Ngô Tố Giao
(togiao)
Administrator
-Sưu tầm-
Phải luôn luôn có người yêu mình
Để yên tâm mà sống!
Phải luôn luôn có người yêu mình
Để yên tâm mà chết!
Phải luôn luôn có người yêu mình
Để sống dở, chết dở...
Không có ai có thể biến em thành của riêng
Có thể giữ em trong vòng tay
Dài lâu và mãi mãi
Em yêu tất cả mọi người
Và được mọi người yêu lại
Hạnh phúc của em là đây, bất hạnh cũng là đây
Bởi có tất cả mọi người là điều hay
Nhưng hay nhất là phải có một người
Cái người không ai thay thế
Dù là tất cả
Anh ghì em trong vòng tay bất lực
Anh có thể mất em bất cứ lúc nào
Tín điều mới về tình yêu
Nhất thời và quần thể
Mà anh, một người cũ kĩ
Sống sao đây giữa cái thời này
Ảo ảnh của anh ơi
Hãy cho anh một câu trả lời!
Dẫu biết trước một ngày anh sẽ mất em
Nhưng khi mất em rồi, anh vẫn bàng hòang đau xót
Đây không phải là cái chết
Vì chết rồi nào có biết gì đâu!
Đây trần trụi chỉ là nỗi đau
Một nỗi đau không bờ bến
Một nỗi đau không thể nào dấu nổi.
Anh lang thang như cái xác không hồn
Với nỗi đau này anh hóa già hơn?
Với nỗi đau này anh dường như trẻ lại?
Mất em rồi anh thành người không tuổi
Trẻ lại hay già hơn, biết để làm gì!
Cả câu thơ cũng chẳng để cho ai
Cả vũ khí cuối cùng đã thành ra bất lực
Nỗi đau của anh xưa như trái đất
Lại mới tinh như buổi sáng hôm nay!
Lâu lắm rồi mới đọc lại bài này, tự dưng lại thấy nhớ tới 1 thời "mới bắt đầu trẻ".
Phải luôn luôn có người yêu mình
Để yên tâm mà sống!
Phải luôn luôn có người yêu mình
Để yên tâm mà chết!
Phải luôn luôn có người yêu mình
Để sống dở, chết dở...
Không có ai có thể biến em thành của riêng
Có thể giữ em trong vòng tay
Dài lâu và mãi mãi
Em yêu tất cả mọi người
Và được mọi người yêu lại
Hạnh phúc của em là đây, bất hạnh cũng là đây
Bởi có tất cả mọi người là điều hay
Nhưng hay nhất là phải có một người
Cái người không ai thay thế
Dù là tất cả
Anh ghì em trong vòng tay bất lực
Anh có thể mất em bất cứ lúc nào
Tín điều mới về tình yêu
Nhất thời và quần thể
Mà anh, một người cũ kĩ
Sống sao đây giữa cái thời này
Ảo ảnh của anh ơi
Hãy cho anh một câu trả lời!
Dẫu biết trước một ngày anh sẽ mất em
Nhưng khi mất em rồi, anh vẫn bàng hòang đau xót
Đây không phải là cái chết
Vì chết rồi nào có biết gì đâu!
Đây trần trụi chỉ là nỗi đau
Một nỗi đau không bờ bến
Một nỗi đau không thể nào dấu nổi.
Anh lang thang như cái xác không hồn
Với nỗi đau này anh hóa già hơn?
Với nỗi đau này anh dường như trẻ lại?
Mất em rồi anh thành người không tuổi
Trẻ lại hay già hơn, biết để làm gì!
Cả câu thơ cũng chẳng để cho ai
Cả vũ khí cuối cùng đã thành ra bất lực
Nỗi đau của anh xưa như trái đất
Lại mới tinh như buổi sáng hôm nay!
Lâu lắm rồi mới đọc lại bài này, tự dưng lại thấy nhớ tới 1 thời "mới bắt đầu trẻ".