Người Việt xấu xí: Bệnh thờ ơ-Đọc xong nẫu cả ruột!!!!

Lê Gia Long
(Lê Gia Long)

New Member
Người Việt xấu xí: Bệnh thờ ơ


Đổ cho bận rộn, cho tất bật, chúng ta đang đạp lên những số phận…
Một người ăn xin trên phố, một người lạ gặp nạn giữa đường - chuyện chẳng có gì mới, thậm chí ai cũng đã hơn một lần chứng kiến và… phẩy tay ném vào quên lãng.


7h30 sáng, ngã tư Kim Liên - Đại Cồ Việt - Lê Duẩn - Giải Phóng đông nghẹt người, mù mịt khói bụi. Người đàn ông trong bộ quần áo bộ đội cũ kỹ, chiếc mũ cối trên đầu nát bấy như những đường hằn dọc - ngang trên khuôn mặt len lỏi giữa dòng người chật như nêm.



“Cháu xin các bác ở phố ạ. Con trai cháy bị tai nạn nằm bệnh viện ạ. Cháu xin các bác cho cháu vài hào mua suất cơm trưa cho con trai cháu ạ!” - Cứ thế, với ngữ điệu khẩn cầu kiên nhẫn, người đàn ông một mình chống chọi với những âm thanh rùng rùng quanh mình.



Những ánh mắt tò mò dừng lại, những bánh xe vô cảm cứ tiếp tục vòng quay. Một vài người tranh thủ lúc chờ đèn xanh quay sang nhau “chia sẻ” kinh nghiệm: “Lại Cầu Diễn đấy mà, thu được cả đống bạc về quê xây nhà chứ chả chơi!”



Két, rầm… Một người đàn ông ngã sõng soài giữa lòng đường. “Khiếp quá, lại tai nạn!” - người ta quay ra kháo nhau rồi… thản nhiên tiếp tục hành trình. Những người hiếu kì bỏ cả cửa hàng “nhiệt tình” băng qua đường xúm lại xem.



5 phút, 10 phút, người đàn ông vẫn nằm bất động trước những lời xì xầm bàn tán, những cánh tay chỉ trỏ. “Chết chưa? Chắc chết rồi, nằm im thin thít thế cơ mà!”



15 phút sau, anh công an phải vất vả lắm mới chen được tới chỗ người gặp nạn. Một tiếng rên khe khẽ, ngón tay người đàn ông động đậy, anh công an tá hoả: “Trời ơi, bao nhiêu người thế này mà không ai gọi dùm xe cấp cứu, bằng giết người ta đây này!”. Những ánh mắt nhìn nhau, một chút hối hận, một chút ái ngại và cả những cái liếc xéo sắc lẹm “rõ khéo chuyện”.



Bà cụ ngồi bất động bên máy con búp bê len nhỏ thó. Không mời chào, không nài xin, ngày nào cũng vậy, cụ cứ ngồi như thế bên cạnh gốc cây cổ thụ gần trụ sở ngân hàng ANZ, lặng lẽ nhìn người qua đường.



Khách nước ngoài tò mò dừng lại, có người nhấc mấy con búp bê len ngắm nghía, tỏ ý thích thú, bỏ chút tiền vào chiếc cơi trầu rồi đi tiếp. Người “ta” thì khác hơn, chỉ ngoái lại nhìn và tiếp tục hành trình với bao nhiêu lo toan phía trước.



“Hậu” vô cảm



Một người ăn xin trên phố, một người lạ gặp nạn giữa đường - chuyện chẳng có gì mới, thậm chí ai cũng đã hơn một lần chứng kiến và… phẩy tay ném vào quên lãng. Nhưng, có một người tò mò với quyết tâm âm thầm bám theo người đàn ông ăn xin, để tê tái chứng kiến cảnh một người bố ngồi nhằn lại đống cùi dưa hấu, rồi tất tả xách cặp lồng cơm đạm bạc tới buồng bệnh cho con trai.



“Con ăn cơm đi, bố tranh thủ ăn ngoài hàng rồi!”



“Bố lại nhường con rồi, thôi bố con mình ăn chung vậy, con cũng không đói lắm!”



“Vớ vẩn, bố không ăn làm sao có sức chăm con, ăn đi con, ăn đi cho nóng! Yên tâm, bố vừa được lĩnh trợ cấp thương binh rồi.”



Người con trai cụp mắt giấu những giọt nước mắt đã ngân ngấn, miếng cơm nuốt hình như càng thêm khó nhọc…



Quán bên đường chiều muộn, chị bán hàng le te thông báo một tin sốt dẻo: “Nghe nói, cái ông sáng nay bị tai nạn “đi” rồi. Bác sĩ bảo, giá được cấp cứu sớm hơn thì không đến nỗi!” Những “người hiếu kì” tảng lờ như không nghe thấy…



Gốc cây cổ thụ trên khúc quanh đẹp nhất Hà Nội sáng nay vắng hoe hoắt. Không thấy bóng dáng quen thuộc của bà cụ. Mấy chị bán thuốc lá mẹt kháo nhau: “Cụ bán búp bê len vừa “tịch” hôm kia. Mấy hôm trước cụ ấy vẫn ngồi đây nhưng không thấy bày búp bê ra. Tôi cũng đoán là cụ “giở chứng chết”, thế mà trúng phóc!”



Một giọng bình phẩm khác ra chiều còn “hình sự” hơn tiếp chuyện: “Lúc cụ ấy chết, mới toé toè loe ra con cái cũng đông đúc và phương trưởng lắm. Quàn tại Phùng Hưng cơ đấy, bao nhiêu ôtô con đến viếng!”



Vẫn còn những tấm lòng…



Trên con đường Hoàng Quốc Việt nườm nượp người xe, một cậu bé chừng 14-15 tuổi nằm thõng thượt giữa lòng đường, máu tươi ri rỉ chảy ra từ miệng. Dòng xe cộ đang thẳng tắp bỗng chốc cong đồ thị hình sin nhưng vẫn tiếp tục chuyển động.



Không ai có ý định dừng lại, hay tại dòng người liên tục trong vòng quay hối hả không cho phép ai đó dừng lại? Thế mà, có một phụ nữ với cái bụng bầu vượt mặt đã dừng lại. Chị áp sát chiếc Spacy sang trọng (mà theo lẽ thường thì để đâu cũng phải nhìn trước ngó sau vì sợ… xước) vào lề đường, hối hả đặt tay lên ngực cậu bé, miệng không ngớt: “Cấp cứu, cấp cứu các bác ơi!”



Cảnh tượng “lạ thường” ấy hình như đã lay động được những trái tim vô cảm. Nhiều người dừng lại, nhiều điện thoại được móc ra. Xe cấp cứu đến, rồi cảnh sát 113 cũng đến. “Chị bụng bầu” sau khi tường trình sự việc với lực lượng 113 còn dặn với theo: “Các anh tìm hiểu xem nhà cậu ấy ở đâu giúp em nhé!”



“Thế chị không phải là người thân sao?” - một cảnh sát ngạc nhiên hỏi và ngạc nhiên hơn khi nhận được câu trả lời nhẹ tênh: “Dạ không, em chỉ là người đi qua đường thôi!” Rất nhiều “người đi đường khác” chợt sững nhìn nhau, có lẽ họ giật mình…
 
Em thấy những lần có người bị tai nạn, vẫn có nhiều người dừng lại giúp đỡ đấy chứ? Itx ra là mấy lần gần đây nhất, em đều thấy vậy, mọi người đều hối hả rút di động, gọi cấp cứu, truy bắt kẻ gây án muh.
 
rất ý nghĩa nhưng mình nghĩ đây có lẽ cũng chỉ là thiểu số thôi.Người VN ta cũng nhân hậu ,tốt bụng quan tâm đến người khác lắm đó chứ ...hihi như trong truyện "Đôi mắt" đó
 
Người Việt xấu xí: Thiếu tính hợp tác


Nhiều người lớn từ lâu vẫn đùa chơi với một phép tính như thế này: ba người Nga thì bằng một người Do Thái, ba người Do Thái thì bằng một người Việt Nam, nhưng ba người Việt Nam thì... Lại còn một hình ảnh ví von khác, cũng chẳng biết là từ đâu ra: một người Việt Nam rớt xuống hồ thì tự leo lên được, nhưng ba người thì không ...

...Những câu chuyện truyền miệng có tính phóng đại, ai cũng biết thế nhưng giải thích nguyên nhân thì thật khó khăn và thật khó hiểu nổi vì sao.

Cái tính thiếu hợp tác và manh mún, nhiều người còn nói nặng lời là tính đố kỵ nhau, rõ ràng đã là mâu thuẫn với tinh thần đoàn kết, nhất là tình đoàn kết chống ngoại xâm mà dân tộc Việt Nam đã có truyền thống từ bao đời. Hay là để sống cho hoà bình, trong xây dựng và ổn định, mình sống có khó khăn hơn?

Đoàn kết là một truyền thống của dân tộc Việt Nam, truyền thống tốt đẹp ấy không bao giờ mất. Nên cái băn khoăn mà câu hỏi vừa nêu ra tôi giới hạn câu trả lời của mình trong suy nghĩ về người trí thức, không nên suy diễn ra xa hơn nữa.

Tôi xin bắt đầu bằng một kỷ niệm. Năm 1970, tại một hội nghị quốc tế về giáo dục ở Tokyo, một đồng nghiệp Nhật Bản đã nói với tôi trong một cuộc trò chuyện thân mật: "Các ông trí thức Việt Nam giống như những viên kim cương, còn chúng tôi là một bãi cát...". Là một người Việt Nam, tôi nhạy cảm với mọi lời nhận xét của người nước ngoài về nước mình, nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ đó là một lối nói khiêm tốn đặc trưng của người Nhật Bản, và sau đó không ngừng nhắc lại câu nói ấy với các đồng nghiệp trong nước để cùng nhau hởi lòng hởi dạ. Chúng mình là kim cương cơ mà!

Nhưng rồi khi lòng mình lắng lại, dần dần cùng với thực tế, nghĩ thêm và đọc thêm, tôi mới nhận ra hết được ý nghĩa thâm thuý của câu nói ấy. Thì ra ông bạn Nhật Bản muốn nhắc một câu nói của Tôn Dật Tiên, từng ví dân tộc Trung Hoa trước cách mạng là "một bãi cát lỏng lẻo", nhưng cách mạng đã biến họ thành "một tảng đá cứng được hình thành bằng cát trộn với xi măng". Từ đó tôi luôn đặt câu hỏi trí thức Việt Nam có thật, và có nên nghĩ rằng mình là những viên kim cương hay không?

Kim cương thì quý, vì hiếm nên quí chứ không hẳn do công dụng thực tiễn của nó. Nhưng kim cương thì khó đẽo gọt, lại khó có thứ gì như xi măng để có thể kết hợp chúng lại thành "một tảng đá cứng". Mà ai cũng biết tự cho mình là viên kim cương cả nên muốn dùng ánh sáng của riêng mình để tự phát sáng, hay tự phô trương...

Nguyên nhân của sự "khó ngồi với nhau" còn đó, nên khi chưa được sử dụng đúng với vai trò của mình nên hiều khi kim cương lại bị coi là cát. Thời bình cần trí thức nhiều hơn và một trong những điều kiện bắt buộc là họ cũng "ngồi với nhau", là phải cũng hướng đến lợi ích chung, phải quên bớt bản thân mình đi.



Nhiều khi trí thức Nhật Bản mà tôi thấy, khi đứng riêng lẻ ai cũng là người giỏi nhất, nhưng khi họ biết cách làm việc cùng nhau, họ đã làm được những công trình thật sự lớn lao. Quá trình hiện đại hóa càng phát triển lại càng đòi hỏi nơi mỗi cá nhân một sự hợp tác chặt chẽ và đó là một đòi hỏi tất yếu.

Tintucvietnam.com
 
Người Việt xấu xí: Gì cũng cười Người Việt xấu xí: Gì cũng cười

Dân tộc nào cũng có những thói xấu riêng. Người Việt ta có nhiều phẩm chất đẹp nhưng cũng không ít tật dở. Mời các bạn cùng xem những bài khảo luận của các học giả Việt Nam từ đầu thế kỷ 20 về những tật xấu của dân tộc mình. Chỉ có điều, người Việt trẻ ngày nay hẳn sẽ khác với bà con làng xóm của anh Chí ngày xưa: “Nói vậy chắc nó trừ mình ra…!”

Nhăn răng hì một tiếng, mọi việc hết nghiêm trang.

An Nam ta có một thói lạ là thế nào cũng cười. Người ta khen cũng cười, người ta chê cũng cười. Hay cũng hì, mà dở cũng hì; quấy cũng hì. Nhăn răng hì một tiếng, mọi việc hết nghiêm trang.

Có kẻ bảo cười hết cả, cũng là một cách của người hiền. Cuộc đời muôn việc chẳng qua là trò phường chèo hết thảy không có chi là nghiêm đến nỗi người hiền phải nhăn mày mà nghĩ ngợi.

Ví dù được y như vậy, thì ra nước An Nam ta cả dân là người hiền. Nếu thế tôi đâu dám đem lời phường chèo mà nhủ người nhếch mép bỏ tính tự nhiên mà làm bộ đứng đắn lại, nghiêm nhìn những cuộc trẻ chơi.

Nhưng mà xét ra cái cười của ta nhiều khi có cái vô tình độc ác; có cái láo xược khinh người; có câu chửi người ta; có nghĩa yên trí không phải nghe hết lời người ta mà gièm trước ý tưởng người ta; không phải nhìn kỹ việc người ta làm mà đã chê sẵn công cuộc người ta.

Thực không có tức gì bằng cái tức phải đối đáp với những kẻ nghe mình nói chỉ lấy tiếng cười hì hì mà đáp. Phản đối không tức, kẻ bịt tai chẳng thèm nghe cũng không tức đến thế...

Ừ, mà gì bực mình bằng rát cổ bỏng họng, mỏi lưỡi, tê môi, để mà hỏi ý một người, mà người ấy chỉ đáp bằng một tiếng thì khen chẳng ơn, mắng chẳng cãi, hỏi chẳng thưa, trước sau chỉ có miệng cười hì hì, thì ai không phải phát tức.

Ta phải biết rằng, khi người ta nói với ta, là để hỏi tình ý ta thế nào. Ai nói với mình thì mình phải đáp. Tuỳ ý mình muốn tỏ tình ý cho người ta biết thì nói thực; không hiểu thì hỏi lại; mà không muốn nói tình ý cho người ta biết, thì khéo lấy lời lịch sự mà tỏ cho người ta hiểu rằng câu hỏi khi phạm đến một điều kín của mình. Hoặc là có khôn thì lựa lời mà tỏ cho người ta biết những điều mình muốn cho biết mà thôi, và khiến câu chuyện cho người ta không khỏi căn vặn được mình nữa.

Nhưng phàm người ta hỏi, mình đã lắng tai nghe, là mình nợ người ta câu đáp

tintucvietnam.com
 
Người Việt xấu xí: “Sợ” những vật lạ

Nếu bỗng nhặt được vật thể lạ, người Việt ta sẽ về gọi mọi người cùng ra xem, sau đó cãi nhau như mổ bò mỗi người một ý, tiếp đó mỗi anh tự về bắt chước làm một cái vật na ná với cái vật lạ mà họ chưa biết gọi tên kia. Còn cái tên gọi thật, bản chất thật của cái vật đó, là việc cần biết nhất thì vẫn không ai biết...
Đứng trước vật thể lạ, bạn nghĩ sao?

* Khuê Văn. "Ðể tìm hiểu tính cách của các quốc gia trên trái đất, người vũ trụ mà toàn thể người trên trái đất chưa bao giờ nhìn thấy, thả một vật thể xuống giữa đường rồi ngồi trên đĩa bay chờ xem phản ứng của người trái đất ra sao nếu người đó nhặt vật thể ấy lên.

Sau khi nhặt vật lên, nếu chăm chú nhìn vật đó từ mọi góc độ có lẽ đó là người Pháp. Ngược lại, nếu người đó nhặt lên rồi ghé vào tai lắc lắc thì đó là người Ðức. Người Pháp là dân tộc có năng khiếu hội hoạ nên họ sẽ cố gắng lý giải đồ vật dưới góc độ thị giác, còn người Ðức lại có năng khiếu âm nhạc, dân tộc đã sản sinh ra Beethoven sẽ cố gắng nhận thức vật đó bằng thính giác.

Thế nhưng, nếu là người Tây Ban Nha, đất nước của trò đấu bò tót, khi nhặt vật đó lên, để thoả trí tò mò họ sẽ đập vỡ nó ngay chứ không xem xét bằng tai hay bằng mắt gì cả.

Người Anh không giống với người Tây Ban Nha là hành động trước rồi mới suy nghĩ. Là người Anh, họ sẽ nhặt vật đó lên, kiên trì sử dụng nó vào việc này hay việc khác và sau khi rút ra kinh nghiệm mọi người sẽ tập trung lại rút ra kết luận đó là vật gì.

Còn Người Trung quốc, một dân tộc già dặn và kiên nhẫn hơn người Anh rất nhiều, nên trước khi nhặt vật đó lên người ta sẽ nhìn xung quanh rất kỹ, sau khi xác định là không có ai nhìn thấy thì "người quân tử" đó nhặt nó lên thận trọng đút vào tay áo. Với anh ta, vấn đề không phải đó là cái gì mà là việc vật đó tồn tại mới quan trọng, bởi vì rồi cũng có lúc anh ta biết đó là vật gì.

Với người Hàn Quốc, một dân tộc từng bị đói khổ trong trong thời kỳ Nhật thống trị trước kia, phản ứng trước tiên là phải thử bằng lưỡi.

Trong cuộc thể nghiệm này tất nhiên không thể thiếu được người Mỹ và người Nga, hai đại diện của phía Tây và Ðông, có lẽ trái với sự chờ đợi của chúng ta, họ không có phản ứng gì đặc biệt, không phải đau đầu suy nghĩ!

Vậy thái độ của người Nhật sẽ như thế nào? Với người Nhật, họ không cầm lên ngắm nghía hay lắc thử, cũng không đập vỡ hay lặng lẽ cho vào tay áo. Họ không nhờ sự trợ giúp của máy tính hay đảng phái nào bởi vì là những con người rất hiếu kỳ. Quả là như vậy, sau khi nhặt lên, người Nhật sẽ làm thử một cái giống như thế và chắc chắn không chỉ để chế tạo ra một vật hoàn toàn đúng kích thước của vật thật mà còn thu nhỏ lại một cách tinh xảo, gọn tới mức có thể cho vào lòng bàn tay. Sau đó, họ sẽ ngắm nghía một cách kỹ càng và nói: "Nasudoho!" (à, ra thế!) và vỗ đùi sung sướng.

Bạn thử nghĩ xem, nếu người Việt chúng ta nhặt được vật đó, thái độ sẽ thế nào?"

Tôi cảm thấy nóng gáy. Tất nhiên không chỉ để tìm ra câu trả lời về phản ứng của người Việt chúng ta. Trong các liệt kê ở đây không có người Việt, có nghĩa là chúng ta vẫn bị xem như một xứ nhược tiểu.

Tính cách dân tộc của chúng ta không đủ mạnh cũng như tầm vóc của chúng ta chưa đủ lớn để có thể liệt kê với các dân tộc khác trên thế giới. Song, dù thế nào chúng ta cũng phải có một phản ứng trước vật thể lạ kia nếu chẳng may trên đường đi chúng ta bắt gặp chứ! Vậy thì người Việt sẽ làm gì? Ðây là suy đoán của tôi:

Khi nhìn thấy vật đó, người Việt sẽ chạy đi tìm nhiều người khác cùng đến xem. Sau khi phỏng đoán xem vật đó là gì, một cuộc tranh cãi khủng khiếp đã diễn ra, chỉ vì không ai chịu công nhận tuyên bố của kẻ khác. Ai cũng cho rằng mình đúng. Rồi mệt mỏi, bất phân thắng bại, mỗi người về tự làm một vật giống với vật mà họ đã trông thấy theo trí tưởng tượng của riêng mình. Kết quả là có rất nhiều vật trông có vẻ giống với vật lạ mà họ thấy nhưng vật kia là gì thì họ vẫn không thể biết được. Ðối với người Việt thì "vật kia là gì?" có vẻ không quan trọng bằng việc ai đoán đúng.

Nếu vật kia là vật chất, trên thị trường sẽ có rất nhiều hàng giả, giống như thật nhưng không dùng được. Nếu vật kia là siêu hình, một học thuyết hoặc một tư tưởng, một chủ trương nó sẽ được áp dụng rất thô bạo và sai lệch bởi vì điều quan trọng nhất: "Nó là cái gì?" thì người Việt Nam thường tỏ ra kém năng khiếu khi giải thích bản chất sự vật. Chúng ta đã có bao nhiêu bài học vì sự sai lệch này?

Và điều mà chúng tôi vẫn muốn quan tâm là: theo bạn, người Việt Nam chúng ta sẽ làm gì?


* Thảo Hảo. Ở nước ta, bản thân việc nhặt được vật lạ chưa phải là tốt hay xấu, mà phải đợi cho có kết luận của cơ quan chức năng sau khi xem xét mới biết là rủi hay may. Chính điều này nhiều khi làm ta lưỡng lự khi bất chợt thấy một vật lạ trên đường.

"Có nên mang về không? Có nên hét lên cho mọi người biết là nó "lạ" không?" Ta tự hỏi. Bởi vì ta đã biết bố mẹ chúng ta hình như hơi sợ những cái gì là "lạ", họ cho rằng hệ tiêu hóa của chúng ta còn non nớt. Nếu chúng ta hét lên, họ giấu béng vào tủ, và chúng ta cũng mất luôn cả cái cơ hội gọi bạn bè đến mà thảo luận về bản chất cũng như tên gọi của cái vật lạ kia.

Nếu bạn thường xuyên sống trong tâm trạng "không-để-bố-biết-mình-nhặt-được-vật-lạ", thì lâu dần, bạn sẽ mất thói quen ngắm nghía vật lạ ngay cả khi nó nằm hẳn trong lòng bàn tay. Trong khi con cái nhà người ta, được bố mẹ khuyến khích đi tìm cái lạ, sẽ băng rừng, vào núi, mang về những thứ lóng lánh để mà tự hào. Cũng có khi mang về, bố mẹ nó sẽ cho nó biết, vật này thường lắm, chẳng lạ đâu con, khiến nó thất vọng vứt đi, thì ít nhất cái cuộc hành trình đi tìm cái lạ của nó cũng đã là một phần thưởng.

Thế đấy, người Việt Nam ta là con nhà lành, bố mẹ cẩn thận (có lý do). Cẩn thận dạy con tránh vật lạ ngay từ khi ngồi trên ghế nhà trường, với những bài văn không được đi chệch lối, sách đọc tham khảo thì chỉ nên đọc tác giả này (tức là thầy) mà đừng đọc tác giả kia, không thì điểm kém. Cẩn thận tránh ngắm những triển lãm nhìn-mãi-không-hiểu-ý; tránh cho nhau đọc những từ ngữ mạnh bạo, tình tính dục gì đó - những cái có thể đề cập đến tận đáy sâu con người; Ở tầng nông, lửng lơ thôi, vì đáy sâu là đáy lạ, không ai xuống tận nơi thẩm tra được.

Chúng ta đã được giáo dục để tránh xa cái lạ, đến mức gán cho cái lạ đến 70% là nguy hiểm. Trước những vật thể lạ, chúng ta không dại mà cầm lên ngay, dí sát vào mắt tìm tương quan thị giác như người Pháp, càng không mạo hiểm lắc lắc bên tai tìm tiếng nhạc như người Ðức, càng quyết không đập vỡ xem cái bản chất, cái tận cùng của nó là gì, như chú Tây Ban Nha...(những cái này tôi lấy ở đọan trích trong bài của Khuê Văn, chứ "lạ" thế, tự tôi không nghĩ ra.)

Không, chúng ta không liều mạng thế. Việc trước nhất, ta phải ghi nhớ: đã lạ là nhiều phần nguy hiểm. Nên nếu thấy vật lạ, chúng ta cần rủ vài người cùng đến xem cho có nhiều kẻ cùng phạm tội. Ta đứng từ xa, và quyết không đưa ra ý kiến rõ ràng. Bởi vì, nếu ý kiến của ta hay, anh bên cạnh sẽ ăn cắp mất (và đăng trên báo khác), nếu ý kiến của ta nhỡ đâu không đúng, thế thì mất mặt ta. Mà thật ra, ta không phát biểu bởi vì ta cũng không chắc được lời ta nói ra là đúng hay là sai, là hay hay là dở. Về vật lạ, ta cần có một cơ quan thẩm định, với những nhân vật ta biết thẩm định còn dở hơn ta, họ hẹn 2h nhưng 6h vẫn chưa thấy tới. Nhưng ta phải đợi họ đến, vì không thì ai là người chịu trách nhiệm trước cái vật lạ khốn kiếp tự nhiên rơi xuống cuộc đời đều đặn và an nhàn này.

Thế rồi ta oán vật lạ... Lạ làm gì không biết cơ chứ!
Cơ quan thẩm định rồi cũng tới, khi tất cả đều đã mòn mỏi. Và vì họ cũng là người Việt Nam, cho nên họ cũng sẽ im lặng, vì họ cũng hoang mang như ta...

Tất cả sẽ đợi như thế. Trăng sẽ lên. Trong ánh trăng bàng bạc mà cô độc ấy, vật thể lạ trên mặt đường tan dần, tan dần. Nó teo tóp lại, lộ rõ vẻ vô hại, bợt bạt dần đi, mang theo cả cái bí mật trong lòng, trôi đi mất cả xuất xứ.

Và chúng ta ra về, hội đồng giám định về trước vì có xe con. Chúng ta ra về sau, lòng hơi buồn buồn, vì mãi vẫn không có ai sờ được đến vật lạ đó, ngửi tới nó, thậm chí đá vào nó một cái. Và nhất là, trong lòng ta lại tiếc rẻ, nếu biết nó không hại như thế này, thì lúc nãy mình đã liều khen một câu, rồi mang về, bán.

tintucvietnam.com
 
Đồng ý là người nọ người kia.Nhưng mà đọc bài này xong nhiều khi cũng giật mình vì đôi khi bọn mình cũng là 1 trong số những người đó. :-/ .Đồng ý là người Việt ta rất đoàn kết khi chiến tranh ....Nhưng khi thì bình như hiện nay thì sao...??!!! Chà đạp lên nhau mà sống.Cũng có thể là do mình tiếp xúc với mặt trái của xã hội nhiều quá chăng???? :|
 
Em cũng đã từng suy nghĩ về điều đó. Có người từng nói rằng nếu ở nước ngoài một chú TQ bị đánh, thì tất cả những người tq khác ở xung quanh sẽ nhẩy vào giúp sức, còn nếu một người VN bị đánh thì những người Vn khác sẽ chỉ biết đứng nhìn. Em ko biết đó có thật ko, chắc cũng hơi phóng đại quá, nhưng vẫn phải công nhận tính đoàn kết của TQ là có thật.
Còn cái chuyện chà đạp lên nhau thì em nghĩ cũng khó tránh nổi. Khó khăn quá, đâu phải ai cũng ăn sung mặc sướng, hoặc ít nhất là đủ ăn đâu. Có thể là sai thật, nhưng ít người chịu làm người lương thiện rồi nằm đấy chết đói lắm. Đến khi nào XH đủ giàu để trợ cấp cho những người thất nghiệp thì may ra mới khác đựoc.
Cái chuyện về tính cách ngừoi VN hay phết, cái chuyện nhặt được vật lạ sẽ làm gì í :D.
Còn bài post đầu của ông anh về những vụ tai nạn kia thì có hơi quá ko? Một người bị tai nạn, có một số người ở xung quanh đấy rồi thì việc người lái xe phóng qua ko dừng lại chẳng có gì là sai cả, vì họ cũng có cuộc sống riêng của họ chứ. Họ chắc cũng nghĩ là những người kia đã gọi cấp cứu rồi. Còn nếu một người bị nằm trỏng trơ giữa đường, máu me be bét mà mọi người cứ phóng quá thể như ko biết thì có lẽ hơi quá chăng. Em (mong) nghĩ là người VN ko đến nỗi thế.
 
Oạch, đọc một hồi thấy cũng hay hay, nhìn kĩ lại thấy Long toàn lấy sources ở tintucvietnam.com, cái trang này tin tức lá cải lắm, mà cũng nhiều cái phản động nữa ( đấy là theo dư luận truyền nhau trong giới lưu học sinh).
Phải công nhận là những truyện trên không phải là không có, mà phải nói thẳng là khá phổ biến chứ cũng không ít đâu. Có nhiều lí do, người thì " cha chung không ai khóc", người thì việc mình mình làm, mặc xác thiên hạ...Tuy nhiên anh thấy phần lớn dân mình nhất là lứa trung niên trở lên vẫn rất tốt, nhân hậu và rất có tình người.
Mọi người có thể tham khảo thêm tin tức từ nhiều trang web kiểu vnn.vn.vom, vnexpress.net, laodong.com...các trang này bây giờ đưa tin khá khách quan, cũng không bưng bít nhiều như trước. Các tin trọng điểm cũng được theo sát và phản ánh rất kĩ. Còn anh nghĩ nếu chỉ đánh giá về một đất nước thì qua vài trang web cũng khó chính xác:).
 
Nếu cứ lôi những cái xấu xí ra để nói thì cả đời cũng không hết chuyện:) tất nhiên như thế không có nghĩa là chúng ta ko dám nhìn nhận ra cái sai của mình, có điều em nghĩ xã hội nào, cá nhân nào mà chẳng có mặt trái, nếu ta nhận thức được thì cố gắng hạn chế cái mặt trái đó tới mức thấp nhất có thể, mà trước tiên là ở bản thân mình đã:)
 
Người VN mình thường có thái độ đổ tội cho 1 nguyên nhân khác mà không dám nhìn thẳng vào sự thật. Điều này được thể hiện ngay từ lúc chúng ta còn bé, ông bà cha mẹ chúng ta đã 1 cách gián tiếp đưa vào trong tiềm thức của chúng ta. Ví dụ như khi ta bị ngã, ta khóc, mọi người sẽ làm thế nào? "Ơ mẹ đánh chừa cái ghế làm con đau này", "mẹ đánh chừa cái bàn này"...

Mình đang học tập ở nước ngoài, và mình thấy 1 điều rất thú vị là khi trẻ con bị ngã cha mẹ chúng thường không đỡ chúng dậy mà để chúng tự đứng đậy. Không phải 1 lần mà lần nào mình nhìn thấy cũng thế. Lúc đầu mình cũng thấy lạ nhưng rồi dần dần mình cũng hiểu được là điều đó sẽ tạo nên sự tự tin cho trẻ con khi chúng lớn lên, chính vì vậy mà trẻ con nước ngoài thường có tính tự lập từ khi còn rất sớm.
 
Đấy là 1 dẫn chứng rất hay!!! =D> Em cũng đang học ở nước ngoài, hiện tượng anh nói em cũng thấy nhiều nhưng ko để ý. Nhưng thực sự ở nước ngoài cộng đồng người Việt ko được đoàn kết như cộng đồng người Hoa. Ở nhiều nơi, người Việt còn đánh chửi mắng lẫn nhau rất quyết liệt. Em nhìn thấy mà chạnh lòng. Còn tất nhiên ko phải ai cũng thế.Em tuyệt đối ko vơ đũa cả nắm.
 
Nguyễn Thành Trung đã viết:
Người VN mình thường có thái độ đổ tội cho 1 nguyên nhân khác mà không dám nhìn thẳng vào sự thật. ....

cái này làm em nghĩ đến một hiện tượng... đó là học sinh mình rất hay make excuse, mà cái này bọn nước ngoài rất ghét. bao giờ mình cũng có cớ để nói: chưa làm bài vì nhiều bài quá (nói thẳng ra là procrastinate, bài dồn lại nên ko làm kịp), rồi chưa in được bài vì máy tính học (đã ko có máy in thì phải in trước)... sau khi học nước ngoài khoảng hơn 1 năm rưỡi, em thấy mình nên nhìn thẳng vào vấn đề hơn, và luôn cố gắng plan everything ahead, so that I dont make any excuse :D
 
Tui là tui thấy nhiều thằng nước ngoài cũng make excuse lắm :)), chả riêng gì VN, nhưng bọn Mĩ thì có lẽ ít hơn, bọn nó nhận và nhìn thẳng vào vấn đề hơn (ko hiểu Anh, Úc, và mấy nước CÂU tân tiến khác tghif thế nào)
 
Em cực kì phản đối cái trò cứ thấy tai nạn hay đám đông thì tụ tập đầy ở đấy gây tắc nghẽn GT nghiêm trọng
 
ko những tắc nghẽn GT đâu mà còn làm người bị tai nạn chết nhanh hơn nữa
 
:)), VN thấy tai nạn là xúm vào xem thật :)). Một là chả ai quan tâm, đi qua thẳng như đã phản ánh ở trên, 2 là xúm lại vào làm người bị tai nạn chết ngạt. Cả 2 cái, cái nào cũng dở :(.
 
Đâu chỉ có những chuyên to lớn như gây chết người...ngay cả viêc đơn giản như đổ rác ra đường cũng gây khó chịu rồi...
Ở các nước văn minh, ai cũng ý thức giữ vệ sinh chung...chứ như ở VN mình, đến giờ lao công đi đánh kẻng là nguời ta bắt đầu thi nhau ra đường đổ rác... cho nhân viên môi trường đô thị thị có việc mà làm...Vô ý thức hết chỗ nói... [-x
Có khi tắc nghẽn giao thông cũng chỉ vì rác... mà khi đã có sẵn một bãi rác trên đường thì người ta thi nhau đổ thêm vào, thậm chí tiện thể đổ sang cửa nhà hàng xóm... (ai biết đấy là đâu)... hic...
...Buồn... nhưng đó là thực trạng...
 
Lê Gia Long đã viết:
Người Việt xấu xí: “Sợ” những vật lạ

Tôi cảm thấy nóng gáy. Tất nhiên không chỉ để tìm ra câu trả lời về phản ứng của người Việt chúng ta. Trong các liệt kê ở đây không có người Việt, có nghĩa là chúng ta vẫn bị xem như một xứ nhược tiểu.
KHông biết VN to đến đâu? Kinh tế đứng thứ gần 200, khoa học kỹ thuật thì cũng chẳng có gì. Còn cái bài viết đấy nó viết được về mấy dân tộc?
Kiểu bài viết thế này nhiều lắm. Mấy ông nhà báo muốn viết một vấn đề ra cong thì cong, ra thẳng thì thẳng không khó đâu. (nếu không thì đã không làm được nghề viết báo rồi)

Nói vì sao dân VN hay kiếm cớ? Bởì đã được giáo dục theo kiểu "nhận tội là chết"

Còn khi nói về tính đoàn kết: trong cộng đồng với nhau, dân VN không đoàn kết, đây là một điểm khá xấu của người VN. Nhưng nếu để đối chọi với một thế lực bên ngoài thì dân VN lại rất đoàn kết.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Biết thế rồi thì phải sửa, mình không thể bảo tất cả mọi người được thì mình cứ phải làm gương cho mình trước đã. Bệnh kiếm cớ thì gần như ai cũng mắc phải rồi, còn bệnh tò mò thì ai chẳng mắc (nếu không tò mò thì đã không phải là con người :D ), cái chính là có kiềm chế được không thôi, ví dụ thấy tai nan thì hoặc giúp người ta (goi cấp cứu, CS) hoặc nếu không thì cũng đừng có làm hại người ta (túm đong túm đỏ lại xem, chẳng biết là xem cái gì).
1 điều nữa mình cũng muốn nói là ý thức của nhiều người VN cũng rất kém, đơn giản như chuyện xếp hàng mua đồ, mạnh ai nấy chen, chẳng có thứ tự gì cả, hoặc chuyện đổ rác cũng thế.
Sự không có ý thức của 1 phần không nhỏ người Vn đã làm giảm uy thế của nước VN trên trương quốc tế. THeo tin minh biết thì 85% du khách đến VN sẽ không quay lại lần thứ 2 nữa, trong khi đó thì tỉ lệ du khách quay lại các nước xung quanh VN như TháiLan, Malaysia là rất cao. Những tệ nạn như xin tiền khách du lịch, giao thông lộn xộn, ... đã làm ngừơi ta có những ấn tượng không tót về nước VN.
Thôi có chút tâm sự thì nói thế thôi, chào mọi người nhé.
 
Back
Bên trên