Hôm nay tớ mới đọc topic Hồng Hạnh - Nga1. Tớ không hình dung được bạn Hạnh, mà tớ khóc từ trưa. Mấy cậu IT công ty đối tác từ miền Nam ra chúi mũi vào máy tính, kệ tụi nó.
(đã bao giờ tao bảo yêu mày chưa? - lẽ ra cần phải nói "tôi yêu bạn" nhiều hơn khi còn có thể có phải không?) Hoa ơi, tớ cũng có một nỗi day dứt mà có thể bạn cho là vô lý, nhưng tớ muốn kể ra, có thể sẽ nhẹ lòng hơn.
12h20' trưa 10/12/2009, tớ đang họp Dự án cùng một Ban Bệ bên Hội trường tầng 2 Nhà A của Bệnh viện thì Giám đốc đột ngột dừng họp "Hôm nay phòng Hương họp tổng kết, tôi vừa được báo cô Th. nhảy lầu, Hương về xem ngay". Tớ bủn rủn chạy về nhà E, hiện trường chỉ còn cái xe ô tô bị bẹp móp đầu của vị Phó Giáo sư từ cơ sở 2 lên họp cùng cuộc họp Dự án với tớ, chị Th đã được đưa lên xe cấp cứu sang Việt Đức. Không may cho anh PGS chưa kịp mua bảo hiểm ô tô, nhưng may phúc có cái xe đó mà chị Th lao từ tầng 4 xuống đã không chết ngay tại chỗ. Sao dại dột thế hả chị ơi? Bọn tớ phân công nhau sang Việt Đức trực trông chị ấy cả ngày lẫn đêm, đến 14/12/2009, chị ấy ra đi mãi mãi. Khỏi phải nói về thời gian trông chị ấy bên Việt Đức, nửa mặt nhìn nghiêng vẫn xinh đẹp, nửa kia bầm dập phù tím, cơ thể gần như nguyên lành mềm mại, ngực phập phồng nhưng là thở bằng máy, tớ xót xa đau đớn không chịu nổi.
Tớ đã khóc rất nhiều, ngay cả đêm về nằm bên chồng cũng vẫn nức nở. Hai đứa con của chị ấy, thằng bé lớp 2, con lớn lớp 10, đẹp như tranh vẽ, nhưng sao mắt con bé cô hồn thế, rồi bọn trẻ sẽ ra sao??? Tớ khóc người ra đi, khóc bọn trẻ bơ vơ, khóc cho cả sự vô cảm nói chung và cho cả sự vô cảm của chính tớ.
Chị Th xinh xắn trắng trẻo lắm, mắt to, mũi cao, môi hồng, miệng tươi, răng sáng, dáng chuẩn, đi đứng uốn éo hấp dẫn, hơn tớ 1 tuổi mà trông rất trẻ đáng em út tớ thôi, lại hay cười, hay hát. Tớ không có khúc mắc gì với chị ấy nhưng thực ra cũng lảng tránh tiếp xúc với người tai tiếng như chị ấy, vì khi mới chuyển sang bệnh viện, tớ đã há hốc mồm thấy chị ấy ngồi vào lòng một "thầy" ngay tại phòng mở toang cửa ra hành lang. Mỗi khi bọn con trai cười cợt chuyện chị ấy, tớ lại mắng át đi: "Bọn đàn ông không vớ vẩn thì người ta vớ vẩn với ai, đã thế lại còn nói ra không biết ngượng". Đôi khi tớ còn "dám tự cho phép" mình tiếc rẻ: "Người đẹp như thế mà không "hâm" có phải hạnh phúc không?Phí thật". Rồi chuyện chị ấy khóc, chuyện chị ấy chửi nhau với những người cùng làm, chuyện vợ chồng chị ấy li dị, chồng chị ấy đi lấy vợ khác... tớ nghe loáng thoáng nhưng không quan tâm. Thậm chí tớ thờ ơ khi nghe mọi người thản nhiên: "Ngu thì chết, bệnh tật gì đâu". Hình như tính tớ đàn ông, nên chị ấy cũng thích nói chuyện. Chị ấy khéo léo, dịu dàng, hỏi thăm tớ, tớ cũng chỉ nói chuyện con cái chung chung, có lúc thấy chị ấy lủi thủi đi khi tớ không bắt chuyện sâu, cũng tội tội linh cảm thấy sau cái vẻ ngọt ngào vui vẻ ấy là nỗi cô đơn khủng khiếp. Nhưng rồi kệ.
Nghe mọi người kể lại buổi họp đó, chị ấy đứng lên vừa khóc vừa đi đi lại lại mãi, mọi người cũng mặc kệ, rồi bất ngờ chị ấy chạy ra cửa sổ lao xuống, mọi người không kịp hiểu ra chuyện gì tới khi nhận ra khoảng trống toang hoác. Có lúc tớ lẩn thẩn nghĩ, giá tớ dự cuộc họp đó, tớ vốn không thể chịu được khi người khác khóc, giá có một bàn tay vỗ vào người chị ấy, một cánh tay kéo chị ấy ngồi xuống, một lời nói nhẹ nhàng:"Bình tĩnh nào..." Biết đâu... Mới vừa đây còn vừa đi cầu thang vừa hát, chào hỏi mọi người líu lo, gọt hoa quả cho mọi người ăn... Đang tươi tắn thế, sức sống mơn mởn thế, bỗng thành nắm tro tàn, sao tớ thấy tất cả vô nghĩa quá!
Có người đã phê bình nặng nhẹ chị ấy, có người để bát hương, có người ngủ mê vã mồ hôi hột, có người đến đi vệ sinh cũng sợ ma. Mọi người hay trêu tớ ở lại làm muộn, có khi một mình một hành lang trống tối om không sợ sao? Tớ không sợ, chỉ thấy nao lòng khi nhìn thấy lọ muối tắm của chị ấy vẫn nguyên trên bệ phòng tắm không ai dám vứt đi. Nếu chị ấy có khôn thiêng thì chắc đang lẩn quẩn chỗ các con chị ấy, dõi theo chúng nó chứ mình làm gì người ta mà phải lo sợ chứ. Rồi hội trường có cái cửa sổ oan nghiệt ấy lại lục tục người vào ngủ trưa vì có điều hòa mát. Rồi mọi chuyện đi dần vào quên lãng...
Nhiều lúc thấy chán đời khủng khiếp, nhưng ai bảo mình yếu đuối? Mình ứ cho mình dại dột! Nếu mình là đàn ông, mình không bao giờ làm khổ phụ nữ. Hay vì vậy mình mới không phải đàn ông?!
Thôi, tớ phải đi ăn cơm khách đây. Ăn mừng con nhà bạn bắt đầu vào đại học. Tớ còn ước được chứng kiến con của các con chúng mình trưởng thành ấy chứ, ai cho phép mình dại dột đây :-t
(đã bao giờ tao bảo yêu mày chưa? - lẽ ra cần phải nói "tôi yêu bạn" nhiều hơn khi còn có thể có phải không?) Hoa ơi, tớ cũng có một nỗi day dứt mà có thể bạn cho là vô lý, nhưng tớ muốn kể ra, có thể sẽ nhẹ lòng hơn.
12h20' trưa 10/12/2009, tớ đang họp Dự án cùng một Ban Bệ bên Hội trường tầng 2 Nhà A của Bệnh viện thì Giám đốc đột ngột dừng họp "Hôm nay phòng Hương họp tổng kết, tôi vừa được báo cô Th. nhảy lầu, Hương về xem ngay". Tớ bủn rủn chạy về nhà E, hiện trường chỉ còn cái xe ô tô bị bẹp móp đầu của vị Phó Giáo sư từ cơ sở 2 lên họp cùng cuộc họp Dự án với tớ, chị Th đã được đưa lên xe cấp cứu sang Việt Đức. Không may cho anh PGS chưa kịp mua bảo hiểm ô tô, nhưng may phúc có cái xe đó mà chị Th lao từ tầng 4 xuống đã không chết ngay tại chỗ. Sao dại dột thế hả chị ơi? Bọn tớ phân công nhau sang Việt Đức trực trông chị ấy cả ngày lẫn đêm, đến 14/12/2009, chị ấy ra đi mãi mãi. Khỏi phải nói về thời gian trông chị ấy bên Việt Đức, nửa mặt nhìn nghiêng vẫn xinh đẹp, nửa kia bầm dập phù tím, cơ thể gần như nguyên lành mềm mại, ngực phập phồng nhưng là thở bằng máy, tớ xót xa đau đớn không chịu nổi.
Tớ đã khóc rất nhiều, ngay cả đêm về nằm bên chồng cũng vẫn nức nở. Hai đứa con của chị ấy, thằng bé lớp 2, con lớn lớp 10, đẹp như tranh vẽ, nhưng sao mắt con bé cô hồn thế, rồi bọn trẻ sẽ ra sao??? Tớ khóc người ra đi, khóc bọn trẻ bơ vơ, khóc cho cả sự vô cảm nói chung và cho cả sự vô cảm của chính tớ.
Chị Th xinh xắn trắng trẻo lắm, mắt to, mũi cao, môi hồng, miệng tươi, răng sáng, dáng chuẩn, đi đứng uốn éo hấp dẫn, hơn tớ 1 tuổi mà trông rất trẻ đáng em út tớ thôi, lại hay cười, hay hát. Tớ không có khúc mắc gì với chị ấy nhưng thực ra cũng lảng tránh tiếp xúc với người tai tiếng như chị ấy, vì khi mới chuyển sang bệnh viện, tớ đã há hốc mồm thấy chị ấy ngồi vào lòng một "thầy" ngay tại phòng mở toang cửa ra hành lang. Mỗi khi bọn con trai cười cợt chuyện chị ấy, tớ lại mắng át đi: "Bọn đàn ông không vớ vẩn thì người ta vớ vẩn với ai, đã thế lại còn nói ra không biết ngượng". Đôi khi tớ còn "dám tự cho phép" mình tiếc rẻ: "Người đẹp như thế mà không "hâm" có phải hạnh phúc không?Phí thật". Rồi chuyện chị ấy khóc, chuyện chị ấy chửi nhau với những người cùng làm, chuyện vợ chồng chị ấy li dị, chồng chị ấy đi lấy vợ khác... tớ nghe loáng thoáng nhưng không quan tâm. Thậm chí tớ thờ ơ khi nghe mọi người thản nhiên: "Ngu thì chết, bệnh tật gì đâu". Hình như tính tớ đàn ông, nên chị ấy cũng thích nói chuyện. Chị ấy khéo léo, dịu dàng, hỏi thăm tớ, tớ cũng chỉ nói chuyện con cái chung chung, có lúc thấy chị ấy lủi thủi đi khi tớ không bắt chuyện sâu, cũng tội tội linh cảm thấy sau cái vẻ ngọt ngào vui vẻ ấy là nỗi cô đơn khủng khiếp. Nhưng rồi kệ.
Nghe mọi người kể lại buổi họp đó, chị ấy đứng lên vừa khóc vừa đi đi lại lại mãi, mọi người cũng mặc kệ, rồi bất ngờ chị ấy chạy ra cửa sổ lao xuống, mọi người không kịp hiểu ra chuyện gì tới khi nhận ra khoảng trống toang hoác. Có lúc tớ lẩn thẩn nghĩ, giá tớ dự cuộc họp đó, tớ vốn không thể chịu được khi người khác khóc, giá có một bàn tay vỗ vào người chị ấy, một cánh tay kéo chị ấy ngồi xuống, một lời nói nhẹ nhàng:"Bình tĩnh nào..." Biết đâu... Mới vừa đây còn vừa đi cầu thang vừa hát, chào hỏi mọi người líu lo, gọt hoa quả cho mọi người ăn... Đang tươi tắn thế, sức sống mơn mởn thế, bỗng thành nắm tro tàn, sao tớ thấy tất cả vô nghĩa quá!
Có người đã phê bình nặng nhẹ chị ấy, có người để bát hương, có người ngủ mê vã mồ hôi hột, có người đến đi vệ sinh cũng sợ ma. Mọi người hay trêu tớ ở lại làm muộn, có khi một mình một hành lang trống tối om không sợ sao? Tớ không sợ, chỉ thấy nao lòng khi nhìn thấy lọ muối tắm của chị ấy vẫn nguyên trên bệ phòng tắm không ai dám vứt đi. Nếu chị ấy có khôn thiêng thì chắc đang lẩn quẩn chỗ các con chị ấy, dõi theo chúng nó chứ mình làm gì người ta mà phải lo sợ chứ. Rồi hội trường có cái cửa sổ oan nghiệt ấy lại lục tục người vào ngủ trưa vì có điều hòa mát. Rồi mọi chuyện đi dần vào quên lãng...
Nhiều lúc thấy chán đời khủng khiếp, nhưng ai bảo mình yếu đuối? Mình ứ cho mình dại dột! Nếu mình là đàn ông, mình không bao giờ làm khổ phụ nữ. Hay vì vậy mình mới không phải đàn ông?!
Thôi, tớ phải đi ăn cơm khách đây. Ăn mừng con nhà bạn bắt đầu vào đại học. Tớ còn ước được chứng kiến con của các con chúng mình trưởng thành ấy chứ, ai cho phép mình dại dột đây :-t