Mình chẳng nhớ rõ câu truyện này lắm
Nhưng đại khái nó là thế này
... Reng reng... Tiếng chuông điện thoại của nhà ông Bà Smith (Cái này nói bừa đấy nhé) vang lên. Bà Smith nhấc máy. Và Nấc nghẹn.
Đầu dây bên kia là tiếng nói quen thuộc của cậu con trai bà, người đã xa nhà gần 2 năm vì tham gia chiến tranh Việt Nam.
-CHào mẹ. Cha mẹ vẫn khỏe phải ko ạ. Con vừa mới xuống sân bay, nhưng hiện nay chưa về nhà ngay được. Và ... Có một chuyện con muốn thưa với mẹ có được ko ạ. Chàng trai cất tiếng.
-Con cứ nói đi, con yêu.
-Dạ, thực ra thì ... con có thể đưa một người đồng đội về sống cùng nhà mình được ko ạ. Anh ngập ngừng
-Ồ, tuyệt quá con trai. Ba mẹ luôn chào đón những người bạn của con. Bà Smith trìu mến nói.
-Nhưng có một điều con muốn nói trước với ba mẹ rằng. Anh ấy chẳng còn chỗ nào để về nữa. Và rằng trong một chiến dịch anh ấy bị thương và bị cưa mất 1 tay phải và 1 chân trái mẹ ạ.
-Uhm, con yêu ạ, con biết đấy. Theo mẹ thì con nên đưa cậu ấy vào một bệnh viện quân đội thì hơn. Ở đó thì anh ấy sẽ được chăm sóc chu đáo hơn là khi ở với gia đình ta. Mà hơn nữa, ba mẹ ko muốn có thêm một gánh nặng. Bà Smith đổi giọng.
-Vâng, con sẽ nghe lời ba mẹ ạ. Con sẽ về nhà ngay khi có thể ạ. Chàng trai buồn bã gác máy.
1 ngày trôi qua, rồi 1 tuần. Bà Smith vẫn ko thấy bóng dáng cậu con trai mình đâu.. Cho tới một hôm, bà nhận được tin nhận xác anh sau một vụ tự tử. Bà Smith ko tin vào mắt mình nữa. Con trai của bà, khi đó, chỉ còn 1 tay và một chân !