Một chút thơ.....

VỊNH SƯ

Đầu trọc lốc bình vôi,
Nhảy tót lên chùa ngồi.
I a kinh một bộ,
Lóc cóc mõ ba hồi.
Cơm chẳng cần cá thịt,
Ăn rặt oản, chuối, xôi.
Không biết câu tình dục,
Đành chịu tiếng mồ côi
 
BÓNG ĐÈ CÔ ĐẦU

Bóng người ta nghĩ bóng ta,
Bóng ta, ta nghĩ hoá ra bóng người.
Tỉnh tinh rồi mới nực cười.
Giấc hồ (1) ai khéo vẽ vời cho nên?
Cô đào Sen là người Thi Liễu
Cớ làm sao õng ẹo với làng nho?
Bóng đâu mà bóng đè cô,
Bỗng thấy sự nhỏ to thêm thắc mắc.
Cố hữu diệc vi thân ngoại vật,
Khán lai đô thị mộng trung nhân (2)
Sực tỉnh ra nào biết chuyện xa gần,
Còn văng vẳng tiếng đàn lần tiếng trống.
Quân bất kiến Thiên thai động khẩu cần tương tống; (3)
Dẫu bóng ta, ta bóng có làm sao,
Thực người hay giấc chiêm bao?


1. Giấc hồ: giấc mộng.
2. Hai câu này đại ý nói: ở đời, phàm những cái gì ta có đều là vật ngoài thân cả, và ngẫm lại, người đời đều ở trong giấc mộng cả.
3. Câu này dẫn điển Lưu Thần và Nguyễn Triệu vào núi Thiên Thai hái thuốc gặp và lấy tiên. ở với nhau được sáu tháng, hai chàng nhớ nhà đòi về, hai nàng tiên ân cần tiễn ra cửa động.
 
ANH GIẢ ĐIẾC

Trong thiên hạ có anh giả điếc,
Khéo ngơ ngơ ngác ngác, ngỡ là ngây!
Chẳng ai ngờ "sáng tai họ, điếc tai cày",
Lối điếc ấy sau này em muốn học.
Toạ trung đàm tiếu, nhân như mộc
Dạ lí phan viên, nhĩ tự hầu. (1)
Khi vườn sau, khi ao trước; khi điếu thuốc, khi miếng trầu.
Khi chè chuyên năm bảy chén, khi Kiều lẩy một đôi câu;
Sáng một chốc, lâu lâu rồi lại điếc
Điếc như thế ai không muốn điếc?
Điếc như anh dễ bắt chước ru mà!
Hỏi anh, anh cứ ậm à.

1 khi mọi người ngồi nói chuyện và cười cợt thì ngây ra như gỗ, nhưng đêm khuya leo trèo thì lanh lẹn như con khỉ.
 
BỒ TIÊN THI

Chú huyện Thanh Liêm khéo giở trò,
"Bồ tiên thi" lại lấy vần bồ.
Nghênh ngang võng lọng nhờ ông sứ,
Ngọng nghẹo văn chương giở giọng ngô.
Bồ chứa miệng dân chừng bật cạp,
Tiên (2) là ý chú muốn vòi xu!
Từ vàng sao chẳng luôn từ bạc,
Không khéo mà roi nó phết cho.


1. Bồ tiên: cái roi bằng cỏ bồ mà Lưu Khoan, một ông quan đời Hán nổi tiếng nhân từ, dùng để đánh tội nhân. Dựa vào điển này, tên tri huyện đã mở cuộc thi thơ và ra đầu đề là "bồ tiên thi" ngầm ý khoe mình là người biết thương dân.
2. Tiên: "tiên" nghĩa là cái roi, đồng âm với chữ "tiên" nghĩa là đồng xu.
 
VỊNH NÚI AN LÃO

Mặt nước mênh mông nổi một hòn,
Núi già nhưng tiếng vẫn còn non, (1)
Mảnh cây thưa thớt đầu như trọc,
Ghềnh đá long lanh ngấn chửa mòn.
Một lá (2) về đâu xa thẳm thẳm,
Nghìn nhà trông xuống bé con con.
Dẫu già đã hẳn hơn ta chửa?
Chống gậy lên cao gối chẳng chồn!

1. Tác giả chơi chữ, tên núi là An Lão (lão: già) nhưng người ta thường nói "núi non".
2. Lá: con thuyền.
 
NHỚ CẢNH CHÙA ĐỌI

Già yếu xa xôi bấy đến nay,
Làng chơi loáng thoáng lại buồn thay!
Chùa xưa ở lẫn cùng cây đá.
Sư cụ nằm chung với khói mây
Dặm thế ngõ đâu tầng trúc ấy,
Thuyền ai khách đợi bến đâu đây?
Chuông trưa vẳng tiếng người không biết,
Trâu thả sườn non ngủ gốc cây.
 
CHƠI CHỢ TRỜI HƯƠNG TÍCH

Ai đi Hương Tích chợ trời đi!
Chợ họp quanh năm cả bốn thì.
Đổi chác người tiên cùng khách bụt,
Bán buôn gió chị lại trăng dì.
Yến anh chào khách nhà mây tỏa,
Hoa quả bày hàng điếm cỏ che.
Giá áo, lợn, tằm, tiền, gạo đủ.
Bán mua mặc ý muốn chi chi
 
CHƠI NÚI NON NƯỚC

Chom chỏm trên sông đá một hòn,
Nước trôi sóng vỗ biết bao mòn?
Phơ đầu đã tự đời Bàn Cổ, (2)
Bia miệng còn đeo tiếng trẻ con.
Rừng cúc tiền triều (3) trơ mốc thếch,
Hồn câu Thái phó (4) tảng rêu tròn.
Trải bao trăng gió xuân già giặn,
Trời dẫu già, nhưng núi vẫn non.


1. Núi Non Nước, một thắng cảnh nằm ven bờ sông Đáy ở thị xã Ninh Bình.
2. Bàn Cổ: Ông Bàn Cổ sinh từ lúc mới có trời đất.
3. Tiền triều: triều vua thời trước.
4. Hòn câu thái phó: tảng đá mà thái phó Trương Hán Siêu đã ngồi câu cá.
 
[color=0f85ff] NGÂY NGÔ
hai mưoi tuổi ngây ngô
lại tưỏng rằng đã lớn
qua một lần đau khổ
cứ ngỡ khổ đã nhiều
ngày mới chập chửng yêu
buổi chiều sao mọc sớm
một tình yêu chơm chớm
lại ngỡ đã trăm năm
mùa đông ko đến chậm
nên tình đâu ở lâu
bất chợt qua tình đầu
vẫn ngây ngô ngồi khóc
qua tình đầu khó nhọc
chỉ còn lại nỗi lòng
đâu còn dám chờ mong
một ngày tình yêu đến
đi tìm một tứ thơ
gặp nỗi buồn đâu đó
vẫn cứ là ngây ngô


TRần thị Hương lan[/color]
 
[color=0f85ff] BẠN THÂN
bạn là ngày trong xanh
tôi _ lặng im đêm thanh
quay nữa vòng trái đất
bạn cố tìm lại tôi
đi nữa vòng trái đất
tôi trông gặp lại bạn
hy vọng ! ôi mong manh
ta tìm nhau trong thời gian vô tận
bạn _ bầu trời rực rỡ
tôi-_ vầng trăng dịu hiền
những đêm dài triền miên
tôi tìm bạn theo những ánh sao , giọt sáng
ai đi kia
có nắng dội
có mưa xa
gió xoáy
bạn tìm tôi _ lửa cháy tim mình
ứoc sao giờ bình minh cứ dài thêm mãi
cho răng trời xích lại gần nhau
ta gần nhau ! có xa cách nhau đâu
má trái đất cứ nữa vòng quay mãi
trăng và trời xa nhau
còn có ngày gặp lại
mà chúng mình xa mãi
đau suốt đời những đôi mắt tìm nhau ....


[/color]
 
Chỉnh sửa lần cuối:
[color=0f85ff]Tình yêu tuổi ÔMAI
Tình yêu ta tình yêu tuổi ômai
Này là me chua, kia là khế ngọt!
Anh ít tiền mua gói ô mai hột
Em nhoẻn cười 1 cái, để.... làm duyên!

Ngày em ốm anh chẳng mang đường sữa!
Vẫn ômai, anh tới thăm em!


Giờ lớn lên, anh chẳng biết em đâu?
Nhớ hay Quên kỉ niệm tình trong trắng?
Còn anh mãi khắc ghi và chôn chặt
Tình Yêu ta , tình yêu tuổi ômai
Mối tình đầu là mối tình đẹp nhất!
[/color]
 
[color=0f85ff] VỚI GIỜ VĂN
Trời ơi lại giờ văn
Rơi tòm vào tiết năm
Thâm Tân đòi tống biệt
Bụng ta thì đòi ăn

Mặc Tử xin mặc ... kệ
Cơn buồn ngủ díp mi
Đừng rủ về thôn Vĩ
Gà gật làm sao đi?

Sóng XUân Quỳnh sôi bụng Tràng giang hay tràn lan
Ôi là ông HUy Cận
Thiên cổ sầu mang mang

Trời ơi sao giờ văn
Lại rơi tòm tiết năm...
Bao chiếc linh hồn nhỏ
Đang đòi về... măm măm.
[/color]
 
Back
Bên trên