Ngô Tố Giao
(togiao)
Administrator
Kinh Cựu Ước gồm nhiều tập sách được ghi lại bất đầu từ thời David khoảng năm 1000 và kết thúc vào khoảng năm 200 trước CN.
Sự xuất hiện của loài người
Theo Cựu Ước, vào thửơ ban đầu không có gì cả: Không trời, không đất, không ánh sáng, không âm thanh, không có bất cứ thứ gì sống. Thần khí của Thiên Chúa đã truyền vào sự trống không đó để nó thành hình dạng và đem cho nó sự sống. Ngày đầu tiên, Ngài tạo ra ánh sáng phân chia ngày và đêm. Ngày thứ hai, Ngài tạo ra bầu trời. Ngày thứ ba, Ngài tạo ra trái đất. Ngày thứ tư, Ngài tạo ra mặt trăng, mặt trời, và các vì sao. Ngày thứ năm, Ngài tạo ra các lòai sinh vật bay trên trời và cácsinh vật sống dưới nước. Ngày thứ sáu, Ngài tạo ra các lòai sinh vật sống trên mặt đất. Sau đó Ngài tạo ra Adam, là người đầu tiên theo hình ảnh của Đức Chúa Trời. Và từ xương sườn của Adam, Ngài tạo ra Eva. Ngày thứ bảy, Thiên Chúa nghỉ việc.
Vì phạm phải điều cấm, ăn trái cây của “Cây sự biết tốt , biết xấu”, Adam và Eva đã bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng vào thế giới để họ tự lập đời sống của mình. Chấm dứt sự sống hòan hảo trên thế giới vì Adam và Eva không vâng lời Thiên Chúa. Nhưng khi họ rời Eden, Thiên Chúa có hứa rằng một ngày nào đó sẽ có đấng cứu độ xuất hiện giữa con cháu họ và rửa sạch tội lỗi cho họ.
Theo thời gian, Adam và Eva có rất nhiều con cái, cháu chắt chút chit, tạo thành môt bộ tộc đông người. Nhưng càng đông người thì càng nhiều độc ác, sa đọa. Đau lòng trước những gì Ngài thấy, Thiên Chúa quyết định hủy diệt mọi sinh vật trên trái đất và xây dựng lại tất cả từ đầu. Noah là người duy nhất được sự sủng ái của Thiên Chúa, đã được báo trước về Nạn Hồng Thủy sắp xảy ra và chuẩn bị sẵn sang theo sự dặn dò của Thiên Chúa.
Sau Nạn Hồng Thủy, Noah lập tế đàn để cảm tạ Thiên Chúa vì được cứu thóat, Thiên Chúa đã hứa với Noah sẽ không bao giờ nguyền rủa đất đai và hủy diệt sự sống trên trái đất nữa. Cầu vồng hiện ra trên bầu trời như một lời giao ước giữa Thiên Chúa và lòai người.
Noah có 3 người con trai Japheth, Shem and Ham.
Từ 7 người con của Japheth sinh ra những dân tộc không phải là người Hebrew (Do Thái)
Bốn người con trai của Ham lên đừơng sang Châu Phi, và họ cũng là tổ tiên của người Canaan, Philistine.
Năm ngườicon trai của Shem là tổ tiên của những người Hebrew (Do Thái).
Vào một ngày khi Noah uống rượu nho say, Ham chợt nhìn thấy cha mình nằm trần truồng ở trong lều, liền chạy ra nói với 2 người anh. Hai người anh đã lấy tấm vải chòang trên người họ, đi giật lùi vào trong lều và đắp cho người cha, tránh không nhìn vào cha mình. Khi Noah tỉnh dậy, ông đã nói “Những người Canaan sẽ bị nguyền rủa. Họ sẽ trở thành nô lệ cho những người nô lệ cho những người anh em của họ.” Lời nguyền này của Noah được coi là 1 lời tiên tri về tương lai sau này của người Canaan. Cũng chính vì lời nguyền này mà về sau những người Israel, hậu duệ của Shem đánh nhau triền miên với những người Canaan, hậu duệ của Ham.
Miền đất hứa
Những hậu duệ của Noah rời miền núi Ararat đi vầ phía nam vao thung lũng Euphrate,tới đồng bằng Shinai, thuộc phần đất của xư xở Babylon và định cư tại đó. Trong hậu duệ của Shem có Terah sống tại thành Ur trong xứ sở của người Babylon hay còn gọi là người Chaldees. Người dân ở đây không thờ phụng Thiên Chúa mà người Do Thái thờ phụng. Khi các con khôn lớn, ông quyết định rời Ur cùng con cháu, đi dọc theo song Euphrate tới miền đất của người Canaan (ngày nay là dân tộc Palestine). Nhưng khi tới Haran thì họ lại dừng lại và lập nghiệp ở đó.
Trong số những người con của Terah có Abram. Khi Abram đã được 75 tuổi, ông nghe Thiên Chúa nói với ông hãy rời khỏi mảnh đất nới ông đang sống và đi tới miền đất mà Thiên Chúa sẽ chỉ cho ông. Đồng thời Thiên Chúa hứa từ ông sẽ làm thành 1 dân tộc lớn. Tuy không còn trẻ, lại chưa có con kế tục,nhưng Abram vẫn nghe lời Thiên Chúa, cùng vợ là Sarai và cùng gia nhân lên đường đi về Canaan.
Tới Shechem, ở vùng đồng bằng Moreh của người Canaan, Thiên Chúa hiện ra và nói với Abram đấy là nơi mà Ngài ban cho Abram va con cháu ông. Ông cho dựng tế đàn để cam tạ Thiên Chúa. Sau đó đòan người lại tiếp tục đi về phía nam tới Bethel. Tại đây ông cho dựng tạm lều trại, lập tế đàn thớ cúng Thiện Chúa. Vì là những người du mục, lại vào lúc thời tíêt khắc nghiệt, nên đòan người lại rời sâu về phía nam, và sau đó lại đi tới miền Ai cập tạm sống cho qua nạn đói. Khi nạn đói chấm dứt, đòan người lại quay trở lại Bethel và tạo dựng cơ nghiệpở đó.
Sự ra đời của dân tộc Israel
Abram đã cao tuổi mà vẫn chưa có con nối dõi. Vẫn biết lời Thiên Chúa đã hứa với chồng mình là sẽ cho họ người con trai, nhưng chờ mãi không thấy, Sarai đã đề nghị với Abram sinh con với một người nô lệ Ai cập tên Hagar. Sau một thời gian Hagar mang bầu và bắt đầu tỏ ra bất kính đối với Sagai làm Sagai rất đau khổ. Khi Sagai tỏ ra nghiêm khắc với Hagar, Hagar đã không chịu được và bỏ chạy vào trong sa mạc trên đường tới Shur. Khi đó Thiên Sứ đã hiện ra và nói với Hagar quay trở về nhà. Thiên Sứ nói Hagar sẽ sinh 1 người con trai và đặt tên cậu là Ishmael (Chúa nghe thấy). Ngài cũng nói “Ishmael sẽ là tổ tiên của một dân tộc hoang dã sống giữa lòai người. Họ sẽ sẽ đối kháng lại tất cả mọi người và mọi người cũng sẽ đối kháng lại với họ.Họ sẽ sống ở miền Đông giáp ranh với những người bà con của mình.”
Cuối cùng, như lời Thiên Chúa đã hứa, Sarai cũng sinh đựoc một người con trai. Theo lời Thiên Chúa, Abram đổi tên thành Abraham - người cha của hằng hà sa số, Sarai đổi tên thành Sara – hòang hậu và con trai họ được đặt tên là Isaac. Thiên Chúa hứa với Abraham rằng Ngài sẽ ban phước cho con cháu Abraham, từ con cái của ông sẽ xuất hiện những người vĩ đại, những ông vua vĩ đại và hết thảy đất Canaan sẽ là của họ. Những giao ước đó của Ngài là dành cho Isaac và con cháu của Isaac. Còn đối với Ishmael,Thiên Chúa cũng hứa sẽ làm cho con cháu của Ishmael trở thành một dân tộc vĩ đại. Nhưng đồng thời Ngài cũng nói với Abraham rằng trong tương lai người Do Thái sẽ phải chịu đựng thời kì khắc nghiệt, nhưng họ cũng sẽ vượt qua những nỗi khỗ đau đó. Tới một lúc nào đó, họ sẽ là những người xa lạ trên một vùng đất lạ, không thân thiện trong vòng bốn trăm năm.Họ sẽ làm nô lệ cho dân xứ đó và sau đó họ sẽ rời đi và trở thành một dân tộc vĩ đại với đầy đủ quyền hạn của mình, và họ cũng sẽ làm chủ đất Canaan. Điều đó về sau cũng đã xảy ra. Các hậu duệ của Abraham trở thành nô lệ tại đất Ai Cập. Sau đó họ rời xứ Ai Cập, theo Moses chầm chậm trở về miền đất hứa.
Khi Isaac lớn lên, Ishmael luôn cư xử với cậu rất tệ và luôn ganh đua với Isaac. Sara không vừa lòng vì chuyện đó và muốn Abraham đuổi Hagar và Ishmael đi. Đó là điều rất khó đối với Abraham. Nhưng Thiên Chúa nói với Abraham hãy yên tâm vì Ngài cũng sẽ làm cho Ishmael trở nên một dân tộc vĩ đại. Sau đó Hagar và Ishmael đã rời khỏi nhà Abraham hướng về Ai Cập. Vượt qua sa mạc, cuối cùng họ cũng đã tới hoang địa Paran. Ishmael lấy vợ người Ai Cập và từ Ishmael đã ra đời bộ tộc Arab.
Isaac có hai người con Esau và Jacob. Sau một thời gian phiêu bạt, lấy vợ, sinh con, Jacob quay trở lại và định cư tại Shechem và theo lời Thiên Chúa, đổi tên thành Israel - nghĩa là lính của Thiên Chúa - và là con cháu của Jacob được gọi là dân tộc Israel.
Sự xuất hiện của loài người
Theo Cựu Ước, vào thửơ ban đầu không có gì cả: Không trời, không đất, không ánh sáng, không âm thanh, không có bất cứ thứ gì sống. Thần khí của Thiên Chúa đã truyền vào sự trống không đó để nó thành hình dạng và đem cho nó sự sống. Ngày đầu tiên, Ngài tạo ra ánh sáng phân chia ngày và đêm. Ngày thứ hai, Ngài tạo ra bầu trời. Ngày thứ ba, Ngài tạo ra trái đất. Ngày thứ tư, Ngài tạo ra mặt trăng, mặt trời, và các vì sao. Ngày thứ năm, Ngài tạo ra các lòai sinh vật bay trên trời và cácsinh vật sống dưới nước. Ngày thứ sáu, Ngài tạo ra các lòai sinh vật sống trên mặt đất. Sau đó Ngài tạo ra Adam, là người đầu tiên theo hình ảnh của Đức Chúa Trời. Và từ xương sườn của Adam, Ngài tạo ra Eva. Ngày thứ bảy, Thiên Chúa nghỉ việc.
Vì phạm phải điều cấm, ăn trái cây của “Cây sự biết tốt , biết xấu”, Adam và Eva đã bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng vào thế giới để họ tự lập đời sống của mình. Chấm dứt sự sống hòan hảo trên thế giới vì Adam và Eva không vâng lời Thiên Chúa. Nhưng khi họ rời Eden, Thiên Chúa có hứa rằng một ngày nào đó sẽ có đấng cứu độ xuất hiện giữa con cháu họ và rửa sạch tội lỗi cho họ.
Theo thời gian, Adam và Eva có rất nhiều con cái, cháu chắt chút chit, tạo thành môt bộ tộc đông người. Nhưng càng đông người thì càng nhiều độc ác, sa đọa. Đau lòng trước những gì Ngài thấy, Thiên Chúa quyết định hủy diệt mọi sinh vật trên trái đất và xây dựng lại tất cả từ đầu. Noah là người duy nhất được sự sủng ái của Thiên Chúa, đã được báo trước về Nạn Hồng Thủy sắp xảy ra và chuẩn bị sẵn sang theo sự dặn dò của Thiên Chúa.
Sau Nạn Hồng Thủy, Noah lập tế đàn để cảm tạ Thiên Chúa vì được cứu thóat, Thiên Chúa đã hứa với Noah sẽ không bao giờ nguyền rủa đất đai và hủy diệt sự sống trên trái đất nữa. Cầu vồng hiện ra trên bầu trời như một lời giao ước giữa Thiên Chúa và lòai người.
Noah có 3 người con trai Japheth, Shem and Ham.
Từ 7 người con của Japheth sinh ra những dân tộc không phải là người Hebrew (Do Thái)
Bốn người con trai của Ham lên đừơng sang Châu Phi, và họ cũng là tổ tiên của người Canaan, Philistine.
Năm ngườicon trai của Shem là tổ tiên của những người Hebrew (Do Thái).
Vào một ngày khi Noah uống rượu nho say, Ham chợt nhìn thấy cha mình nằm trần truồng ở trong lều, liền chạy ra nói với 2 người anh. Hai người anh đã lấy tấm vải chòang trên người họ, đi giật lùi vào trong lều và đắp cho người cha, tránh không nhìn vào cha mình. Khi Noah tỉnh dậy, ông đã nói “Những người Canaan sẽ bị nguyền rủa. Họ sẽ trở thành nô lệ cho những người nô lệ cho những người anh em của họ.” Lời nguyền này của Noah được coi là 1 lời tiên tri về tương lai sau này của người Canaan. Cũng chính vì lời nguyền này mà về sau những người Israel, hậu duệ của Shem đánh nhau triền miên với những người Canaan, hậu duệ của Ham.
Miền đất hứa
Những hậu duệ của Noah rời miền núi Ararat đi vầ phía nam vao thung lũng Euphrate,tới đồng bằng Shinai, thuộc phần đất của xư xở Babylon và định cư tại đó. Trong hậu duệ của Shem có Terah sống tại thành Ur trong xứ sở của người Babylon hay còn gọi là người Chaldees. Người dân ở đây không thờ phụng Thiên Chúa mà người Do Thái thờ phụng. Khi các con khôn lớn, ông quyết định rời Ur cùng con cháu, đi dọc theo song Euphrate tới miền đất của người Canaan (ngày nay là dân tộc Palestine). Nhưng khi tới Haran thì họ lại dừng lại và lập nghiệp ở đó.
Trong số những người con của Terah có Abram. Khi Abram đã được 75 tuổi, ông nghe Thiên Chúa nói với ông hãy rời khỏi mảnh đất nới ông đang sống và đi tới miền đất mà Thiên Chúa sẽ chỉ cho ông. Đồng thời Thiên Chúa hứa từ ông sẽ làm thành 1 dân tộc lớn. Tuy không còn trẻ, lại chưa có con kế tục,nhưng Abram vẫn nghe lời Thiên Chúa, cùng vợ là Sarai và cùng gia nhân lên đường đi về Canaan.
Tới Shechem, ở vùng đồng bằng Moreh của người Canaan, Thiên Chúa hiện ra và nói với Abram đấy là nơi mà Ngài ban cho Abram va con cháu ông. Ông cho dựng tế đàn để cam tạ Thiên Chúa. Sau đó đòan người lại tiếp tục đi về phía nam tới Bethel. Tại đây ông cho dựng tạm lều trại, lập tế đàn thớ cúng Thiện Chúa. Vì là những người du mục, lại vào lúc thời tíêt khắc nghiệt, nên đòan người lại rời sâu về phía nam, và sau đó lại đi tới miền Ai cập tạm sống cho qua nạn đói. Khi nạn đói chấm dứt, đòan người lại quay trở lại Bethel và tạo dựng cơ nghiệpở đó.
Sự ra đời của dân tộc Israel
Abram đã cao tuổi mà vẫn chưa có con nối dõi. Vẫn biết lời Thiên Chúa đã hứa với chồng mình là sẽ cho họ người con trai, nhưng chờ mãi không thấy, Sarai đã đề nghị với Abram sinh con với một người nô lệ Ai cập tên Hagar. Sau một thời gian Hagar mang bầu và bắt đầu tỏ ra bất kính đối với Sagai làm Sagai rất đau khổ. Khi Sagai tỏ ra nghiêm khắc với Hagar, Hagar đã không chịu được và bỏ chạy vào trong sa mạc trên đường tới Shur. Khi đó Thiên Sứ đã hiện ra và nói với Hagar quay trở về nhà. Thiên Sứ nói Hagar sẽ sinh 1 người con trai và đặt tên cậu là Ishmael (Chúa nghe thấy). Ngài cũng nói “Ishmael sẽ là tổ tiên của một dân tộc hoang dã sống giữa lòai người. Họ sẽ sẽ đối kháng lại tất cả mọi người và mọi người cũng sẽ đối kháng lại với họ.Họ sẽ sống ở miền Đông giáp ranh với những người bà con của mình.”
Cuối cùng, như lời Thiên Chúa đã hứa, Sarai cũng sinh đựoc một người con trai. Theo lời Thiên Chúa, Abram đổi tên thành Abraham - người cha của hằng hà sa số, Sarai đổi tên thành Sara – hòang hậu và con trai họ được đặt tên là Isaac. Thiên Chúa hứa với Abraham rằng Ngài sẽ ban phước cho con cháu Abraham, từ con cái của ông sẽ xuất hiện những người vĩ đại, những ông vua vĩ đại và hết thảy đất Canaan sẽ là của họ. Những giao ước đó của Ngài là dành cho Isaac và con cháu của Isaac. Còn đối với Ishmael,Thiên Chúa cũng hứa sẽ làm cho con cháu của Ishmael trở thành một dân tộc vĩ đại. Nhưng đồng thời Ngài cũng nói với Abraham rằng trong tương lai người Do Thái sẽ phải chịu đựng thời kì khắc nghiệt, nhưng họ cũng sẽ vượt qua những nỗi khỗ đau đó. Tới một lúc nào đó, họ sẽ là những người xa lạ trên một vùng đất lạ, không thân thiện trong vòng bốn trăm năm.Họ sẽ làm nô lệ cho dân xứ đó và sau đó họ sẽ rời đi và trở thành một dân tộc vĩ đại với đầy đủ quyền hạn của mình, và họ cũng sẽ làm chủ đất Canaan. Điều đó về sau cũng đã xảy ra. Các hậu duệ của Abraham trở thành nô lệ tại đất Ai Cập. Sau đó họ rời xứ Ai Cập, theo Moses chầm chậm trở về miền đất hứa.
Khi Isaac lớn lên, Ishmael luôn cư xử với cậu rất tệ và luôn ganh đua với Isaac. Sara không vừa lòng vì chuyện đó và muốn Abraham đuổi Hagar và Ishmael đi. Đó là điều rất khó đối với Abraham. Nhưng Thiên Chúa nói với Abraham hãy yên tâm vì Ngài cũng sẽ làm cho Ishmael trở nên một dân tộc vĩ đại. Sau đó Hagar và Ishmael đã rời khỏi nhà Abraham hướng về Ai Cập. Vượt qua sa mạc, cuối cùng họ cũng đã tới hoang địa Paran. Ishmael lấy vợ người Ai Cập và từ Ishmael đã ra đời bộ tộc Arab.
Isaac có hai người con Esau và Jacob. Sau một thời gian phiêu bạt, lấy vợ, sinh con, Jacob quay trở lại và định cư tại Shechem và theo lời Thiên Chúa, đổi tên thành Israel - nghĩa là lính của Thiên Chúa - và là con cháu của Jacob được gọi là dân tộc Israel.
Chỉnh sửa lần cuối: