NGƯỜI VIỆT NAM XẤU XÍ

Hà Triệu Cường
(hatrieucuong)

New Member
Người Trung Quốc có ra quyển người TQ xấu xí (The Ugly Chinese). Họ đã dám mạnh dạn xem sét nhìn lại bản thân để mong tiến tới trở thành 1 con người tốt đẹp, hoàn thiện hơn.
Người VN chúng ta cứ tự hào là có nhiếu nghìn năm văn hiến, đánh thắng nhiều giặc ngoại xâm và dành độc lập tự do- tất nhiên điều đó là đáng khâm phục. Tuy nhiên trong thời đại ngày nay, thế giới ko nói đến giặc ngoại xâm nữa, mà thế giới nói tới giặc nghèo, giặc dốt.
Chúng ta, người Việt nam, cứ tự hỏi tại sao đất nước chúng ta bây giờ nhiều người sao mà giầu thế, mà người nghèo thì vẫn cứ la liệt khắp nơi.
Tôi mong mọi người cùng đóng góp xem người Việt chúng ta xấu xí đến mức nào vì khi biết ngứa chỗ nào thì người ta mới biết đằng mà gãi.
Tôi xin bắt đầu bằng 2 phẩm chất sau của người VIệt:
1/ Ghen ăn, tức ở.
2/ A-dua, ko có chính kiến.
3/ko có ý thức với luật pháp.
Xin được bàn về phẩm chất thứ 2 và thứ 3.
(Tôi ko muốn lên án bất cứ ai ở trong forum này. Tất cả những điều tôi viết là ý kiến của bản thân tôi, mọi ý kiến phản hồi đếu được khuyến khích.)
Tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn cho đất nứớc Việt NAm vì các bạn, những nam thanh nữ tú của đất nước, được cử ra nước ngoài du học, lại a-dua nhau cùng làm nghịch với luật pháp, mà ở đây là luật bản quyền. Đề nghị các bạn kiểm tra lại CLB Kinh tế, thread : sách giáo khoa.
Thật đáng buồn vì các bạn là những người có học thức, được trang bị kiến thức mà đối với nhiều người (không chỉ cùng trang lứa với các bạn) trong nước là cả một mơ ứơc, lại có thể làm điều này. Biết rằng đất nứơc của các bạn còn đang trong muôn vàn khó khăn, biết rằng ý tưởng của các bạn là muốn đóng góp "cái gì đó" cho đất nước, nhưng các bạn có bao giờ tự hỏi phải chăng đất nước của các bạn cứ mãi ko khá lên được là do chưa có nhà nứớc nghiêm minh và người dân thì mãi cứ muốn "phép vua thua lệ làng" để rồi luật pháp được viết ra mà chẳng có mấy ai tuân theo?
Các bạn có thể phủi tay cho việc này là nhỏ ư, nhưng nếu các bạn tự hỏi lại bản thân mình, những gì tôi học ở nước ngoài có giúp tôi có tầm nhìn cao và xa hơn các bạn ở trong nứơc không?
Nếu lấy vấn đề luật bản quyền mà phân tích thì bao nhiêu năm ăn học của các bạn đã đi về con số 0 tròn trĩnh rồi thưa các bạn.
Các bạn đã ko những không giúp những người trong nứơc mà các bạn còn nhấn họ đắm chìm sâu hơn vào cái hố đen vô luật.
Xin tạm dừng ở đây.
 
Tại sao lại liên quan luật bản quyền tới phẩm chất người VN nhỉ(VN chưa có luật bản quyền trên Internet thì phải)? thế Mĩ không có chuyện vi phạm luật bản quyền à. Nên nhớ con người luôn có mặt tốt và mặt xấu. Đừng chỉ nhìn vào mặt xấu mà chỉ trích, làm nhụt chí khí của họ. Đánh giá một con người mà ta con phải cẩn thận suy tính mới dám đưa ra phỏng đoán, chứ nói tới việc dánh giá cả một đất nước là vô cùng khó khăn.
Tạm vài lời thế nhỉ, khi nào có thời gian thì thêm vào cho vui.
 
Hì, đọc xong bài bác Cường, thấy vui vui. Đã định đem cái vui đấy lên giường đi ngủ rồi, song vì hồi chiều lỡ uống nhiều nước chè đặc, nên lại thao thức, đành mò dậy hầu chuyện bác. Đằng nào thì bác cũng đã cất công mang bầu tâm sự ra giãi bày, và mong nhận được "ý kiến phản hồi"...

1. Về sách "Người Trung Quốc xấu xí"

Đầu tiên, phải thừa nhận những ưu điểm của sách như bác Cường và nhiều người khác đã chỉ ra. Đã có câu, "Một dân tộc biết nhìn nhận điểm yếu của mình là một dân tộc vĩ đại," quả không sai.

Bên cạnh đó, cũng nên nhắc đến một cái hay nữa của sách là nội dung và ngôn ngữ của nó gần gũi với quần chúng, dễ đọc, dễ hiểu.

Tuy vậy, xét một cách nghiêm khắc hơn, bản thân em nhận thấy cuốn sách này cũng không đến nỗi tuyệt vời như nhiều người đồn đại.

- Về mặt hình thức, văn phong lẫn bố cục trình bày của sách đều không có gì nổi bật, thậm chí chưa thể coi là một tác phẩm văn học thực thụ. Em chưa có điều kiện tìm đọc nguyên tác, nhưng đọc bản dịch tiếng Việt thấy rất rườm rà, câu chữ lủng củng; bản tiếng Anh thì chặt chẽ hơn về ngữ pháp, nhưng ngôn từ vẫn không mấy sắc sảo, đượm đà.

- Về mặt nội dung, ngoài cái khác lạ so với phần đông các tác phẩm đương thời, những vấn đề mà tác giả nêu ra cũng không có gì thực sự đặc sắc. Tác giả chưa phân tích sâu sắc hay đưa ra những tổng kết khái quát nào, mà mới chỉ dừng lại ở việc miêu tả và liệt kê cái "xấu xí" của người Trung Quốc qua những hiện tượng dễ nhận thấy, diễn ra không chỉ ở Đài Loan hay Trung Quốc đại lục, mà còn nhan nhản ở nhiều nơi khác trên thế giới. Nếu như coi đây là một tác phẩm phê phán những nhược điểm căn bản của dân tộc Trung Quốc giúp người ta nhìn nhận lại mình thì e rằng quá hồ đồ, nhất là khi đem so sánh với những tác phẩm của đại văn hào Lỗ Tấn cách đây gần một thế kỉ như "AQ chính truyện", "Thuốc", "Nhật ký người điên"... -- Đấy mới chính là những bài học sâu sắc không chỉ có giá trị đối với người Trung Quốc trong một thời điểm lịch sử nhất định, mà những thế hệ sau này vẫn cần ghi nhớ, và các dân tộc khác cũng nên học tập.

2. Về "ý thức với pháp luật"

Hiện tượng "phép vua thua lệ làng" như bác Cường nêu ra quả thực khá phổ biến ở nước ta. Tuy vậy, khi nghĩ đến vấn đề này, đã bao giờ bác đặt câu hỏi: "Tại sao lại có hiện tượng như vậy? Liệu có phải nguyên nhân chính là do dân ta không có ý thức tôn trọng luật pháp hay không?"

Câu trả lời, theo em, là KHÔNG.

Trước hết, ta thử đặt câu hỏi: "Làm thế nào để một điều luật mới được thi hành một cách hiệu quả?" Theo ngu ý của em (chưa qua tham khảo sách vở) thì việc thực thi pháp luật cần hội đủ ít nhất 3 yếu tố: tính "công bằng" của điều luật, sự tương thích với tình hình kinh tế xã hội vốn có và trong một tương lai nhất định, sự tuyên truyền sâu rộng đến các đối tượng chịu ảnh hưởng của luật.

Lấy một ví dụ nhỏ: Còn nhớ suốt những năm cấp 3, tiết học giáo dục công dân đầu năm bao giờ cũng dành cho bài học về luật giao thông. Một năm, sau khi giảng bài xong, cô giáo nhắn nhủ học trò thêm một câu: "Cô dạy các em thế này cho đúng với quy định, nhưng các em ra đường bây giờ cứ răm rắp tuân thủ luật là có ngày chuốc nạn vào thân." Thoáng nghe qua thì điều cô nói có phần tiêu cực, nhưng nghĩ kĩ lại, với tình hình cơ sở hạ tầng giao thông yếu kém, với sự thiếu thống nhất ngay giữa những điều luật, và việc phổ biến luật chưa đến nơi đến chốn tới mọi thành phần trong xã hội, việc yêu cầu các học sinh ra đường nghiêm chỉnh chấp hành luật e còn nhiều bất cập.

Nếu như những điều trên là đúng, nên chăng quy kết cho sự thất bại của việc thực thi luật pháp là do lỗi của người dân? Người xưa có câu, sự thành bại của hết thảy mọi chuyện trên đời đều dựa vào "thiên thời, địa lợi, nhân hòa" là vậy.

Luật trong nước đã vậy, luật từ nước ngoài đưa vào muốn thi hành nghiêm chỉnh lại càng đòi hỏi nhiều điều kiện phức tạp hơn. Xin không đi sâu bàn bạc cụ thể về luật bản quyền của Mỹ áp dụng với Việt Nam, vì bản thân em đến giờ cũng chưa được tận mắt xem xét mặt mũi văn bản luật đó ra ngô ra khoai thế nào...

3. Về chuyện "những người đi học nước ngoài" và "sách giáo khoa..."

Cứ giả thử là luật bản quyền của Mỹ đã được chính phủ Việt Nam công nhận và đã có những quy định cụ thể, minh bạch hướng dẫn thực hiện, liệu việc sinh viên Việt Nam tự bỏ tiền ra mua sách và cất công mang từ nước ngoài về phổ biến cho bạn bè mình trong nước, ít có điều kiện học tập hơn, là sai trái?

Vẫn biết việc tận dụng những kẽ hở trong luật pháp để thực hiện một ý đồ bất kì là hạ sách, nhưng, trong hoàn cảnh hiện nay, nếu không làm như vậy, liệu còn cách nào khác?

Mua thật nhiều sách, nhiều bản (không photocopy) gửi về Việt Nam ư? Kinh phí cho việc này lấy ở đâu ra?

Chờ đợi các nhà xuất bản nước ngoài & các công ty phát hành sách mang sách về bán ở Việt Nam ư? Đến bao giờ? Giá cả sẽ ra sao? Liệu đa số sinh viên học sinh sẽ có đủ tiền để mua những sách đó không?

Đem dịch các sách đó rồi liên kết với các nhà xuất bản để phát hành sách rộng rãi với giá thành thấp hơn ư? Việc này đã có người làm rồi, nhưng những người như thế còn ít quá, liệu một năm dịch & đem in được bao nhiêu đầu sách? Và kể cả có làm được như vậy, liệu vấn đề tôn trọng bản quyền có thực sự được đảm bảo không?

Để các bạn mình trong nước đói sách, trong khi sinh viên các nước xung quanh người ta cũng làm như vậy rất nhiều, từ rất lâu, và đem lại lợi ích rất lớn, bỏ xa chúng ta rất nhiều rồi, phải chăng là biết "nhìn xa trông rộng"?

Đến đây, em không muốn bàn thêm, vì như những điều nêu trên có lẽ đã đủ để đi đến kết luận.

Mặc dù rất quý trọng thiện ý của bác Cường là đã nêu ra những câu hỏi có tính chất thách thức, lật ngược vấn đề, và nhất là việc bác dám thẳng thắn đưa ra quan điểm chủ quan của mình trước đám đông, em cũng xin mạn phép thưa lại với bác: Khi người ta đã đặt câu hỏi, phải đặt tìm những câu hỏi bám vào gốc rễ của vấn đề; và trước khi đưa ra một nhận định bất kì, cũng nên suy xét cho thật thấu đáo.

Quay lại câu hỏi mà bác Cường đặt ra ban đầu: Người Việt Nam xấu xí đến mức nào? Xấu xí ở điểm nào? em cũng xin chỉ ra một điểm rất xấu mà em tự thấy mình đôi khi cũng mắc phải: đó là tính bảo thủ, quá dè dặt, nghi ngại trước những cái mới, cái khác lạ; trong khi hấp tấp tiếp nhận và truyền bá nhiều cái khác trước khi tìm hiểu rõ ngọn ngành hay dở ra sao.

Em xin dừng lại để đi ngủ ở đây. Các bác mod & admin xin cứ kiểm duyệt, nếu có thấy em quá lời thì xin xóa đi giúp :p Cảm ơn các bác :D
 
Tôi thấy nên thêm một tật xấu nữa là :

HAY ĐỔI TẠI.


Xin lỗi Huyền My trước vì lấy ví dụ từ bài của bạn . Nhưng mà sự thực là thế này:

1. Ý thức thi hành pháp luật của dân ta còn thấp , biểu hiện của dân trí thấp , văn minh chưa cao là hoàn toàn đúng. Tất cả những người làm luật, điều hành nhà nước ta đều công nhận cái khó chính của chúng ta là có luật rồi nhưng việc thực hiện còn quá kém !!. Chúng ta ra đường đi đúng luật sợ bị thiệt vì người khác đi sai luật !. Thành ra cả xã hội đổ lỗi cho nhau. Nếu tất cả mọi người (hay đa số) đi đúng luật thì đã chả có vấn đề gì rồi.

2. Chúng ta từ trước đến nay cái gì cũng đổi tại lý do hoàn cảnh. Cái gì cũng nghe rất có lý cả và lúc nào chúng ta cũng vô tội cả. Ra đường đi sai luật vì .. nguời khác cũng đi thế , không đi sai có ngày thiệt thân. Có biết chăng họ đi sai một phần là do chính chúng ta. Đạo đức xã hội xuống cấp thì đổ cho nền kinh tế thị trường . Các nước khác họ có kinh tế tem phiếu bao giờ đâu mà có đến nỗi như chúng ta bây giờ đâu. Doanh nghiệp làm ăn thất bại thì do vốn ít , cơ sở hạ tầng kém , thiếu kinh nghiệm. Nâng cấp cơ sở hạ tầng chậm thì tại giải tỏa chậm tại nắng tại mưa tại cái cầu xây chưa xong tự dưng nó gẫy. Tại ai hay tại chính chúng ta không dám nhận mình sai ??

3. Lại nói chuyện bản quyền. Luật bản quyền để bảo vệ người lao động chứ không phải chỉ là kẻ thù của người tiêu dùng. Giả sử chúng ta lợi đuợc một từ nạn ăn cắp bản quyền hiện nay thì chính chúng ta sẽ phải chịu thiệt hàng trăm vì sai lầm ấu trĩ của mình. Trước mắt các nhà đầu tư nước ngoài sẽ do dự khi đầu tư vào VN. Các sản phẩm trí tuệ không được đảm bảo sẽ không có ai sản xuất đó là một trong những nguyên nhân chính kiềm hãm sự phát triển của ngành công nghệ thông tin VN hiện nay. Nói đến chuyện nhỏ mà bạn Huyền My nhắc đến : bây giờ sinh viên được lợi từ những quyển sách không phải trả tiền đó , vài năm nữa ra trường họ có người sẽ viết sách có người sáng tác có người làm phần mềm , nếu cứ tình trạng như hiện nay tất cả sản phẩm của họ bị phân phat chùa thì cái nào lợi hơn ?.
 
:))
Lại thêm một người đưa ra câu hỏi lật ngược vấn đề - Hoan nghênh, hoan nghênh!

Nguyen Viet Chau đã viết:
Tôi thấy nên thêm một tật xấu nữa là : HAY ĐỔI TẠI

Cái này có lý, em không cãi. Tuy nhiên, bác định mượn lời em để bác lại em thế có thật sự công bằng không?

Tiếc là em phải chạy đi nạp năng lượng bây giờ, không đủ thì giờ luận đàm với bác.

Có anh chị em nào tranh thủ ra tay minh oan cho tui cái... :D
 
Hoi Ha Trieu Cuong phat:

ban dang dung he dieu hanh, cac chuong trinh phan mem lau hay ban da mua no? Toi khong noi nhung dieu ban noi la sai nhung toi thay ban chi trich nguoi khac kha nhieu. Toi chi muon biet ban da thuc hien duoc nhung dieu ban ran bao nguoi khac den dau thoi.
 
Vẫn chưa có ai lên tiếng bênh vực cho em, thôi đành tự thân vận động vậy :p Tiện thể góp nhặt dăm ba câu cho vui cửa vui nhà.

1. Lại bàn về dân trí...

Các bậc nho sĩ hiền tài xưa nay luôn răn dạy những kẻ trị vì thiên hạ một câu: lấy dân làm gốc. Muốn đem những chính sách vị nhân sinh ra thuyết phục thần dân, nên chăng cần trước tiên thấu hiểu được tâm tư tình cảm của những dân đen con đỏ?

Thực tình mà xét: phải chăng dân mình có bản tính coi thường kỷ cương phép nước? Cái câu "phép vua thua lệ làng" xuất xứ từ đâu? Em xin trả lời câu trên là không, và mạo muội lý giải câu dưới như sau:

Bất cứ một ý tưởng, dự định nào đưa ra đều gặp phải sự đối kháng ban đầu - Ấy là do con người ta sinh ra vốn có cái đầu để nghĩ, thấy phải thì thuận theo, trái thì cưỡng lại. Người làm luật thấy luật mình đưa ra chưa được răm rắp tuân thủ ngay chớ vội buồn nản, mà nên lấy làm mừng vì người dân còn biết suy xét...

Dân mình đâu phải toàn kẻ cứng đầu, vị kỉ, không biết nghe theo lẽ phải. Nhớ thời chống Pháp, dân ta mấy ai được đến trường đến lớp, học hành đến nơi đến chốn. Vậy mà khi Bác Hồ kêu gọi đồng bào góp gạo, góp tiền, góp máu, góp xương cho kháng chiến, người người nhà nhà nhiệt tình ủng hộ? Phải chăng đấy là do người đứng ra kêu gọi nhân dân hiểu được và khơi dậy được lòng dân?

Những cái chuyện "phép vua thua lệ làng" ngày xưa, bởi thế, theo em là do vua chưa đi sâu đi sát vào cuộc sống dân tình, chưa ban ra được những phép tắc phù hợp với hoàn cảnh chúng sinh, hoặc chưa biết đem những trăn trở của mình giãi bày để thu phục lòng dân. Có thể từ xưa nhiều vị vua quan đã trói buộc những khuôn phép hà khắc vô lý lên cổ dân, khiến dân mất lòng tin sâu sắc, và cái sự mất lòng tin ấy cứ dai dẳng ám ảnh họ đến tận bây giờ...?

Nói chuyện ngày nay, luật pháp chưa được tuân thủ nghiêm minh, nên chăng thay vì đổ tại cho dân trí thấp, mà những người làm luật, thi hành luật cố gắng "tâm lý" hơn một chút, giáo dục thế nào để dân hiểu, dân tin hơn một chút?


2. "Đổ tội"...

Con người ta ai chẳng muốn phủi tránh những cái xấu xa, gom nhận những điều tốt đẹp về mình? Cái thói quen "đổ tội" này, phải chăng là tâm lý riêng của người Việt Nam?

Nói như vậy không phải là em muốn bênh những người sống vô trách nhiệm. Ở trên đời giá như ai cũng biết thông cảm, khiêm nhường và khoan dung hơn, để mỗi khi có sự vụ gì xảy ra, mỗi người chịu nhận một phần lỗi về mình, thì có phải là mọi chuyện sẽ đều trong ấm ngoài êm không?


3. Luật bản quyền

Em vốn không muốn đưa vấn đề này ra tranh luận làm gì, bởi dù là trong Việt Nam hay ở nước ngoài, luật này đến giờ vẫn còn gây khá nhiều tranh cãi, mà vẫn chưa phân định rõ phải trái, trắng đen. Những ai muốn tìm hiểu thêm thì cứ chịu khó cất công tìm hiểu. Bản thân em chỉ xin đưa ra vài nhận xét nho nhỏ của cá nhân.

Luật bản quyền để bảo vệ người lao động chứ không phải chỉ là kẻ thù của người tiêu dùng
Bác đã đề cập đến việc "bảo vệ người lao động", thì em cũng xin đáp lại về quyền lợi của người lao động, cụ thể ở đây là người lao động trí óc.

Xã hội phức tạp lên, người ta mới cần đưa ra nhiều quy tắc, luật định để kiểm soát. Tuy nhiên, đôi khi vì cái việc kiểm soát, phòng trừ nguy cơ trước mắt mà người ta quên đi cái căn nguyên sâu xa và ảnh hưởng lâu dài. Nói đến lý do đưa ra luật bản quyền, có thể chấp nhận nguyên do bảo vệ quyền lợi chính đáng cho tác giả. Tuy nhiên, quyền lợi chính đáng của tác giả là gì? Phải chăng những trí thức chân chính đòi pháp luật bảo vệ cho mình vì sợ thua thiệt về lợi ích kinh tế hoặc tiếng tăm? Nếu như sự thật là bây giờ người ta dốc tâm dốc lực lao động trí óc chỉ để phục vụ cho miếng cơm manh áo trước mắt thì chẳng còn gì để bàn. Nhưng nếu những trí thức ấy thực sự có tâm huyết, muốn đem sản phẩm trí tuệ của mình phục vụ cho xã hội, thì liệu việc đem mang những sản phẩm ấy đến với những người thực sự cần nó, thực sự có khả năng tận dụng và phát huy nó là đi ngược lại với nguyện vọng và quyền lợi của người lao động ban đầu?

Thử mang một ví dụ nhỏ ra suy ngẫm: Thuở xa xưa khi xã hội còn sơ khai, có vị vua ở một vùng trên cái đất nước mà ngày nay người ta gọi là Trung Hoa, sai bộ hạ của mình đi thăm dò khắp trong dân, ghi chép và thu thập lại những lời ăn tiếng nói, lời hát vần thơ của dân thường, để người trong cung thấu hiểu được tâm tư tình cảm của vạn kiếp người, mà từ đó tìm cách trị vì cho thiên hạ thái bình. Những vần thơ, điệu hát ấy trong tuyển tập Thi Kinh mà Khổng Tử đem ra làm sách truyền dạy sau này đâu có ghi chép một tên tuổi cụ thể nào, mà sao việc làm ấy được muôn đời ca tụng? Những cách làm tương tự trong thiên hạ từ cổ chí kim không hiếm.

Nếu người ta chịu khó bình tĩnh hơn một chút, ngẫm nghĩ lại sâu xa hơn một chút, để xuyên qua cái lớp vỏ phù phiếm bên ngoài, nhìn vào cái cốt lõi bên trong, và giản dị hóa vấn đề đi chút ít, có phải sẽ bớt nóng giận hơn không?

Những người đã dám nghĩ đến và thực hiện việc mang sách từ nước ngoài về phổ biến ở Việt Nam phải chăng không đủ trí khôn để ý thức được cái hay, cái dở của việc mình làm? Đấy là chưa nói đến chưa có ai cho rằng đây là một biện pháp hữu hiệu và lâu dài. Những việc làm xuất phát từ lý tưởng sâu xa, không nhằm vụ lợi riêng tư, chỉ vì đi trước điều kiện xã hội thực tại và những khuôn khổ luật chưa kịp phát triển phù hợp với nhu cầu và hoàn cảnh của con người, mà bị đem ra phê phán, liệu đáng chăng?

Ở đây em không dám khẳng định rằng những điều mình nói là chân lý, bởi mọi lẽ phải trái trên đời đều có tính tương đối mà thôi. Chỉ một lần nữa xin các bác trước khi phán xét con người hay sự việc gì hãy suy ngẫm cho thật kĩ, để khỏi ân hận sau này.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đỗ Huyền My đã viết:
:))
Có anh chị em nào tranh thủ ra tay minh oan cho tui cái... :D

:) hì hì, người Việt Nam thì có nhiều cái xấu lắm, (mà thực ra, cứ con người, đều có những cái xấu, chẳng riêng gì người Việt Nam).

đứng ra ... bênh em My cái nhỉ,
Nói về ý kiến của Nguyen Viet Chau: Hay đổ tại (chứ không phải đổi tại)

Cái này đúng (em My cũng nói thế rồi mà :p )

Tuy nhiên, lời của My nói cũng không sai (ở đây là nói đến ý thức đối với pháp luật, nói chung, chứ không nói đến từng trường hợp cụ thể. không nên trộn lẫn nó với nhau):
Trước hết, ta thử đặt câu hỏi: "Làm thế nào để một điều luật mới được thi hành một cách hiệu quả?" Theo ngu ý của em (chưa qua tham khảo sách vở) thì việc thực thi pháp luật cần hội đủ ít nhất 3 yếu tố: tính "công bằng" của điều luật, sự tương thích với tình hình kinh tế xã hội vốn có và trong một tương lai nhất định, sự tuyên truyền sâu rộng đến các đối tượng chịu ảnh hưởng của luật

Nên nhớ, KHÔNG NÊN áp đặt luật của nước này, đè lên luật của nước khác. Nếu luật của nước kia có nhiều điểm không hợp lý, và luật của nước này hay hơn, thì nước kia có thể nghiên cứu, sửa đổi, cho hợp lý, phù hợp với điều kiện, chính sách của nước này. Đó là yếu tố thứ 2 mà em My đã đưa ra.
Lấy một ví dụ: Trung Quốc bao nhiêu năm sang Việt nam, lấy luật trung quốc đặt sang cho VN, muốn đồng hóa người VN, có nên không? xin nói là không nên.
Lại một ví dụ nữa, Anh + Mỹ, sang đánh iraq, bắt iraq phải có một chế độ xã hội như ý muốn của họ, có nên không? Theo tôi là không nên.
(oops, nói quá xa rồi)
Cái luật đó, phải phù hợp với điều kiện kinh tế, xã hội trong điều kiện hiện tại, đối với những đối tượng mà cái luật đó áp dụng cho.
kể một câu chuyện nhỏ, chắc là mọi người nghe không mấy xa lạ (đặc biệt nếu bạn biết nhiều về văn hóa Việt Nam).
chuyện kể rằng, có một cậu bé nọ, nhà rất nghèo, nghèo lắm, phải đi làm thuê cực nhọc để kiếm sống. Tuy nhiên, cậu bé rất hiếu học. Hàng ngày, khi cậu thường hay lén đến trường làng, nghe lén thầy giáo giảng bài, nhớ / ghi lại những gì thầy giáo viết ..., về sau, cậu bé thi cử đỗ đạt, được treo bảng vàng ... Về luật mà nói, cậu bé đó đã không đóng tiền đi học, học lén ...
Nhưng mà làm sao? điều kiện của cậu bé đó không cho phép có thể đi học ... Chắc các bạn hiểu ý của mình chứ?

từ đó, phải dẫn đến ý thứ nhất của Huyền My: tính công bằng của điều luật. Nói đúng hơn, là tính hợp lý của điều luật.
Nếu luật không hợp lý + không phù hợp, thì cũng khó có thể theo (cái này rõ ràng quá, chẳng cần phải lấy ví dụ).
Và ý thứ 3 là không thể thiếu. Nếu tôi không biết đến cái luật đó, hoặc giả tôi không hiểu rõ ràng, cặn kẽ, tôi cũng có thể không làm theo. Thì rõ rồi, giả sử như tớ ở VN, lần đầu tiên sang UK, đi thuê cái xe, lai xe ra đường, chẳng biết luật gì cả, nhẩy sang bên phải mà đi, rồi kêu um lên, sao cái bọn này đi bậy bạ :D

Vài ý như vậy, cho nên Việt Châu mượn lời của Huyền My để nói về sự "đổ tại" e rằng không hợp lý lắm.


Lại nói về luật bản quyền
Mình xin kể vài câu chuyện vui:

Cách đây không lâu, mình xem một bộ phim của US, về IT, tuy không liên quan nhiều lắm đến luật bản quyền, những liên quan đến sự chia sẻ kiến thức trong giới sinh viên. Có một công ty phát triển phần mềm nọ, rất lớn, rất nhiều công trình hay, mang tính thay đổi lịch sử và tất nhiên các sản phẩm của họ có bản quyển, không tiết lộ ra ngoài.
Bên cạnh đó, có một tổ chức học sinh, cũng toàn thể loại "thần đồng", hackers (nên hiểu đúng nghĩa của từ này), phát triển các dự án phần mềm, open source, chia sẻ cho tất cả các bạn bè, và tất cả mọi người đều có thể truy cập, chia sẻ cho nhau.
Tất nhiên, khi có một hội phát triển open source, thì sẽ ảnh hưởng đến cty kia rồi. Đặc biệt là khi các dự án có phần nào ... tương tự. Thế rồi, cty kia thuê người đến, giết hết mấy chú phát triển open source, lấy luôn toàn bộ source code, trở thành của mình (tất nhiên bộ phim phải xây dựng hình ảnh những người kia là xấu rồi, mục đích của nó mà). Về sau, vụ này bị phát hiện ra, cty kia tất nhiên không còn làm gì được nữa, nhóm sinh viên phát triển open source được ủng hộ nhiệt liệt.

Quay lại chuyện bản quyền, mình rất ủng hộ chuyện bản quyền. Tất cả người sử dụng một sản phẩm, công trình của ai, đều phải biết tôn trọng tác giả của nó. Rồi đây, luật bản quyền Việt Nam, đối với các sản phẩm trí tuệ, sẽ được quy định rõ ràng. Mình không phải trong ngành luật, cũng không nắm rõ được tiến triển hiện nay, của các cơ quan phát triển, quy định về Luật bản quyền của Việt Nam, nên không dám nói nhiều, nhưng nó cũng có vẻ đang phát triển trên chiều hướng tốt đẹp. Các sản phẩm trí tuệ ở Việt Nam, cũng đang phát triển mạnh, cũng đã có rất nhiều sản phẩm có bản quyền được tung ra trên thị trường VN đấy chứ? Bạn cũng không nên quy kết cả một hệ thống phát triển, bằng con mắt bi quan quá.

Lại chuyện chia sẻ cho nhau sách vở

Nói đến chuyện nhỏ mà bạn Huyền My nhắc đến : bây giờ sinh viên được lợi từ những quyển sách không phải trả tiền đó , vài năm nữa ra trường họ có người sẽ viết sách có người sáng tác có người làm phần mềm , nếu cứ tình trạng như hiện nay tất cả sản phẩm của họ bị phân phát chùa thì cái nào lợi hơn

Bạn nhìn sự việc hơi nghiêm trọng quá, về chuyện trả tiền. Mình không ở GB, nên không dám nói chuyện bên đó. Nhưng bạn thử đoán xem, sinh viên ở Mỹ, họ phải bao nhiêu tiền cho sách vở? bao nhiêu người không phải trả tiền để được dùng các sản phẩm có trị giá khá cao? Kể cả sách vở, mà không mất tiền? Xin nói là, rất nhiều. Bạn đừng nói là họ ăn cắp bản quyền nhé. Ở đây mình nói đến là sử dụng không mất tiền, vì "sản phẩm được phân phát chùa" (dùng đúng từ của bạn) (vả kể cả có những sản phẩm được sử dụng không có bản quyền đi nữa, tôi không muốn nói đến), nền kinh tế, xã hội, hay là thị trường phần mềm, sách ... của nó có giảm đi không?

Lại nói về bản quyền ở Mỹ.
Nói đến sự kiện cách đây vài năm, ở Mỹ nổi lên một vụ kiện về bản quyền, đó là một tổ chức phát triển một phần mềm, mang tên Napster (chắc nhiều bạn cũng biết đến). phần mềm này, cho phép tất cả các thành viên, chia sẻ bài hát, và nhiều sản phẩm điện tử khác nữa.
Điều này có làm ảnh hưởng đến thị trường ca nhạc của Mỹ không? có rất nhiều tranh luận về việc này.
Nhiều công ty ca nhạc lớn, ca sỹ có sản phẩm hay, còn lấy làm vui mừng nữa, vì đó cũng là một hình thức quảng cáo cho sản phẩm của họ. Đối tượng khách hàng của họ là những người có thể mua. Ai có thể mua sản phẩm đó, họ vẫn mua và sử dụng. Thậm chí những người có các copy điện tử rồi, họ cũng vẫn mua, vì chất lượng tốt hơn. Như vậy, thì trường không phải đi xuống, mà còn đi lên.

Quay lại chuyện sách vở, phần mềm, đối với sinh viên. Ở Mỹ, các trường ĐH được cung cấp sách vở, phần mềm miễn phí rất nhiều. Hàng năm, các trường học được cung cấp, update phần mềm, sách miễn phí, hoặc với giá rất rẻ. phiên bản điện tử còn được cung cấp free (nên nhớ, đây là các sản phẩm có giá trị, được bán trên thị trường, chứ không phải là freeware, free book hoàn toàn). Kể cả các sản phẩm như Microsoft Windows, Microsoft Office, có những trường cấp cho học sinh free (legal).
đơn cử một nguồn sách máy tính rất bổ ích, là của O'Reilly network. Họ cho phép đọc "chùa" các cuốn sách của họ, và thậm chí còn gửi sách "cho" các tổ chức giáo dục.

Bạn thử nghĩ xem, số sách mà họ bán được đi lên hay đi xuống? (hint: nếu mà thiệt hại, họ chẳng làm như thế :p )

Chuyển sang Việt Nam thì sao?
Ở Việt Nam, trong điều kiện hiện nay, các nguồn sách/phần mềm chưa được phát triển đầy đủ, chưa có các chính sách khuyến khích, giảm giá thỏa đáng. Khó khăn lắm chứ.
Không phải ai cũng có thể gửi sách cho không, sang Việt Nam, thậm chí, giá sách + giá gửi sách lại còn rất đắt (mặc dù vẫn có những tổ chức gửi sách, tạp chí của họ cho không, những tạp chí đó, chẳng ai cần phải copy thêm nữa).
Trong điều kiện chưa có được sự hỗ trợ đầy đủ như vậy, bạn bè có thể giúp đỡ nhau, là điều rất nên chứ. Cũng là một hình thức "hỗ trợ" trong khi chưa có chính sách trực tiếp của các cty trên. Ngoài ra, hiện nay, luật việt nam, chưa cấm (hình như vậy) các hình thức như trên. Như My cũng nói, sử dụng kẽ hở đó là hạ sách, những mà không phải nghiêm trọng như Châu hay Cường nói. Ngoài ra, các cuốn sách, đều có tác giả. Mọi người đều biết, và appreciate những người đã viết những kiến thức trong đó (nếu không, họ cũng chẳng cần lấy để đọc). Việc chia sẻ kiến thức, sách vở cho nhau, thiết nghĩ cũng là điều bổ ích lắm.

Ngoài ra, còn nên mở rộng các nguồn thông tin, để các bạn ở VN còn có thể truy cập, biết cách có thể nhận được sách, phần mềm từ trực tiếp các nới xuất bản, mà không mất tiền. Cầm một cuốn sách bìa cứng, in đẹp, vẫn sướng hơn chứ :)


Ngoại chuyện một chút, nói về "luật bản quyền" của Mỹ. Vụ cá Basa, có phải là vi phạm bản quyền của nhau không? Rồi nữa, cái tên Petro Vietnam, có phải là bản quyền ở ViệtNam không? Mỹ vẫn cho phép có người đăng ký? ... đó là các vụ gây rắc rối lớn, mà Việt nam lập tức đòi có bản quyền ngay.

Nói đên sbanr quyền nhỏ. dạo nào mình hay xem những băng ca nhạc của Việt Nam, ca sĩ việt nam hát, chương trình dàn dựng của Việt Nam. Nhưng mà lại là bản quyền của hải ngoại. Phải chăng là họ mua bản quyền của Việt Nam, rồi copy/sao lại thành bản quyền của họ?

(nói vui nhé, mình cũng có thể copy ra, rồi ghi Copyright của mình, rồi chính sách là phân phát free? có thể thế chẳng. :) thế thì còn vi phạm lớn hơn)

lạc đề xa quá rồi, thôi té đi ăn cái đã. Chúc các bác thảo luận vui vẻ.


(BTW. người việt nam còn nhiều thứ xấu xí lắm )
 
2/ A-dua, ko có chính kiến.

Bác đang chê người VN ở cái này. Hôm nay ngày quốc tế lao động em không phải lao động nên vào đây học hỏi. Thấy bạn My anh hùng bất khuất trung hậu đảm đang quý quý là, để em bênh bạn My cái.

Người VN ít a dua và không có chính kiến. Ví dụ như vụ này em không a dua với bác :) Người VN năm người mười ý, không đoàn kết, không ai a dua với ai cả.

"We have no eternal allies and we have no perpetual enemies. Our interests are eternal and perpetual, and those interests it is our duty to follow."

Lord Palmerston (1784–1865), British prime minister.

Bác Cường xem bọn Tây nó cũng thực dụng lắm. Ngay lão Palmerston này lúc thì chơi với thằng này, lúc chơi với thằng khác đánh lại đồng minh cũ, lá mặt lá trái kinh. Nhưng lão một trong số những người đem lại nhiều lợi ích nhất cho nước Anh. Tây hay ta, lợi ích của dân tộc cũng đặt lên hàng đầu. Ý tưởng thành lập thư viện sách là hay, rất có lợi. Bác xem có góp được quyển nào không?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Luật bản quyền: Đưa ra ý kiến thế này, chú nào photo thì đừng có photo cả quyển 1 lúc. Photo part 1 cất ra 1 chỗ, sau đó photo part 2 cất ra chỗ khác. Bố thằng nào dám bảo vi phạm nào. :p
Tính xấu nữa đấy: cùn, dân VN củ chuối hạng nặng, bảo đố thằng nào chịu nghe, cứ mình thích thì làm cơ :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Các chuyện khác tạm thời chưa bàn vội, riêng chuyện dịch sách tiếng Anh về Kinh Tế rồi đóng lại thành tập cho học sinh sinh viên ở VN dùng là em hoàn toàn ủng hộ vì học sinh VN làm gì có điều kiện để mua sách mới, sách gốc của nhà xuất bản.
Còn về chuyện vi phạm luật bản quyền thì cho em mạn phép hỏi anh Cường hay anh Châu, liệu trước khi sang US hay GB, hai anh có học TOEFL, SAT hay IELTS, các anh học bằng sách xịn, băng xịn, phần mềm xịn mua từ bên đấy về ? Các anh có dám chắc là các anh ko dùng cuốn sách nào, phần mềm nào ko vi phạm luật bản quyền ko?
VN mình chưa có điều kiện để trang bị cho học sinh những sách vở theo đúng luật bản quyền, luật bản quyền đúng là nên tôn trọng nhưng em nghĩ là tùy hoàn cảnh chu. Những con người tâm huyết góp sách kia thì chắc chắn ko phải là "người VIệt NAm xấu xí", họ là những người tâm huyết với đất nước và đáng trân trọng đấy chứ. Nghe thì hơi buồn cười một chút chứ biết đâu chính những người học bằng sách photo vi phạm luật bản quyền thì sau này sẽ dạy các thế hệ khác về luật bản quyền, vì nếu ko có những sách photo đấy thì làm sao có thể hiểu rõ luật bản quyền nếu chỉ bằng giáo trình VN???
 
Nguyen Van Trang đã viết:
Các chuyện khác tạm thời chưa bàn vội, riêng chuyện dịch sách tiếng Anh về Kinh Tế rồi đóng lại thành tập cho học sinh sinh viên ở VN dùng là em hoàn toàn ủng hộ vì học sinh VN làm gì có điều kiện để mua sách mới, sách gốc của nhà xuất bản.
...


Nói vui nhé :p cái này không biết nó có hay không, nhưng mà thấy Mỹ nó làm đầy, đó là ở Việt Nam, vì chưa có luật bản quyền rõ ràng, nên không đưa vào, đó là bản quyền của Việt Nam.
Khi đã dịch ra, xuất bản ở Việt Nam, lại thành bản quyền của Việt Nam, nguồn dịch là sách đó, người đó thôi.

Như ví dụ ở trên đó, rất nhiều băng hình, đĩa ca nhạc ở đây, có dòng chứ warning to đùng, FBI - KHÔNG ĐƯỢC SANG LẬU, rồi là bản quyền to đùng, của một tổ chức nào đó. trong khi, các bài hát, các nguồn đĩa hình đó, tổ chức đó đã mua đứt bản quyền? Mà giả sử như thế, cũng vẫn phải có bản quyền gốc của bộ VHVN, hoặc gì đó tương tự :confused:

Đỗ Huyền My đã viết:
Vẫn chưa có ai lên tiếng bênh vực cho em, thôi đành tự thân vận động vậy Tiện thể góp nhặt dăm ba câu cho vui cửa vui nhà.

:p hi`hi`, tại anh type cái bài ... bênh vực kia lâu quá, lúc post lên thì có đến 2 bài trả lời rồi.
:mrgreen:
 
Chỉnh sửa lần cuối:
A`, có ý kiến thế này. Việc đ. gì cứ phải nhìn thằng TQ nó làm gì rồi thì theo nhỉ. Hiện tại VN dập khuôn TQ nhiều thứ lắm rồi, vẫn biết là ảnh hưởng lâu đời, nhưng chả lẽ cứ phải theo đuôi nó mãi. Chả có việc gì thấy nó viết "The Ugly Chinese" thì nhà mình cũng phải lôi nhau ra mà kể chuyện xấu. Đấy, VN xưa nay vẫn thế, đóng cửa bảo nhau. Đóng hoài nên chả ai biết cả :)
Chú nào có chí khí, cứ việc mài dũa văn chương làm quyển sách khen lấy khen để vào, sợ gì bố con thằng nào?
 
Bùi Thành Trung đã viết:
A`, có ý kiến thế này. Việc đ. gì cứ phải nhìn thằng TQ nó làm gì rồi thì theo nhỉ. Hiện tại VN dập khuôn TQ nhiều thứ lắm rồi, vẫn biết là ảnh hưởng lâu đời, nhưng chả lẽ cứ phải theo đuôi nó mãi. Chả có việc gì thấy nó viết "The Ugly Chinese" thì nhà mình cũng phải lôi nhau ra mà kể chuyện xấu. Đấy, VN xưa nay vẫn thế, đóng cửa bảo nhau. Đóng hoài nên chả ai biết cả :)
Chú nào có chí khí, cứ việc mài dũa văn chương làm quyển sách khen lấy khen để vào, sợ gì bố con thằng nào?

:)) lại tính xấu nữa, là hay chạy theo bắt chước thằng tàu đấy, biết là nó thâm nho nhọ đít mà cứ bắt chước theo :lol:
 
Lại phải nhẩy vào nói vài câu mới được :) :

Việc người việt nam hay đổ lỗi cho nhau thì quá rõ , ai muốn phản đối thì cứ việc, tôi chỉ nói chuyện "luật pháp với bản quyền" tiếp thôi.

Nếu cứ cãi nhau ở những ví dụ cụ thể này thì khó mà phân định được. Bài trước chẳng qua đọc bài của Huyền My nên viết sơ sơ vậy thôi. Nhưng tận cùng của vấn đề này là :

Luật pháp được đặt ra để bảo vệ quyền lợi của những người và chỉ những người đặt ra nó !!.

Luật pháp của Mỹ bảo vệ chặt chẽ quyền lợi của những người lao động trí óc vì GDP của họ phần lớn từ đấy mà ra. Còn chuyện luật kinh tế thế giới thì nước nào cũng vậy nghĩ ra toàn thứ luật thế nào để chỉ có lợi cho nước mình thiệt nước khác. Thằng nào ra luật ngu để bọn nước ngoài lợi dụng thì chịu thiệt + thêm thằng nào yếu thế bị nước lớn bắt nạt như mấy ông nông dân nhà mình cũng đành chịu nốt.

Luật nước mình chưa bảo vệ bản quyền vì chúng ta vẫn nghĩ rằng để như thế này có lợi hơn. Chúng ta được dùng băng đĩa lậu được đọc sách chùa , ca sĩ lấy bài hát của nhạc sĩ thoải mái vv... Tất nhiện ở nước ta bây giờ nhạc sĩ , công ty phần mềm , tác giả ... còn ít so với cái số đông còn lại. Nhưng nếu cứ thế này thì dân số của chúng ta cứ mãi mãi là nông dân a` ?

Trả lời từng bài viết của các bạn :
ps:
Bùi Thành Trung : Yeah , đúng quá.Bác MTH bảo TQ sang mình áp dụng luật Tàu không dc là bọn nó ngu, dân mình sẽ tự làm theo bọn nó cần gì áp đặt. Mà làm sai bao nhiêu lần rồi cũng không chừa. Đau lòng thêm một tật xấu nữa :
Ngu lâu khó đào tạo. (Không thật nghĩ thế nhưng mà nghĩ đến bọn Tàu lại thấy uất dân mình dại quá).

Nguyễn Vân Trang : Anh đến đăng ký thi TOEFL (ở nước ngoài) thì nó đưa cả băng cả đĩa không mất tiền . ở Việt Nam phải mua a` ? Chắc tại nhiều người quá nó không cho mượn hay tại mấy bố việt nam tự kiếm chác ?

To Huyền My: Anh không muốn lên án việc sinh viên mình đem sách về photo. Cùng là sinh viên những việc đó có thể hiểu được. Nhưng tại sao chúng ta không thử con đường đúng đắn hơn là trực tiếp liên hệ với tác giả ? Anh MTH cũng đã nói các nhà xuất bản, tác giả nước ngoài thường yêu đãi đối tượng s/v học sinh, giáo dục ...Kể cả ở bên Anh sách bán ngoài thị trường đắt chả mấy ai mua nhưng thư viện nhà trường mua được với giá cực rẻ. Hay việc xin bản quyền để dịch ra tiếng Việt chúng ta cứ nghĩ là không làm được thế đã có ai thử chưa ? Nếu chúng ta đã làm và người ta đòi giá quá cao không chấp nhận được thì đã đành một nhẽ. Nhưng chúng ta đã làm sai mà vẫn không chịu nhận sai như thế có hợp lý không ? Các tác giả có tâm huyết sẵn lòng đem kiến thức của họ phục vụ xã hội thế sao chúng ta không hỏi họ được một câu hay một lời cảm ơn ??? Tại sao phải bắt họ phục vụ xã hội khi xã hội không tôn trọng họ ???. (vd Ở VN bây giờ đã mua bản quyền phim Mỹ về chiếu ở các rạp mọi người đến xem đầy có kêu ca giá cả gì đâu ? )


Có điều ở đây chẳng ai nhận là sai bao giờ cả, mà kể cả họ có tự thấy mình sai cũng không bao giờ chịu.

(Với ngoại lệ là tôi hehe.) . Yeah anh Mai Thanh Hà , em đọc lại thấy cái "đổi tại" ấy rồi mà không sửa được.

Chúc các bạn tiếp tục cãi nhau vui vẻ.
 
kiềm hãm sự phát triển của ngành công nghệ thông tin VN hiện nay.

Nhưng mà.. ko có các phần mềm bán 10k/đĩa + sách photo ngoài thị trường, bao giờ CNTT Việt Nam mới phát triển được đến mức hịện nay? Em nghĩ nên tạo điều kiện xây dựng nền tảng trước, rồi luật bản quyền thì tính sau. Sớm hay muộn cũng được áp dụng thôi, các anh ko nên quá bức xúc :p Vả lại Trung Quốc nó cũng thế mà :))
 
Các bác cứ nói lằng nhằng, về cái chuyện bản quyền thì mình sai lè lè ra rồi. Đem sách của bọn nó đi photo rồi truyền bá, in sao đĩa CD chẳng phải là ăn cắp bàn quyền thì là gì? Sai thì cứ nhận là sai chứ việc quái gì mà phải đổ cho cái này đổ cho cái nọ.

Nhưng tất nhiên, nói qua thì phải nói lại :mrgreen: em cũng là một trong những thằng ăn cắp bản quyền đây. Đến thời điểm này em mới chỉ mua 2 đĩa CD có bản quyền (đều của VN). Đĩa nhạc cũng mua mấy cái của cu Lam Trường, Đan Trường gì đó. Nói chung là cũng phải tập cách dùng sản phẩm có bản quyền đi là vừa. Nhưng còn nước ngoài? hiện giờ em vẫn ăn cắp bản quyền dài hạn :mrgreen: đơn giản là vì " không có tiền ". Cái gì cũng cần phải thực tế một tẹo, bác có tí tiền nong thì mới thực hạnh cái luật đấy được, các cụ nói cấm có sai " phú quý sinh lễ nghĩa". Bác đêk có tiền mà bác mua bộ Office 300 USD em chẳng khâm phục bác tẹo nào đâu. Nhưng chỉ sợ đến khi bác có tiền rồi bác quay sang chửi lại bọn em là đồ ăn cắp bản quyền thôi.
 
Hồng Nhung đã viết:
Nhưng mà.. ko có các phần mềm bán 10k/đĩa + sách photo ngoài thị trường, bao giờ CNTT Việt Nam mới phát triển được đến mức hịện nay? Em nghĩ nên tạo điều kiện xây dựng nền tảng trước, rồi luật bản quyền thì tính sau. Sớm hay muộn cũng được áp dụng thôi,

Thực ra em nhỏ này nói chí phải. Chúng ta cũng phải vừa có luật bản quyền bảo vệ các doanh nghiệp trong nước nhưng cũng lờ đi chuyện mình ăn cắp bản quyền của nước ngoài đến chừng nào còn làm được mà không bị thiệt nhiều thì làm. Vì bây giờ có lẽ tiền ăn cắp bản quyền vẫn lớn hơn tiền làm được (nếu có luật) từ bản quyển.
Đến đây thôi , quay lại cái chuyện Việt Nam xấu đi. :)
 
Bác Nguyen Viet Chau đã có nhời đáp lại em, em cũng xin tâm sự nốt cho có đầu có cuối, để tránh gây thêm tranh cãi sau này.

Về vấn đề bản quyền, nhiều người khác đã góp ý kiến, và xem ra đã đi đến một nhận định tương đối thống nhất rồi, nên em không bàn thêm.

Còn về việc chuyển sách từ nước ngoài về phổ biến không chính thức ở Việt Nam (mặc dù không liên quan mấy đến chủ đề chính của cuộc thảo luận này), em xin làm sáng tỏ vài điều như sau:

Trước hết, bản thân em, và tin chắc cả những người ấp ủ và đứng ra thực hiện kế hoạch này, đều đã suy nghĩ thấu đáo trước khi hành động, đều không coi đây là một biện pháp hữu hiệu, duy nhất và lâu dài, cũng không hề muốn khuyến khích những người khác làm trái luật, nhất là những điều luật dựa trên cơ sở chính đáng.

Mặc dù vậy, do hoàn cảnh hiện nay không cho phép thực hiện những ý đồ "trong sáng" và táo bạo hơn, và bởi vấn đề luật bản quyền còn chưa rõ ràng, những người có mong muốn đem những đóng góp của mình phục vụ các bạn ở trong nước, đành tạm thời sử dụng biện pháp này. Những ý tưởng của anh đều rất quý báu và đáng nghiên cứu. Tuy nhiên, từ suy nghĩ đến việc thực hiện là cả một quá trình. Nếu như anh Châu đã nghiên cứu kĩ lưỡng và mong muốn chia sẻ ý tưởng đó với mọi người, em nghĩ sẽ không có ai quay lưng lại với những đóng góp đó.

Ngoài ra, cũng nên nói thêm rằng những người tham gia hoạt động này không hề có thái độ thiếu tôn trọng các tác giả hay các nhà xuất bản. Mỗi người có những cách bày tỏ lòng biết ơn khác nhau. Riêng cá nhân em cho rằng việc giữ nguyên các thông tin về tác giả, các nhà xuất bản khi đem sách giới thiệu cho bạn đọc, việc đánh giá đúng mức và truyền bá tên tuổi của tác giả, giá trị của tác phẩm, và việc sử dụng một cách nghiêm túc những tác phẩm ấy, đem lại những lợi ích chính đáng... là những biểu hiện rõ rệt và thiết thực nhất của sự tôn kính đó.

Em mong rằng những ai không đồng tình tham gia hoạt động trên cũng dành thời gian suy xét và thông cảm.

Bên cạnh đó, những giải pháp khác nhằm đáp ứng kịp thời và lâu dài nhu cầu tiếp cận thông tin, kiến thức xa gần của bạn đọc trong nước cũng đã được nghiên cứu và từng bước thực hiện. Cho tới thời điểm này, đã có không ít cá nhân và tập thể bắt tay vào triển khai những dự định ấy. Những người quan tâm đến lĩnh vực này có thể tham khảo một ví dụ sau:
http://www.vn2k.org/vn-book/

Nếu như ai đó thực sự có tấm lòng mang lại những đóng góp tốt đẹp cho bè bạn ở trong nước, em mong những người đó sẽ nhiệt tình ủng hộ hoặc góp ý chân thành, có tính chất xây dựng cho những kế hoạc như trên.

Trước khi tạm dừng, em cũng xin góp thêm đôi lời cho cuộc thảo luận chung: Bên cạnh những phê bình về những nhược điểm của người Việt Nam để nhìn nhận và khắc phục, nên chăng nêu ra thêm những ưu điểm của người Việt ta (mà đôi khi chúng ta lãng quên hoặc chưa trân trọng thích đáng) để mọi người học hỏi và phát huy?

Mong cả nhà tiếp tục thảo luận vui vẻ.
HM
 
Hi mọi người!

Cám ơn đã tham gia nhiệt tình.
Để change one's behavior là khó, change one's attitude còn khó hơn và change one's value thì có lẽ là khó nhất. Điều này có lẽ đúng với đại đa số mọi người, ko kể sắc tộc hay màu da. Nhưng theo tôi, nó đặc biệt đúng với người dân châu Á.

Đáng tiếc là trong xã hội văn minh và hiện đại ngày nay, nếu cứ khư khư giữ lấy những values mà mình cho là đúng và ko có ý thức thu nạp thêm nhiều values khác thì kết quả, chắc ko cần phải nhắc tới, mọi người ở đây ai cũng đều đã ý thức được.

Tiếc rằng cách suy nghĩ của nhiều người châu Á vẫn chỉ là học, học và học mà thôi mà ko có hành. Tôi muốn nhắc đến học ở đây ko chỉ là kiến thức nhà trường, mà nó còn bao hàm cả văn hóa, cách sống, cách suy nghĩ cũng như hành sử và giao tiếp. Còn hành, cũng như học, bao quát những môi trường rộng hơn, ko chỉ áp dụng kiến thức trong môi trường học, làm việc, mà còn bao hàm cả môi trường xã hội.

Trong bài viết của member Nguyen Van Trang có đoạn viết:"Nghe thì hơi buồn cười một chút chứ biết đâu chính những người học bằng sách photo vi phạm luật bản quyền thì sau này sẽ dạy các thế hệ khác về luật bản quyền, vì nếu ko có những sách photo đấy thì làm sao có thể hiểu rõ luật bản quyền nếu chỉ bằng giáo trình VN???"

Điều này về lý tôi chỉ đồng ý đúng một nửa.

Chúng ta hiện đang sống trong thời đại thông tin và công nghệ cao, this wave of innovation chỉ thật sự bắt đầu khỏang từ đầu thập niện 90.
Nếu nhìn lại trong quá khứ mà so sánh các waves of innovation (water power, rail, internal-combustion engine, aviation then digital networks etc)) thì thời gian để innovate càng ngày càng dút ngắn.

Vậy thử hỏi trong thời gian chờ cho 1 thế hệ Việt nam đi qua để dậy cho thế hệ thứ tiếp phải tuân thủ theo luật pháp ra sao (mà bậc cha anh đã ko tuân thủ) liệu thế giới bên ngoài đã kịp tiến bước tới đâu rồi?

What a myopia!

Kết luận của tôi: người Việt nam bảo thủ và ko biết nhìn xa trông rộng, chỉ nhăm nhăm đoạt những lợi ích nhất thời.

Mời mọi người tiếp tục đóng góp.
 
Back
Bên trên