Gửi BẠN (đọc, và đừng nhận ra Mình ... )

Tùng à, tao đang bên Us đây, học hành tốt cả, chơi còn tốt hơn. Tao thì cũng chẳng biết bạn Loan là ai, nhưng riêng cái từ đấy tao không thích nghe hay đọc thấy. Tao chẳng biết mày có hiểu gì cái từ đấy không, nhưng tao cú cái hội đoàn trường từ cái hồi Sapa đấy. Có thể tao "vơ đũa cả nắm" nhưng cú thì vẫn cú. Tao chỉ nhắc bạn Loan thế thôi chứ có aggressive gì đâu mà mày nói tao thế.
Thế còn tình hình học hành mày bên đấy thế nào rồi? Tao tưởng mày bảo sẽ sang đây sau 1,2 năm học bên đấy mà, sao vẫn còn lên núi đi tu làm gì?
 
To Dung: láo quá đi mất:p. Liệu hồn đó. Tớ sắp về rồi:D
TO HA:hehe, tao kô hiểu từ đó có nghĩa gì cả:D. Thông cảm:D. tao lên núi đi tu vì sắp thi cuối năm rồi. Thi xong thì xách vali về nước. Thì đang cố gắng để sang đó làm bạn với mày đây:p. Thế bọn mày vào học chưa? Thế ở state nào?
ah, cái bạn Loan gì gì mày mắng là "vợ" hờ của tao ý mà:D. hehe.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thảo nào tao mới nói có thế mày đã mắng tao rồi. Mà mày xách vali về nước chơi hay làm gì? Tao ở bên PA, gần Pittsburgh.
 
Sao tự nhiên lại có 2 người rủ nhau vào chỗ "tâm sự" của người ta mà hỏi thăm tình hình sức khoẻ của nhau thế này hả trời? Bó tay ... bó tay ... stop điiii .... :D
"Hiền", chị tin là em sẽ quyết định đúng đắn. Dù em ích kỉ, hay em vô cảm, hay cái gì đi nữa, thì sự thật vẫn là em luôn nghĩ về Bạn, luôn lo lắng cho Bạn mà. Cũng như chị Dung, chị nghĩ Bạn có lẽ cũng không vô tâm tới mức như em nghĩ đâu. Có lẽ để bắt đầu gỡ cái cuộn len rối ấy ra thì khó, nhưng trước sau gì cũng phải làm thôi. Bỏ nó đi như thế, ừ thì thanh thản, nhưng em có thấy nuối tiếc không ... có? không?
 
Sory, nhưng tớ không khai mào cái trò này. Thằng Tùng đó.
 
xin lỗi mọi người nhé:D. Lần sau tớ xin rút kn.
TO HA: Cho mày 1 phát bây giờ, giờ lại đi đổ lỗi cho tao. CHờ tao activate lại cái PM thì mày biết tay:p
 
Hai vợ chồng nhà Loan ko được câu bài ở đây :p....Cả thằng HA nữa...Về nhà đi...Cứ xí xớn....Cẩn thận anh cho cái dép vào mặt bây giờ :))
 
Mình đã định im lặng, tất cả sẽ trôi qua - như một dòng sông_không có gió ... nhưng tại sao?
Chỉ cần một cuộc điện thoại, một tin nhắn trên YM, một nụ cười, một ánh mắt, một sự chia sẻ (trong khi nỗi buồn quá nhiều vẫn cứ tiếp tục ứ đầy ) ...
Mình đã buông xuôi - trôi theo dòng, Bạn trôi - và Mình cũng trôi ...
... xa quá rồi, xa đến mức không tưởng, xa đến mức dù Mình có muốn cũng không tiến được về phía Bạn cũng như không thể kéo Bạn về phía Mình được nữa rồi.
Chẳng phải đó chính là điều Mình mong muốn và đã cố gắng để đạt được sao? Mình đã cười với ai, đã đùa với ai, đã vẫy tay chào ai, đã liến thoắng nói chuyện với ai, đã chạy trốn trước vẻ mặt vẫn luôn ngạo nghễ của Bạn ...
... thì đây, đây là kết quả. Thì đây, Bạn đang đứng ở một nơi rất xa. Mình muốn tự do, và Bạn đi - Bạn đã nói thế.
... mình đang muốn gì? và mình tự hỏi mình đã muốn gì, đã làm gì thế?
... mình hiện tại hạnh phúc lắm, tươi vui lắm cơ mà.
Vậy thì tại sao? Tại sao Mình luôn muốn khóc mỗi khi nhìn thấy Bạn cười, luôn cảm thấy trống rỗng khi nhận ra sự vắng mặt-tế nhị-cố tình của Bạn, thấy nghẹn ứ khi nhìn Bạn đưa món quà ấy (kết quả của một buổi chiều ...) cho người khác, luôn thấy tội lỗi với cảm giác Mình đã gây ra một nỗi buồn nào đó (giá như thế?) cho Bạn, đã làm cho Bạn càng trở nên lạnh lùng xa cách chán nản ...
Mình muốn gọi Bạn, muốn kéo Bạn lại, muốn ngồi bên Bạn, muốn nhìn Bạn xoay xoay cây bút bi-mượn của Mình, muốn xóa tan cái nụ cười xã giao-bè bạn Bạn dành cho Mình (đằng sau đấy có gì không?)
Giá như có thể ...
Hôm trước, lâu lắm rồi Mình mới đến, đứng bên Bạn, trên hành lang lộng gió, lộng tiếng nhạc. Tiếng nhạc làm Mình đi về phía cảm xúc như vô thức. Thời gian ngắn ngủi - gió, nắng, tiếng gì, sự ấm áp ngắn ngủi. Lý trí đến, và Mình chạy đi, và Bạn, tiếp tục tàn nhẫn, bất cần. Một giấc mơ?
.... ngẩn ngơ tiếc ... một điều gì đấy ....
Mình tiếp tục lý trí, và mình không hối hận. Ngay cả khi nói thẳng ra - cái lý trí ấy là sự hèn nhát và trốn chạy.
Chẳng sao (thật không?) thời gian sẽ xóa mờ đi tất cả...
Nhưng Mình vẫn đau
Bao giờ nỗi đau này sẽ chấm dứt
<Nhật ký ngày 13/10/2003)
 
Đầu thu, trời đẹp, đầy nắng --- đầy gió ...

Nỗi buồn trong nụ cười của Bạn có phải do Mình .... ?

Chỉ còn một vài ngày nữa là sinh nhật Mình, phải, Bạn sẽ tặng Mình một món quà gì đấy, gây sốc và khiến người nhận - là Mình, sẽ phải khóc thét - một món quà đơn giản và bình thường.
Đó có phải là món quà mà Mình muốn không nhỉ?
Không đâu, sẽ không phải là món quà Mình đã chờ đợi từ biết bao sinh nhật, năm ngoái, năm trước, năm trước nữa, một món quà đặc biệt từ một người đặc biệt. Không đâu ...
Sinh nhật năm ngoái ...
... Mình chưa biết là 2 tháng sau sẽ nói chuyện với Bạn lần đầu tiên, 6 tháng sau một cái gì đấy sẽ bắt đầu, và chỉ 3 tháng sau nữa, tất cả sẽ chỉ còn là một kỉ niệm đẹp ...
******đã có lúc Mình từng ước, giá tất cả đều biến mất, những nhút nhát e dè, những kiêu hãnh nhỏ mọn, những trách nhiệm lớn lao, những suy nghĩ phức tạp ... để Mình có thể hồn nhiên mà tiến về phía Bạn. Ước muốn ích kỷ và viển vông một cách tầm thường ... làm sao có thể?

... Sinh nhật 17 ...

... Điều ước 17 ...
 
Back
Bên trên