Du lịch qua Túm tụm tán gẫu.

Bùi Lê Chi
(metalrocker)

Ban quản lý diễn đàn<br><a href="http://www.hn-ams
Tôi rất thích du lịch. Chắc các bạn ai cũng thế? Create topic này để mọi người cùng tâm sự và kể cho nhau nghe những chuyến du lịch thú vị của bản thân.

Hôm nay rảnh rỗi viết vài dòng về chuyến đi Nam Ninh - Vũ Hán 05/9/06 - 16/09/06:

PHẦN 1 - Hà Nội - Nam Ninh

1. Về lý do chuyến đi

Đưa em gái Bùi Thu Nga sang nhập học Hoa Trung Cưa Chi Ta Xuể ở Ủ Han- :)) Đoàn đi có gần 20 chục người, gồm các bé đi học và các bậc phụ huynh. Tôi đúng là một người anh trai tình cảm, biết yêu thương và quan tâm em gái mình.


2. Học tiếng Trung cấp tốc

Tôi được biết dân Trung Quốc tư tưởng nước lớn và một phần do hạn chế về đặc thù ngôn ngữ, họ gần như không biết tiếng Anh. Do đó trên đường tới Nam Ninh, tôi quyết tâm học tiếng Trung. Bập bẹ vài câu cũng tốt, ít ra còn mua bán chứ.

Theo yêu cầu của tôi, Nga béo dạy tôi câu đầu tiên "Trưa cưa tua xảo chén?" (Phiên âm đại loại thế nhé, bạn nào biết tiếng Trung đừng bắt bẻ) - nghĩa là "Cái này giá bao tiền?". Tôi chỉ mất 5 giây để thuộc và 10 giây nữa để đọc trơn tru. Mình thật có năng khiếu ngôn ngữ. Thế là tiện rồi, muốn mua gì chỉ cần chỉ tay vào và dõng dạc "Trưa cưa tua xảo chén". Hê hê, vãi lều..

Tới Nam Ninh phát tôi chạy khắp nơi, không đứng đần thối nhút nhát như mấy người trong đoàn. Lượn tới một cửa hiệu bán máy ảnh gần nhất, tôi nghiêm sắc mặt, chỉ thẳng tay vào pin máy ảnh và không chút do dự.

- Trưa cưa tua xảo chén?

Mẹ ơi, mụ bán máy ảnh hình như thấy tôi phát âm chuẩn quá, không biết tôi là người Việt Nam đâu, cứ tưởng cũng Tung Của đấy, quá đã. Mụ lấy hẳn pin ra:

- $^#^%$&%^*&%^*&%^

Tôi chả hiểu gì.. hê hê :"> Tôi bật ra một từ yếu ớt:

- Wait...

Xong co chân chạy thẳng.

Thế mới nhục các bạn ạ. Ngay sau đó tôi nhờ Nga béo dạy cho tôi các số và tiền nói thế nào. Đến giờ tôi vẫn nhớ đấy. Khoai là tệ. I là 1, Ơ là 2, San là 3, Sư là 4, Ủ à 5, Liêu là 6, Chi là 7, Pa là 8, Chiểu là 9. Sứ là 10.


3. Sợ tai nạn.

Giờ tan tầm ở Nam Ninh quả là vãi đái, ô tô xe máy chả thấy đâu, nhung nhúc toàn xe đạp. Có thằng phóng xe đạp phải đến 40km/h, rất kinh tởm, không thèm để ý đến những người đi bộ, nhất là những người từ xứ sở xa xôi Việt Nam như tôi, luôn hiếu kỳ và tò mò. Qua đường tôi cũng đi thật chậm để ngắm nhìn những cảnh vật đẹp đẽ và lạ lẫm xung quanh, mấy lần tí nữa bị mấy con vẹo xe đạp tông chết, đáng sợ vô cùng.

4. Vài món ăn ở Nam Ninh.

Tôi ở khách sạn Phoenix, con Phượng Hoàng to đẹp nhất ở Nam Ninh. Thật là dân chơi chính hiệu! Nhưng tội gì phải ăn trong khách sạn nhỉ? Đắt mà chắc gì đã ngon. Tôi bèn mò ra ngoài, tìm một quán bình dân để đánh chén cho thoả thích.

Cái quán ăn đấy thực đơn thật hoành tráng, tôi đếm được gần 100 món ăn. Nhục 1 cái là tất cả đều bằng tiếng Trung và đếch có hình minh họa. Một em phục vụ béo ú tới nói liến thoắng với tôi vài câu gì đó (không hiểu sao tôi rất hay gặp các em béo. Có lần đi tẩm quất ở Thái Thịnh, tôi được một em béo 60kg++ phục vụ. Em hỏi tôi nhí nhảnh "em dẫm lên người anh nhé". Thật kinh hoàng). Sang Tung Của rồi mà vẫn không thoát được. À đấy, cái em này nói với tôi một vài câu và đương nhiên tôi không hiểu. Tôi bèn nghĩ ra một cách, đấy là chỉ các món ăn ở các bàn bên cạnh sau đó chỉ vào mồm :"> Em béo cũng rất nhanh trí và không trêu chọc gì tôi, phục vụ khá nhiệt tình.

Bữa ăn hôm đó tôi ăn một đĩa rau cải xào, một bát mỳ, một đĩa bánh trẻo và một tảng thịt (cái món tảng thịt này ngon phết, to bằng bắp đùi tôi, nước rưới rất đậm đà và thơm). À tôi còn uống một chai bia nữa, chả biết bia gì - nhạt thếch, kém xa bia Hà Nội quê mình.

Còn vài thứ lặt vặt, nhớ ra sẽ post sau. Nam Ninh cũng chả có vẹo gì. Tới Vũ Hán mới thú, hehe..

5. Chuyện cô gái Trung Hoa thứ nhất

Tôi gặp em trên tàu lúc đi từ Nam Ninh đến Vũ Hán. Em tên là Tiểu Tinh. Cái tên thật dễ thương. Vô cùng đáng giận là bố tôi luôn nhầm tên em là Tinh Tinh. Con giận bố!

Em có đôi mắt cực kỳ trong sáng và cuốn hút. Nhìn sâu vào mắt em, các bạn không thể tưởng tượng được đâu... trong sáng lắm, thánh thiện lắm. Mặc dù em mặc quần sooc ngắn hở cặp giò trắng phau mịn màng không thấy lỗ chân lông, nhưng trong tôi chẳng gợn tí chút cám dỗ và dục vọng nào. Mây mù bị đầy lùi và nhường chỗ cho một khoảng trời xanh ngát, đó chính là phía sau đôi mắt em. Tiếc là tôi chẳng thể nói với em một câu nào. Tôi giận mình không biết tiếng Trung và cũng ức em vì không học tiếng Anh. Tôi biết mỗi câu hỏi giá tiền, chả lẽ tôi cứ chỉ hết áo đền quần của em hỏi xem bao tiền à? Thật vô duyên. Em chưa lên tới Vũ Hán nên chưa có điện thoại, em cũng chả có nick Da Hu. Xuống tàu, em lặng lẽ chào tôi bằng nụ cười thơ ngây và biến mất trong đám đông xô bồ. Tôi nhớ em và cầu mong em hạnh phúc... Tiểu Tinh của tôi...

Thôi đi ngủ. Hôm nào rảnh lại viết phần 2 sau. Các bạn ngủ ngon!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Anh Chi viết tên chị ấy thành Tiều Tinh kìa:D Nghe thô quá:D Sửa đi anh:D
 
Sao anh Chi lại biết tên em ý là Tiểu Tinh :O
 
@Hoài Anh: cám ơn bạn đã nhắc nhở. Mình sửa lại rồi đấy. Lần sau bạn hãy pm cho mình nhé. Mình type chậm và hay sai nên hay bị các bạn trên diễn đàn chê cười lắm. Bài nào bạn cũng nhắc mình thế thì bạn sẽ mắc tội spam bài mất, dễ bị cảnh cáo và ban nick đấy.

@Phương: Ông mình cũng đi cùng, ông mình biết Tiếng Trung và trò chuyện với Tiểu Tinh rất nhiều. Ban hết thắc mắc chưa?

@2 bạn: các bạn đừng thắc mắc và bắt bẻ mình nhiều. Hãy cùng chia sẻ những chuyến du lịch thú vị đi. Bạn Phương đang ở Singapore phải không? Mình nghe nói nó rất xa Việt Nam, đi ô tô cả đời cũng không tới nơi. Bạn hãy kể cho mình chỗ bạn đang ở có gì hay đi. Hẳn là đẹp và lộng lẫy lắm. Ở đấy có con vật hay món ăn gì lạ lẫm và kỳ thú không? Bạn nhớ kể nhé vì mình luôn ham học hỏi và tìm tòi những điều hay và bổ ích trên khắp thế giới đấy. Phải kể thật kỹ nhé, vẽ ra nữa thì càng tốt để mình có thể hình dung được. Cả bạn Hoài Anh nữa. Avatar bạn kìa. Đang tắm suối nước nóng ngàn năm ở đâu thế? Chắc lại là một xứ sở xa xôi và tráng lệ rồi. Mình đọc truyện thấy những con suối đấy màu xanh ngọc bích và to lắm, to hơn cả hồ Tây. Bạn đừng giấu nhé, phải kể đấy. Mình mong mỏi đọc được bài của 2 bạn:x
 
Anh Chi cứ làm em ngượng:"> Em bơi ở bể Thái Hà anh ạ:"> Năm ngoái do khát vọng chinh phục đỉnh cao của bộ môn bơi lội và chinh phục 1 trai bạn xinh xinh nên em đã đăng kí khóa học bơi lần thứ 3 ở Thái Hà<2 lần trc đều đặn vào năm lớp 5 và năm lớp 7 nhưng do còn bé dại nên chưa học đc>. Kết thúc khóa bơi, tuy trình độ chưa đủ tốt nghiệp<ý là chưa bơi đc 3 mét>nhưng em đã làm quen đc rất nhiều cô bác béo ú dễ thương<cũng ko tốt nghiệp>. bị ngứa ở nhiều chỗ<nc ở đấy bẩn cực> và còn có thêm 1 cái ảnh để làm avatar nữa:"> Ngại quá:"> Thật là tầm thường anh nhỉ:">
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bạn Chi :x,
Tên của bạn hay nhỉ, Chi, nghe rất đẹp nhé. Nghe đã muốn kết bạn rồi. Chúng mình cùng chia sẻ sở thích du lịch đi ha. Tuy mình đến Singapore là để học nhưng mình cũng biết được một vài danh lam thắng cảnh của Sing đấy. Ở Sing nhìn đâu cũng thấy sư tử, trên áo người ta cũng thêu hình sư tử, vòi nước cũng hình sư tử, đến cả quyển vở cũng có hình sư tử nhé, buồn cười cực ý. Nhưng mà lạ một cái nữa là con sư tử này lại có đuôi cá. Đâm ra lúc nó ở dưới nước người ta cứ tưởng sư tử chết đuối, nhảy xuống cứu thì lại bị nó ăn thịt :eek:

Ở đây chúng mình còn hay được ăn Lausapat, tức Lẩu bò sát :> Bạn Chi đừng eo ơi vội, lẩu bò sát nghe tên tuy ghê nhưng ngon cực ý. Vì mình không có nhiều tiền nên không thể cho khủng long và cá sấu vào nổi lẩu được, mình chỉ có đủ tiền để cho những con bé bé như thạch sùng và rắn bé vào thôi :> Đấy là món ăn quen thuộc của gia đình mình đấy.

Bạn Chi nghe giọng có vẻ hiền nhỉ, bạn mong manh thế liệu có sợ những thứ mình vừa kể ở Sing không?
 
Chi viết tiếp về Vũ Hán đi nhỉ, anh có con bạn Tàu là người Vũ Hán :D (thấy nó phát âm là wu oán gì đấy, chắc là Vũ Hán) nó khoe thành phố nó đẹp và nhiều thứ hấp dẫn, con gái ở đấy đã xinh lại còn nhiệt tình

sang tuần mình cũng sẽ làm 1 phóng sự ảnh về shopping ở Paris :D
 
hôm nào em cũng phải làm 1 quả phóng sự Trác táng dân US ;))
 
Hồi đầu năm anh đi Fanxipan về cũng có viết lại 1 đoạn hồi ký. Chi viết tiếp HN-Nam Ninh đi cho liền mạch chuyến đi xong mọi người cùng chia xẻ tiếp những chuyến chuyến khác nào :beerchug:
 
Em năm ngoái cũng đi Nam Ninh, ở khách sạn phoi nick hay vầng dương gì ý. mình ở cùng phòng 1 thằng nhóc trong đoàn (lớp 11), nó cứ rủ...ấy ấy mới khó nghĩ... :D
bên đấy miền núi nhưng hiện đại gấp mấy HN mình, chỉ tội con gái bên đấy ko xinh = con gái HN :x
 
Con gái ở bên đấy phải gọi là "cực xấu" mới đúng... Mang lên so sánh với con gái HN là ưu ái quá đáng [-x
Đi TQ chỉ nhớ mỗi hai câu là "Tua xảo xéng" & "Pu tủng" thôi :))
Đi chợ nào cũng thế, qui trình là thế này:
1. Vênh vang bước vào, "Tua xảo xéng" :>
2. &^&^(#&^&^
3. "Pu tủng" :-/
4. Lấy máy tính hoặc điện thoại ra bấm bấm
Còn lại là công việc của chân tay, ngôn ngữ chỉ đến kia thôi :))
 
Những cô gái Trung Hoa (phần 2)​


Phần 2 - Trên đường từ Nam Ninh đến Vũ Hán​

1. Tuây pu chỉ :>

Khoang của tôi và khoang của nàng (Tiểu Tinh) kề bên nhau. Bởi vậy mà để quên nàng thật khó. Sáng đang ngái ngủ thì nàng cất giọng trong trẻo đánh thức tôi. Trưa ăn cơm tàu xong nằm nghỉ một lát lại cũng không chợp mắt được vì giọng nàng. Nàng làm khổ tôi ghê gớm. Tôi cố đi dọc các toa tàu để tìm một nguồn cảm hứng mới. Biết đâu có một em Nhật Bản hay Hàn Quốc nào đấy xinh đẹp hơn và lại còn biết nói tiếng Anh chẳng hạn. Nhưng vô vọng. Chả ai đẹp bằng Tiểu Tinh, còn vài em tóc vàng nói tiếng Anh như gió thì lại sồ sề bụng cứ phưỡn ra, béo kinh tởm. Bắt chuyện lỡ mấy em ý lại bắt chước em mát xa Thái Thịnh, đòi dẫm lên người thì bỏ mẹ.

Tôi nảy ra một kế.

Nàng nói nhiều tất là rất khát nước. Mà đã khát thì uống nước rất nhiều. Uống nhiều đương nhiên cũng chạy ra chạy vào nhiều. Như vậy chỉ cần tôi ngồi ngay ngoài khoang của nàng chờ, chắc chắn sẽ dễ xảy ra va chạm giới tính. Nàng sẽ đi qua và tôi nghiêng người để nhường đường, rất có thể nàng vì mót quá sẽ đứng không vững và nô tì vào lưng tôi. Tôi sẽ ngả ra đỡ nàng và nhẹ nhàng nói câu xin lỗi, nở một nụ cười hiền lành như trẻ thơ nữa chứ. Hị hị....

Tôi tức tốc học câu xin lỗi tiếng Trung Quốc. À thật đơn giản "Tuây pu chỉ". Nhưng nói được và nói hay cái khoảng cách nó lại rất xa xôi. Mà nếu cứ ngồi một chỗ lẩm bẩm thì những người trong khoang sẽ tưởng tôi bị thần kinh. Do vậy tôi quyết tâm đi thực tế.

Ban đầu tôi đứng ở ngay giữa đường đi lối lại trên tàu, cứ gặp thằng nhân viên soát vé hay đưa cơm nào là tôi huých ngay 1 phát, kèm theo 3 chữ Tuây Pu Chỉ đáng yêu và một nụ cười hối hận. Được độ dăm lần thì nói nhanh lắm rồi, nhưng tôi tự cảm thấy ngữ điệu chưa tốt, chưa truyền cảm. Có công mài sắt có ngày nên kim, phải kiên trì luyện tập hơn nữa. Nhưng thật không dễ dàng chút nào. Mấy chú nhân viên bắt đầu rút kinh nghiệm và mỗi lần gặp tôi họ lại khựng lại một phát rồi mới đi tiếp. Hẳn các bạn biết đấy, huých một thằng đang đi về phía mình sao cho tự nhiên đã khó rồi, đằng này nó lại còn dứ dứ thế, bố ai mà huých nổi. Đừng tầm nửa tiếng đếch huých với xin lỗi được ai, nản vãi. Tôi bần thần đi ra chỗ nối tàu châm một điếu thuốc hút. Mẹ tự nhiên có một con tây béo lao qua. Tôi lại đang đá đá chân phải ra phía trước cho đỡ mỏi. Thế là ả tây vấp vào tí nữa thì lăn kềnh ra đấy. Tôi hoảng quá:

- Úi giời ơi... Sorry..

Thế đấy các bạn ạ. Vừa nãy tôi vừa nói tiếng Trung như gió, nhưng gặp tình huống khó, sao 3 chữ Tuây Pu Chỉ nó ko phòi ra nổi.

2. That's MAGIC!!!:>

Nản lòng vì những mưu đồ và tính toán, tôi cầm theo bộ bài xuống toa nhà ăn uống bia. Vừa uống bia tôi vừa cầm con Nữ hoàng trái tim (Queen of heart - Q cơ) quay quay trên đầu ngón tay. Chả là tôi khá thích ảo thuật và biết chút ít nên có thói quen cầm bài theo người. Cứ rảnh rỗi là nghịch bài ấy mà. Lão phục vụ ở toa ăn có vẻ thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế rồi nhìn con bài quay tít trên ngón tay tôi, vẻ mặt lão có vẻ hiếu kỳ rõ rệt. Lão lân la ra ngồi gần tôi:

- $&*&%*$*..

- ????????

Lão chỉ chỉ vào con Q cơ cười thích thú. A thằng này trông có vẻ đần đần. Chắc lừa dễ lắm. Tôi lôi cả bộ bài ra lật ngửa lên, cho lão xem con trên cùng là con K bích. Đoạn tôi đặt tay lên con K bích, xoa nhẹ một cái rồi bỏ tay ra. Chúa ơi con K bích đã biến thành con K dô rồi. Lão đần cười ngặt nghẽo sung sướng rồi ra hiệu liên tục (chắc bảo tôi làm lại). Đáng ra ảo thuật không bao giờ được làm lặp lại vì dễ bị bắt bài, nhưng vì lão đần nên tôi chả tiếc, bonus phát nữa cho sợ. Tôi lại chỉ vào con K dô đang ở trên cùng, mùi xoa nó một tí, nó lại trờ lại thành con K bích nguyên vẹn không hề bị sứt mẻ tí nào. Lần này mặt lão tái mét, thở phì phò rồi ra hiệu linh tinh, tôi đoán là hỏi tôi làm thế nào. Tôi cười bí mật và thì thầm:

- That's MAGIC!!!

- %$&$%@%???????

Sau độ 5 phút thì nhân viên trên tàu tập trung lại khá đông. Có một thằng chuyên bán hàng trên tàu tới lĩnh giáo, tôi búng tách một cái biến con bài này thành con bài khác. Nó há hốc mồm.

- That's MAGIC!!!

Tiếp theo là một em bán sữa và đưa cơm. Mắt tròn xoe.

- That's MAGIC!!!

Rồi một bác trung niên (Hàn thì phải). Vẻ mặt thán phục.

- That's MAGIC!!!

Đám đông ồ lên rồi lặng thinh, rồi lại ồ lên, rồi lúc thì cười ngặt nghẽo. Chả biết bọn nó cười mình ngu hay cười vì tò mò, nhưng kệ. Đây là buổi street magic hoành tráng nhất của tôi từ trước đến giờ. Đem sở thích mình cùng chia sẻ với các bạn nước láng giềng, thật hạnh phúc.

(Thành thật xin lỗi vì kể lể mãi mà chưa thấy kể về cảnh đẹp của Trung Hoa, thôi chờ bài sau mình up cả đống ảnh lên một thể vậy).
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đúng là em Chi có tài kể hay thật :D
Chờ đọc mấy bài tường thuật chuyến đi của em mãi :D
 
Nguyễn Mỹ Hạnh đã viết:
hôm nào em cũng phải làm 1 quả phóng sự Trác táng dân US ;))

Hạnh ơi anh thấy mấy cái stripping hôm sinh nhật em cho vào đây được đấy :))
 
Hehe dân Mỹ HAO đông lắm mà không thấy ai kể nhỉ :)
Bao giờ anh Chi kể xong thì em hầu chuyện các bác cuộc sống bên này.
 
mọi ng có chuyện gì hay thì cứ kể cho vui cửa vui nhà sao phải để anh Chi kể xong, anh Chi solo mãi mệt lắm ;;)
 
Ờ em đang bận ôn thi SAT, 1 tuần nữa thi nên chưa bốc phét được :)
Với lại đọc phải đọc 1 lèo chứ đọc bài về Tàu rồi lại nhảy sang bài về Mỹ, xem ra không ổn lắm.
 
Hôm nay anh đi Đường Lâm

Vì chưa có lấy được ảnh Fanxipan nên anh sẽ post cái đấy sau cho nó sinh động. Trong lúc đó thì tán gẫu với mọi người chuyện đi hôm nay cái đã. Theo ý tưởng của Chi, anh cũng đặt cái tiêu đề đàng hoàng nào:

Hà Nội - Sơn Tây - Đường Lâm một ngày 9/10/06

Dạo này anh và mấy thằng bạn thân ít khi tụ tập đông đủ, thấy bảo bận. Nhiều lí do, đại loại: đang mẹ đưa vợ sang hỏi thăm ông anh con ông bác ruột, đang phải ở nhà tiếp họ hàng đột xuất ở quê ra, đang đi ăn khao ông cùng phòng mới đẻ được con giai,... Ấy thế mà tối qua thế nào lại đông đủ, tiện cuộc vui, anh rủ bừa sáng mai đi Đường Lâm chơi chụp ảnh. Thằng nào cũng khoái, nhưng vẫn bận vì một số lý do như đã đại loại, chỉ có một thằng đồng ý. Cuối buổi say sưa trước khi về, anh hỏi nó: Mai đi 7 rưỡi nhé, xe mày hay xe tao? Thực ra không phải là hỏi mà là hẹn thời gian, vì anh biết là đi xe nó, từ ngày nó chuyển sang đi xe ôtô không hiểu sao sức khoẻ lại có vẻ xuống, không chịu được đi xe môtô gió tự nhiên như anh nữa.

Anh định dậy sớm đi cho mát. Thực ra đi xe ô tô có điều hoà thì giờ nào cũng mát, nhưng nhớ hồi xưa người già hay dặn thế nên vẫn phải tự nhắc nhở mình. Anh quyết đặt đồng hồ báo thức dậy thật sớm để đi cho mát, anh đặt 8 giờ, tất nhiên không quên để thêm chế độ snooze vào lúc 8h30.

8h sáng chuông kêu, theo thói quen anh thò tay tắt. 8h15 chuông lại kêu, tiếng kêu nghe khang khác. "Alô có đi không?" "Có chứ, đi chứ sao không, đi đây!"

Chủ nhật anh làm mọi việc thường chậm chạp. Nếu sáng ngày bình thường khoảng thời gian từ lúc mở mắt cho đến lúc nổ máy là 15' thì chủ nhật anh vẫn hay theo thói quen hồi trẻ làm bài tập thể dục buổi sáng khi mỗi khi tỉnh dậy, ấy là bài tập thiền. Hồi còn đi học, nghe nói đối với những người hoạt động nhiều, tập Thiền có lợi cho sức khoẻ nên sáng nào anh cũng tập thiền, thiền có nhiều tư thế, thiền ngồi, thiền nằm, thiền ôm gối, nhưng thường tập thiền lúc nào cũng phải nhắm mắt.

Sáng nay do có kế hoạch nên anh không thiền lâu, dậy cái là anh mở cửa sổ xem thời tiết, mở cửa sổ thấy trời đẹp anh lại nghĩ đến chuyện bật tý music cho sảng khoái, bật cái máy tính lên rồi anh lại tiện tay vào YM, rồi hóng hớt một vài nơi trên Internet, luýnh quýnh cũng phải đến 45' mới ra khỏi nhà. Chủ nhật đi đâu mà vội!

9h15 anh bấm chuông cửa nhà bạn anh, mẹ nó ra mở cửa, anh chào, mẹ nó vui lắm, vui hơn nhiều so với dạo bọn anh còn đi học, hồi đấy anh và các bạn hay đến nhà nó chơi, thân lắm, có khi còn ăn cơm ngủ lại mấy bữa rồi mới về. Anh vào gọi, tưởng nó cũng đang tập thiền, nhưng không phải, nó đang ngồi internet, lớn lên rồi cuộc sống công nghiệp hoá hiện đại hoá không phải ai cũng giữ được thói quen tập thể dục buổi sáng như hồi còn trẻ. Anh hỏi nó đi chưa, nó bảo: Chờ tao đánh răng, rửa mặt và xyz... Chủ nhật đi đâu mà vội! Đúng rồi, đi đâu mà phải vội

10h sáng thì bọn anh đã huỳnh huỵch tiến về Sơn Tây đi Đường Lâm đúng như dự kiến. Đường Láng Hoà Lạc nghe đồn xấu lắm nhưng chạy vẫn êm ru, sở dĩ có tiếng huỳnh huỵch là do cặp loa đang dồn dập mấy bản nhạc trance-remix. Đoạn đầu tiên ngang qua sân Mỹ Đình, đường đang làm, các đoàn xe tải chở đất chạy đi chạy lại mịt mù, thỉng thoảng lại thấy một xe làm rơi một hai cục đất thật to để làm dấu đường cho các xe sau đi theo đến chỗ đổ, xe to nên cục đất đánh dấu cũng phải to mới dễ nhận ra, anh đoán các bác lái xe có chắc hẳn phải có kinh nghiệm lái xe chiến trường. Mặc dù bụi mù mịt nhưng ngồi trên xe điều hoà, không khí vẫn mát rượi và dễ thở. Anh ngẫm nghĩ, chân lý đúng là thường được rút từ những điều tưởng như đơn giản nhất (như kiểu Newton bị táo rơi vào đầu). Chân lý của anh lần này là: Sống trên cuộc đời này, người giầu sang sướng hơn kẻ nghèo khó!

Đến đây thì anh buồn ngủ, mai lúc nào rảnh anh lại buôn tiếp nhỉ :)|
 
Anh ngẫm nghĩ, chân lý đúng là thường được rút từ những điều tưởng như đơn giản nhất (như kiểu Newton bị táo rơi vào đầu). Chân lý của anh lần này là: Sống trên cuộc đời này, người giầu sang sướng hơn kẻ nghèo khó!

Vầng, và thế là chân lý đúng đẹp của chú bé Tùng có râu đã được rút từ sự việc tưởng như đơn giản nhất (kiểu ku Tùng bị đường sóc nó xốc ruột lên)..
 
Trưa nay trời mưa, mọi người trong văn phòng rủ nhau đi ăn miến cua. Còn anh lười, anh ăn cơm hộp, vừa ăn cơm hộp anh lại vừa internet. Công nhận công nghệ càng phát triển người ta lại càng có điều kiện làm đôi ba việc kết hợp trong cùng một khoảng thời gian, gần đây anh thấy nhiều người Việt Nam mình thông minh nắm được thời cơ nên đã đa dạng hoá các sản phẩm dịch vụ chẳng hạn như: Nước chè – Internet, Toilet wi-fi, ngủ trưa- ôm - check mail miễn phí,…

Lại kể tiếp chuyện hôm qua, sau khi đi ra khỏi đoạn đường công trường như thương trường (thương trường như chiến trường) thì xe sang địa phận Hà Tây. Cách nhau có hơn chục cây số mà không gian khác hẳn, đồi cây sinh thái san sát, dễ chịu vô cùng, thỉnh thoảng xen giữa những đồi cây, anh thấy có những túp lều mái ngói đỏ. Anh nhớ dạo cách đây vài năm, các cán bộ không xin mua nhà gần bờ Hồ như bây giờ, hồi đấy ước mơ duy nhất là được làm theo lời Bác: “Vì sự nghiệp mười năm trồng cây, vì sự nghiệp trăm năm trồng người” để thực hiện ước mơ đấy, nhiều cán bộ cũng xin được tạo điều kiện để có được quả đồi, con đường, hồ nước đặng trồng cây gây rừng, tiện thể cũng xin tạo điều kiện để xây một túp lều nho nhỏ khoảng 10-15 phòng đặng trồng người về lâu về dài. Cách có vài năm mà vật đã đổi sao đã dời, đất đồi đã chuyển đổi hết cán bộ cũng dời.

Lên đến ngã ba Hoà Lạc, bọn anh rẽ phải về phía Sơn Tây. Anh phát hiện ra rằng, ở Hà Tây có rất nhiều người trùng tên nhau, bằng chứng là ở hai bên đường các quán café, các khu du lịch, nhà nghỉ, biệt thự đều có đề tên ông chủ, hầu hết các ông đều trùng tên nhau, tên là Sinh Thái.

Đoạn đường từ Hoà Lạc sang Sơn Tây bằng phẳng dễ đi, cứ khoảng 1 cây số lại có một đoạn dài người ta đang cắt đường. Ở trên này, đường được cắt thành từng ô vuông to rất vuông vức, đều và so le như bàn cờ, lộ ra lớp đường cũ ở phía dưới cũng rất phẳng phiu chứ không như ở nham nhở như Hà Nội mình. Bọn anh nghĩ mãi không hiểu tại sao người ta lại cắt đường theo kiểu thế, nếu là vá chắc chẳng ai vá miếng vá to gần bằng cái áo, hoặc cũng có thể chủ trương là làm lại cả nhưng cắt ra từng phần khi nào làm xong phần này thì lại cắt tiếp phần bên kia để làm. Chắc phải chú nào học giao thông xây dựng mới lý giải được hộ anh.

Đến đây lại bận công việc, tối về anh kể nốt chuyện Đường Lâm, :D giống Chi, mãi chưa thấy vào chủ đề chính, nhưng chủ đề chính sẽ có ảnh cho sinh động
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên