Nguyễn Lý Hiền Nga
(emNga)
Điều hành viên
NHÂN TRƯỜNG HỢP CHỊ THỎ BÔNG (*)
hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện, một câu chuyện mà nhân vật chính là chị Thỏ Bông.
câu chuyện thế này:
Trong một khu rừng nọ có một chị Thỏ bông. chị Thỏ bông có chồng là anh Thỏ bông. hai anh chị sống với nhau rất hạnh phúc trong một căn nhà nhỏ bằng gỗ nằm ở bìa rừng. họ có 5 đứa con Thỏ bông xinh xắn.
Một ngày, chị Thỏ bông vào rừng kiếm cà rốt. chắc vì tham ăn quá, và cũng ham mạo hiểm, chị Thỏ bông đã đi quá sâu vào rừng, và đi đến một nơi chị chưa từng đặt chân tới.
khu rừng này nổi tiếng là nguy hiểm với thật nhiều Cáo và Chó sói (có lẽ là để quân bình với việc rừng có nhiều Cà rốt quá)
chị Thỏ bông sợ quá. chị vừa đi vừa khóc. chị sợ không tìm được đường ra. chị sợ bị ăn thịt. chị sợ không về được với anh Thỏ bông. chị sợ không về được với các con Thỏ bông yêu quí.
chị đi, đi mãi.
rồi chị gặp anh Thỏ trằng. "thật may mắn," chị nghĩ. "mình có thể hỏi anh ta đường ra, và thậm chí nhờ anh ta đưa ra luôn."
nhưng sự đời nó không đơn giản như chị Thỏ bông mong muốn.
anh Thỏ trằng bảo với chị: "muốn biết thì ở lại đây đêm nay"
chị Thỏ bông đành phải ở lại.
ngày hôm sau, theo hướng dẫn của anh Thỏ trắng, chị Thỏ bông lại mải miết đi. nhưng đến tối mịt chị vẫn chưa tìm được đường ra.
câu chuyện tiếp theo đây diễn ra thế này:
chị Thỏ bông sợ quá. chị vừa đi vừa khóc. chị sợ không tìm được đường ra. chị sợ bị ăn thịt. chị sợ không về được với anh Thỏ bông. chị sợ không về được với các con Thỏ bông yêu quí.
chị đi, đi mãi.
rồi chị gặp anh Thỏ nâu. "thật may mắn," chị nghĩ. "mình có thể hỏi anh ta đường ra, và thậm chí nhờ anh ta đưa ra luôn."
nhưng sự đời nó không đơn giản như chị Thỏ bông mong muốn.
anh Thỏ nâu bảo với chị: "muốn biết thì ở lại đây đêm nay"
chị Thỏ bông đành phải ở lại.
ngày thứ ba, chị Thỏ bông đi theo hương anh Thỏ nâu chỉ (có hơi khác với hướng anh Thỏ trằng chỉ). thế nhưng, chị vẫn không về được đến nhà.
câu chuyện của chúng ta về chị Thỏ bông vẫn không có gì khác.
chị Thỏ bông lại sợ quá. chị lại vừa đi vừa khóc. chị lại sợ không tìm được đường ra. chị lại sợ bị ăn thịt. chị lại sợ không về được với anh Thỏ bông. chị lại sợ không về được với các con Thỏ bông yêu quí.
chị lại đi, đi mãi.
rồi chị gặp anh Thỏ đen. "thật may mắn," chị lại nghĩ. "mình có thể hỏi anh ta đường ra, và thậm chí nhờ anh ta đưa ra luôn."
nhưng sự đời nó lại không đơn giản như chị Thỏ bông mong muốn.
anh Thỏ đen bảo với chị: "muốn biết thì ở lại đây đêm nay"
chị Thỏ bông lại đành phải ở lại.
ngày hôm sau, chắc anh Thỏ đen quả cũng tử tế và có đầu óc, chị Thỏ bông về được đến nhà. anh Thỏ bông yêu quí đang đánh rằng trước hiên. các cháu Thỏ bông đang chuẩn bị cà rốt cho bữa sáng. điều duy nhất chị Thỏ bông cảm thấy bây giờ là "thật sung sường! mình đã về với gia đình!". à không, thêm điều này nữa. chị Thỏ bông quả là cũng có băn khoăn: "hình như mình mang về hơi nhiều cà rốt."
---
câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.
hai ngày sau
chị Thỏ bông phát hiện mình có mang.
Bạn thử đoản xem lông của con chị Thỏ bông lần này màu gì??
Đọc đến đấy, chắc các bạn băn khoăn: con nhỏ này dở hơi rồi! tự dưng lại đi kể một câu chuyện không đâu! ôi, nhưng, thưa quý vị và các bạn yêu quí, chúng ta cắm đầu vào chính trị sâu quá rồi, hãy nghĩ nhiều hơn đến cuộc sống đơn giản của bạn. hãy chia sẻ cho tất cả những gì bạn nghĩ về câu chuyện này đi.
và từ đây, tôi muốn dẫn dắt bạn đến với hai câu chuyện khác.
nhưng trước hết hãy cho chúng tôi được biết bạn nghĩ gì!
(*): tựa đề của topic là tên tập tản văn của Thảo Hảo, tập tản văn tập hợp những bài đã đăng trong mục "Tôi nghe, xem, đọc, thấy" của báo Thể thao văn hóa vào 3 năm 2002, 2003 & 2004.
để cho khỏi bị xóa topic ngay khi nó chưa kịp bắt đầu (^_^), chắc tôi phải nêu rõ ý tưởng của tôi ra luôn. câu chuyện tôi kể là một câu chuyện cười mà chắc nhiều người đã được nghe kể, cái kết của nó còn bỏ lửng và tôi cũng chưa nhắc đến. ý tưởng chủ đề của topic xuất phát từ tập tản văn trên. nguyên nhân trực tiếp của việc bạn được đọc topic này là bài kiểm tra văn được trả ngày hôm qua của lớp tôi. (nghe cứ như nguyên nhân chiến tranh ý nhỉ! đầy đủ: nguyên nhân sâu xa, nguyên nhân trực tiếp, duyên cớ )
hy vọng topic này sẽ sống cho đến khi tôi kể cho bạn nốt hai câu chuyện kia (và tôi cũng đủ bình thản để kể câu chuyện thứ ba!)
thế nhé. hãy vui vẻ đi, rồi suy nghĩ một chút ( hay thật nhiều) về cuộc sống quanh bạn mà một câu chuyện cười - ngụ ngôn có thể đem lại. và cho tất cả cùng biết.
cám ơn các bạn đã đọc đến chứ này.
hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện, một câu chuyện mà nhân vật chính là chị Thỏ Bông.
câu chuyện thế này:
Trong một khu rừng nọ có một chị Thỏ bông. chị Thỏ bông có chồng là anh Thỏ bông. hai anh chị sống với nhau rất hạnh phúc trong một căn nhà nhỏ bằng gỗ nằm ở bìa rừng. họ có 5 đứa con Thỏ bông xinh xắn.
Một ngày, chị Thỏ bông vào rừng kiếm cà rốt. chắc vì tham ăn quá, và cũng ham mạo hiểm, chị Thỏ bông đã đi quá sâu vào rừng, và đi đến một nơi chị chưa từng đặt chân tới.
khu rừng này nổi tiếng là nguy hiểm với thật nhiều Cáo và Chó sói (có lẽ là để quân bình với việc rừng có nhiều Cà rốt quá)
chị Thỏ bông sợ quá. chị vừa đi vừa khóc. chị sợ không tìm được đường ra. chị sợ bị ăn thịt. chị sợ không về được với anh Thỏ bông. chị sợ không về được với các con Thỏ bông yêu quí.
chị đi, đi mãi.
rồi chị gặp anh Thỏ trằng. "thật may mắn," chị nghĩ. "mình có thể hỏi anh ta đường ra, và thậm chí nhờ anh ta đưa ra luôn."
nhưng sự đời nó không đơn giản như chị Thỏ bông mong muốn.
anh Thỏ trằng bảo với chị: "muốn biết thì ở lại đây đêm nay"
chị Thỏ bông đành phải ở lại.
ngày hôm sau, theo hướng dẫn của anh Thỏ trắng, chị Thỏ bông lại mải miết đi. nhưng đến tối mịt chị vẫn chưa tìm được đường ra.
câu chuyện tiếp theo đây diễn ra thế này:
chị Thỏ bông sợ quá. chị vừa đi vừa khóc. chị sợ không tìm được đường ra. chị sợ bị ăn thịt. chị sợ không về được với anh Thỏ bông. chị sợ không về được với các con Thỏ bông yêu quí.
chị đi, đi mãi.
rồi chị gặp anh Thỏ nâu. "thật may mắn," chị nghĩ. "mình có thể hỏi anh ta đường ra, và thậm chí nhờ anh ta đưa ra luôn."
nhưng sự đời nó không đơn giản như chị Thỏ bông mong muốn.
anh Thỏ nâu bảo với chị: "muốn biết thì ở lại đây đêm nay"
chị Thỏ bông đành phải ở lại.
ngày thứ ba, chị Thỏ bông đi theo hương anh Thỏ nâu chỉ (có hơi khác với hướng anh Thỏ trằng chỉ). thế nhưng, chị vẫn không về được đến nhà.
câu chuyện của chúng ta về chị Thỏ bông vẫn không có gì khác.
chị Thỏ bông lại sợ quá. chị lại vừa đi vừa khóc. chị lại sợ không tìm được đường ra. chị lại sợ bị ăn thịt. chị lại sợ không về được với anh Thỏ bông. chị lại sợ không về được với các con Thỏ bông yêu quí.
chị lại đi, đi mãi.
rồi chị gặp anh Thỏ đen. "thật may mắn," chị lại nghĩ. "mình có thể hỏi anh ta đường ra, và thậm chí nhờ anh ta đưa ra luôn."
nhưng sự đời nó lại không đơn giản như chị Thỏ bông mong muốn.
anh Thỏ đen bảo với chị: "muốn biết thì ở lại đây đêm nay"
chị Thỏ bông lại đành phải ở lại.
ngày hôm sau, chắc anh Thỏ đen quả cũng tử tế và có đầu óc, chị Thỏ bông về được đến nhà. anh Thỏ bông yêu quí đang đánh rằng trước hiên. các cháu Thỏ bông đang chuẩn bị cà rốt cho bữa sáng. điều duy nhất chị Thỏ bông cảm thấy bây giờ là "thật sung sường! mình đã về với gia đình!". à không, thêm điều này nữa. chị Thỏ bông quả là cũng có băn khoăn: "hình như mình mang về hơi nhiều cà rốt."
---
câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.
hai ngày sau
chị Thỏ bông phát hiện mình có mang.
Bạn thử đoản xem lông của con chị Thỏ bông lần này màu gì??
Đọc đến đấy, chắc các bạn băn khoăn: con nhỏ này dở hơi rồi! tự dưng lại đi kể một câu chuyện không đâu! ôi, nhưng, thưa quý vị và các bạn yêu quí, chúng ta cắm đầu vào chính trị sâu quá rồi, hãy nghĩ nhiều hơn đến cuộc sống đơn giản của bạn. hãy chia sẻ cho tất cả những gì bạn nghĩ về câu chuyện này đi.
và từ đây, tôi muốn dẫn dắt bạn đến với hai câu chuyện khác.
nhưng trước hết hãy cho chúng tôi được biết bạn nghĩ gì!
(*): tựa đề của topic là tên tập tản văn của Thảo Hảo, tập tản văn tập hợp những bài đã đăng trong mục "Tôi nghe, xem, đọc, thấy" của báo Thể thao văn hóa vào 3 năm 2002, 2003 & 2004.
để cho khỏi bị xóa topic ngay khi nó chưa kịp bắt đầu (^_^), chắc tôi phải nêu rõ ý tưởng của tôi ra luôn. câu chuyện tôi kể là một câu chuyện cười mà chắc nhiều người đã được nghe kể, cái kết của nó còn bỏ lửng và tôi cũng chưa nhắc đến. ý tưởng chủ đề của topic xuất phát từ tập tản văn trên. nguyên nhân trực tiếp của việc bạn được đọc topic này là bài kiểm tra văn được trả ngày hôm qua của lớp tôi. (nghe cứ như nguyên nhân chiến tranh ý nhỉ! đầy đủ: nguyên nhân sâu xa, nguyên nhân trực tiếp, duyên cớ )
hy vọng topic này sẽ sống cho đến khi tôi kể cho bạn nốt hai câu chuyện kia (và tôi cũng đủ bình thản để kể câu chuyện thứ ba!)
thế nhé. hãy vui vẻ đi, rồi suy nghĩ một chút ( hay thật nhiều) về cuộc sống quanh bạn mà một câu chuyện cười - ngụ ngôn có thể đem lại. và cho tất cả cùng biết.
cám ơn các bạn đã đọc đến chứ này.
Chỉnh sửa lần cuối: