Kẻ gieo bất hòa

Hoàng Lê Vĩnh Hưng đã viết:
Bạn My ơi nghiệp với đời nó khác xa lắm. Tớ biết những người chỉ có thể giáo dục được những người ngoài thôi còn về tới gia đình thì chịu, phải nhờ người khác(hay xã hội dạy hộ). Làm giáo viên thì còn có sách vở nghiên cứu, hướng dẫn chứ làm bố mẹ thì có ai hướng dẫn cho đâu. Nên nhớ sự giáo dục của con cái bắt đầu từ khi mới lọt lòng cơ chứ không phải từ tuổi tới trường đâu. Có nhiều người học hành cực giỏi nhưng nhân cách thì có thể vứt vào sọt rác đấy.
Hic, bạn Hưng thức khuya quá hay sao mà giọng triết lý thế? :D
Mà không có sách vở nào hướng dẫn người ta làm bố mẹ thật à? Hay là những người làm bố mẹ không thèm đọc sách, còn những người đi dạy học thì bắt buộc phải học?

Quái!bạn My mất ngủ à??? hay lại sống về đêm như Dracula vậy???(he he giống mình:))
He he bạn Hưng ơi chỗ tớ bây giờ là hơn 6h sáng rồi!
 
Đỗ Huyền My đã viết:
Hoàng Nhật Minh đã viết:
Đỗ Quốc Anh đã viết:
Hì, em My ngẫu nhiên vớ đúng một bài khen Hồ Ngọc Đại :D.

Cuốc lúc nào cũng nói năng sâu sắc thế :D.
Bác Minh nói "sâu sắc" ở chỗ nào thế? Em nông cạn không hiểu được...

Bác mà biết được nó sâu sắc ở chỗ nào thì đâu còn là sâu sắc nữa. Thôi nhờ anh Cuốc giải thích cho :).
 
Em My ơi, thế ông Hồ Ngọc Đại trả lời thế nào?
Chị ngưỡng mộ dân thực nghiệm phết. Quen mấy anh chị thực nghiệm thấy phong cách rất tuyệt. Đúng là văn võ song toàn, không phải là kiến thức uyên bác đâu nhưng khá rộng, không bị lệch lạc, nhất là có cách suy nghĩ sáng tạo. Tính tình hội thực nghiệm rất hay, nhất là không bon chen, không kiêu ngạo (nói thật là dân Ams không được tiếng này), hồn nhiên. Họ thực sự hạnh phúc với cách học của trường thực nghiệm, nghe nói là văn không phải nghĩ theo sách, toán không phải giải theo mẫu.
Hai ví dụ của em My chị thấy nói lên nhiều điều về dân thực nghiệm.
Đánh giá thực nghiệm bằng giải thi học sinh giỏi, bằng thủ khoa, tỉ lệ đỗ ĐH... thì nói làm gì. Thực nghiệm chính là nhằm mục đích tránh những cái "khuôn vàng thước ngọc" đó mà. Thử ra đề thi kiểu thực nghiệm xem, học sinh giỏi các trường (kiểu giỏi xuất thân từ lò luyện) có mà khóc.
 
Đỗ Quốc Anh đã viết:
Hì, em My ngẫu nhiên vớ đúng một bài khen Hồ Ngọc Đại :D.
Bác QA ơi, bác có thể nói hết cả cái câu này ko ạ (+lập luận dẫn chứng)? Hì hì, chứ chê nửa câu thế này nhỡ có tên thực nghiệm nào trót lảng vảng qua board này dễ cay mũi lắm :) :mrgreen:
 
Bác My, em không nhớ bác Đại trả lời thế nào. Nếu bác cần, có thể tìm trong cuốn Hồ Ngọc Đại - Bài báo có đủ các bài báo của bác Đại. Em nghĩ cũng không cần xem, vì trường thực nghiệm mục đích của nó có phải để luyện gà đi thi học sinh giỏi đâu. Nó luyện cho học sinh khả năng tự phát hiện và giải quyết vấn đề. Em tính 15 năm nữa kiếm đủ tiền em mở trường tư cho bọn trẻ con. Bác My chịu khó nghiên cứu mấy thứ này, có khi em với bác hợp tác :)

Thi đại học, thi học sinh giỏi, những khuôn vàng thước ngọc để đánh giá học sinh có quan trọng là bao so với một đời người. Để em tìm lại bài của Larry Ellison, CEO Oracle phát biểu (bịa) em post lên, đọc vui phết.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Sẵn trong máy post luôn (ặc ặc dài lê thê mà chắc mọi người cũng đọc hết rồi, thôi cứ post nhân tiện đang bàn chuyện gõ đầu trẻ)

Đây là bài diễn văn của Larry Ellison (Chủ tịch Oracle) tại ĐH Yale vào lễ tốt nghiệp năm 2000 và cũng vì nó, ông bị lôi ra khỏi sân khấu khi đang diễn thuyết.
"Là SV tốt nghiệp từ ĐH Yale, tôi xin lỗi nếu các bạn có thể chịu đựng được phần mở đầu trước, nhưng tôi muốn các bạn làm một điều gì đó cho tôi. Xin hãy nhìn chung quanh bạn. Hãy nhìn người bạn cùng lớp bên trái bạn. Hãy nhìn người bên phải bạn. Bây giờ, hãy xem xét điều này: 5 năm nữa, 10 năm nữa, thậm chí 30 năm nữa, kì quặc là những người bên trái bạn sẽ trở thành người thua cuộc.
Người ngồi bên phải bạn lúc đó cũng là người thua cuộc. Và bạn, người ở giữa sẽ như thế nào? Bạn có thể mong mỏi điều gì hơn? Rốt cục bạn cũng sẽ là một gã tồi mà thôi. Tất cả đều thua. Tất cả. Thực tế, khi tôi tìm kiếm trước trong số những người trước mặt tôi hôm nay, tôi không thấy được hàng ngàn tia hi vọng cho một ngày mai tươi sáng. Tôi không thấy hàng ngàn người lãnh đạo tương lai trong hàng ngàn ngành công nghiệp. Tôi chỉ thấy hàng ngàn kẻ thua cuộc. Bạn lo lắng ư? Dễ hiểu thôi. Sau cùng, tôi, Lawrence "Larry" Ellison, người bỏ học đại học nửa chừng, cả gan hùng hồn thốt ra những điều trái lẽ phải như thế trước khóa tốt nghiệp của một trong những viện có uy tín nhất đất nước này?
Tôi sẽ nói cho các bạn biết tại sao?
Bởi vì tôi, Lawrence "Larry" Ellison, người giàu thứ hai trên hành tinh, là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Bill Gates, người giàu nhất thế giới dù sao đi nữa cũng là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Paul Allen, người giàu thứ ba trên thế giới, cũng bỏ học ĐH giữa chừng, và bạn thì không làm điều đó. Và cứ tính như thế tiếp tục đi. Cho đến Michael Dell, người giàu thứ 9 trên thế giới và ngày càng đi lên rất nhanh, cũng là một thằng bỏ học giữa chừng và bạn, vâng chính lại là bạn, không như thế. Bạn thấy đảo lộn rồi ư? Có thể hiểu được mà.
Vì vậy hãy để tôi chọc giận cái tôi trong bạn bằng cách chỉ ra, một cách thẳng thắn, là bằng cấp của bạn chẳng có giá trị gì hết. Phần lớn các bạn, tôi tưởng tượng là, đã trải qua 4,5 năm ở đây, bằng nhiều cách bạn cố gắng học và chịu đựng những gì sẽ có lợi cho bạn trong những năm sắp tới. Bạn đã lập ra một thói quen làm việc tốt. Bạn đã thiết lập nên một mạng lưới các quan hệ để có thể giúp đỡ bạn khi bạn vấp ngã trên con đường của mình. Và bạn đã tạo ra những gì có quan hệ suốt đời với từ "cách chữa bệnh".
Tất cả điều đó đều tốt. Sự thật là bạn sẽ cần đến mạng lưới đó. Bạn sẽ cần những thói quen làm việc chăm chỉ. Bạn sẽ cần "cách chữa bệnh". Bạn sẽ cần nó vì bạn không bao giờ bỏ học nửa chừng, và chính vì thế, vâng, bạn sẽ không bao giờ ở trong số những người giàu nhất thế giới. Oh, chắc chắn là làm theo cách của bạn sẽ không bao giờ vươn tới số 10, 11 như Steve Ballmer. Nhưng mà, tôi không nói cho bạn biết là thực sự ông ta đang làm cho ai phải không?
Và để có được thành tích đó, ông ta đã bỏ học. Hơi trễ, đó là sai lầm lớn. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, nhiều bạn ở đây, hi vọng là đa số các bạn, tự hỏi rằng " Tôi có thể làm cái gì đây? Không còn hi vọng cho tôi nữa sao?"
Thật sự là không. Quá trễ rồi. Bạn đã miệt mài quá nhiều, tôi nghĩ là bạn biết là quá nhiều. Bạn sẽ không là người thứ 9. Bạn có một cái mũ dính liền, tôi không ám chỉ đến cái mũ vuông ( trong đồng phục lễ tốt nghiệp) mà bạn đang đội trên đầu. Hmm… Bạn thực sự thấy lo lắng ư ? Dễ hiểu mà. Vì thế đây có lẽ là dịp tốt để nuôi dưỡng niềm hi vọng. Không phải cho các bạn mà là cho khóa mới sắp tới kia. Các bạn là đồ phế thải rồi, vì thế tôi sẽ để các bạn lãnh mức lương thảm hại 200.000 đô la một năm, nơi mà đơn xin vào làm của các bạn sẽ được những thằng bỏ học hai năm trước đây kí.
Thay vào đó, tôi muôn mang lại hi vọng cho những bạn mới vào trường. Tôi muốn nói với các bạn, là tôi nhấn mạnh điều này: nên bỏ học. Hãy xếp đồ đạc và cả những ý tưởng lại và đừng quay trở lại nữa. Bỏ học đi. Đứng dậy đi.
Điều tôi muốn nói với bạn là cái mũ và áo choàng tốt nghiệp sẽ kéo bạn xuống chắc chắn như là những người bảo vệ kia sẽ lôi cổ tôi xuống khỏi sân khấu này…
(Đến lúc này thì chủ tịch của Oracle bị mời xuống khỏi sân khấu)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nhớ hồi bé đọc truyện " Totochan, Cô bé bên cửa sổ " cứ ao ước mãi về một trường học như thế . ;)

Đọc thấy bài này về giáo dục bê vào đây để mọi người cùng đọc .


Chúng em yêu văn, nhưng chúng em chán học văn"


Học sinh bây giờ không phải đã hết thích học văn. Nhưng môn văn bây giờ, có thể cần đem ra phường đổi tên lại thành môn chính tả. Học sinh lớp 12 còn tập chép chính tả, khác chăng là chính tả lớp 12 chữ có thể xấu hơn chính tả lớp 1 mà thôi!


Hồi đầu năm 1999, khi Chân dung và đối thoại của Trần Ðăng Khoa đang là một best seller và hầu hết học sinh đều tâm đắc nhất với phần Trần Ðăng Khoa nói về chị Dậu, trong một lớp bồi dưỡng học sinh giỏi văn lớp 9 của quận Ðống Ða đang chuẩn bị cho học sinh đi thi thành phố, thầy Long phụ trách có bảo học sinh như thế này: các em cũng đã đọc Chân dung và đối thoại, cũng biết Trần Ðăng Khoa nói về chị Dậu như thế nào rồi. Bây giờ các em làm một bài văn tỏ ý kiến ngược lại và bênh vực chị Dậu nhé.



Tất cả học sinh phản đối. Học sinh nói: chúng em đồng ý với Trần Ðăng Khoa. Chúng em không chấp nhận chuyện bán đi máu mủ ruột rà của mình vì một người không chung dòng máu. Văn học xưa nay ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng cao quý, chẳng lẽ giờ cái tình cảm thiêng liêng cao quý ấy lại bay sạch cả sao? Thầy giáo thấy vậy đành bảo: thôi vậy, bây giờ coi như các em đồng ý với chị Dậu hộ thầy vậy. Giả sử như thế và các em làm một bài văn ca ngợi chị Dậu đi, vì đề thi nếu có ra thì chắc chắn cũng không trách cứ gì chị đâu!



Học sinh, sau đó, tất nhiên làm những bài văn, có thể là hay đối với một số người, nhưng là vô cảm với các em. Ðấy còn là chuyện ở lớp bồi dưỡng học sinh giỏi, nơi thầy cô cho học trò quyền suy nghĩ độc lập. Nhưng vì chương trình giáo dục đã không chỉ bắt học sinh phải đọc tác phẩm mà còn bắt học sinh phải hiểu và cảm nhận tác phẩm theo một hướng duy nhất, nên rốt cục cái bình đẳng mà thầy cô gắng hết sức tạo ra cũng chỉ gói gọn trong một vỏ hạt dẻ! Trong văn học liệu có gì là đúng và có gì là sai? Quan niệm đạo đức còn thay đổi từng ngày, nhưng quan điểm đạo đức trong một tác phẩm văn học lại phải giữ nguyên và trường tồn qua hàng thế kỷ!

Cô Trương Ngọc Bích, một trong những giáo viên được đánh giá là dạy giỏi nhất nhì trường Kim Liên, một trường lớn ở Hà Nội, đã phải hoàn thành chương trình bằng cách cho học sinh chép chính tả. Bộ cho học sinh học những tác phẩm tuyệt vời, nhưng cả tác phẩm dài như Rừng xà nu hay Ðất nước, Mùa lạc mà các vị gói gọn cho học sinh trong 2,3 tiết học hỏi cô trò vắt chân lên cổ chạy có kịp không?



Những tác phẩm mà chỉ riêng giới thiệu tác giả tác phẩm cũng đã hết hơn một tiết học, vậy giáo viên và học sinh còn thời gian đâu mà thảo luận, mà cảm nhận tác phẩm? Một tiết, là 45 phút, dành 15 phút đầu giờ cho kiểm tra bài cũ, còn 30 phút để đọc, để dạy, để học! Phần lớn quyển sách văn tập 2 (thường là phần văn học nước ngoài và lý luận văn học) bị bỏ trống là vì thế. Chỉ riêng dạy và học cho đủ các tác phẩm trong nước cũng đã khiến thầy trò đứt hơi! Bao nhiêu tiền in sách, bao nhiêu công biên soạn, rồi thì gửi cho gió cả!



Kể cả với văn học trong nước, với ngần ấy thời gian mà lại muốn học sinh hiểu tác phẩm thật sâu (theo ý giáo viên) thì chỉ còn một cách là đọc cho học sinh chép cái cách hiểu sâu xa của những vị tiền bối mà thôi.



Cô Bích nói trên thường đọc từ "Giảng văn văn học Việt Nam" hay "Ðể học tốt văn" và một số sách văn mẫu khác. Nhiều học sinh chăm đọc phát hiện ra điều đó thì thấy cô giáo mình thường quá, giáo viên văn mà không tự làm văn, lại đi đọc văn người khác cho học sinh chép, đâm ra thấy không phục giáo viên, và không phục thì chẳng có gì đáng để học tập nữa. Ðến giờ kiểm tra học sinh cũng cứ sách văn mẫu mà chép ra. Giờ dạy cô đọc sách cho trò chép, giờ kiểm tra trò chép lại từ sách ra giấy cho cô đọc. Vậy là huề. Môn văn dành cho các nhà nghiên cứu văn học ôm lấy, cô trò chỉ việc đá đi đá lại mà thôi.

Chả riêng gì cô Bích. Chả riêng gì trường Kim Liên. Giáo viên và học sinh những trường khác cũng đều dạy và học một kiểu ấy cả. Học sinh bảo tại giáo viên bắt mình phải học kiểu tập chép. Giáo viên nói chương trình ép quá, dạy chả kịp, đọc cho học sinh chép, rồi học thuộc, may ra còn đủ điểm tốt nghiệp! Thế là người ta đóng hộp rút chân không rồi đem nhét môn văn vào những cái đầu học sinh.

Còn đâu thời vớ được bài thơ hay là đem ngâm nga cả buổi rồi say mê bình luận. Học sinh giờ mê văn quá người ta lại bảo điên! Phụ huynh bảo con em nên học thi khối A, nhiều ngành, nhiều trường, dễ kiếm việc, lương lại cao. Người ta bảo khối C chỉ dành cho kẻ tư duy kém và là sọt rác cho những học sinh không học nổi một ngành nào khác thi vào. Chả ai bảo thật ra tư duy xã hội còn khó hơn tư duy tự nhiên nhiều lần và cũng không ai nói học giỏi văn còn khó hơn giỏi toán lý hoá.

Có chuyện một học sinh bình một cách say sưa chỉ về một dấu "." của câu thơ "Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang" trong "Mùa xuân chín" của Hàn Mặc Tử. Giáo viên nghe và ngợi khen. Ðó là chuyện của lớp chuyên. Vì là lớp chuyên nên mới được thêm tiết, mới có thời gian để cô trò thảo luận với nhau và phát hiện ra cái hay chỉ từ một dấu "." như vậy. Nhưng giờ bỏ trường chuyên lớp chọn, học sinh không có thời gian để bay bổng cùng môn văn nữa. Ðôi cánh lãng mạn của văn chương chỉ nâng học sinh bay cao được bằng những con gà rừng!

Có học sinh đi thi học sinh giỏi văn thành phố Hà Nội. Năm ấy nước ta bỏ thi toàn quốc nên đó đã là cấp cao nhất (được cái nền giáo dục nước nhà mỗi năm lại có một vài thay đổi nên nói lại chuyện cũ phải chú thích đôi dòng. Thế kể cũng thú, mới có chuyện để mà nói với nhau!) Trong kỳ thi quyết định (vòng 2) đề bài yêu cầu học sinh phân tích hai khổ trong bài "Ðoàn thuyền đánh cá" của Huy Cận. Chẳng may học sinh ấy lại nghỉ mất buổi học bài thơ đó, và thậm chí cũng chẳng thuộc bài thơ ấy luôn. May mà đề thi đã in đủ hai khổ thơ đó ra. Và sau khi phân tích một cách say sưa hai khổ thơ mà mình chưa thuộc một chữ, học sinh ấy được giải nhất văn Thành phố Hà Nội! Có người bảo may, người bảo ghép nhầm phách. Chẳng ai bảo môn văn cần cái mới, cái lạ. Và giữa tập bài đầy những ý tưởng được đúc kết bởi các vị tiền bối và viết ra bởi nét chữ học sinh thì cách cảm của một học sinh chưa được định hướng có thể là lạ lùng, và nhờ thế, hấp dẫn hơn; nhờ thế, đễ được giải hơn. Không ai nói thế. Vì người ta quen rằng làm văn là phải có sách mẫu. Học sinh kia không mua một quyển tham khảo văn nào và vì thế có người quen hỏi xem em thường đọc sách gì để mua cho con tham khảo với, lại nghĩ em "giấu nghề" khi trả lời mình không thích sách văn mẫu!

Môn văn cứ thế mà ngày một thảm hại hơn.

Một trong những giáo viên dạy văn giỏi nhất thành phố Hà Nội, công tác ở phòng giáo dục quận Ðống Ða đã nói với đội tuyển đi thi học sinh giỏi văn thành phố của mình như thế này: "Các con học rồi đi thi hộ quận. Học nốt năm nay (lớp 9) đi. Rồi thôi. Chứ cũng đừng theo cái nghề văn này. Bạc lắm!". Cô là người mà hầu hết giáo viên quận Ðống Ða đều gửi gắm con em mình; chồng cô nguyên là phó tổng biên tập một tờ báo văn lớn nhất nước. Và cô nói với học sinh mình rằng văn bạc lắm các con ạ ! Thế mà học sinh vẫn cứ học. Các đội tuyển học sinh giỏi khác mỗi tháng nộp trên dưới 100.000 tiền mời giáo viên giỏi về dạy. Riêng đội tuyển văn không thu một xu, thậm chí còn dịu dàng gọi học sinh đi học. Ai bảo người ta đã quên văn? Giáo viên đau đáu với nghề. Học sinh đau đáu với học. Chỉ có chương trình là chẳng để ai yên.

Rời đội tuyển, rời lớp chuyên, ai yêu văn xin cất tình yêu của mình vào két sắt, chờ một ngày môn văn được (cải) cách xa môn chính tả một chút, học sinh đỡ khổ, giáo viên đỡ tủi…


Chu Thuỳ Anh

Văn Nghệ Trẻ
 
Hì hì, cái chuyện Larry Ellison đấy là hoax thì phải. Không phải chuyện thật đâu.
 
Đỗ Quốc Anh đã viết:
Hì hì, cái chuyện Larry Ellison đấy là hoax thì phải. Không phải chuyện thật đâu.
Bác này hay nhỉ, hì hì cái gì, trả lời cháu cái câu ở trên đi >:)
 
Câu trên là bác nghe từ dân Thực nghiệm, chứ không có dẫn chứng đâu. Mà cũng đã chê gì đâu?
 
he he giờ thì chúng ta tất cả đồng loạt bỏ học để làm tỉ phú đi. Cứ bỏ học cả lũ, thế giới này sẽ được toàn tỉ phú cả lũ :D :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tôi đã là người may mắn trở thành học sinh Thực nghiệm, khoá thứ 7 (1984-1992).

Hồi đó trường còn nằm cạnh hồ Giảng võ, chung sân trường với trường Kim đồng. Tôi còn nhớ hồi đó bố mẹ tôi muốn gửi tôi vào trường không phải vì tò mò muốn biết xem công nghệ giáo dục mới như thế nào, mà chỉ vì trường dạy học sinh cả ngày, cho nên có thể yên tâm đi làm, đến 5h chiều mới phải về đón con.

Ngta gọi chúng tôi là những học sinh chuột bạch, khi ây tôi không hiểu đó nghĩa là gì.
Muốn vào lớp 1 của trường thì phải thi tuyển...ngta yêu cầu chúng tôi xếp hình, xếp que tính, đọc 1 số từ tiếng Nga...suýt nữa thi trượt.

Phải công nhận rằng mọi thứ ở trường Thực nghiệm đều mới mẻ, khác lạ so với các trường khác thời bấy giờ:
Chúng tôi được học vẽ, nhạc, tiếng Nga, toán và một loạt các môn "kinh dị" nữa ngay từ lớp 1. Một ngày học 7 tiết, 5 buổi sáng, ăn cơm trưa, ngủ trưa 1 tí và học thêm 2 tiết buổi chiều. Bạn nào buổi trưa ăn chậm thì sẽ bị phạt. Giờ ngủ trưa mà không chịu ngủ, mắt mở thao láo thì cũng sẽ bị cô giáo phạt luôn.
Thỉnh thoảng giờ tiếng Nga có chuyên gia người Nga đến dạy. Thang điểm của trường là A, B, C, D thay vì 0-10.
Thứ Năm hàng tuần được nghỉ học, thấy ngta nói là tại vì các trường ở Liên xô cũng thế.
Ngày ấy phần lớn học sinh Thực nghiệm bé nhỏ hơn học sinh trường khác, nghe người ta nói là "Chúng mày học nhiều quá, không lớn được.
Có lẽ vì trí tuệ tôi phát triển muộn hơn so với chương trình đào tạo của trường nên năm lớp 1,2,3 tôi đều suýt ở lại lớp.
Từ năm lớp 6 chúng tôi thi tiếng Nga vấm đáp. Năm lớp 8, thay vi học chương trình toán lớp 8 bình thường, chúng tôi chơi luôn toán 9...thế là mùa hè năm đó khi luyện thi vào lớp 9 Hóa trường Ams tôi phải hy sinh 2 tháng học 1 thày 1 trò gạo hết chương trình toán lớp 8 (hình như cả văn nữa thì phải...), bây giờ nghĩ lại vẫn còn kinh.

Nói chung còn rất nhiều những điều mới lạ khác về trường mà tôi chưa nhớ ra được.

Thấm thoắt đã gần 20 năm kể từ ngày trở thành chú chuột bạch :)
Đến bây giờ tôi cũng không thể kết luận được là phương pháp đào tạo của trường Thực nghiệm là positive hay negative, chỉ biết rằng 8 năm học ở trường là khoảng thời gian đẹp và đáng nhớ của thời học trò.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thưa các anh các chị, em cũng là một học sinh của trường Thực Nghiệm. Em là học sinh khóa thứ 14 tức là sau anh Văn 7 khóa. Chỉ hơi khác, em học tiếng Pháp chứ không phải tiếng Nga. Nhưng em cũng vẫn chỉ ghi nhớ một điều, Thực Nghiệm là một trường khác các trường khác, dù hiện nay cấp hai đang có xu hướng quay lại với chương trình học bình thường.
Em vẫn nhớ giờ chúng em học tiếng Pháp, thay vì học ngữ pháp thông thường, chúng em được nghe cô giáo kể chuyện và dạy hát bằng tiếng Pháp. Tóm lại khi em học lớp 4 em đã thi được trình độ D của Trung tâm ngôn ngữ văn minh Pháp. Em kể như thế không phải để khoe mà muốn nói rằng đừng nói về trường em như thể một cái gì quá "kinh dị". Chúng em cũng như mọi bạn khác, cũng học nội dung như thế, chỉ khác là thứ tự được đảo lại đôi chút để học sinh dễ học hơn. Còn nếu nói hoc sinh Thực Nghiệm ít người giỏi, ít người vào trường chuyên thì cũng chưa hẳn. Từ khi em vào trường Ams, em gặp lại khá nhiều anh chị, bạn bè, và cả các em khóa sau đều là học sinh Thực Nghiệm. Mọi người tại sao vẫn có thành kiến về học sinh Thực Nghiệm vậy? Em không hiểu nổi. Đúng là nếu có gì khác các bạn cùng lứa chỉ là chung em CÓ VẺ ngoan hơn và như mọi người nói là tồ hơn thôi.
Em chép ra đây bài hát truyền thống của học sinh tiểu học Thực Nghiệm như một lời giải thích be bé về sư học hành của trường chứ không có tham vọng làm thay đổi suy nghĩ của mọi người về trường em:

"Trường em mang tên trường Thực Nghiệm/
Về đây chúng em học văn hóa, chúng em học nhạc, chúng em học vẽ và học ngoại ngữ.
Về đây chúng em được bình đẳng, thày và cô với học trò, bên nhau đều là bạn.
Thày cô là người thiết kế, học trò là người thi công.
Để ngày mai chúng em trở thành chính mình.
Tương lai, đất nước trông chờ chúng em nên em luôn tự tin và sống hồn nhiên trong quyền trẻ em.
Đến trường vui như ngày hôi, em đến trường vui như đi hội."

Phải, các thày cô và chúng em chỉ mong ước rằng chúng em MỖI NGÀY ĐẾN TRƯỜNG LÀ MỘT NGÀY HỘI!
 
À quên, còn một điều nữa, xin đừng gọi thày Hồ Ngọc Đại là kẻ gieo bất hòa nữa. Em cám ơn nhiều!
 
Em Mai Châu viết rất chân thành, yêu trường kính thầy. Học sinh thực nghiệm hay chứ.
 
To Mai Châu:
Ừ đúng rồi, hồi thi vào lớp 9 và lớp 10 trường Ams, dân Thực nghiệm bọn anh đỗ nhiều lắm. Đến năm lớp 12 thì số người thi và đoạt giải quốc gia cũng không ít. Nhưng có lẽ mọi người không biết đó là những nhân tài của trường TN mà họ nghĩ đó là nhân tài của Ams ! :D
Còn việc mọi người gọi thày Đại là Kẻ gieo bất hòa thì cũng tùy họ thôi. Mỗi người có 1 cách nhìn nhận và đánh giá khác nhau. Dù sao thì Kẻ gieo bất hòa cũng là 1 người có ý trí và dũng cảm, quyết tâm thồi 1 luồng gió mới vào 1 thế giới cũ ngại thay đổi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em cũng là học sinh Thực Nghiệm đấy, khóa 16. Hồi trước, em ko biết lớp Pháp học thế nào, nhưng các lớp Anh thì được giao lưu với các anh chị Mĩ từ hồi lớp 3. Chương trình học tíếng Anh thì rất buồn cười, lớp 3 học chương trình lớp 5, lớp 4 học quyển mới nhưng cũng na ná quyển lớp 3, lớp 5 lại cũng học quyển na ná lớp 48-}, tuy thế trình độ tiếng Anh của học sinh TN khóa đấy ko thua kém gì học sinh trường ngoài mà có khi còn hơn hẳn.
Thật sự, em rất yêu và tự hào về trường TN, và em tin rằng bất kì ai đã học ở ngôi trường ấy đều có suy nghĩ như vậy.
Chị Châu này, bài chị chép ra là bài gì thế, sao em ko biết nhỉ? Em chỉ biết bài "Một góc trời Hà Nội trường chúng em.."thôi.
Không biết hôm trước kỉ niệm 25 năm trường TN có anh chị nào đi ko?
 
Le Duc Hanh đã viết:
Em My ơi, thế ông Hồ Ngọc Đại trả lời thế nào?
Chị Hạnh ơi, mọi người trên này trả lời hộ hết rồi, thôi em không cần nói thêm nữa nhé. :p

Nguyễn Hữu Cầu đã viết:
Em tính 15 năm nữa kiếm đủ tiền em mở trường tư cho bọn trẻ con. Bác My chịu khó nghiên cứu mấy thứ này, có khi em với bác hợp tác :)
Bác Cầu cứ nghiên cứu kĩ & tích lũy vốn liếng dần dần đi. Sau này em có con có cháu sẽ xin gửi vào trường bác, chỉ hi vọng bác đừng thu học phí cao quá thôi. :D

Cảm ơn anh Văn, em Châu, em Hòa đã cho mình biết thêm rất nhiều chuyện hay về trường Thực Nghiệm. Sau này mình có cần tìm hiểu thêm về trường Thực Nghiệm & Hồ Ngọc Đại, mong mọi người giúp đỡ. ;)

Hôm trước vừa xem phim Daddy Day Care, vui ghê. Mọi người trên này đã xem chưa nhỉ? :D
 
To em Hòa: Bài ấy là bài hát của học sinh cấp I TN. Bài hát ấy ra đời năm 97 thì phải. Hiện nay em chị đang học ở đấy nên chị có lời. Con tất nhiên chị cũng biết cả bài: "Một góc trời Hà Nội trường chúng em..." nữa. Hôm vừa rồi chị không về trường được, có gì hay không em?
 
Lấy mấy dòng hồi tưởng của một cựu học sinh TN bên www.tathy.com/thanglong cho em My tham khảo:mrgreen:

Em kẹt ở cái trường đấy hết cấp hai, chín năm làm chuột bạch thầy Đại anh hùng đã từng bắc loa cho chúng em hay hai đời bộ trưởng giáo dục họ Nghiêm họ Phạm đều là "kẻ thù của trẻ con", hay hô lớn "Ai chết cứ chết, trường ta sống cứ sống" cái dịp ông Ba từ trần. Chín năm học cũng có roi đòn, cũng có điểm chác (điểm A,B,C,D), cũng thi cử lên lớp lưu ban, cũng đánh vần lèo lẽo, cô giáo còn viết mẫu sai chính tả bố em phải đem vở đến trường kiện, chả thấy hạnh phúc x giề hơn chúng nó.

Cơ mà nói chung thời đi học luôn hạnh phúc, nói thế x nào thì nói. Trường em là trường bán trú đầu tiên ở Hà Nội thời đó, ngày ngày xách cặp lồng bình nước đến trường, tháng tháng xếp hàng nộp dầu nộp gạo cho nhà bếp nấu cơm. Cơm chín thì ít mừ khê mừ sống mừ nhão thì nhiều, ngon dở giề cũng x bùn ăn cho hết cô đem về nuôi lợn, bỏ ăn đi chơi là chính. Ăn cơm xong lấy giẻ lau bảng bửn ơi là bửn chùi chùi nước mắm dây ra ở bàn học rùi bò lên ngủ, ngủ dậy là bàn sạch lại xếp sách bôi mực lên ngồi học. Giời rét thích nhất đắp chăn dạ rách chùm lên đầu nhòm ra ngoài hi hí, ko chịu ngủ cô bắt được lấy thước gỗ vụt ngang lưng, đem băng dính dán cả mắt lại ...

Về vụ toán cao cấp iem cũng không nhớ được nhìu, đại khái bọn em thi tuyển vào trường bằng cách nhặt ra mấy miếng nhựa xanh đỏ vuông tròn bỏ thành đống cùng dạng cùng màu, vào lớp một tiếp tục chơi đồ hàng như thế gọi là học toán tập hợp, lớp 2 học phép tương ứng phép ánh xạ phép giao phép hợp (từng phép một, ko gộp chung đâu nhá), lớp ba học đếm hệ nhị phân, 1, 10, 11, 100 ..tam phân, tứ phân, cuối năm mí bắt đầu bảng cửu chương, cũng lại nhai như vẹt cả.

Thầy Đại bi giừ giàu lắm, ôm một lô đất ở Liễu Giai đường đẹp, xây trường cho Tây thuê. Chả bù hồi bọn em đi học nhờ kho khách sạn Giảng Võ chúng nó muốn đuổi đặt xưởng cưa áp vách cứ giờ học lại chạy ầm ầm, ra chơi thì bọn em đứng trong sân ốt gạch sang, Tsb chúng nó, sao hồi í trẻ con lắm kẻ thù thế không biết ...

….

Khẩu hiệu của chúng tớ (hay của thầy Đại nhồi cho chúng tớ) là “Học mà chơi, chơi mà học” Thế cho nên tha hồ nghịch, lại nghịch tuyền những thứ bửn tưởi, bố mẹ thầy cô kêu ca thì ông Đại có nói một câu rất hay mà tớ ngờ ăn cắp của Macarenko: Đứa trẻ nào đến trường mà ko nghịch, trở về nhà quần áo vẫn sạch sẽ là đáng lo ngại, là đứa trẻ ấy không bình thường (đại í thôi, lâu lắm rồi x nhớ chính xác). Cho nên học trường tớ nhàn lắm, nhàn hơn bọn em chã trường ngoài các ấy nhiều. Toán cao cấp kiểu chơi đồ hàng như thế cũng chả khó lắm đâu. Rồi còn ối thứ nữa, bọn tớ được học chiện cổ Andersen Thần ru ngủ từ lớp 2, Tiếng Nga là môn chính được tập viết tập đọc song song với tiếng Việt từ lớp 1, giờ thì chả may quên x nó hết rồi. Dĩ nhiên tớ mù tịt dek bít các ấy hồi í học hành được giề, cơ mà so với mấy thứ rác rưởi mà bọn giáo dục bất nhân cải cách các kiểu tống vào đầu trẻ con bi giờ thì xét ra còn bổ ích lắm lắm.

…….

- Cái chương trình Thực nghiệm nọ khởi thuỷ được ông Đại thuổng từ Grudia chứ x được là Nga nhợn về, bản thân ở cái xứ ấy nó cũng mới chỉ là một chương trình thử nghiệm, nghĩa là x ra đâu vào đâu, rồi chết vật chết vờ từ đời nào rồi. Giống đã thế thì cây cối tươi tốt thế x nào được
- Do vì ôm về một của chửa đến đầu đến đũa, cho nên các bố xào nấu hết chỗ ấy rồi x bít làm giề tiếp. Chiện rõ to là việc dạy toán cao cấp cho trẻ, TN bắt đầu từ một í tưởng là xưa nay ngừi ta vẫn dạy trẻ từ dễ đến khó, bi giờ ta đổi lối mới là từ khó đến dễ, khi chúng nó nắm được cái khó cái tổng quát rồi thì tiếp thu mấy cái kia là chiện ngon xơi. Thế nhưng hết mấy cái đồ hàng rồi thầy Đại chả nghĩ ra thêm được giề nữa, chả lẽ đợi đến lớp 12 mới cho chúng nó học bản cửu chương!
- Trong khi con em nó còn phải thi cấp 3, thi đại học, Bộ GD ko cấm cái chương trình lộn xộn mất trật tự đi ngược đường lối chung là may, đời nào nó chịu ra đề riêng bài riêng cho các cháu. Các cháu dek chịu được, bố mịa các cháu càng dek chịu được. Việc nắn chương trình trở lại bình thường rõ rệt nhất vào những năm cấp 2 anh học, nội dung lí thuyết bài tập i như sách phổ thông, mừ còn cố xáo xào chương đầu chương cuối ra vẻ khác người. Đường lối giảng dạy như thế đến mười mấy năm mới chết là chiện đáng ngạc nhiên lắm đấy.
- Trường Thực nghiệm ngày xưa có thể coi là trường bán trú đầu tiên ở Hà Nội, phụ huynh kiếm được cái nhà trẻ mở rộng ấy thì mừng lắm, cố sống cố chết cho con vào, ông Đại được thể tuyển chọn nhặt ra được bọn sáng sủa một tí. Bi giờ mất độc quyền, cạnh tranh gay gắt chả còn được mấy nả

………
- Thực nghiệm bị một vụ rất tai tiếng vào đâu năm 94 – 95 giề đó, số là thầy Đại ôm được miếng đất rõ to ở Liễu giai mừ không chịu trả lại một nửa cái trường Kim Đồng học nhờ mười mấy năm, chúng nó đợi đến khi nghỉ Tết mới lôi búa tạ đến đập hết trường lớp ra. Phụ huynh đùng đùng kéo cả đoàn xe đi kiện trên Phủ chủ tịch, học sinh nghỉ học, quay phim chụp ảnh mời cả Trần Bình Minh đến dẫn chương trình, xôm cực. Nhưng bậy nhất là có bọn đài Úc nhợn mả mịa nào tuyên truyền là học sinh bãi khoá vào ngày 3/2 (!). Thế là VTV đưa tin, nội dung có những từ đại loại như “bị kích động” “quá khích”. Thế là trường có hiệu trưởng khác, thế là một số thẩy cô xui học trò nghỉ học được cán bộ đến giải thích thuyết phục và đuợc bố trí công tác mới… Sau vụ này TN hết cả ngang bướng
- Cái quan trọng nhất là những người giảng dạy, mà hầu hết anh đều nhận mặt biết tên cả, đều đã mệt mỏi với ngần ấy thời gian luẩn quẩn. Không ai còn lòng tin, còn nhiệt tình, những thứ đã từng lấp lánh trong mắt họ, rung lên trong giọng họ mươi năm trước đây, những thứ ấy đọng lại trong nối nhớ của anh hơn gấp bao nhiêu lần nỗi cơ cực lớp dột bàn thủng những năm thiếu thốn. Lũ bạn anh mừ chú nói học ở trường 12 năm giờ về dạy thì càng không có lấy một chút nào, lại còn dốt nát tệ hại. Một sự nghiệp mà những ngưòi thực hiện nó không còn niềm tin, không còn nhiệt tình, sự nghiệp ấy hiển nhiên là đi đứt
 
Back
Bên trên