Khoe Con (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của một số đứa)

Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

Thằng Vinh nó không cho mình giở chiếu làm thầy bói (dởm) ra đây, nhưng mà tao cứ trả lời cho mày những thứ tao nghe lỏm được nhé. rằng thì là mà, ẩn tuổi mẹ thì không tốt cho con, nhất là con trai, khó nuôi, sau này vất vả, có tài đi nữa cũng vẫn lận đận. :-t
Đấy. Là tao nghe nói thế...

Thảm nảo, mình lận đận thế! Bây giờ nghe Mai bói mới biết nguyên nhân, hóa ra là tại ẩn tuổi mẹ. :D Mai vẫn chưa quên được anh Nhâm Tý à? Trong đầu cứ nghe tuổi Tý là quy ngay ra Nhâm Tý 8-X:

Mày tài thật đấy Hoa ạ! Ở nhà bọn tao chỉ có nhiệm vụ làm điều phối viên thôi: điều động bà nội, bà ngoại, osin... thế mà vẫn rối tung hết cả lên.

Hóa học vui của thằng Chí Vinh thế nào mà đi học sớm thế? Mày tài thật đấy, có phản ứng hóa học phát là có đứa oe oe luôn =))
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

Nga ơi, đồng ý với Hoa là lâu lắm mới lại thấy mày ngó nghiêng vào đây. Vui quá.

Thảm nảo, mình lận đận thế! Bây giờ nghe Mai bói mới biết nguyên nhân, hóa ra là tại ẩn tuổi mẹ. Mai vẫn chưa quên được anh Nhâm Tý à? Trong đầu cứ nghe tuổi Tý là quy ngay ra Nhâm Tý

Mày tài thật đấy Hoa ạ! Ở nhà bọn tao chỉ có nhiệm vụ làm điều phối viên thôi: điều động bà nội, bà ngoại, osin... thế mà vẫn rối tung hết cả lên.
Tao cũng chỉ mong được lận đận như mày thôi Nga à. Tại vì cái lận đận được gây ra bởi cái khéo. Có nghĩa là tại mày khéo quá nên việc gì cũng vào tay. Nhưng thôi, có điều kiện điều động bà nội bà ngoại osin thế cũng là sướng rồi. Tao bên này chỉ có chồng để điều phối thôi, mà cái tay đấy thỉnh thoảng lại còn cãi lại tao nữa chứ. Mày thấy có láo không? Nhưng tao vẫn còn hơn cái Hoa, phải tự điều phối mình, chưa kể 2 đứa con nó còn tranh thêm cả phần điều phối nó nữa. Một cổ nó những 3 - 4 tròng cơ, ngang kháng chiến chống Pháp Nhật ngày xưa.

Thật hả Mai. Tao tưởng Trâu cũng hợp Mệnh mình chứ. Chuột không có, định có Trâu mà lại bảo thế thì ngại quá nhỉ. Chờ đến Hổ thì già nhỉ Ừ, tao cũng nghe nói Mậu Tí tốt cực Nhung ạ, vừa hợp tuổi vừa hợp mệnh.
Phương có kế hoạch thầm kín gì không cho chị em biết thế? Định làm kế hoạch tăng dân số nước Nga à hay nước Việt đấy? Úp úp mở mở thế này, khối bạn đau tim vì chờ đợi.
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

Ờ tao cũng ẩn tuổi mẹ tao, thảo nào khó nuôi thế, nuôi mãi mà chả lớn được bằng con lợn :D :D :D . Thế tao lận đận thế này suy ngược lên theo lời thầy Mai, là chứng tỏ có tài à?

Nga à, tao được mày khen tài thì sướng lắm í. Dưng mà nhận lời khen cũng ngượng, vì thực chất tài cán quái gì đâu. Thời thế thế thời phải thế. Không được ở gần ông bà thì đành phải tự làm thôi.

Nhung ơi, sướng thế còn kêu ca gì. Mày điều phối anh Ni, thỉnh thoảng lại được anh ấy cãi yêu, có hơn là mày bị anh Ni suốt ngày điều phối như mày làm với anh ấy bây giờ không? À có Thanh Hà hỏi thăm may đấy nhé.

Phương ơi, tao thấy sang Nga đẻ là được nhiều tiền nhất đấy, mà lại sẵn nong sẵn né, cứ sms một phát là xong :D
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

Hehehe, không có gì là chả có gì, tao chỉ xpam nhân dịp Xơn đang say sưa với niềm vui thú mới chắc không đi tuần. Tiện thể ra mắt avatar mới.

Mà chữ ký hôm nọ của thằng Vinh đi đâu rồi?
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

Hehehe, không có gì là chả có gì, tao chỉ xpam nhân dịp Xơn đang say sưa với niềm vui thú mới chắc không đi tuần. Tiện thể ra mắt avatar mới.
Của quý của mẹ cháu thì giấu kín thế. Còn của quý của cháu thì mẹ cháu mang ra khoe khắp nơi. Khổ thân cháu, thơ ngây chưa biết phản đối cãi lộn với mẹ, nên cứ phải nằm đấy tênh hênh ra cho các cô các chú bình phẩm. Hoa ơi, cẩn thận sau này Bem nó biết chuyện nó kiện mày đấy.:D

Nhân tiện mẹ nó đang trong thời gian muốn thể hiện ảnh chụp nghệ thuật, thế còn cái ảnh mẹ nó mặc mỗi caravat giống Bi chụp hồi nọ, sao vẫn chưa thấy đăng nhỉ?
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

con Hoa mà bắt chước được tư thế của ông Bem, chụp ảnh làm cái avatar, thì tao sẽ thán phục và ngưỡng mộ lắm. Làm đê *-:) !
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

con Hoa mà bắt chước được tư thế của ông Bem, chụp ảnh làm cái avatar, thì tao sẽ thán phục và ngưỡng mộ lắm. Làm đê *-:) !

Ủng hộ đấy! Xung phong!
:D :D :D
Ôi giời ôi chết cười... đúng là vừa khoe con lại vừa khoe của quý...
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

Hiệp hô "Xung Phong!!!" thì Hiệp xung phong làm đi! Tao mà có của quý tao cũng làm ngay.

Cháu nó cố mãi mới mút được chân, thế mà chả cô chú nào khen, lại cứ toàn trêu của quý của cháu. Đã thế mẹ cháu thay avatar khác vậy.
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

À, thế hóa ra mẹ Hoa nó chụp ảnh để khoe chân cháu. Các cô chú đầu óc mất ngây thơ nên lại cứ tưởng mẹ cháu khoe của quý khác. Lần sau mẹ Hoa nó có cho ảnh lên thì nhớ cho ghi chú rõ ràng, rằng đâu là chân, đâu không phải là chân, và bộ phận nào là bộ phận mẹ nó muốn khoe. Để các cô các chú đỡ hiểu nhầm ý mẹ nó nhé.
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

À, thế hóa ra mẹ Hoa nó chụp ảnh để khoe chân cháu. Các cô chú đầu óc mất ngây thơ nên lại cứ tưởng mẹ cháu khoe của quý khác. Lần sau mẹ Hoa nó có cho ảnh lên thì nhớ cho ghi chú rõ ràng, rằng đâu là chân, đâu không phải là chân, và bộ phận nào là bộ phận mẹ nó muốn khoe. Để các cô các chú đỡ hiểu nhầm ý mẹ nó nhé.

Thế này thì khác gì bảo "Sau đây tôi xin kể một câu chuyện. Đây là một câu chuyện cười. Đã là chuyện cười thì đằng nào chả cười, thế thì cười luôn đi, khỏi phải kể nữa!".:D

Mẹ con nhà Nhung dạo này thế nào, chắc vẫn đôi bạn cùng nhớn hả? Xoa bụng cho tao hỏi thăm cháu tao tí nhá!
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

Hoa ơi, thế ảnh Bem mày gửi lên là để có ý định khoe con hay là dùng con để kể chuyện cười cho bọn tao đấy. Tao chậm hiểu nên chẳng hiểu gì cả :D

Mẹ con nhà Nhung dạo này thế nào, chắc vẫn đôi bạn cùng nhớn hả? Xoa bụng cho tao hỏi thăm cháu tao tí nhá!
Con tao thì hy vọng là nhớn, vì chẳng nhìn thấy nó, chỉ thấy thỉnh thoảng nó mấp máy đạp đạp trong bụng nên hy vọng là lớn. Còn tao thì hết nhớn rồi, chỉ béo ra thôi, nên nó từ chối không chịu nhận tao làm bạn nó.
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

mỗi ngày một câu chuyện ;)) khai quật được của một ai đó ở một chỗ nào đó, về một vài ai đó ;))

-------------------------------------------------------

Chuyện Những Chiếc Răng Sún

Mong mãi, tị mãi, nhắc mãi, rồi thì Bi cũng sún. Cái răng cửa đã lung lay lắm rồi, đến mức nhỡ há miệng ra, thổi nhẹ là rung rinh tưởng rụng đến nơi, thế mà vẫn không ai có đủ can đảm giật ra cho nhẹ cái miệng. Mẹ đùn cho bố "anh thò tay vào động nhẹ một cái là nó rụng ấy mà". Bố đẩy lại cho mẹ "hay là em thắt sợi chỉ vào!". Còn Bi, chính chủ của mấy cái "răng rung rinh", thì nhất định không cho ai đụng vào. Rốt cục cả nhà vẫn không có ai dám làm "nha sĩ bất đắc dĩ".

"Giá mà có cụ ngoại mày ở đây" - mẹ nói với Bi, trong đầu thầm nhớ lại cái thời răng rung rinh của chính minh. Nhớ bà nội cười cười, xoa đầu, bẹo má hết sức thông cảm "cho bà xem cái răng một tí thôi, xem nó thế nào. Chỉ xem thôi, không đau đâu mà!". Lũ cháu cả chục đứa, to đầu có, bé đầu cũng có, thế mà không đứa nào cưỡng lại được bài ca ngọt ngào "chỉ xem không đau" của bà, sau vài ba câu bùi tai là ngoan ngoãn chìa răng ra, hết sức tin tưởng. Làm sao mà không tin tưởng được cơ chứ, vì đúng là bà chỉ xem thôi thật mà. Xem qua rồi xem lại, bà lại bảo "hay là cho bà sờ một tí thôi nhé, chỉ sờ thôi, không đau đâu!". Vâng, xem thì đã cho bà xem rồi, có mất mát gì đâu. Bây giờ để bà sờ vào cái răng một tí chắc cũng chả hại gì. Vả lại, cái răng đang lung lay, không cho sờ vào thì phí, còn gì là cái sự lý thú của răng lung lay nữa chứ! Thế là lại gật đầu. Bà giữ lời hứa, chỉ sờ sờ, lay lay nhè nhẹ. Đúng như bà nói, cũng chả đau gì thật, vì cái răng thì cũng đã lỏng lẻo lắm rồi. Đang há mồm lim dim thì nghe đến "Phựt!" một cái!!! Ối giời lúc đó có bưng miệng chạy đi thì cái răng cũng đã yên vị ở trong tay bà rồi.

Đấy, chết thôi! Tức là, đang đến đoạn ước gì được cụ nhổ răng cho. Về nhà cuối năm, dẫn Bi đến thăm cụ, nhân tiện nhờ cụ "thực hành" cho chắt cụ cái răng. Nhưng ngặt một nỗi, là mẹ lắm chuyện, đã trót bô lô ba la trước mặt con về tài lẻ của cụ rồi. Nên Bi gặp cụ, không sà vào lòng rủ cụ đá bóng hay chơi trò kéo xe như trước nữa, mà nhất định chào hỏi nói chuyện gì cũng đứng cách xa 3 bước, tuyệt đối cảnh giác, quyết không lại gần. Thế là cuối cùng răng cũng vẫn cứ gắn hờ vào lợi như thế.

Thế rồi chẳng cần nhờ đến ai, trăng đến rằm trăng tròn, răng đến ngày răng rụng. Mà đã rụng là rụng lả tả. Cái răng đầu tiên rụng khi đang xếp hàng mua vé vào công viên, răng thứ hai rụng ở hàng sushi(?)-(phải hỏi lại bố), răng thứ ba rụng hôm sang nhà bạn chơi. Mẹ bạn áy náy "không biết răng nó rụng xong nó rơi ở chỗ nào mất rồi, để bác tìm, nếu mà thấy ở đâu thì bác giữ lại cho". Mãi chẳng thấy bác "trả răng", bố tiếc rẻ "thôi, chắc thế là mất mất cái răng rồi!". Bi đăm chiêu suy nghĩ về mất mát to lớn, rồi thành thực an ủi bố "bố đừng lo, con còn nhiều răng lắm!".

Còn nhiều răng thì nhiều, nhưng trông cái miệng vẫn cứ là hổng hoác, vừa thương vừa ngộ. Bố nhìn nhìn, nhòm nhòm rồi lại cười cười "lúc Bi cười, gió thổi qua, Bi có bị lạnh mồm không?". Hết bố trêu lại đến mẹ đứng xó bếp he hé cười ra "Ô hô hô, nhà mình có một bà cụ Bi!" - "Không phải! Mẹ là bà cụ Hoa thì có!" - "Bà cụ Hoa đâu mà, (nhe răng ra làm chứng) mẹ răng lợi còn nguyên thế này mà là bà cụ à?! Hi hi hi, bà cụ Bi là bà cụ Bi!" - "Ứ, hứ hứ!!!"...

Bi vẫn còn nhiều răng lắm, nên vẫn còn rất nhiều chuyện về răng.
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

Vì bạn Sơn đặt lại cái tên topic theo sự xúi bẩy của ai đó nên là tớ muốn khoe cũng phải nghĩ vắt óc ra để tìm chuyện kể cho nó đúng chủ đề. Nghĩ mãi bao lâu mà chẳng ra. May mà dạo này đang mở chiến dịch toilet training cho thằng cu út nên là tự nhiên có chuyện để mà kể cho các cô chú nghe nhé. Thông báo đây là chuyện thật 100% và đã đăng ký bản quyền nên là nếu có ai định sử dụng hay là chuyển thể thì phải xin phép không là mẹ cháu kiện đấy.

Vừa khoe con vừa kheo của quý

Chuyện thứ nhất: To quá, con chịu thôi
Cách đây vài năm, lúc Nam bắt đầu có dấu hiệu sẵn sàng để mẹ huấn luyện cho đi toilet một mình (ấy là các dấu hiệu theo sách hướng dẫn chăm sóc trẻ con mà mẹ nghiền ngẫm rất kỹ) thế là cả nhà cùng quyết định là phải tiến hành luôn. Bà nội đi mua nào là potty chair và training seat đủ cả. Còn mẹ Nam thì cũng áp dụng rất đúng các phương pháp theo sách. Thế nhưng mà hình như là không hiệu quả lắm vì Nam cứ ngồi mãi trên ghế thì chẳng ra được tí nào, thế nhưng mà cứ đứng dậy được vài phút là thế nào cũng ướt một cái quần. Được 2 ngày thì đi tiêu cả bộ sưu tập quần của Nam. Thấy mẹ phàn nàn cái sự khó, bố mới thản nhiên bảo "Em cứ cho con nó ngồi trên cái potty chair rồi để nguyên thế cho nó lên xe lái một vòng. Đảm bảo nếu em đi như hồi mới tập lái xe là thể nào nó cũng phải tè. Anh biết có một đứa gan dạ lắm ấy thế mà lúc ấy cũng còn sợ vãi ... ra nữa là." Mẹ Nam nghe thế ức quá chỉ muốn tiu cho một quả vì mẹ Nam tay lái lụa thế kia mà.

Ngày thứ 3, cũng không khá hơn là mấy. Mẹ thì đã gần như là give up, lúc ấy bố mới bảo là mẹ không có "dụng cụ thực hành" thì làm sao mà huấn luyện Nam được, thế nên là để bố ra tay. Đầu tiên 2 bố con tiến vào bathroom, mẹ thì tò mò ngó nghiêng ngoài cửa để xem bố làm thế nào. Tiếp theo bố cho Nam thả vào hạt cereal xanh đỏ vào trong cái toilet bowl để cho cu cậu khoái chí, sau đó là phần hướng dẫn thực hành. " Đây nhé, con kéo cái quần xuống thế này nhé, đứng gần vào toilet thế này này. Bây giờ nhìn bố cầm nó này, con phải nhằm nó trúng vào mấy cái hạt xanh đỏ ấy rồi phun nước nhé. Nhìn bố làm đây này, trúng đích nhé. Hoan hô". Nam có vẻ khoái chí cũng cười khanh khách vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
"Nào bây giờ đến lượt Nam. Con thử cầm nó lên rồi nhắm đích xem nào" (nguyên văn tiếng Anh là "Now you try to hold it yourself and aim to the target").
Im lặng vài giây, rồi tiếng Nam thẽ thọt "No, I can't".
"Try it", bố nằn nì nhưng giọng có vẻ nghiêm hơn.
"No, I can't" lúc này thì Nam nói gần như hét.
"Why not?"
"Because it is too big. I can't hold it" Nam hét rất to
Ối giời ơi, nghe đến đây mẹ suýt nữa ngất. Hóa ra ông con tưởng là bố bắt cầm ...cái của bố.

Chuyện thứ 2: Giá mà có cái máy ảnh
Bống chỉ kém Nam có 1 tuổi mà lại chịu ăn hơn thành ra là đi đâu người ta cũng hỏi có phải sinh đôi không. Mà Bống lại rất hay bắt chước anh Nam, nghịch chẳng kém Nam mà lại toàn thích chơi đồ chơi của con trai nên là ở nhà mẹ hay gọi là "thằng Bống".

Một hôm 2 anh em ra sân chơi, mẹ thì lúi húi trồng mấy chậu hoa. Bất chợt ngoảnh ra thì thấy 2 đứa đang quay lưng lại với mẹ, quần tụt xuống quá đầu gối, chỉ thấy 2 cái mông. Hóa ra là chúng nó đang ...tưới cỏ. Mà em Bống cũng đứng hiên ngang dõng dạc như anh Nam. Nhưng Bống thì làm gì có vòi rồng để tưới thế nên kết cục là quần ướt hết chạy ra với mẹ kêu ầm lên. Mẹ thì lúc ấy cười nghiêng cười ngả. Cười chán thì gọi điện kể cho bố nghe. Bố mới tiếc hùi hụi bảo là tiếc quá không kịp quay phim hay là chụp được cái ảnh nào cảnh ấy. Đảm bảo là về sau lúc bọn nó thành teen agers mình bảo không nghe mang mấy phim ảnh ra dọa công khai hóa cho girlfriend/boy friend của chúng nó là chúng nó phải nghe mình răm rắp. Ừ nhỉ, chí phải đúng là bố nghĩ xa thật, chứ mẹ thì chỉ nghĩ được là làm thế nào giải thích cho Bống là phải biết ngồi khép nép để khỏi bị ướt thôi.
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

yêuuuuu ơi là yêu ấy!! :x:x:x

-----------------------------------------------

Món Quà Valentine's Đầu Tiên Tặng Bố

Chỉ vài ngày nữa là đến 14/2, ngày lễ Thánh Valentine. Cả Tokyo và các vùng lân cận tràn ngập sôcôla. Tất cả các department stores, siêu thị, cửa hàng bánh kẹo, nhà ga, ngay cả các góc phố thường ngày vẫn lặng lẽ, đến sát ngày bỗng mọc lên những kiosk phủ đầy những gói sôcôla xinh xinh đủ loại, được gói ghém buộc nơ cẩn thận. Cái xứ Nhật này luôn có những "lệ làng" của riêng mình, không giống ai. Ngày Valentine's Day được coi là ngày nữ giới tặng quà, tỏ tình... vân vân... với nam giới, chứ không phải để các couples kỷ niệm tình yêu với nhau. Có nghĩa là các quý ông Nhật trong ngày này cực kỳ nhàn nhã, không phải nhấc chân động tay gì, chỉ việc ngồi yên một chỗ vểnh râu rung đùi mà thu hoạch quà và sôcôla thôi. Còn các cửa hàng cửa hiệu thì chỉ rặt các bà các cô các bé gái đi mua quà và sôcôla tặng chồng, tặng người yêu, tặng bạn trai, và tặng ... bố.

Dĩ nhiên trong đám "nữ khách" đông đúc đó có cả mẹ và Bi.

Nhấm nháy ra vẻ bí mật với nhau từ tận hôm trước (bố biết thừa nhưng chỉ tủm tỉm giả lơ, để kệ cho "hai đứa chúng mày" hoạt động tự nhiên), đến ngày, hai mẹ con dắt bố đến gửi ở thư viện rồi vào SOGO "hoạt động".

Bi tung tăng đeo cái ví nhỏ đựng đầy xu, lắc qua lắc lại với vẻ hãnh diện không kiềm chế. Không hãnh diện sao được - đây là bao nhiêu công sức cóp nhặt dành dụm từ lâu. Mỗi tháng được bố mẹ cho 300 yên tiêu vặt, tháng nào không tiêu gì, thì tháng sau được thêm 100 "lãi" thành 400. Tích cóp mãi, rồi cũng có đủ xu lẻ để đổi ra được mấy đồng 500 yên sáng choang, nhưng vẫn giữ lại một vốc xu không đổi, để lại cho nó nặng túi (theo đúng nghĩa đen). Thỉnh thoảng lại nhấc cái túi lên xóc xóc cho xu chen nhau kêu loẻng xoẻng bên trong, hay rải ra bàn để phân loại, rồi đếm đi đếm lại, sờ nhè nhẹ vào những đồng mới láng coóng, rồi lại cất đi, cười nhe răng sún. Đi chơi đâu cũng thấy đeo theo cái túi, nhưng chỉ thấy tiêu một vài lần. Một vài lần mua kẹo, một vài lần chơi game, một vài lần mua mấy món đồ chơi nhỏ. Tiêu gì cũng nghĩ tới nghĩ lui, mỗi lần chỉ dè xẻn vài chục, cho đến 100 đổ lại.

Nhưng hôm nay, là một ngày trọng đại.

Hớn hở luồn qua luồn lại trong đám đông, dính mũi vào mấy dãy tủ kính, mà Bi vẫn không chọn được loại sôcôla nào ưng ý, bèn quay ra lấy hết sức bình sinh giảng giải cho mẹ bằng vốn từ ngữ tiếng Việt còn mới tinh và ít ỏi của mình. Mẹ vừa căng tai nghe vừa dò dẫm trong đám từ ngữ rậm rạp, rồi cuối cùng cũng loé lên:

- À! Con không muốn mua sôcôla bán sẵn, mà muốn tự làm cho bố chứ gì?

- (cười rạng rỡ thích chí vì không phải giải thích nữa) - Đúng rồi mẹ ạ.

- Sao lại thế?

- Tại vì con muốn tự làm cho bố ăn!

- (cười toét miệng) - Thế thì sang bên này!

Lại dắt nhau sang siêu thị bên cạnh, chọn được hộp nguyên liệu sôcôla đúng ý, Bi mừng rỡ:

- Hộp này là bao nhiêu tiền hả mẹ?

- 500 yên con ạ.

- 500 yên là bao nhiêu hả mẹ?

- Là 5 đồng 100 yên ấy.

Bi ngẩn người ra tính. Tính xong lại ngẩn người ra nghĩ. 5 đồng 100 yên, là gần 2 tháng tiết kiệm. Cứ nghĩ mà xem, nếu là người lớn, thì đó là gần 2 tháng lương không ăn không tiêu. Món tiền lớn quá, nhất là lại đối với một đứa trẻ bé. Lớn đến mức làm nó trùng trình, buồn buồn thất vọng, rồi tần ngần đặt hộp sôcôla xuống. Mẹ thương quá, nắm tay xiết nhẹ:

- Bi à, con yêu bố lắm phải không?

- (gật đầu)

- Mẹ biết 500 yên với con là nhiều tiền lắm. Mẹ muốn mua hộ con, nhưng như thế lại thành ra quà của mẹ tặng bố rồi, không phải là quà của con nữa.

- (lại gật đầu)

- Con yêu bố nhiều hơn 500 yên chứ, đúng không nào?

- (lại gật đầu không nói gì, nhưng vui vẻ hẳn lên, và quả quyết cầm hộp sôcôla lên mang ra quầy tính tiền).

Con à, con có nhận thấy mẹ mỉm cười nhưng mắt rưng rưng không?

Con đã qua được bài học đầu tiên về tiền bạc mẹ muốn dạy con, rằng không nên phung phí tiền bạc vào những gì không cần thiết, vì kiếm ra đồng tiền công sức không phải là một việc dễ dàng. Nhưng con đã qua bài học đó một cách quá nhanh, quá dễ, làm đôi khi mẹ lại lo lắng tự hỏi không hiểu mình có đi quá đà hay không, rồi sau này con có coi đồng tiền là trên hết mọi thứ hay không? Cho đến hôm nay, thì con đã vượt qua được bài học thứ hai, làm mẹ yên tâm và rất tự hào vì con, vì mẹ biết lớn lên con sẽ là một người biết lắng nghe lòng mình và biết đặt yêu thương vượt trên tất cả.

Con yêu ạ, có những điều giản dị mà không tiền bạc nào có thể sánh được. Ví như ánh mắt cảm động của bố khi nghe mẹ kể lại chuyện của con, ánh mắt bảo rằng bố rất sung sướng được con yêu bố vượt qua chính cả bản thân con. Ví như vòng tay bố âu yếm ôm con, thầm lặng nói với con rằng "bố cảm ơn con, bố yêu con cũng nhiều như con yêu bố". Ví như kỷ niệm về món quà Valentine's con tặng bố sẽ còn ở lại mãi với bố trong một nơi tuyệt đẹp, đẹp đến mức mỗi lần nghĩ đến nó, bố sẽ lại mỉm cười, vì khoản tiền lớn đầu tiên trong đời, con đã dành để tặng cho bố niềm vui.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

Bi vẫn còn nhiều răng lắm, nên vẫn còn rất nhiều chuyện về răng.
Cháu Nga kể chuyện răng Bi, thì cũng để cô kể chuyện thật cho mà nghe. Hồi gia đình Bi sang chơi với cô Nhung ở Úc, hồi đấy cô Hoa còn chưa có em Bem cơ. Đón về đến nhà, Bi mở mồm khoe ngay với cô Nhung cái răng cửa lung lay sắp gẫy. Nhưng Bi cương quyết không cho mẹ Hoa bố Châu và cô Nhung ra tay giúp đỡ nhổ phựt nó ra. Bi cứ vừa ngồi chơi vừa lấy lưỡi đẩy đẩy cho cái răng lung lay, ra chiều vui lắm.

Tối hôm đấy cô Nhung mới cắt cá hồi tươi ra mời nhà cô Hoa. Món đấy là món yêu thích của Bi nên Bi ăn rào rào. Bi cạnh tranh ăn còn hơn cả chú Ni, mặc dù chú Ni đã cố ăn thật nhanh để tranh phần. Sau một lúc nhào nhào ăn, thì Bi tự nhiên kêu: "Ối!" Cả nhà lo lắng không biết chuyện gì xảy ra. Hóa ra là cái răng dính vào miếng cá hồi đã rụng phựt ra rồi.

Hoa, mày nhớ hôm đấy không? Buồn cười nhỉ.
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

Cũng tiện thể kể thêm chuyện thằng cháu sang thăm cô Nhung. Cháu nó mới có 4 tuổi, cô Nhung đưa cháu ra công viên gần nhà chơi. Đang chơi thì cháu ôm ....., bảo: "Mẹ Nhung ơi, Tôm mót đái". Chạy về nhà thì không kịp nữa rồi, mà thằng cháu đang mải chơi, chạy về rồi lại quay lại công viên thì lằng nhằng quá. Vì thế, cái máu Việt Nam nó nổi lên, cô Nhung mới đưa cháu ra một gốc cây, bảo tưởi cây luôn cho nó tốt lá.

Nhưng cô Nhung khổ nỗi không có kinh nghiệm, nào đâu biết rằng muốn tưới cây thì cũng phải kiểm tra hướng gió. Khổ thân thằng cháu, cây thì chẳng tưới, mà tự tưới ướt đẫm hết cả quần cả giầy (vì hướng gió mà). Thế là thằng cháu khóc giở mếu giở: "Mẹ Nhung ơi, Tôm đái hết ra quần rồi". Hai cô cháu cuối cùng đành phải hết chơi dắt nhau về nhà.

Về đến nhà, mẹ Tôm nhìn hai cô cháu, chẳng biết nên khóc hay nên cười :D. Chú Ni thì lắc đầu: "Đúng là không có dụng cụ nên kinh nghiệm chẳng có".

Chuyện đấy đã cách đây gần chục năm rồi, thằng cháu giờ đã lớn tướng rồi, chắc chẳng nhở đến cô Nhung chỉ cho cách tưới cây nữa.
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

cô Nhung nhắc cháu nhớ, về sau nhỡ có cháu giai nào (gọi các cô là bác hay là ... bà nhờ :D) thì còn biết đường rút kinh nghiệm :">



ôi chờ mãi chưa thấy khổ chủ lên nhận đứa con tinh thần nhỉ :x

---------------------------------

Phần Tiếp Theo Của Câu Chuyện (về răng) Chưa Kết Thúc


Bi gọi điện cho mẹ, than phiền:

- Mẹ ơi con muốn ăn táo quá, mà không biết làm thế nào.

- Thế à, nhưng mẹ quên không gọt sẵn mất rồi!

- Vầng... (hình như hơi thở dài).

- Thế hay là con rửa thật sạch đi, rồi cắn ra ăn vậy.

- Nhưng mà con không ăn thế được!

- Sao lại thế? Rửa vỏ thật sạch đi là được mà!

- (chắc như đinh đóng cột) Rửa sạch cũng không ăn được!

- ???

- Tại vì, tại vì (hổn hển vì bức xúc, nói mãi mà mẹ chẳng hiểu), tại vì là .... con không có răng!

Hihihi, đúng là mẹ không nghĩ ra hàm răng chỉ toàn là lợi như thế, gặm làm sao được!

Răng cửa đã bắt đầu mọc, nhưng hãy còn ngắn chủn, chưa đủ dài để với được đến thức ăn, cắn gì vẫn cứ phải ghé sang nhờ răng nanh bên cạnh. Lại cũng chưa đủ to để che lấp được lỗ hổng của bốn cái răng cũ rụng đi bỏ lại, nên ngày ngày vẫn bị bố trêu:

- Bi sún thì phải ăn cơm nhanh hơn bình thường chứ!

- ???

- Tại vì ăn mà không phải há mồm, cứ xúc cơm đút qua lỗ hổng là được, ehehehe...

Bật webcam lên nói chuyện với ông bà ở nhà, bất chợt thấy ông bà cười phá lên mới nhớ ra đây là lần đầu tiên ông bà thấy cháu sún răng. Cháu thấy thế lại càng nhắng nhít tợn, dí cái mặt dí cái miệng vào webcam chọc cho ông bà cười ngất, rồi lại còn hỏi vẻ ngây thơ cụ:

- Sao ai nhìn răng con cũng cười thế nhỉ?

Hỏi vậy thôi, chứ cái đồ láu con cũng biết thừa "vũ khí lợi hại" của mình. Bị mẹ cáu, mặt mẹ xụ ra, Bi xán vào cười nịnh. Mẹ đang làm mặt nặng, thấy con lại cứ cười cười chả sợ gì thì hụng hoặng:

- Mẹ đang cáu mày đấy, cười cái gì mà cười!

- (chẳng nao núng trước thái độ tuyên chiến của mẹ) Con cười với mẹ, để mẹ cười lại với con! Răng con trông rââ...ất là hay, mẹ nhìn thấy răng con là thế nào mẹ cũng cười ngay!

- Hehehe... (thế là trúng kế địch luôn!)

Địch con ơi, ai nhốp iu nhắm!
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

tranh thủ ai đấy còn mải cưỡi cò bay về nhà, cháu lại len lén tuồn hàng ra đây :x

đố em Bi này!

------------------------------------------


Đố Con Khi Nào

Đố con
khi nào mẹ cười to nhất?


Đó là khi con bày những trò ngộ nghĩnh và láu cá đáng yêu với mẹ. Chẳng hạn khi mẹ ra lệnh cho con rằng "trong bữa ăn thì phải ngồi dính vào ghế!". Quay đi quay lại đã thấy con loăng quăng ở ngoài bàn ăn rồi. Mẹ nghiêm mặt, nhưng chưa kịp mắng thì đã phì cười, vì con đi loăng quăng nhưng vẫn vần theo cái ghế, dính chặt nó vào mông. Mẹ còn có thể nói gì?!

Đố con khi nào mẹ thấy mình trẻ trung nhất?

Đó là khi chơi đùa cùng với con, khi mẹ cũng biến thành một đứa trẻ, nhảy dây cùng con, múa may hát hò cùng con, chạy thi cùng con, vầy nước cùng con, cãi nhau thật cùn cùng con, không ai chịu ai, để cuối cùng cả hai đứa phải phụng phịu ra nhờ bố độ lượng phân xử.

Đố con khi nào
mẹ thấy mình là bà nội trợ giỏi nhất?


Đó là khi con sung sướng ăn vụng cơm trong bát mẹ, vừa ăn vừa hít hà "Ngon quá ngon quá!", mặc dù cơm trong bát mình cũng y hệt như vậy, mà phải nói mãi con mới chịu ăn.

Đố con khi nào mẹ thấy mình có quyền lực nhất, như một bà hoàng?

Đó là khi mẹ ngồi ườn trong ghế sofa, lười nhác nhèo nhẽo vọng ra phòng ngoài "Ôi giời tôi thèm hôn quá, có ai ở đây cho tôi hôn không?", thì con, như một cô lính nhỏ đã quen với hiệu lệnh, bỏ dở trò đang chơi, chạy vội vào (mặt mũi rõ ràng bất mãn), chìa má mình ra áp chụt vào môi cho mẹ hôn, rồi lại tong tả chạy ra tiếp tục trò chơi còn đang dở. "Ơ kìa, thế mới được một má, còn má kia đâu?". - Lại chạy vào.

Đố con khi nào
mẹ cảm thấy bình yên nhất?


Đó là khi ngắm con ngủ, tóc mềm xoà trên má, cái miệng nhỏ chọp chẹp trong mơ. Mẹ ghé sát mặt con, để nghe hơi thở ấm của con phả đều đều vào má. Mẹ nhón tay khẽ vén tóc con, để ngắm cho thoả thích cả khuôn mặt con, rồi chẳng đặng chẳng đừng, hôn thật sâu vào má con, vùi mặt mình vào mặt con.

Đố con khi nào
mẹ cảm thấy mình được yêu nhất, một cách vô điều kiện, chỉ vì mẹ là chính mẹ?


Đó là khi mẹ cáu rằng "Con hư như thế mẹ không thích con nữa", thì con mếu máo "Không, mẹ nói thế vì mẹ cáu con thôi, mẹ vẫn thích con lắm. Mẹ cáu con thì con vẫn thích mẹ."

Và nhất là khi con quàng tay ôm cổ, thơm vào má mẹ và thủ thỉ " Mẹ Ơi Con Yêu Mẹ Lắm".
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

cô Hoa ơiiiiiiiii! cô Hoa mới quay lại Nhật, còn bận sắp xếp lại giờ ngủ rồi :"> cháu tranh thủ vào làm hẳn 2 bài cơ nhé ;)



Thứ Tư Ngày 11 Tháng Tư

Hôm nay, tôi là người đàn bà hạnh phúc nhất thế gian! Tôi đang là cả một vũ trụ to lớn, ôm ấp che chở cho hành tinh bé bỏng của tôi. Hành tinh của tôi, vẫn còn đang lơ lửng trong hỗn mang vô định, chưa hiện diện thật rõ ràng ở một nơi mà tôi có thể áp tay vào cảm nhận, cũng chưa có một hình hài cụ thể để tôi có thể mường tượng. Thế nhưng, hành tinh bé bỏng, chỉ cần dừng chân ở lại với thế giới của tôi, đã lập tức biến tôi thành cả một vũ trụ lớn lao.


Hạt Đỗ Ngủ Yên

Tự vuốt ve cái bụng phồng phồng. Vuốt ve mình, mà lại không phải là mình. Âu yếm mình, mà lại là cho con. Tự nhủ con có cảm thấy tay mẹ ấm không, hạt đỗ ngủ yên của mẹ?

Chị Bi thỉnh thoảng lại tò mò "Mẹ ơi em nằm ở chỗ nào?". Mẹ lơ mơ chỉ đại vào một chỗ trên bụng. Chị Bi tin tưởng gióng đúng chỗ đó hôn chút chút. Mẹ bảo chị "Con hôn thế bé quá, em không nghe thấy được đâu. Phải hôn thật to vào - CHỤT! CHỤT! CHỤT! - thì mới được chứ!". Chị Bi nghe lời mải miết thực hành hôn đi hôn lại, cho đến khi mẹ thấy hai mẹ con mình được hôn thoả thuê rồi, thì chị mới được coi là hôn đủ to.

Hạt đỗ hãy còn đang ngủ yên quá. Làm mẹ lắm lúc lại đâm ra sốt ruột với thời gian, mong cho con chóng lớn, để con biết cựa quậy ở trong mẹ, để mẹ luôn cảm thấy con. Mẹ đã hứa với chị Bi rồi, rằng "Em lớn hơn chút nữa, em sẽ biết đạp đấy. Mẹ sẽ chỉ cho con em đạp bụng mẹ gồ lên thế nào. Mẹ còn cho con sờ cả chân em nữa!"

Chị Bi đôi khi tị "Làm em bé thật sướng, muốn ăn lúc nào thì ăn, muốn ngủ lúc nào thì ngủ". Mẹ cười "Bi muốn như em, thì hay là Bi chui lại vào bụng đi? Bụng mẹ bây giờ chật rồi, hay là Bi chui thử vào bụng bố?". Chị Bi nghe vậy cười nhỏn nhoẻn rồi lủi đi mất vào trong nhà.

Bố thương con còn bé, bố thương mẹ hay mệt, bố làm đỡ hai mẹ con mình rất nhiều việc. Mẹ thì thích nhất khi mẹ đi đâu về, bố chạy ra đỡ túi và vuốt ve con (nghĩa là xoa xoa bụng mẹ) hỏi "thế hôm nay mẹ cho em đi những đâu?"

Bố yêu em. Chị Bi cũng yêu em. Mẹ cũng yêu em lắm.
 
Re: Khoe Của Quý (theo đặt hàng của Hiệp và xúi bẩy của Nhung)

Mình thấy Nga toàn viết lạc đề thế này mà chả bạn nào lên tiếng nhắc nhở cả chong khi mình thì luôn bị mọi người bắt bẻ nên mình bây giờ mình cũng bắt bẻ Nga là viết lạc đề nhiều như thế là nhàm, thật ra là mọi người không nói gì nhưng mà tự mọi người cũng chả hứng thú đâu Nga ạ. Và mình cũng thấy là Nga hành văn dất lủng củng theo thói cố tình như thế để cho đặc biệt nhưng mà mình thú thực là đọc bài nhiều lúc như ăn phải xạn, hehehehe. Đúng là nhiều khi thế hệ lớn cần có tầm nhìn một cách thông cảm với các bạn trẻ nhưng mà các bạn trẻ cũng không nên thấy thế mà đi quá đà bởi vì như thế là không nhập da tùy tục với cả không tôn chọng chủ nhà ở đây là những người lớn tuổi. Nga nên lập chủ đề khác đi, ý mình là như vậy.
Tiện đây mình cũng muốn nói thẳng với Vinh là mình không chấp nê những hành vi lời nói mà Vinh muốn đưa mình ra làm chò cười, Vinh làm như thế chỉ chứng tỏ là Vinh không dám nhìn nhận sự thật là những lời góp ý chân thành của mình, và Vinh chỉ muốn làm chò rẻ tiền khi bôi bác và súc phạm mình, người có văn hóa sẽ không thèm chấp, và mình thấy cũng có dất nhiều bạn trong diễn đàn này không hề vỗ tay tán thành Vinh, tuy là các bạn ý không ưa gì mình nhưng mà mình cũng không quan tâm. Mình muốn trứng tỏ bản lĩnh là người cương chực và không ngại đứng về lẽ phải, cho dù xự thật có khó nghe đến đâu. Mình hoàn toàn không ngại xung đột với những người thiếu văn hóa và không biết tôn chọng người khác nhé.
 
Back
Bên trên