Lưu Khánh Hiền
(nunanunong)
New Member
Mình rất giận .......... Bạn biết không?
............. vì sao ư, chắc bạn sẽ hỏi thế? Chẳng vì cái gì cả, thật đấy, chính vì không tìm được một cái gì cả nên mình mới giận bạn đến thế, giận lắm, giận vô cùng.
............. mình giận bạn vì mình chẳng thể kiếm được một lý do nào mà giận bạn. Một lý do, một sự giận dỗi – ít ra còn kết thành một sợi dây tương đối chắc. Đằng này ... , mình biết vịn vào đâu? Một câu nói giản đơn “Tớ thích ấy !!!” ư, sợi chỉ mỏng manh ấy dễ đứt lắm, và mình cứ có cảm giác nó đã đứt từ lúc nào rồi. Mình giận bạn chính vì bạn đã quyết định nói ra câu nói quan trọng ấy, trong khi nhìn thẳng vào mắt mình một cách chân thành và dịu dàng đến thế , để rồi sau đó, mình thay đổi, còn bạn thì sao?
............. mình giận bạn, vì mình đoán rằng, đối với bạn và mình, khái niệm “một cái gì đặc biệt – hơn một tình bạn – nhưng không đi quá xa” được hiểu và tiếp nhận rất khác nhau. Mình giận vì đôi lúc mình ước - nếu thế - thà giữ một tình bạn “bình thường” còn dễ chịu hơn
Bạn hỏi tại sao ư? Này nhé .........
............. mình giận vì bạn chưa bao giờ quan tâm đến mình nhiều hơn một chút - hoặc ít ra là bằng những người bạn “bình thường” của bạn, giận vì mình thực sự nghĩ rằng chỉ có mình nghĩ đến bạn, gọi cho bạn, hỏi thăm bạn thôi, còn bạn chẳng làm gì cả. Mình giận vì bạn chỉ chia sẻ với mình niềm vui, chiến thắng mà không có nỗi buồn, sự băn khoăn. Mình biết bạn là một người rất tự tin và không bao giờ để lộ khuyết điểm của mình trước mặt người khác – nên mình giận vì mình cũng chỉ như những người khác đối với bạn mà thôi. Mình giận vì mình không thể nói thẳng với bạn những ý nghĩ ở trên, mình giận vì trước bạn, mình luôn cảm thấy nhỏ bé và ngốc nghếch .
............. mình cũng giận bạn vì sao bạn ăn nói “hồn nhiên” “thật thà” và thoải mái thế, và mình giận vì mình vẫn phải cười thật tươi trước mặt bạn khi nghe bạn “khoe” một cách đầy tự hào về chuyện “những người khác của bạn” - cũ, mới và có lẽ sắp. Mình giận vì mình không thể nói là bạn lừa dối, tồi tệ, lăng nhăng như nhiều người vẫn nói - bạn vẫn kể cho mình nghe cơ mà, vẫn sẵn sàng thừa nhận với mình tình cảm của bạn về “ai đó” cơ mà.
............. mình giận vì bạn luôn cho rằng - “mình thích bạn” phải là lẽ tất nhiên, giận vì giờ đây bạn chẳng tỏ vẻ gì là để ý hay lo lắng tới điều đó cả. Mình giận vì mình sợ khoảng thời gian của mình trong rất nhiều những “khoảng thời gian đặc biệt” của bạn là vô vị nhất, tẻ nhạt nhất và có lẽ sẽ ngắn ngủi nhất - khoảng thời gian của một kẻ qua đường.
............. mình giận - vì một vài, hay rất nhiều lý do nào đó mà không thể tỏ ra quan tâm đến bạn hơn nữa, như mình vẫn muốn. Thêm nữa, mình còn giận vì bạn vẫn nhận lấy sự quan tâm ít ỏi đấy một cách thản nhiên – như nó phải vậy, thậm chí cũng chẳng nhận ra khi mình bỗng dưng lạnh nhạt.
............. mình giận vì mình cứ luôn phải tự hỏi bạn sẽ thích mình trong bao lâu nữa hay là đã tìm được một “ai” khác rồi - một “ai” trong số những người “sắp” của bạn – danh sách ấy, mình biết, rất dài. Mình giận bạn lắm, vì không biết sau vẻ ngoài bình thường đến mức vô tâm kia, bạn nghĩ gì. Và mình giận bạn, khi đột nhiên nảy ra ý nghĩ: bạn đối với mình bây giờ chỉ còn là trách nhiệm và sự thương hại - Phải, bạn đã nói bạn là “người trách nhiệm”. Vì thế mình càng giận khi những người không-hiểu-gì cười đầy ý nghĩa khi thấy mình đi cùng với bạn. Này, bạn đã nói gì với họ về mình chăng? Họ không hiểu – nhưng còn bạn, bạn có thực sự hiểu không?
............. mình giận vì mình vẫn làm những điều mình không hề muốn - tức là luôn luôn nghĩ về bạn, luôn luôn chào bạn trước, cười với bạn trong khi thấy bản thân quá yếu đuối. Mình giận bạn vì mình không biết có thể kéo dài sự chịu đựng của mình trong bao lâu nữa. Thật vậy, mình giận vì chỉ có thể trút nỗi tức giận của mình ở đây thôi, mình không can đảm, và cũng không có lý do chính đáng gì để giận bạn cả. (thậm chí không có đủ tự tin để nghĩ rằng tất cả những thứ mình viết ra đây, trong lúc này, đều là đúng – mình đang giận mà ).
............. mình giận vì khi mình nhìn thấy bạn cười - nụ cười “trẻ thơ” ấy, mình sẽ không thể nào giận bạn được nữa. Mình giận vì dù muốn, mình cũng không có cách nào làm cho bạn giận lại mình, bạn đâu đối với mình như mình đối với bạn, đúng không? Và cuối cùng, mình tức giận vì mình đã không dám post cái bài này lên đúng chỗ, không dám nói tên mình, không dám sử dụng cách xưng hô quen thuộc, và như vậy chẳng thay đổi được gì ... mình ... sợ bạn sẽ đọc được nó, sẽ biết đấy là Mình, sẽ mắng mình là đồ ngốc như vẫn thường mắng những người ngu ngốc - ừ, ngốc thì thiệt thân, mà “ngu thì chết”.
Thế đấy, có lẽ lỗi tại mình, nhưng mình muốn thêm một lần cuối thôi, được thử “tức giận” xem sao ...
............. mình tức giận vì rốt cuộc, mình mãi mãi vẫn chỉ là “một phần nhỏ bé không biết nói” trong cuộc sống quá to lớn và phong phú của bạn, không hơn không kém.
Phải vậy không, hay là do mình tưởng tượng?
............. vì sao ư, chắc bạn sẽ hỏi thế? Chẳng vì cái gì cả, thật đấy, chính vì không tìm được một cái gì cả nên mình mới giận bạn đến thế, giận lắm, giận vô cùng.
............. mình giận bạn vì mình chẳng thể kiếm được một lý do nào mà giận bạn. Một lý do, một sự giận dỗi – ít ra còn kết thành một sợi dây tương đối chắc. Đằng này ... , mình biết vịn vào đâu? Một câu nói giản đơn “Tớ thích ấy !!!” ư, sợi chỉ mỏng manh ấy dễ đứt lắm, và mình cứ có cảm giác nó đã đứt từ lúc nào rồi. Mình giận bạn chính vì bạn đã quyết định nói ra câu nói quan trọng ấy, trong khi nhìn thẳng vào mắt mình một cách chân thành và dịu dàng đến thế , để rồi sau đó, mình thay đổi, còn bạn thì sao?
............. mình giận bạn, vì mình đoán rằng, đối với bạn và mình, khái niệm “một cái gì đặc biệt – hơn một tình bạn – nhưng không đi quá xa” được hiểu và tiếp nhận rất khác nhau. Mình giận vì đôi lúc mình ước - nếu thế - thà giữ một tình bạn “bình thường” còn dễ chịu hơn
Bạn hỏi tại sao ư? Này nhé .........
............. mình giận vì bạn chưa bao giờ quan tâm đến mình nhiều hơn một chút - hoặc ít ra là bằng những người bạn “bình thường” của bạn, giận vì mình thực sự nghĩ rằng chỉ có mình nghĩ đến bạn, gọi cho bạn, hỏi thăm bạn thôi, còn bạn chẳng làm gì cả. Mình giận vì bạn chỉ chia sẻ với mình niềm vui, chiến thắng mà không có nỗi buồn, sự băn khoăn. Mình biết bạn là một người rất tự tin và không bao giờ để lộ khuyết điểm của mình trước mặt người khác – nên mình giận vì mình cũng chỉ như những người khác đối với bạn mà thôi. Mình giận vì mình không thể nói thẳng với bạn những ý nghĩ ở trên, mình giận vì trước bạn, mình luôn cảm thấy nhỏ bé và ngốc nghếch .
............. mình cũng giận bạn vì sao bạn ăn nói “hồn nhiên” “thật thà” và thoải mái thế, và mình giận vì mình vẫn phải cười thật tươi trước mặt bạn khi nghe bạn “khoe” một cách đầy tự hào về chuyện “những người khác của bạn” - cũ, mới và có lẽ sắp. Mình giận vì mình không thể nói là bạn lừa dối, tồi tệ, lăng nhăng như nhiều người vẫn nói - bạn vẫn kể cho mình nghe cơ mà, vẫn sẵn sàng thừa nhận với mình tình cảm của bạn về “ai đó” cơ mà.
............. mình giận vì bạn luôn cho rằng - “mình thích bạn” phải là lẽ tất nhiên, giận vì giờ đây bạn chẳng tỏ vẻ gì là để ý hay lo lắng tới điều đó cả. Mình giận vì mình sợ khoảng thời gian của mình trong rất nhiều những “khoảng thời gian đặc biệt” của bạn là vô vị nhất, tẻ nhạt nhất và có lẽ sẽ ngắn ngủi nhất - khoảng thời gian của một kẻ qua đường.
............. mình giận - vì một vài, hay rất nhiều lý do nào đó mà không thể tỏ ra quan tâm đến bạn hơn nữa, như mình vẫn muốn. Thêm nữa, mình còn giận vì bạn vẫn nhận lấy sự quan tâm ít ỏi đấy một cách thản nhiên – như nó phải vậy, thậm chí cũng chẳng nhận ra khi mình bỗng dưng lạnh nhạt.
............. mình giận vì mình cứ luôn phải tự hỏi bạn sẽ thích mình trong bao lâu nữa hay là đã tìm được một “ai” khác rồi - một “ai” trong số những người “sắp” của bạn – danh sách ấy, mình biết, rất dài. Mình giận bạn lắm, vì không biết sau vẻ ngoài bình thường đến mức vô tâm kia, bạn nghĩ gì. Và mình giận bạn, khi đột nhiên nảy ra ý nghĩ: bạn đối với mình bây giờ chỉ còn là trách nhiệm và sự thương hại - Phải, bạn đã nói bạn là “người trách nhiệm”. Vì thế mình càng giận khi những người không-hiểu-gì cười đầy ý nghĩa khi thấy mình đi cùng với bạn. Này, bạn đã nói gì với họ về mình chăng? Họ không hiểu – nhưng còn bạn, bạn có thực sự hiểu không?
............. mình giận vì mình vẫn làm những điều mình không hề muốn - tức là luôn luôn nghĩ về bạn, luôn luôn chào bạn trước, cười với bạn trong khi thấy bản thân quá yếu đuối. Mình giận bạn vì mình không biết có thể kéo dài sự chịu đựng của mình trong bao lâu nữa. Thật vậy, mình giận vì chỉ có thể trút nỗi tức giận của mình ở đây thôi, mình không can đảm, và cũng không có lý do chính đáng gì để giận bạn cả. (thậm chí không có đủ tự tin để nghĩ rằng tất cả những thứ mình viết ra đây, trong lúc này, đều là đúng – mình đang giận mà ).
............. mình giận vì khi mình nhìn thấy bạn cười - nụ cười “trẻ thơ” ấy, mình sẽ không thể nào giận bạn được nữa. Mình giận vì dù muốn, mình cũng không có cách nào làm cho bạn giận lại mình, bạn đâu đối với mình như mình đối với bạn, đúng không? Và cuối cùng, mình tức giận vì mình đã không dám post cái bài này lên đúng chỗ, không dám nói tên mình, không dám sử dụng cách xưng hô quen thuộc, và như vậy chẳng thay đổi được gì ... mình ... sợ bạn sẽ đọc được nó, sẽ biết đấy là Mình, sẽ mắng mình là đồ ngốc như vẫn thường mắng những người ngu ngốc - ừ, ngốc thì thiệt thân, mà “ngu thì chết”.
Thế đấy, có lẽ lỗi tại mình, nhưng mình muốn thêm một lần cuối thôi, được thử “tức giận” xem sao ...
............. mình tức giận vì rốt cuộc, mình mãi mãi vẫn chỉ là “một phần nhỏ bé không biết nói” trong cuộc sống quá to lớn và phong phú của bạn, không hơn không kém.
Phải vậy không, hay là do mình tưởng tượng?