, blah blah blah gì cũng vin vào chữ "yêu" để mà chạy tội. Chết, thế thì chết ^''^ Xưa gái chửa hoang là cạo đầu bôi vôi, (bên Tàu nó thả trôi sông :-s ) Còn bi giờ thì... "Yêu một người thì có tội gì chứ?" Có chứ, sao không :D, có cái tội biến tình yêu thành tòng phạm với mình [-x

À cái cô Mầu. Yêu, rồi quá yêu, rồi mù mắt, rồi rắp tâm chiếm lấy, rồi ăn không được thì ta đạp, đạp, đạp ^''^ Nhưng chẳnq dám phán xét cô Mầu. Cái tình của cô nó đặt không đúng chỗ thôi, chứ vẫn thương cho cái tình ấy, nhỉ!


Chết thôi, đề nghị bạn Vịt hâm nóng lại topic. Chứ nói qua nói lại thế này tẻ lắm, không hăng! :p
 
Chị có mang tình yêu ra chạy tội đâu, iem này :D Chỉ có cô Hảo yêu quá nên làm hoa nhựa thôi :D

Ấy mà nhỡ có tội chị cũng chẳng đổ lỗi cho yêu. Ô uế cái tình của mình ra. Em Màu em í iêu, nhưng em í phi ngược gió ác quá mới đứt dây, khổ thân!
 
Back
Bên trên