Hà Thị Lan Anh đã viết:
e hèm chị hỏi em Thư mấy câu mà em không trả lời... hay vì phông chữ nhỏ quá em không nhìn thấy hén? : post lại phát cho em nhìn thấy hén.
nhưng nếu không trả lời cũng không sao.
câu 1 :
quote của em trả lời chị Quỳnh nè :
"Chứ nếu nói là "giúp đỡ trẻ em khó khăn ở trong nước" thì xa vời và ko thực tế ạ."
----
hỏi em một tí thế này...
chị thất việc em nói thất cái gì vừa sức mình thì làm là rất đúng thôi.... nhất là học sinh thì có priority..
Nhưng có cái bạn bè chị chẳng hạn người canada đều là học sinh low-income cả ( ở bên này khác ở Việt Nam gia đình có thể rất giầu nhưng đến 18 tuổi nhiều người tự lập không dựa vào gia đình chu cấp nữa..vì thế nhiều sinh viên còn nghèo hơn cả học sinh quốc tế on scholarship nên sống còn không dư giả bằng mình) rồi phải vừa học vừa làm vất vả chẳng kém gì mình nhưng họ không ngại ngần tham gia giúp bọn chị tổ chức làm bake sale (tự nướng bánh rồi bán quyên tiền) ủng hộ nạn nhân Tsunami chẳng hạn... vậy tại sao em nghĩ là không thể?
Đúng là mình là học sinh quốc tế thì có khó khăn của mình nhưng chị nghĩ mình cùng nên be in other people's shoes để thấy học sinh Mĩ hay Canada cũng có khó khăn của họ. Và nếu họ có thể nhiệt tình và khả năng làm từ thiện bên cạnh việc học hành và làm thêm thì không có lí gì mình không thể...có lẽ mình chưa có đủ willingness, sự năng động hoặc còn hơi underestimate bản thân chăng?
tất nhiên em không cần lập hội này hội nọ vì có thể mất thời gian nhưng những hoạt động từ thiện nho nhỏ thì chắc không quá khó vì em có thời gian để tham gia tennis và trả lời HAO dài thế kia mà
bạn bè chị ở bên này và ở Việt nam tham gia làm tình nguyện có những người rất giàu, có những rất nghèo chẳng dư giả gì...tình nguyện là chuyện willingness, là vượt qua selfishness, chứ không nên bị determined bởi tài chính cá nhân,, em có nghĩ thế không?
Có câu nói thế này " if you have nothing to give when you have a penny you will not have anything to give when you are a millionaire either".Em nghĩ thế nào về câu này?
câu 2
à còn một cái nữa hehe.. chị cũng đồng ý với em là có rất nhiều discrimination khi mình là học sinh nước ngoài.. nhưng không phải tất cả mọi người đều như nhau,...mình cũng cần tránh "generalization" hay tiếng việt là "vơ đũa cả nắm" để không tự cô lập mình...em có nghĩ thế không?
câu 3 :
một người đi học ở nước ngoài chợt thấy shock khi nhận ra bên đấy họ toàn mặc hàng hiệu,và thời trang thì thoải mái hơn đông phục kín đáo của trường Ams nhiều...người đó thấy không thích lắm với cái attitude nhưng vì để thấy không thua kém cũng bắt đầu ăn mặc như họ...người đó phê phán việc mặc hàng hiệu vì đó là biểu hiện phân biệt giàu nghèo.. nhưng chính người đó lại thích đi shopping ( mà shopping bên đó thì làm quái gì có hàng thùng, toàn hàng hiệu)... vậy theo em có phải người đó a dua và nói một đằng làm một nẻo ? Nếu on one hand phê phán chuyện ăn mặc đú đởn của bọn con nhà giàu nhưng on the other hand cũng cố catch up một phần nào với chúng nó để không lạc lõng thì theo em đó có phải là một người bản lĩnh không?
Chào chị Lan Anh,
Hihi, take it easy sis
. Chị có thấy là những câu trả lời ở trên em chú ý trả lời những người hỏi trước ko
. Ai hỏi trước thì em cố gắng trả lời trước thôi, trước chị có bao nhiêu người, tức là những người đó chờ lâu hơn chị, em giải quyết trước là đúng rồi chứ
. Và ngày hôm qua em đã trả lời rất nhiều, rất mất thời gian, ko có thời gian cover cả những câu của chị được. Vả lại chị cũng mới hỏi hôm qua, có cần phải giục em nhiều đến thế ko ạ
. Em lại nhắc lại điều này một lần nữa nhé: các anh chị các bạn các em ai cũng có thể hỏi em, nhưng người trả lời chỉ có một thân em mà thôi
. Mà em thì cũng ko phải là ngồi cả ngày bên máy tính để trả lời câu hỏi thi Miss HAO, em cũng có cuộc sống của riêng mình với những yêu cầu khác co priority cao hơn miss HAO
, vì thế việc giục giã em trả lời câu hỏi thật ko hợp lí chút nào ạ. Hơn nữa, chưa trả lời ko có nghĩa là ko trả lời
.
Câu 1: Em ko hề nói là ko thể làm những việc đó
. Em chỉ bảo là cứ làm tốt công việc của mình đi đã, còn nếu dư khả năng hãy nên cố gắng tham gia những việc đó. Và nếu chị định nói về chính em chứ ko phải học sinh du học nói chung, thì winter term em cũng làm community service cả term, đi phát thức ăn cho người vô gia cư, chăm sóc người già ở viện dưỡng lão, baby-sit cho giáo viên trong trường và tutor học sinh tiểu học, trung học
. Và để làm được như thế ko hề đơn giản chút nào, em phải hi sinh ko play sport nào cả, và chiều nào cũng đi làm việc từ 3h15 đến 6h, chỉ có đúng buổi tối để học bài, nói chung rất vất vả.
- Và chị cũng ko thể nói là họ làm được thì mình ko có lí gì là ko làm được
. Mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau, họ học ở những trường nào? Áp lực học tập ra sao? Số tiền họ phải có để đóng học mỗi năm là bao nhiêu? Chưa kể ở Mĩ, visa của em chỉ có thể làm on-campus, làm off-campus ko được phép nhận lương. Mình là người nước ngoài ở trên đất họ, tất có những khó khăn của mình, ko thể so sánh trên một mặt bằng chung được
. Và em nói lại một lần nữa là em cũng chưa hề nói là ko thể làm được bao giờ cả. Vấn đề là đó ko phải là top priority, chỉ khi nào thu xếp xong công việc bản thân thật đạt yêu cầu hãy nghĩ đến những chuyện ấy. Đó mới là con người thực tế và có hướng đi đúng đắn.
- Còn câu nói chị trích dẫn, ko liên hệ với việc này cho lắm
. Bởi lẽ câu ấy aim những người thực sự ko willing để làm charity. Còn em nói là quan điểm của em về vấn đề này là chỉ làm khi mình có khả năng. Và nếu có làm thì cũng tùy theo khả năng của mình. Từ đầu năm đến giờ em cũng đóng góp từ thiện 3 lần rồi, vậy có nhất thiết em phải đi ra đường làm bánh đưa cho người nghèo mới gọi là có lòng? Vấn đề ở đây ko phải là có willing hay ko, mà là có khả năng hay ko, và khả năng đến đâu. Ko ai bắt người nghèo đóng ít nhất 100 nghìn đồng cho quỹ ủng hộ đồng bào bão lụt cả
.
- Thêm nữa, như chị Diệu Hương cũng đã nói rõ, việc chơi tennis của em là bắt buộc, chứ cũng ko phải là dư thời gian nên đi chơi, nên cị đừng nêu nó vào như là bằng chứng về việc em có thời gian rỗi mà ko làm từ thiện, lại đi chơi tennis như thế ạ.Và còn chuyện trả lời câu hỏi ở đây, như ý chị nói thì em vẫn còn thời gian trả lời câu hỏi, vậy ko có lí gì bảo là quá bận ko đi làm công việc xã hội được. Như thế liệu có phải là mâu thuẫn với việc chị giục em trả lời ko ạ
. Em cố gắng trả lời chị thì sẽ bị nói là có thời gian trả lời sao ko đi làm việc được. Nếu em đi làm việc thật, ko trả lời thì bị chị giục, hỏi tại sao ko thấy đâu. Thế có phải là mâu thuẫn nhau và làm khó cho em ko ạ
.
Câu 2: Em ko hề generalize ở chỗ nào trong bài cả, trái lại, chính em còn nói rõ đó là
thực tế ở những trường trung học tư của Mĩ ko dưới 2 lần. Chị Lan Anh có nhầm lẫn gì ko ạ
Câu 3: Nếu vừa phê phán vừa làm như vậy thì đương nhiên là inconsistent và ko hay rồi, chả còn gì để bàn nữa. Nhưng nếu chỉ nói ra thực tế đó, tức là sự phân biệt giàu nghèo qua trang phục, và cũng cố gắng ăn mặc đẹp để tự làm đẹp mình thì lại chả có vấn đề gì cả
.
Hi vọng em đã trả lời các câu hỏi của chị ạ
.