Nguyễn Hà My
(hat_tieu)
New Member
Đề bọn tớ phải ăn theo Lý luận văn học cơ
Đề là nêu suy nghĩ nên đây ko phải là thuần phân tích, chứng minh hay bình giảng, bọn tớ phải dựa theo tư duy lý luận văn học rồi nói lên những suy nghĩ của mình
Theo tớ thì đầu tiên phải nói thành thực là j`, những yếu tố làm nên nghệ thuật, và thành thực chưa thể làm nên nghệ thuật - chỉ thành thực mà ko có thẩm mĩ thì coi như chưa thể là nghệ thuật.
Sau đó nêu lên nếu chỉ có thẩm mĩ , ko có thành thực thì chỉ như thứ "ánh trăng lừa dối", và căn cứ vào thời kì và hiện trạng lịch sử, thì mức độ thành thực trong thời kì này phải đặc biệt được đề cao.
Phần quan trọng là nói lên sự thành thực trong các tác phẩm văn học - yếu tố hiện thực - sẽ làm nên giá trị của nhà văn, của tác phẩm. Điều này có thể nói khái quát là sau này, khi người đọc đọc xong tác phẩm, trải qua thời gian dài, ng đọc sẽ ko nhớ đến những từ ngữ và chi tiết hoa mĩ, trau chuốt, mà ng ta sẽ nhớ đến những giá trị nhân văn, ý nghĩa sâu xa mà tác phẩm và nhà văn đó gửi gắm - chính là yếu tố hiện thực. Tác phẩm nếu có thể gợi những suy nghĩ về thời kì nhà văn đang sống, về những mặt "chưa từng có" hay những điều vẫn mang tính chất thời sự với cuộc sống ngày nay và cho cả mai sau - ý nghĩa tồn tại của tác phẩm.
Trong quá trình làm bài tớ dùng Thạch Lam để nói về lãng mạn (với Dưới bóng hoàng lan) và quan điểm sáng tác của Thạch Lam ("đối với tôi, văn chương không phải là đem đến cho ng đọc sự thoát li hay sự quên, mà văn chương là thứ vũ khí thanh cao và đắc lực mà chúng ta có để vừa tố cáo và thay đổi 1 xã hội giả dối và độc ác, vừa làm cho tâm hồn thêm trong sáng và phong phú hơn") với Hai Đứa Trẻ. Còn Nam Cao thuần hiện thực và ông đã phản ánh được đời sống tinh thần của 2 tầng lớp, các bi kịch tha hóa, bần cùng, sống mòn, đời thừa... những thứ vẫn mang tính thời sự cao và gây nhiều tranh cãi...
Tớ ko nghĩ thế đã là đúng, nhưng nếu bài lần này tớ làm như thế mà Hói chấm chỉ đc 7 trở xuống thì tớ thề cả đời ko bao h thèm học 1 chữ nào của Hói nữa (
Sơ ri vì ko nhịn đc xì ra cái mớ văn vẻ ấy
Đề là nêu suy nghĩ nên đây ko phải là thuần phân tích, chứng minh hay bình giảng, bọn tớ phải dựa theo tư duy lý luận văn học rồi nói lên những suy nghĩ của mình
Theo tớ thì đầu tiên phải nói thành thực là j`, những yếu tố làm nên nghệ thuật, và thành thực chưa thể làm nên nghệ thuật - chỉ thành thực mà ko có thẩm mĩ thì coi như chưa thể là nghệ thuật.
Sau đó nêu lên nếu chỉ có thẩm mĩ , ko có thành thực thì chỉ như thứ "ánh trăng lừa dối", và căn cứ vào thời kì và hiện trạng lịch sử, thì mức độ thành thực trong thời kì này phải đặc biệt được đề cao.
Phần quan trọng là nói lên sự thành thực trong các tác phẩm văn học - yếu tố hiện thực - sẽ làm nên giá trị của nhà văn, của tác phẩm. Điều này có thể nói khái quát là sau này, khi người đọc đọc xong tác phẩm, trải qua thời gian dài, ng đọc sẽ ko nhớ đến những từ ngữ và chi tiết hoa mĩ, trau chuốt, mà ng ta sẽ nhớ đến những giá trị nhân văn, ý nghĩa sâu xa mà tác phẩm và nhà văn đó gửi gắm - chính là yếu tố hiện thực. Tác phẩm nếu có thể gợi những suy nghĩ về thời kì nhà văn đang sống, về những mặt "chưa từng có" hay những điều vẫn mang tính chất thời sự với cuộc sống ngày nay và cho cả mai sau - ý nghĩa tồn tại của tác phẩm.
Trong quá trình làm bài tớ dùng Thạch Lam để nói về lãng mạn (với Dưới bóng hoàng lan) và quan điểm sáng tác của Thạch Lam ("đối với tôi, văn chương không phải là đem đến cho ng đọc sự thoát li hay sự quên, mà văn chương là thứ vũ khí thanh cao và đắc lực mà chúng ta có để vừa tố cáo và thay đổi 1 xã hội giả dối và độc ác, vừa làm cho tâm hồn thêm trong sáng và phong phú hơn") với Hai Đứa Trẻ. Còn Nam Cao thuần hiện thực và ông đã phản ánh được đời sống tinh thần của 2 tầng lớp, các bi kịch tha hóa, bần cùng, sống mòn, đời thừa... những thứ vẫn mang tính thời sự cao và gây nhiều tranh cãi...
Tớ ko nghĩ thế đã là đúng, nhưng nếu bài lần này tớ làm như thế mà Hói chấm chỉ đc 7 trở xuống thì tớ thề cả đời ko bao h thèm học 1 chữ nào của Hói nữa (
Sơ ri vì ko nhịn đc xì ra cái mớ văn vẻ ấy