hanh phuc' gia dinh la` gi`?????????

Nguyễn Thị Lan Chi
(saracrewe)

New Member
doi khi nghi rang minh da~ co hanh phuc ngay trong tam tay. nhung roi chot nhan ra minh` chang co' cai' gi`. co the la` hoi qua' bat ngo nen ko chiu dung noi. hoi nho, minh chi nghi la` roi se~ dau vao` day, nhung khi lon len, quen voi nhieu nguoi, tiep xuc voi nhie­u hoan canh minh` moi thay minh` o trong do'. cai' ma` minh` phai lam` la` ngoi cho va` nhung chuyen ...toi te nhat se den...^^
 
Hạnh phúc gia đình dường như là cái cuối cùng còn lại với ta qua bao sóng gió khổ đau , sau những giây phút hạnh phúc với những giá trị vật chất vô nghĩa , là điểm tựa cuối cùng của tâm hồn, nhắc đến nó là mang lại cho chúng ta cái cảm giác bình yên , thanh thản.
 
Sáng nay vừa cãi nhau với mẹ, lúc cãi nhau chỉ muốn..............., nhưng lúc sau lại thấy hình như mình nghĩ hơi sai. Em ko biết hạnh phúc gia đình có phải là điểm tựa tâm hồn ko, nhưng em cảm thấy bố mẹ chẳng thể tâm sự và cũng chẳng thể hiểu em nhất
 
Có nhiều câu chuyện dạng như chuyện của em lắm Thảo ạ

Anh cũng ko lấy làm lạ , bởi vì cho dù bố anh là bác sĩ tâm lý nhưng anh cũng thấy là bố anh chưa thực sự hiểu anh

Có nhiều chuyện mình nên chấp nhận thực tế

Rằng mỗi thế hệ thì luôn có những nhận định khác nhau

Cũng như em sau này , em có dám khẳng định là sẽ ko đối xử với con mình như bố mẹ em đối xử với em bây h ko ?

Em cứ để 1 thời gian mọi chuyện sẽ qua , rồi sẽ đến lúc em phải cảm ơn vì đã ko hành động bồng bột

Tức đến mấy thì cũng lờ đi em ạ .
 
:) Hạnh phúc gia đình là gì? Chắc khó mà trả lời được một cách rõ ràng. Lúc ở nhà, thấy có qua nhiều bất đồng với bố mẹ. Thấy bố mẹ ko hiểu mình, quá áp đặt..... Rồi đến lúc sắp đi, thấy nhớ mọi thứ một cách kinh khủng. Muốn được nghe mắng :), muốn được ăn cơm có mặt đầy đủ mọi người, muốn được tối thứ 7 nào cũng cùng cả nhà hát hò :X ..... Rồi hôm ra sân bay, hạnh phúc là được nhìn thấy những người thân của mình có mặt để chia tay với mình, là khi nhìn thấy những nụ cười an ủi của mọi người dù rằng chỉ là bề ngoài ( mẹ đã cố ko khóc dù rằng khi mình vào phòng chờ thì mắt mẹ đã hoe đỏ, còn bố thì mắng mọi người sao lại phải buồn, phải cười lên cho nó còn yên tâm mà đi chứ :) ) Thế mà cũng đã gần 4 tháng roài, còn 13 ngày nữa là được trở về với mọi người, trở về với mọi thứ quen thuộc của mình. Nhớ mẹ, nhớ bố, nhớ 2 đứa em, nhớ bạn bè, nhớ tất cả, ........:X
Em Hiếu nói cũng rất đúng, mâu thuẫn với bố mẹ thì nhiếu lắm, bố mẹ cũng ko thể nào hiểu hết được mình. Lúc mình giận sẽ thấy bố mẹ thật bất công ( kiểu như ai cũng cho mình là có lý mà :D) vì thế cho nên trong lúc nóng giận sẽ chẳng thể suy nghĩ chín chắn điều gì cả. Hãy cứ im lặng và để đến lúc nguôi giận rồi nghĩ, sẽ thấy thoải mái hơn. :D Nói chung chị ko biết mọi người thế nào chứ chị đi roài mới thấy nhớ quãng thời gian ở nhà vô cùng, nhớ cả những cái mà chả bao giờ mình nghĩ sẽ nhét nổi vào đầu, và đếm từng ngày để về ý, em ạ ! Nói chung là chẳng ở đâu bằng nhà mình cả. :X
 
em biết gia đình em rất hạnh phúc vì mỗi khi về đến nhà em đều cảm thấy rất bình yên. Bố mẹ em luôn quan tâm lo lắng cho em, vừa đủ để em ko thấy mình bị quản thúc. Mọi người ko hiểu cái cảm giác khi cả nhà em ngồi quây quần bên mâm cơm, bố em hỏi mai thích ăn gì bố làm (ở nhà em bố em nấu cơm ngon nhất ^_^), mẹ em bảo mai đưa mẹ đi siêu thị để mẹ sắm cho mấy thứ - những thứ em rất cần nhưng em chưa xin. Bố mẹ em là như vậy đấy, luôn quan tâm lo lắng đến những thứ nhỏ nhất, luôn biết em đang cần gì. Em yêu gia đình em lắm.
 
Hạnh phúc gia đình...

^^ Chỉ mong bố thôi đừng về muộn, mẹ biết thông cảm hơn với bố và con, mẹ có thể thôi nhìn thấy những điều chưa tốt ở mọi người, để rồi thôi tự làm mình phải buồn...

Mong cho thằng bé biết nghĩ hơn một chút, đừng quá ham chơi. Mong cho nó hiểu là nó đã lớn rồi, chứ ko còn bé chút nào...

Mong cho mẹ đừng hay bị ốm như thế.

Mong sẽ không còn những cuộc cãi vã triền miên, hay chiến tranh lạnh...

^^ Đã bao lần nghĩ mà buồn, nước mắt lại chảy xuống. Đôi lúc giận thật, ức thật, thấy mình oan quá, khổ quá. Nhưng chẳng đi đâu mà mình có thể thoải mái bực tức, giận dỗi, nhỏ nhen và ích kỷ như vậy, mà vẫn được tha thứ. Chẳng ở đâu mà mình cảm thấy yên tâm rằng sẽ ko bao giờ bị ghét, ko cần để ý xem ai đang nghĩ gì về mình. Là nơi mình được quan tâm hết mực mà không cần nghĩ xem phải đáp lại thế nào. Và cũng lại là nơi mà nói ra những lời yêu thương sao khó đến vậy ...

Có lẽ chẳng nơi đâu, trừ gia đình, là nơi không sợ tình yêu tan biến mất. Biết vậy, nhưng vẫn muốn xa nơi này, thật xa, muốn đến một nơi nào đó để rồi chỉ giữ lại những hình ảnh đẹp, những tình cảm đẹp mà thôi. Một nơi nào đó nếu có nước mắt thì chỉ là những giọt nước mắt nhớ thương...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Phạm Trí Hiếu đã viết:
Anh cũng ko lấy làm lạ , bởi vì cho dù bố anh là bác sĩ tâm lý nhưng anh cũng thấy là bố anh chưa thực sự hiểu anh

thì dao sắc không gọt được chuôi mà:>
 
Lại định chọc ngoáy nhau đấy hả !

Có điều mình luôn tự hào về bố mẹ mình

Cho dù họ có ko hiểu mình

Thì họ vẫn là những con người mà khi xa nhà mình luôn nhớ đến , cảm giác như có 1 niềm vui con con mà sâu sắc khó tả .
 
Bố anh là bác sĩ tâm lý á? :)) thế mà anh......................... :))
Ko cần tg, dù tức thế nào vẫn ko thể bồng bột đc, vì em chẳng bao h thế cả, và em biết kiềm chế. Nhưng em thực sự ko hiểu thế nào là hạnh phúc gia đình. Có thể đối với em như thế ko hạnh phúc , nhưng đối với ng khác thế là quá đủ:)
 
Em hiểu như thế là đúng rồi , có thể đối với người khác em quá hạnh phúc nhưng ko biết đc điều ấy

Khao khát cho mình 1 hạnh phúc lớn hơn ko có gì là sai trái cả.

Còn anh nghĩ dần dần , em sẽ tự tìm đc cho mình câu trả lời cho Hạnh phúc gia đình là gì , sẽ sớm thôi .
 
đôi khi thấy hạnh phúc của đứa bạn thân mà mình thấy ghen tị quá. người ta hay nói:" mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh". mình biết chứ, nhưng mà sao nghe như thế cứ thấy đau đau ( cả đau trong lẫn đau ngoài). minh` cứ cố gắng để sống, để học, để làm...một số thứ, để mà quên đi những cái xảy ra trong gia đình. mẹ. bố. anh trai. mọi người dường như đã quên đi sự có mặt của mình trong gia đình. mình tìm đến bạn bè, mình tìm đến BỐ VỊT. mình khóc, khóc như một đứa trẻ con cho dù biết rằng chẳng việc gì phải khóc vì vấn đề của gia đình cả. co những cái đáng để mình khóc hơn. mấy ngày rồi ko on, khi minh` mở chủ đề của mình ra thì thấy có người trả lời mình ( đấy là một hạnh phúc ở một gia đình ảo, nơi nhưng con người có trái tim đỏ sưởi ấm nhau-> câu này hơi sến nhỉ?0:) ). đang nghe chương trình " ngôi nha` nhỏ cho những ước mơ lớn" và đang nghe bài " do I make U proud" of Taylor Hick.......
 
anh rất hiểu cái tâm trạng của em

Nhiều khi mình ghen tị với người khác thật vô lý

Mình ko cảm thấy đc rằng mình đang sống hạnh phúc với gia đình , vẫn luôn có những người quan tâm đến mình , mong đc gặp mình mỗi ngày dù cho cuộc sống và những lo âu hàng ngày khiến cho thái độ nhiều khi thay đổi em ạ .

Nhưng anh đã nói rồi , đấy ko phải là 1 cái tội , cái em cần làm chỉ là vun vén thêm cho những hạnh phúc mình đã có để nó ngày càng phát triển tươi tốt hơn mà thôi :p
 
Trích bố già (The godfather)
"A man who doesn't spend time with his family can never be a real man."
 
Trần Thế Phong đã viết:
Trích bố già (The godfather)
"A man who doesn't spend time with his family can never be a real man."
so...my daddy is not ... a real man T_T
 
Phạm Trí Hiếu đã viết:
anh rất hiểu cái tâm trạng của em

Nhiều khi mình ghen tị với người khác thật vô lý

Mình ko cảm thấy đc rằng mình đang sống hạnh phúc với gia đình , vẫn luôn có những người quan tâm đến mình , mong đc gặp mình mỗi ngày dù cho cuộc sống và những lo âu hàng ngày khiến cho thái độ nhiều khi thay đổi em ạ .

Nhưng anh đã nói rồi , đấy ko phải là 1 cái tội , cái em cần làm chỉ là vun vén thêm cho những hạnh phúc mình đã có để nó ngày càng phát triển tươi tốt hơn mà thôi :p
đôi khi chấp nhận sự thật đã là một việc khó, bây giờ anh nói em phải thay đổi sự thật này ư?:-/ giá như nó dễ như anh nói! là 1 con bé 16 tuổi, trong mắt bố mẹ mình đủ lớn để nói chưa? nếu mà như thế thì làm sao thay đổi tình hình được. thái độ của em bị thay đổi do bố mẹ em, chứ ko phải do tác động bên ngoài đâu!...
 
Đúng, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, không phải ai ai cũng hạnh phúc hay ai ai cũng bất hạnh. Chỉ có những người tự hài lòng với cuộc sống thực tại, tự cho rằng mình đang hạnh phúc thì mới được hạnh phúc thôi. :| Vì rõ ràng ông Trời đâu có cho ai một cuộc sống trọn vẹn, được cái nọ thì mất cái kia, biết được cái gì là quý báu hơn, sẽ chẳng bao giờ so sánh được người này hạnh phúc hơn người kia đâu!?!:| Thế nên càng biết chấp nhận nhiều thì càng thấy mình đỡ khổ.:|

Gia đình cũng là một xã hội thu nhỏ, có vô vàn những câu chuyện hàng ngày, vui có mà buồn cũng có, có những tác nhân gây nên những điều phiền muộn, cũng có những động lực làm người ta vui và yêu đời hơn. Có những gia đình ngập tràn trong tiếng cười nhưng cũng có những gia đình chìm đắm trong nước mắt. Nói như thế không có nghĩa hạnh phúc hoàn toàn là thứ trời cho mà thực ra hạnh phúc hoàn toàn có thể điều khiển được! :| Nói thế có khó hiểu quá không nhỉ? :|

Thực ra thì cũng đơn giản thôi... Nếu một tổ ấm được xây dựng bằng tình cảm chân thành và sâu đậm thì đó là cái lá chắn an toàn nhất cho mọi tác nhân xấu. Tuy nhiên khi chịu tác động ấy, mỗi người (là một phần của lá chắn ấy) lại có những cách xử lý khác nhau, hoặc là kéo gần mảnh kia lại, lá chắn sẽ dày dặn và vững chắc hơn, không có cơ hội để một cái gì khác xen vào :| hoặc là đẩy xa cái mảnh kia đi vì biết đâu đấy... nó lại chính là nguyên nhân mang lại cái xấu thì sao? :| Dù là hành động gì thì nó cũng xuất phát từ tình yêu, vì yêu nên kéo gần lại để bảo vệ nhau chắc chắn hơn, nhưng cũng vì yêu nên mới tức tối, mới suy luận không tốt về cái người xa lạ kia. Đừng bảo rằng người ta ghen là vì người ta ghét nhau, bởi "đôi khi ghen nhưng một chút thôi, ngọt dịu đậm đà, làm nên điều căn bản của cuộc sống" :|.

Mỗi người có một cách thể hiện tình cảm khác nhau, có những người quan niệm yêu là tôn trọng quyền riêng tư cá nhân của người mình yêu nhưng cũng có những người bảo rằng yêu là phải quan tâm hết sức, hết mình, che chở tuyệt đối.:| Vậy cái người được yêu ấy có hài lòng với cách người kia đối xử với mình không? có mãn nguyện với tình yêu mình đang được hưởng thụ... hay là lại coi đó là một sự gò bó, dồn ép đến ngột ngạt?:| Như vậy là sẽ có những người được yêu mà không biết là được yêu?:| Sẽ chẳng ai nói được cho họ hiểu rằng họ đang hạnh phúc đâu vì hạnh phúc là sự cảm nhận bằng tâm hồn chứ không phải nghe là hiểu.:| Khi đó, một khoảng cách nho nhỏ về không gian lẫn thời gian sẽ giúp con người ta suy nghĩ một cách sâu sắc, so sánh về những cái mà mình đang có và những cái mà mình muốn có. Một gia đình nhỏ sẽ tách rời nhau trong một thời gian, dù là rất ngắn thôi nhưng cũng đủ để mỗi người cảm thấy hụng hẫng khi thiếu đi sự quan tâm chăm sóc của những người còn lại và thấy được những người đó có giá trị đến như thế nào?!?:| một chút chia xa để rồi đoàn tụ mãi mãi ... cũng đáng để thử lắm chứ !:|

Khi trở về ... người ta đã hiểu rằng mình không thể sống thiếu gia đình này được nhưng ... ...:| chẳng nhẽ ... tự xách túi đi rồi lại tự xách túi về ư? ...:| Mọi người sẽ nghĩ gì ???:| Mình có được chào đón nữa không??? Đôi khi chỉ vì ngại ngùng như thế mà người ta không về với nhau, không thèm gọi cho nhau mặc dù là đang nhớ nhau nhiều lắm. :) Mỗi người đều có lòng tự trọng và cái tôi rất lớn của riêng mình, sẽ chẳng có ai chịu hạ thấp mình cả nhất là trong chuyện tình cảm.Thế nên chính lúc này đây, rất cần một người biết điều khiển hạnh phúc, biết xua đi những rào cản của sự ngại ngùng, của những hiểu lầm không đáng có. Người đấy sẽ là ai? Tại sao không phải là chính mình, phải thử mới biết được kết quả của nó chứ.:) còn câu này
mình khóc, khóc như một đứa trẻ con cho dù biết rằng chẳng việc gì phải khóc vì vấn đề của gia đình cả
tao không nghĩ là mày đúng đâu. Tại sao lại không phải khóc vì gia đình, giọt nước mắt vì gia đình cũng là giọt nước mắt của sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc, người khóc vì gia đình cũng là người yêu gia đình lắm chứ, thế nên đừng cố gắng kìm nén những giọt nước mắt ấy ....:).
minh` cứ cố gắng để sống, để học, để làm...một số thứ, để mà quên đi những cái xảy ra trong gia đình. mẹ. bố. anh trai. mọi người dường như đã quên đi sự có mặt của mình trong gia đình
Không muốn nghĩ tới gia đình thì tại sao lại cứ thắc mắc là không ai để ý đến mình?:| Sao không để mọi người thấy mình quan trọng như thế nào? Đừng bao giờ lảng tránh nơi có nỗi buồn đặc biệt là gia đình mà trái lại phải biến nỗi buồn ấy thành niềm vui và sẽ đến ngày được hưởng thụ. Bởi người hạnh phúc là người mang lại hạnh phúc cho người khác đấy. :)

Trên đời này không có người hạnh phúc hoàn toàn mà cũng chẳng có người luôn luôn bất hạnh. Người hạnh phúc cũng đã từng khóc mà người bất hạnh đôi khi cũng mỉm cười:) Biến cái bất hạnh thành cái hạnh phúc là điều không khó nhưng ít người làm được ... Có ai nghĩ rằng, bữa cơm tối nay mình sẽ tự bịa một câu chuyện cười :) (hãy thử làm đi và xem kết của của nó nhé :) )
Good luck!:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Cám ơn ku!
Ước gì mọi chuyện nó chỉ đơn giản như mày nói, hay ít ra nó cũng đi theo 1 chiều hướng lí thuyết. nhưng mày biết ko, mọi thứ nó đều là thực tế và dù mình có cố quên hay lảng tránh, hay cố tình làm gì thì thực tế vẫn phải chấp nhận. tất nhiên, tao biết mình phải làm gì đó để thay đổi thực tại của mình, nhưng mày nghĩ chỉ cần 1 vài hành động của mình mà nó lại thay đổi được à. mẹ tao đi công tác, tao nói chuyện với mẹ, tao cảm nhận được nỗi buồn ấy của mẹ. mẹ bảo tao rồi sẽ không có chuyện gì đâu, tao ko cần lo cho bố mẹ tao. nhưng thử hỏi tao ko lo được ko nếu mọi chuyện cứ diễn ra như thế này. tao chán, nhưng tao vẫn cứ phải ở nhà, mình mình với mình. chắc ai cũng biết được cái cảm giác đấy. tao nói tao ko thik khóc về vấn đề gia đình như thế này ( nó là một phần của vấn đề gia đình, mày hiểu chứ ). có lẽ có rất nhiều điều trong vấn đề này mà mày cũng chưa biết. giá như mày hiểu mọi chuyên rõ hơn thì tốt biết mấy. thế đấy! tao rất cảm động về cái thư mất mấy tiếng của mày ( cảm động thật, tao với mày ít nói những câu sến sến chuối chuối như thế này, nhưng trên HAO cho tao nói vài câu như thế nhớ). ah, còn một chuyện, cái thư E cua mày cho tao nợ, tao cần phải dành thời gian để tra từ điển trả lời mày-> cho nó bằng bạn bằng bè ý mà:x . mày hơi bị sướng, cho dù tao kém về E nhưng mà vẫn cố gắng viết cho mày bằng E, sẽ cố gắng viết dài dài, ok!
 
:| tất nhiên người trong cuộc mới là người hiểu rõ nhất, nhưng chỉ xin người trong cuộc đừng lảng tránh và suy nghĩ tiêu cực là được rồi :)

----------

với cả đấy là tất cả những gì tao muốn nói từ lâu chứ cũng không hẳn là dành cho riêng Tịnh đâu (vì đọc lại đi, đây đâu phải hoàn toàn là chuyện nhà Tịnh) :D
 
Trần Dáng Hương đã viết:
:| tất nhiên người trong cuộc mới là người hiểu rõ nhất, nhưng chỉ xin người trong cuộc đừng lảng tránh và suy nghĩ tiêu cực là được rồi :)

----------

với cả đấy là tất cả những gì tao muốn nói từ lâu chứ cũng không hẳn là dành cho riêng Tịnh đâu (vì đọc lại đi, đây đâu phải hoàn toàn là chuyện nhà Tịnh) :D
tao công nhận là ku khá trong khoản lừa tao. ok! đã thế hôm sau tao lừa Ku đi với thằng apo cho Ku chết
 
Back
Bên trên