Cuộc thi viết kịch bản cho CLB Điện ảnh

ừ...chị add rồi.hic, hôm trước có một nick là thuy_thu_mat_trang add chị vào xưng là Huyền Anh nên chị tưởng em ko ngờ ko phải, là một người vô cùng bất lịch sự và ăn nói quá đáng lắm.Chắc nhầm!
em muốn đọc lại à?chị cũng thế.Máy sửa được rồi nhưng mà chị tìm lại thì ko thấy.Con virus đấy hay thật chỉ xóa đi mỗi cái KB thôi.hihi..nhưng mà chị HP còn giữ trong hộp mail của chị ấy nên để hôm nào chị gửi cho em nhé.HA là em đấy.Nếu là anh HA thì chị đã thêm chữ anh rồi :D.Mà sao ko ai viết lách gì trong này à?Nêu ý tưởng đi rồi lại cùng viết:D.
 
Khổ thân chị, cái hôm thư thuy_thu_mat_trang của em bị hack mất password rồi, làm em tiếc đứt ruột luôn :((
Hôm trước em thấy chị add rồi nè, nhưng mà chị ít online thì phải, hay lại để invisible đấy b-)
Truyện chị viết đương nhiên là em muốn đọc lại rồi :D
 
Chúc mừng em Hằng nhé. Anh không biết tương lai em gái sẽ là bác sỹ ngành nào nữa? Em có thể cho anh mượn toàn bộ kịch bản truyện em từng viết không? Có lẽ phải in ra đọc dần dần thôi
 
em đang được cầm đĩa bản thảo của chi Hằng nè :x
77 pages mà em thấy dường như ít qus chị ơi, đọc 1 tí la hết
Giờ này chị đang ở quê, em phải đòi quà mới được :D
 
Nguyễn Huyền Anh đã viết:
em đang được cầm đĩa bản thảo của chi Hằng nè :x
77 pages mà em thấy dường như ít qus chị ơi, đọc 1 tí la hết
Giờ này chị đang ở quê, em phải đòi quà mới được :D

77 pages là đủ toàn bộ kịch bản phải ko em? Để hôm nào qua gặp em HA nhỉ?
 
hì, 77 trang ấy chưa phải là toàn bộ đâu mà mới chỉ là những đoạn em đã viết thôi.Em sẽ viết tiếp nhưng mà tại hiện giờ đang băn khoăn nên xem viết tiếp thế nào thôi.Em HA cũng gợi ý hôm trước rồi, để khi nào ra em sẽ bắt tay viết thử luôn.hihi.Em mới đưa được đĩa cho em HA thôi còn anh HA em ko gặp được nên ko đưa được.Nếu anh Hùng muốn đọc thì anh cứ nói địa chỉ, em sẽ cố tìm cách đưa đến :) .Nhiều người ủng hộ sướng quá :))
 
Em Hằng cố lên :D, anh có đủ điểm để cộng rồi :)), em Hằng mấy hôm nữa là 50 rồi :D
Chắc MP có đĩa rồi chứ?? Có gì anh đọc ké vậy :D
 
hì, em gần 50 từ lâu rồi nhưng mà chắc cũng còn lâu mới được 50, không bon chen nổi :D.
Em MP còn ở VN ko?Mà em MP chưa có đĩa thì phải.Mà quên mất là máy em ko cho đĩa mềm vào được.Có khi ai muốn đọc phải nhờ em HA thôi.
 
Mình chưa đọc được hết KB của Hằng nhưng chắc chắn với ngần này người ủng hộ KB đó là rất hay.
Chỉ có ở đây thấy mọi người chưa bàn đến việc làm phim từ nó mấy, có lẽ có những khó khăn ha?
Mình không biết nhiều chỉ xin nêu một vài công đoạn và mánh làm phim để các bạn tham khảo để dựng thành phim:
_Đầu tiên là KB văn học (cái này bạn Hằng làm rồi)
_Bước 2 từ đó chuyển thành KB Đạo diễn hay còn gọi là phân cảnh:
KB phân cảnh được kẻ bảng và chia làm 4 hoặc hơn nữa tùy vào Đạo diễn:
+Số thứ tự: Để khi quay tránh nhầm lẫn.
+Cỡ cảnh: 5 cỡ cảnh chính từ xa đến gần nhân vật Viễn, toàn, trung, cận, đặc tả. Trong đó Viễn là cảnh rộng, rất rộng. Toàn lấy tỉ lệ là nhân vật hoàn toàn trong khuôn hình. Bán thân và trung thì lấy nửa người. Cận là chỉ lấy mặt hoặc tay chân.... Đặc tả thì gần hơn cận. Ngoài ra có Trung mỹ là cắt hình ở đầu gối, cận Mỹ là cắt hình ở ngang bụng.
Cỡ cảnh chỉ không gian diễn xuất của nhân vật trong cảnh, tránh tình trạng ra đến nơi quay mới hỏi lấy hình đến đâu.
+Nội dung cảnh: Những gì nhân vật đi lại, hành động, nói trong cảnh.
+Ghi chú: Những đặc điểm khác của cảnh.
_Các bạn chú ý KB Đạo diễn là rất quan trọng khi làm phim, không có nó không thể quay phim.
_Sau khi chuẩn bị KB các bạn bắt đầu liên hệ bối cảnh, ở đây ví dụ trường học thì nên quay luôn ở trường(nhớ xin phép thấy cô). Nhà thì quay luôn ở nhà 1 bạn trong nhóm, để tiết kiệm chi phí và dễ làm việc.
_Sau khi hẹn được bối cảnh bạn bắt đầu tập trung đoàn làm phim chọn DV, nhớ đưa KKB trước để họ học thoại.
Xin lỗi mình ra ngoài chút xíu tí về đánh tiếp. Mong các bạn phản hồi để biết thêm ý kiến, cảm ơn nhiều.
 
Hờ hờ...cái này lâu lắm rồi ko còn ai vào xem mà hôm nay lại có người nhắc đến xúc động quá :D.Chẹp, chuyện cũ đã qua rồi hay là viết tiếp nhỉ? :D.Lâu lâu chẳng viết lách gì tự nhiên thấy hơi buồn buồn hihi.Nhưng mà em lại đang mong đợi một người nào đó viết một KB hoàn toàn mới và tất cả chúng ta lại cùng đón đọc :).Nhớ lại cách đây gần 1 năm quá, cảm giác viết, cảm giác sống và yêu tất cả những kỉ niệm thời cấp 2...Nhớ thật.
 
các anh chị siêu cao thủ quá, em cũng muốn tham gia nhưng kich bản những phim em đã nghĩ ra toàn đồ cao siêu qua, thế mới khổ chứ, mà có không cao siêu thì diễn viên nhà mình cĩng khó đóng được.Mấy anh chị bảo em toàn nghĩ ra phim câm, phim ca nhạc, phim về Hitler(Heil Hitler), phim ám sát hàng loạt(The voice deeply inside), phim lịch sử( the angel of paradise)....toàn phim em tự nghĩ ra cả đấy nhưng cần kinh phí lớn, tiếc quá à. Thậm chí còn một phim về đề tài loạn luân nữa cơ.......Có gì mấy anh chị cho em tham gia đoàn làm phim với!!!!!!

----------

hay nhà mình làm cái phim teen lồng cả bóng rổ, hiphop, ca nhạc(toàn phong trào có tiếng của trường mình cả), mà em chắc nhà mình làm phim teen sẽ không bị củ chuối như Nhật ký vàng anh rồi!!!!!

----------

cái quan trọng là diễn viên diễn thế nào, chứ kịch bản có hay mấy mà diễn không ra gì, không chuyển tải được ý tưởng của đạo diễn thì cũng vứttttt! Mà mở cái cuộc thi này ra xong lại phải cat sờ ting diễn viên tiếp à, lằng nhằng quá!!!!
 
Sao mọi người ko vào đây bàn tiếp chuyện làm phim nhỉ, em thấy chuyện làm phim cũng hay đấy chứ, để em đọc thử truyện chị Hằng , mọi người nói hay lắm ah ;;)
 
Cũng đã lâu lâu lắm rồi không viết thêm bất cứ cái gì hì...Mọi thứ trôi qua nhanh thật, thỉnh thoảng vẫn vào đây mong ngóng được đọc một điều gì mới và lại tha thẩn đọc lại những gì đã viết.Thấy tiếc!Tiếc lắm!Muốn post lại tất cả vì biết vẫn còn người muốn đọc lại...Đây như lời cảm ơn dành cho tất cả những người đã ở bên mình trong suốt thời gian qua...
Sau đây là nguyên bản cop từ những gì em đã xóa, h đọc lại đoạn hiểu đoạn không hihi,
Post 4.

Cảnh 1.Ngày đầu tiên khai giảng năm học
Đoạn đầu của em H.A, tức là ngày buổi đầu đám con trai cầm đầu là THD đã lến sẵn một kế hoạch hoàn hảo cho từng thầy cô của lớp T1.(cái này thì nhờ đến kinh nghiệm của anh HA rồi, bao nhiêu trò anh cố nghĩ ra xem, càng kinh dị càng tốt).
Chẹp, năm nay cô bé là học sinh mới chuyển vào.Ngay từ tiết đầu nhìn thấy một con bé lạ hoắc ngồi trong lớp vẻ mặt có phần câng câng THD đã ghét rồi.Hóa ra vì là cháu vợ một ông to nên nó mới được vào đây học (đấy là do có đứa nói thế)----->ấn tượng vô cùng xấu.
Tiết sinh hoạt con bé lên giới thiệu bản thân trước cả lớp.giọng con bé này nhẹ nhàng khuôn mặt rạng rỡ hẳn và lúc nào cũng toe toét cười.Cả lớp đều có vẻ quí mến nó và nhất là mấy đứa con trai thì "thích" tợn.
-uây, xinh ghê mày nhỉ?
-ừ, trông yêu như búp bê
-Thôi chúng mày im đi! - THD phát cáu "Chả có gì hay đâu?Kiểu đấy đỏng đảnh ấy mà!"
Cả bọn im luôn.Vậy là con bé đã ko được THD, thủ lĩnh của lớp 11T chấp nhận.

Cảnh 2.Tiết Toán đầu tiên
Thầy Toán này nổi tiếng là hắc, lại dạy bọn nó năm ngoái rồi, xem ra khó mà thực hiện kế hoạch.THD mất bao nhiêu công mới nghĩ ra được thế mà chẳng hiểu sao con bé quái đản ấy lại biết được mách với thầy trước (một đứa con trai chạy vào báo cho THD là con bé đang nói chuyện với thầy ngoài sân).Cú quá!THD nắm chặt tay "Đã thế, phải cho nó biết thế nào là lễ độ"
Kiểm tra chất lượng đầu năm.Thầy ko bắt lôi giấy ra mà chỉ cho một con lên bảng bảo lớp nghĩ cả giờ, ai ra thì lên làm.Ko làm ra thì cả lớp sẽ bị phạt vì tội "có ý làm điều ko phải với thầy"(thầy nói bóng thôi) còn đứa làm ra thì sẽ được mừng tuổi.
THD liếc qua bài toán.Trời, bài này khó ghê.Nó cau mày.Đã bao giờ nó bó tay trước bài nào đâu.Đúng là vì hôm nay tức quá nên mới nghĩ ko ra đây mà.Liếc xéo qua chỗ con bé.nó đang cắm cúi nháp bài.THD lẩm bẩm "Hứ!Loại đấy mà cũng đòi làm ra...." và cười khẩy.
30p trôi qua.THD mất cả kiên nhẫn vứt sách bút ngồi nghĩ về trò trả thù tiếp theo, cả một kế hoạch đã được lên sẵn trong đầu THD mà mục tiêu ko ai khác là cô bé
Đến phút 35,THD chợt giật mình khi nghe tiếng phấn chạy trên bảng.Ngước lên bất ngờ chưa, lại là cô bé.Tức thật.Cô bé giải nhanh ghê và rất thông minh mà cũng ko hề dài tẹo nào.THD mím môi lại và lần đầu tiên nó nhìn ai đó lâu đến vậy.
Tiết Toán trôi qua, THD mặt đỏ phừng phừng lao nhanh ra khỏi lớp.

Cảnh 3.Tan buổi học.
Cô bé lấy xe ra, ồ lạ chưa kìa xe hết sạch chả còn tí hơi nào mà rõ là sớm vừa bơm cơ mà.Tức ghê.Cô bé đặt cặp lên giỏ xe chợt kêu thét lên vì trên giỏ bị dính kẹo cao su.Rồi yên xe trắng bị bôi đầy mực.Rõ là có đứa chơi ác đây.Bắt đầu tức ứa nước mắt.Cô bé nghĩ đi rồi nghĩ lại mà vãn chả biết ai.Tức và buồn, cô dắt xe ra khỏi cổng mà nước mắt cứ gọi là "thi nhau rơi".
Cô đi ngang qua chỗ mấy thằng con trai cùng lớp.THD cố tình nói to:
- Ơ, con bé mới kìa!
-Sao thế nhỉ?Tao ra xem nhé.hình như xe nó hỏng mày ạ
-Việc quái gì phải ra?Mày thôi đi.Nó là loại con ông cháu cha bị ghét là phải chấp làm gì?
Cô bé tức quá quay lại ngay, mắt nổ đom đóm:
-Này này cậu nói gì đấy hả?
-Sao?Thích gây hả?
-Tớ có làm gì cậu đâu.Ai cho cậu nói về tớ như thế?
-Sao?Ko thích sang lớp khác mà học.Ở đây cũng chả ai thích cậu đâu.
Cô bé quay đi
-Đồ tồi
THD nghe thấy.Lần đầu THD bị một đứa con gái nói như vậy.THD hét lên:
-Đáng đời.Tôi làm đấy, xem hôm nay cậu về nhà thế nào?Cậu xem, sẽ chả ai giúp cậu đâu.
Cô bé tức và khóc thật.Tức quá.sao có người đáng ghét thế cơ chứ?Và cô bé quyết tâm "Đã thế, mình sẽ làm cho hắn phải ân hận cho mà xem."

Cảnh 4.Liên tiếp trong mấy ngày sau
Cô bé ko chỉ học giỏi Toán mà còn rất có năng khiếu thơ văn và các môn xã hội.Mỗi khi thầy cô nào vào lớp, ai cũng ngỡ ngàng vì có một học sinh mới giỏi toàn diện như vậy trong lớp T1.bọn bạn xuýt xoa và đứa nào cũng nhìn cô bé bằng ánh mắt ngưỡng mộ.Giờ ra chơi, khắp nơi trong lớp đâu đâu cũng nói về con bé.Con bé ra hành lang đứng.Nó chọn đứng ở ngay hành lang chỗ cửa ra vào nơi mà THD vẫn thích nhất.THD lao ra làu bàu:
-Ấy ra đây làm gì?
-Ơ, giờ ra chơi tớ đứng đâu mà chả đựơc.
-Ra chỗ khác đi(giọng khó chịu)
-Ko.Sao tớ lại phải đi?Ko thích thì đi ra chỗ khác.Ở đây chả có ai chào đón cậu đâu.
THD tức nổ đom đóm mắt.
-Đồ bắt chước.
Cô bé vẫn ko vừa:
-Có giỏi thì cậu chứng minh đi chứ đi bắt nạt con gái thì chả ra gì đâu.
THD tức quá mà ko làm gì được.Con bé này ghê thật.

Và cứ thế cứ thế con bé dần có được cảm tình của tất cả các thầy cô và mọi người.Chỉ hai tuần sau trong cuộc họp chi đoàn đầu năm+bầu cán bộ lớp, con bé đã được thầy/cô CN chỉ định làm lớp trửơng.Với THD, đấy quả là một sự thách thức và cuộc chiến bắt đầu.
THD ko thôi những trò quậy phá của mình và đối thủ duy nhất khiến THD chột dạ là cô bé.Tiết Sinh hoạt nào đầu tuần con bé cũng phê bình THD trước lớp mà dù gì THD cũng là lớp phó học tập cơ mà, mất mặt quá.Đã thế, bao thầy cô ko hiểu vì sao cứ vào lớp là khen con bé thế ko biết.Vị trí trong lớp của THD dần lu mờ trước sự xuất hiện của con bé.
1 tuần liền THD nghỉ học.Thực ra nó ở nhà lên kế hoạch trả thù lần hai các thầy cô và lần này sự xuất hiện trở lại của THD thật sự đã làm kinh thiên động địa tất cả các thầy cô của lớp 11T.Ko ai dám vào dạy lớp này nữa vì quá kinh hãi.Mặc dù cô bé phải đứng ra chịu sào muối mặt xin lỗi mà vẫn ko thầy cô nào dám dạy lớp này.Tình hình quả là nguy quá.Cô bé bất lực thật sự.biết là THD làm mà ko có bằng chứng ko nói ra được rồi lớp bị mắng bao bận, thầy cô thì ghét.Cô bé tức thật sự.Những giờ nghỉ tiết trở nên dài vô tận(khoảng hai ngày)

Thứ hai đầu tuần.Trường phê bình 11T trước toàn trường, cô bé buồn phát khóc, bọn ở lớp cứ nhởn nhơ như ko.THD cười đắc thắng.Nhưng có một tin khác cũng rất đáng chú ý: trường còn phát động một phong trào các lớp tiến hành làm tập san nhân kỉ niệm 20 năm thành lập trường.
Vừa vào lớp, cô bé đã nói ngay:
-mọi người chú ý nhé.Các thầy cô hiện đang rất giận lớp mình.Bây giờ chả ai muốn dạy nữa mà bọn mình đến trường cũng như ko.Bây giờ tớ đè nghị lớp ta dồn toàn sức vào tập san lần này.Một là coi đây là món quà xin lỗi các thầy cô hai là cũng ghi lại dấu ấn với trường chứ nhỉ?
THD đứng lên phản pháo luôn:
-làm cái gì.Thích ấy đi mà làm.Mỗi ấy rỗi thôi, bọn tớ bận lắm.lớp trưởng làm đi.
-THD, cậu là lớp phó học tập mà vô trách nhiệm thế à?Cậu yên tâm, tớ nghĩ ban tập san cũng sẽ chẳng có cậu đâu.Một người như cậu thì làm nổi việc gì chứ?
-Cái gì?Cậu nói gì?Nói lại xem.Tôi nói cho mà biết, người như thế là cậu chứ ko phải tôi.Cậu nhìn lại đi, cả lớp mấy người nghe cậu nào
-Dù sao tôi vẫn có trách nhiệm và làm hiệu quả hơn cậu cậu hiểu chưa?
-Được.Việc lần này cậu ko phải lo.Tôi THD sẽ làm.Rồi cậu xem, ai hơn ai.Mọi người chứng kiến đấy nhé.Cậu với tôi đánh cuộc đi.
-Cuộc gì?
-nếu lần này tập san lớp mình được giải nhất, cậu phải xin từ chức lớp trưởng và từ giờ ko được hạnh họe ai cả.nếu ko được thế tùy cậu muốn gì cũng được.
-Được.Là cậu nói đấy nhé.Rồi xem
Cô bé bỏ ra khỏi lớp.Rõ ràng là hắn cũng ko đến nỗi như cô bé nghĩ.một niềm vui nhỏ lóe lên làm cô bé mỉm cười.
 
Cảnh 5.Tập san
Quả thật, THD rất có tài trong những việc này.Ko làm thì thôi chứ đã làm thì say mê và thật hiệu quả.THD có thật nhiều ý tưởng mới và sáng tạo với một loạt các chuyên đề cho tập san.vd thơ văn giao cho mấy đứa giỏi giỏi, những chủ đề đều được THD bàn thảo trước với mọi người rất kĩ.Cả lớp đúng là một tập thể thống nhất, ai cũng bận bịu lo cho việc lớp, đứa tìm tài liệu đứa đi phỏng vấn.Rồi THD ko hiểu tìm đâu ra danh sách hot boy của Ams trong suốt 10 khóa trở lại đây.Và chuyên mục nóng hổi nhất trong tập san này sẽ là phỏng vấn một loạt các boys đó.Trước một bầu ko khí có thể nói là đầy hưng phấn như vậy cô bé cũng ko thể đặt mình ra khỏi công việc chung của lớp được.Và cô bé đã theo chân những người bạn cùng lớp đi phỏng vấn.

Cảnh 6.ngày cuối tuần đi phỏng vấn
Cả lũ tầm 6 đứa đi với nhau.Cô bé và THD vẫn ko nói với nhau câu nào.Sau khi đi về cả bọn vòng lên Hồ Gươm chơi.Thời tiết đẹp và làm những người bạn trở nên cũng thân thiết hơn cười đùa vui vẻ.THD vẫn mặt lạnh như tiền.Cô bé ko dám bắt chuyện mặc dù rất muốn.Một đứa nhỏ bán vé số đi ngang qua:
-Các anh chị ơi mua cho em với
Hai thằng trong đám xua tay
-No no.Đi đi.Các anh chị bận lắm.
cô bé chưa kịp phản ứng gì thì THD đã quát:
-Bọn mày thôi đi.
Rồi THD quay ra đưa tờ 10.000 cho em bé:
-Đi đi ko mua đâu.
Đôi mắt em bé long lanh cảm động như muốn khóc.Và cả cô bé cũng muốn khóc.Một cái gì đấy thật lạ.Cô bé xúc động thật sự.Bao nhiêu cái ghét trước đây dường như tiêu tan hết.THD là dân nhà giàu.10.000 ấy đối với hắn chả là gì nhưng hắn biêt đâu được là tờ 10.000 ấy đã làm co bé bất ngờ thế nào(đoạn này, mặt cô bé phải thật "bàng hoàng vào").
(còn tiếp)
Cảnh 7.Tối hôm đi làm tập san về.
7h tối mới ra khỏi nhà một hot boy trong danh sách, vẫn còn hai người nữa mà tối nay nhất định phải xong.Cả bọn ra quán phở chén cái đã.Sau một hồi bàn tán, hai đứa có việc nên ko đi tiếp được vì thế bốn đứa còn lại sẽ đi thành hai nhóm cho nó tiện.Hai đứa kia nhanh mồm đòi đi với nhau luôn, như vậy còn lại THD và cô bé.
Hai người đạp xe trên con đường dài, chẳng ai nói với nhau câu nào.Thỉnh thoảng cô bé lại liếc trộm THD một cái.Cô bé rất muốn bắt chuyện nhưng nghĩ mãi vẫn chả hiểu nên nói câu gì đầu tiên, nghĩ mãi ko ra cô bé thở dài một tiếng.
- Sao thế?(THD hỏi)
- À, uhm, thực ra thì.....uhm ko.
- Cậu ko nói tôi cũng biết.Tôi cũng thế mà.Tôi vì việc lớp mới phải đi với cậu thôi.
Lại một khoảng lặng, cô bé có cảm giác sống mũi mình cay cay "vì việc lớp mới phải đi với cậu".Cô bé quay phắt ra nói:
- Tại cậu mà.Cậu muốn làm trước còn gì.
- Đúng.Tôi muốn chứng minh cho cậu thấy là tôi hơn cậu.
- Hơn tôi?Tại sao phải thế?Cậu ko ưa tôi ở điểm nào?Tôi có làm gì cậu đâu?Từ ngày đầu tiên vào lớp cậu đã luôn đối đầu và gây khó cho tôi rồi.
- Thì sao?
- Nhưng mà tại sao?
- cậu muốn biết thật hả?... Là vì tôi ghét cậu.Tôi ghét sự đỏng đảnh, kiêu kì và ra vẻ của cậu.
Cô bé im lặng.Lần đầu tiên có một người con trai nói như vậy về cô.Tự nhiên cô bé muốn khóc lên thật to nhưng mà rồi lòng tự trọng đã khiến cô kìm lại.thật may vì đó là buổi tối nên nếu cô bé có khóc thì THD cũng ko thể biết....
Ra khỏi nhà anh hot boy cuối cùng, cô bé rẽ trái về thẳng.THD sẽ phải rẽ phải nhưng chả hiểu sao cậu đứng băn khoăn một lúc, chừng 30s, lại rẽ trái theo cô bé.Hai người đi song song cạnh nhau.Lại ko nói gì.Cô bé vào nhà, hai người vẫn ko hề chào nhau một tiếng.THD quay xe đi thẳng.Cô bé bước qua cửa phòng, cả người run bắn và rồi òa khóc+đấm gối thùm thụp "Đồ đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đồ kiêu ngạo, hiếu thắng và tồi tệ."

Cảnh 8.Ba ngày sau trước hạn nộp tập san có một ngày.
Ko khí lớp 11T1 hôm nay thật là đặc biệt.Hôm nay là hạn các thành viên các nhóm trong lớp nộp đĩa có bài cho THD để THD biên tập lại về nội dung và trang trí.Thật ra thì hôm nay cũng chẳng có tiết gì đặc biệt vì nào ai dám vào dạy lớp này nữa đâu.Kế hoạch của lớp hôm nay là đến nộp bài sau đó cả lớp chuồn chỉ để lại vài đứa cùng THD lo nốt công việc còn lại.Thế mà.....
Vừa có tiếng chuông reo, chưa đứa nào kịp phản xạ thì hic hic, chú K, bảo vệ nổi tiếng hắc và khó tính nhất trường đã vào tự bao giờ.chẹp, gì chứ chú này thì cả trường sợ.Bọn lớp 11T1 có thể làm bất cứ thầy cô nào chùn bước nhưng với chú K thì "tất cả dường như là vô nghĩa".
- Nào nào vào lơp mau, hôm nay đứa nào trốn tiết cứ liệu hồn đấy.Hôm nay các thầy cô chuẩn bị sẵn bài cho tụi mầy rồi đây.Đứa nào muốn trốn về thì cứ ra đây chú dẫn đi lên BGH cái đã.hừm hừm.
Mặt chú đỏ như gà chọi, giọng nói sắc và vang.Cả lớp khắp nơi vang lên những tiếng xì xào "Trời ơi", "hôm nay toi rồi" rồi mọi người đều nhất loạt nhìn về phía góc lớp chỗ gần cửa ra phía sau, nơi THD đang ngồi.Chú K vào lớp có nghĩa là hôm nay THD ko thể dễ dàng mà chuồn được nhưng nếu giờ ko đi thì coi như tập san cũng tiêu luôn ko thể nộp kịp được.Cả lớp lại dáo dác xì xào....THD cũng hiểu tình thế đang đặt ra lúc này.Cậu nháy mắt cho một loạt các bạn hữu.Chẹp, kịch bản mọi khi lại bắt đầu.(lại cần kinh nghiệm của anh HA ở lúc này)Đương nhiên chú K lại rơi vào "cái bẫy" sắp sẵn của những đứa tinh quái lớp 11T1.Chú phải quay hẳn người sang bên dãy trong giải quyết trò nghịch ngợm và quậy phá quá đà của lũ này.Kết quả là THD nhanh nhẹn chui ra khỏi lớp đầy trót lọt.Phù, kế hoạch coi như xong.
Đang ung dung chui rào ra khỏi trường thì chợt THD sững lại bởi tiếng gọi mà như quát:
-THD!
Cậu bé quay phăt lại.
-Trời.Hóa ra là lớp trưởng.Cũng thích trốn học đi chơi với tôi à?
-cậu? tôi ko nói với cậu nữa.Nhưng cậu ko thể đi được.
-Cái gì?cậu mà cản nổi tôi chắc?- cười khẩy
-tôi ko thể cho cậu đi được.Vì những trò quậy của cậu mà lớp giờ bị thế này.lần này cậu mà đi thì tôi biết ăn nói sao với BGH khi chú K lên báo cáo.Theo tôi vào lớp mau.
-Ko
-Đồ ích kỉ.Cậu phải biết vì lớp chứ.
-Cậu thôi đi.Diễn rồi đấy.Tôi đi biên tập tập san cho lớp được chưa?
Ừ nhỉ, đến lúc này cô bé mới chú ý và nhớ ra điều ấy.Trong lúc cô bé còn đang ngỡ ngàng thì THD đã chui rào xong tự bao giờ.
Cô bé vội chui theo, í ới:
-THD, tớ đi với.
-Cậu về đi.
-Ko, tớ cũng có trách nhiệm mà.
Hai đứa thẳng tiến ra hàng net với nhiệm vụ mà trong ngày hôm nay nhất định phải hoàn thành cho xong.

Cảnh 9.Ngoài hàng net.
Hai đứa chia đôi số đĩa.Lại bắt đầu đọc ngấu nghiến rồi sửa lỗi chỉnh font và trang trí, chèn chiếc hình ảnh thêm vào.THD rất thạo trong những chuỵên này và đương nhiên rất lành nghề hướng dẫn "nai con" làm theo.Hai đứa chăm chỉ và trâu bò làm từ 7h30 đến tận 12 h trưa.Thỉnh thoảng, THD lại quay sang và thấy cô bạn của mình đang mím môi mím lợi hết tẩy tẩy xóa xóa lại vò đầu bứt tai xem đoạn này đoạn kia sửa sao cho được.Tự nhiên nhiều lúc THD muốn bật cười vì lúc đó đang nghĩ "Trông nó cứ ngu ngu thế này có phải hay ko?".
12h trưa.Chiếc đĩa cuối cùng của THD đã được sửa xong.THD mang cả chồng đĩa của mình sang chỗ cô bé:
-Xong rồi hả?Tớ cũng thế.Tớ đi mua bánh mì.Cậu cho tất cả lại vào một file rồi in ra đi.Rồi bọn mình ăn xong sẽ in ra và về.nghỉ tí đã, mệt ghê.
THD chạy đi luôn.
Cô bé ngồi lại một mình nhìn tất cả.Mắt cô hoa lên, nước mắt bắt đầu giàn giụa vì mỏi.
-Cố nốt cho xong đã- cô bé lẩm bẩm.
File đã xong.Thế mà rồi chả hiểu thế nào cô bé như một phản xạ ko hề save.Chỉ trong 1 s cô bé cũng ko hề có ấn tượng gì với những điều mình vừa làm.Chỉ cho đến khi mọi việc đã rồi cô bé mới hét lên kinh hoàng 'Á!'
THD bước vào.cậu chạy vội lại xem và hét lên còn kinh hoàng hơn cô bé
-Cậu làm gì thế?
Cô bé sững sờ sắp khóc đến nơi.
-Điên rồi.Hồi nãy khi lưu tất cả vào cùng một file cậu có xóa file ở các đĩa ko?
-Tớ.tớ đã ko hề lưu bản bọn mình sửa.Tất cả giờ lại là số 0 rồi.
-ôi!ko phải thế chứ?Cậu lớn bằng ngần này mà còn mắc lỗi sơ đẳng thế à?
(đoạn này hơi điêu nhưng em ngu về máy tính lắm.nói chung là tạo tình huống cô bé do sơ suất đã làm mất hết dữ liệu cả bọn đánh cả sáng nay.)
Sau 5p nhìn cô bé bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, THD thở dài đánh thượt một cái:
-Thôi, tớ bỏ cuộc rồi.Tớ về đây.
Cô bé ko nói được gì thấy miệng mình nghẹn đắng.
Trước khi ra khỏi quán, cậu bé còn ngoái lại nói thêm một câu:
-Có phải vì đê làm lớp trưởng cậu làm thế này ko?Nếu vậy thì đúng là tôi đã thua rồi
Cậu bé bỏ đi thẳng để lại cô bé buồn thiu bên những chiếc đĩa.
________________________________________
To MP: có lẽ chỉ là một sự trùng hợp.chị ko biết em đang nhắc đến ai, hay là em pm cho chị nói đi, tò mò ghê.Cảm hứng cho những cảnh trên hầu hết là từ những gì chị đã chứng kiến+nghĩ thêm ra.Và, chị nói thật là chị cũng rất mong một ngày nào đó ý tưởng này sẽ thành phim vì tất cả đều rất thật rất gắn bó với chị.Thực ra chị cũng ko biết tại sao viết mấy phần râu ria này mà chị thấy tâm huyết thế này ko biết.Ặc sau bị cắt gần hết chắc chị cũng hơi buồn.
To anh HA:hic, tùy mọi người chọn thôi nhưng em vẫn thích nhìn hai cái xe song song đi bên nhau, hay cho nó đi một đoạn vậy .
To em H.A: hic, ý tưởng ban đầu của em hoàn toàn khác hẳn thế mà chị lại làm cho nó ra thế này, tự nhiên thấy có lỗi với em quá.
Thực ra trước khi post cảnh 9 em đã có ý tưởng cho các cảnh 10.11.12 rồi.

Cảnh 10.(Ý tưởng khá giống em HA).
THD bỏ đi.Cậu ngồi lên xe phi một mạch trên đường như một thằng điên, đầu muốn tóe khói.Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm "Thế mà mình đã tin nó?Đúng là ngu thật.Gru gru...".Sau một lúc lao trên đường như thế, THD dừng chân tại một quán game và chơi cho bõ tức.
Còn cô bé.Cô ngồi lặng im bên những chiếc đĩa, đầu óc như mụ đi.Tất cả cứ như là một cơn ác mộng vậy.Chợt cô bé nghe thấy cuộc trò chuyện của hai học sinh Ams vừa bước vào:
- Mày ơi, mày nộp bài tập san cho lớp chưa?
- Chưa.Tham gia mấy cái trò ấy làm gì vô bổ.
- ừ,lớp mình lúc nào chả xếp bét trường.Lo làm gì mày nhỉ?
- Ai bảo mày thế.Bét là bét thế nào.Có lớp 11T1 ấy.cái lớp ấy mới gọi là bét trường còn bọn mình chỉ áp chót thôi mày nhỉ?(khúc khích cười)
Cô bé chợt bừng tỉnh.Đâu còn thời gian để mà ngồi thần ra hay xót xa hay tự trách bản thân mình nữa chứ.Cô bé nhìn đồng hồ "1h15p".Cô bé lại nhìn vào màn hình và những ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím.Lần này cô bé làm một mình còn say sưa, cần mẫn và tâm huyết hơn cả buổi sáng.Đánh được một lúc thấy mỏi tay muốn nghỉ cô bé lại nhìn lên đồng hồ rồi tự lẩm nhẩm "ko được.phải cố nữa, nhanh nữa mới kịp được.Nào cố lên thôi".
7h tối hôm ấy.THD vừa xách xe vào nhà thì chuông điện thoại reo.
- A lô.Có phải là cháu THD ko?
- Dạ vâng ai đấy ạ?
- Bác là mẹ của bạn LND đây.Cháu ơi, cháu có biết bạn LND đang ở đâu ko?Từ trưa đến giờ nó chưa về nhà mà cũng ko hề liên lạc gì.bác gọi hỏi các bạn thì mọi người bảo là cháu với nó đi làm việc lớp.
- Sao bạn ấy chưa về ạ.chúng cháu chia tay nhau từ trưa rồi bác ạ.
Đầu dây bên kia chợt nghe tiếng nói mà như nấc:
-ừ ừ thế thì thôi vậy.cảm ơn cháu nhé.
THD thần người ra và nhớ lại những gì mình nói với cô bé.một cảm giác lo lắng và sốt ruột khiến cậu ngay lập tức lại lao ra khỏi nhà đạp như bay đến hàng net.

Cảnh 11.Khi THD đến nơi.
Quả như cậu nghĩ.Cô bé đang ở đó.Dừng xe lại nhìn thấy cô bé mà cậu sững sờ ko thốt nên lời.Trong quán lác đác chỉ có vài người liếc qua là đủ thấy chat chit vớ vẩn còn cô bé cặm cụi ngồi đánh đánh gõ gõ cho đĩa này vào rồi lại rút ra sửa đĩa khác.Chợt cô bé ngừng lại, lấy tay quệt lên trán lau mồ hôi.THD dựng xe lao vào:
- Cậu ở đây suốt từ trưa à?
Cô bé ngước lên.Đôi mắt đầy mệt mỏi lo lắng nhưng lại sáng lên một niềm tin và sự tâm huyết.cô mệt ko nói nổi chỉ nhìn THD rồi lại cúi xuống.
- Đồ ngốc.Thôi cậu ra đi.Mình sẽ làm nốt cho.À, gọi cho mẹ đi đã.
cô bé ko nói gì, cầm lấy di động từ tay THD rồi đi ra ngồi bên cạnh.công việc cũng chẳng còn nhiều.Tiếng gõ bàn phím lại vang lên đều đều.
8h30.Hai người ra khỏi hàng net.Cậu bé đèo cô bé đi in và đóng luôn trong tối hôm ấy đến tận 9h30.cô bé vẫn ko nói gì.Có lẽ cô bé phải mệt lắm.Cả người cô bé như run lên trông thật tội.THD cảm thấy có lỗi vô cùng.Cậu cứ hết nhìn những trang tập san được in ra lại quay ra liếc trộm cô bé.Thỉnh thoảng bốn mắt lại chạm nhau nhưng rồi ngay lập tức hai đứa quay ra hai hướng khác.
Ra khỏi hàng in.THD đèo cô bé về.
- Cậu có sao ko?- THD lo lắng
Cô bé ko trả lời.Cô mệt quá và rồi ngả đầu vào lưng THD.Hai người ko nói thêm với nhau câu nào nữa.Con đường này về tối cũng ko đông lắm.Chỉ có ánh điện, thỉnh thoảng vài chiếc xe đi qua và những cơn gió mát lành......

Cảnh 11.Sáng hôm sau.
THD đến lớp.Cả bọn xúm xít vào xem tập san.Đứa nào cũng khen rối rít "nhất là cái chắc", 'chắc rồi" và khắp nơi vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.
THD ra hành lang đứng.Cậu đang đợi cô bé đến thế nhưng lạ chưa kìa, mãi mà vẫn chưa thấy cô bé xuất hiện.Tiết 1 rồi tiết 2, tiết 3 trôi qua cô bé vẫn chưa đến.THD đem tập san đi nộp.Các thấy cô trong phòng Đoàn vừa nhìn thấy đã trầm trồ khen ngợi.Cậu chỉ cười và nghĩ bụng "Chuyện T1 mà lại".
THD đi trên hành lang trông vẻ đầy nghĩ ngợi rồi cậu quyết định rút di động ra gọi cho cô bé.Bấm số rồi cậu lại tắt đi.THD làu bàu" mình sao thế nhỉ?việc quái gì phải quan tâm đến nó chứ' rồi vào lớp.

Cảnh 12.Sáng hôm sau nữa đến lớp, THD mới biết hôm qua cô bé ốm.Nhìn cô bé hôm nay trông khá hơn hôm nọ nhưng vẫn có vẻ mệt lắm.Bọn ở lớp hôm nay cũng thật lạ.Chả ai nói chuyện vui vẻ hỏi han cô bé mấy cả.Toàn những lời xã giao rồi có đứa chả thèm chào nữa.THD thấy hôm nay đúng là thật lạ.
Và rồi.
Hết tiết 1, cô bé đi đâu về vào lớp hét toáng lên "Mọi người ơi, tớ vừa gặp thầy .... xong.Thầy bảo là hôm qua xem qua tập san các lớp thì hội đồng BGH đều khen lớp mình nhất đấy.Tuần sau mới chấm chính thức".Cả lớp quay ra nhìn cô bé mấy đứa nói:
- Thê thì LND làm đơn từ chức đi thôi.
Có đứa nói còn độc hơn:
- Đã cá rồi còn gì.thua mà ko biết sĩ diện à?
Cô bé ko nói gì cả lặng lẽ ra khỏi lớp.Giờ ra chơi lại diễn ra bình thuờng.Chỉ có THD là sững sờ hơn cả.ừ nhỉ, mọi người đâu đã biết hôm qua cô bé vất vả ra sao.
Tiết hai cô bé ko vào lớp.Có vài đứa bắt đầu lo lắng + thắc mắc.
Giờ ra chơi tiết hai, THD đứng dậy, bảo mọi người im lặng rồi "thanh minh" cho cô bé:
- Mọi người nghe tớ nói này.hôm qua tớ và LND đã cùng nhau hoàn thành tập san cho lớp mình và thực sự là LND đã phải rất vất vả.Mọi người cũng thấy tớ ko hề ưa gì bạn ấy nhưng mà tớ phải nói là bạn ấy là một lớp trưởng rất có trách nhiệm và vì thế mọi người đừng gây sự với LND nữa.
Cô bé đứng ngoài chả biết tự bao giờ.Cô nhìn THD mà sao muốn khóc vì quá cảm động.cô bé chỉ nghĩ "Cảm ơn THD nhiều lắm".Mọi việc lại trở lại bình thừơng..
 
Cảnh 13.Ngày trao giải tập san.
Thứ hai tuần đầu tiên của tháng, như mọi khi cả trường lại tập trung dưới sân nghe phổ biến nhắc nhở những chuyện quan trọng nhất.
Tuần này THD được lên kéo cờ vì tuần vừa qua đội bóng rổ trường Ams đã xuất sắc thắng trong trận chung kết giải bóng rổ toàn TP Hnoi(THD là đội trưởng đội bóng rổ Ams mà).Cả trường rộn lên, các em khối 8,9,10 ồ lên to nhất "Đẹp trai thế","Trông hay ghê".Tim cô bé đập hình như cũng có phần nhanh hơn một chút.
Và phần quan trọng nhất trong buổi hôm nay là công bố giải tập san đợt vừa rồi.Lần đầu tiên có một tập san được liền một lúc cả ba giải "Giải cho tập san ấn tượng nhất', "Giải tập san có nội dung hay nhất" và "Giải cho tập san được trang trí đẹp nhất" như vậy.Cả trường vỗ tay rào rào.cô bé thay mặt cả lớp lên nhận giải.Cả lớp T1 hú ầm lên.THD sung sướng và cười thật tươi.
Trưa hôm ấy 10 đứa con gái lớp Toán rủ nhau về nhà cô bé chơi, coi như là xả hơi và ăn uống chơi bời một chút.Cả bọn đánh bài buôn dưa chán chê bắt đầu nghĩ ra trò nghịch.Cả bọn uyn xem đứa nào thua sẽ phải gọi đến nhà THD giả giọng xin làm quen.Và cô bé thua, hic, đúng là số phận an bài.
4h kém 15.Cô bé của chúng ta đau khổ nhấc ống nghe máy điện thoại lên, bật loa lên và nhìn 9 đứa đang nằm trên giường rúc rích bụm miệng lại ko dám cười to.
Reng.Reng.Reng......Đến hồi chuông thứ 5 thì có tiếng trả lời, chính là THD.Cô bé bắt đầu giả giọng(cô bé giả giọng quả là nghệ thuật, ko nhận ra nổi, giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào ghê.....).Cuộc trò chuyện bắt đầu.
LND: A lô, bác ơi cho cháu gặp anh THD với ạ.
THD: Tôi, THD đây.Ai đấy?
LND: Anh THD đấy ạ.Em xin tự giới thiệu, em là Mi, học sinh lớp 10A trường PTCNN ạ.uhm, em gọi điện vì em muốn được làm quen với anh ạ.
THD: Hả?À, thế sao em biết anh?
LND: Dạ em có quen mấy chị lớp 11 trường Ams, em thấy mấy chị ấy khen anh suốt.
THD: Bọn nó đùa em đấy.
LND: ko.Em nghe các chị ấy bảo là anh học giỏi nổi tiếng trong lớp, biết đánh đàn và chơi bóng rổ cũng đỉnh lắm phải ko ạ.Hình như tuần vừa rồi đội Ams còn giành giải nữa đúng ko anh?
THD: à, ừ,... cũng thường thôi ấy mà.
LND: Anh này, con trai lớp Toán rất ga lăng, đẹp trai và giỏi nữa phải ko anh?Các chị ấy khen anh nhiều nhất đấy ạ(ở đầu dây bên này cô bé đang nở một nụ cười đắc ý còn 9 đứa con gái kia thì đứa chui vào chăn, đứa ôm gối đấm lên nhau thùm thụp, sắp chết sặc vì nén cười đến nơi)
THD: Cũng ko phải đâu.Bọn nó đùa em đấy.
LND: Anh khiêm tốn quá( đến lúc này đã có đứa lăn xuống đất)
THD- cười kiểu ngôi sao- Thật mà em.
(Cô bé nghĩ "Thật cái đầu nó ý")
LND: Anh ạ, em biết về anh lâu rồi.Em thật sự thấy anh rất hay.Thỉnh thoảng em có thể gọi cho anh được ko ạ?Em biết anh rất bận nhưng mà em rất muốn biết thêm về anh.
THD: Ko sao đâu.Anh cũng chả bận lắm đâu mà em.Em cứ gọi đi.Anh cũng thich nói chuyện điện thoại lắm.
LND: Thật ạ?Thế thì em vui lắm
THD: ừ.Mà con gái Chuyên ngữ nổi tiếng là nói nhiều và đanh đá nhưng anh thấy em cũng hiền hiền hay hay.(hic, sao mình cứ tự thú nhận thế này nhỉ-VH nghĩ)
LND: Vâng.Em cám ơn anh nhiều.
THD:Ko có gì đâu em.Anh cũng thích nói chuyện với em (THD nghĩ "Chẹp chẳng qua đang rỗi việc nên mới thế thôi).Giọng em nghe cũng ngồ ngộ (THD nghĩ "mình nịnh cũng khéo đấy chứ nhỉ ")
(Ở đầu dây bên kia, 9 đứa con gái đều đã xuống đất trong trạng thái ko lết nổi dậy vì quá đau bụng)
LND:vâng, thế thôi em chào anh ạ.
THD:ừ chào em.
Rụp.Rụp
Rầm rầm rầm.Tiếng cười của 10 đứa con gái làm cho căn nhà của LND chắc sắp sập đến nơi.Cả bọn ôm nhau mà cười nghặt nghẽo.Và rồi một đứa thốt lên "Ôi! Con trai Ams!Ôi! THD!".
Cô bé cũng cười chảy cả nước mắt.Thế nhưng lúc ấy trong đầu cô bé lại có một suy nghĩ thật là lạ "Ko ngờ THD mà mình biết lại có những lúc ấm áp và dịu dàng như vậy"....

________________________________________
Cảnh 15(hình như thế).
Mấy ngày đến lớp, ko khí đều thật vui vẻ.Cô bé mấy lần định chạy ra hành lang vào giờ ra chơi để nói lời cảm ơn đến THD.Việc này thật khó, đã định mở miệng mấy lần rồi mà vẫn ko nói ra nổi.
- THD, đang làm gì đấy?(nét mặt cô bé lộ ra vẻ vui mừng khi thấy THD đứng một mình ngoài cửa lớp).
- Sao?(giọng gắt gỏng)
- Ơ?Sao tự nhiên lại gắt?
- Kệ tôi.Cậu ra đây là tôi tức vậy đấy.
THD bỏ đi miệng làu bàu "Đúng là xui xẻo, sao cứ thấy nó là tự nhiên mình tức tức sao ấy nhỉ?".Cô bé trông còn tức hơn, miệng lẩm bẩm 'Cảm ơn ý hả?Người ta có ý tốt thế mà bị thê này đây?gru..tức quá".Rồi cô bé với khuôn mặt bừng bừng tức giận lao như điên ra căng tin, đặp bộp cái ví lên bàn nói mà như hét:
-Cô ơi, cho cháu ba cái bánh kinh đô, hai cái bánh dày, một túi sữa, một gói thịt bò khô, hai gói hạt hướng dương và một cái kẹo mút golia dâu.
Cô căng tin trợn tròn mắt:
- Cháu mua về lớp cho các bạn ăn hả?
Cô bé chợt đỏ mặt:
- Ơ ko ạ.Cháu sẽ ăn luôn mà.
Đôi mắt cô bé mở ra to tròn và rồi khệ nệ ôm một đống thức ăn ra cái bàn căng tin quen thuộc ngồi ăn.Vừa ăn cô bé vừa nghĩ đến những gì THD nói và tức vô cùng.May mà có nhiều thức ăn ở đó nên THD mới sống sót nổi qua giờ ra chơi hôm ấy.
Tùng tùng tùng.Trống đánh vào lớp, cô bé ba chân bốn cẳng chạy thẳng về lớp tay vẫn ôm hai cái bánh chưa kịp ăn xong.
Giờ nghĩ giữa tiết sau.
Đang say mê buôn với đứa bạn ở bên về kết thúc bộ phim 'CGTM" tối qua, ánh mắt cô bé vô tình lướt qua vị trí quen thuộc của THD và thấy nó đã chuồn mất.Tự dưng cô bé thở dài một cái làm con bạn đang say sưa nghe chưng hửng:
- ơ, bọn nó sao thế hả mày?
- tao cũng chả biết(cô bé nói trong trạng thái vô thức)
- sao lại ko biết?thế con bé ấy đã tìm được thằng kia chưa?
- Chưa.Thằng này chạy nhanh quá.(mặt cô bé buồn thiu)
Con bạn càng chưng hửng:
-Mày vừa nói gì thế hả LND?
Cô bé tỉnh luôn:
-Ơ, thế tao vừa bảo gì à?
- Mày bảo anh ấy chạy nhanh quá làm con bé trong phim ko tìm được
- Hả?Tao bảo thế bao giờ.Mày chỉ được cái nói vớ vẩn.
Rồi cô bé đứng dậy bỏ ra ngoài để lại con bạn với nỗi băn khoăn khó hiểu "Hôm nay con bé này bị sao thế ko biết?"
Trong lúc đó tại căng tin.
THD: cô ơi cho cháu hai cái bánh kinh đô.
-Ừ đợi tí.Mà cháu học lớp T1 đúng ko ấy nhỉ?
-Vâng.Cô nhớ đươc cả lớp cháu cơ à?
-Chuyện.cô nhớ hết mấy đứa hay ăn ở đây?Mà lớp cháu có con bé xinh xinh, tóc tết hai bên trông hay hay đúng ko?
-À, vâng ạ(mặt như bị ai tát khi nhắc đến cô bé)
-Này, thế cháu cầm về cho nó này.Nãy nó để quên đấy.
Hóa ra là vé xe bus của cô bé.Ghi rõ cả tên tuổi chuyến xe và có cả cái ảnh trông rõ ngộ nữa chứ.tự nhiên THD bật cười nói nhỏ "Đúng là đồ hậu đậu đi đâu quên đó".
THD đi vào lớp và ngay lập tức trong cái đầu tinh quái của cậu đã nghĩ ra một trò nghịch ngợm để trêu tức cô bé.
- LND!
Cô bé quay phắt lại, tỏ vẻ ngạc nhiên:
-Sao?
-Tớ bảo này.
-Ko nghe.
-Ơ hay cậu bị làm sao đấy?
-Hồ nãy tôi bị một thằng hâm trêu tức bảo là trông thấy tôi là ghét nên giờ tôi mới thế đấy.
Cậu bé bật cười:
-À, thôi, nói chuyện khác.Tớ có cái này rất hay cho cậu đây.
Cô bé tò mò:
-Gì vậy?
-Nhưng cậu phải gọi tớ là anh cơ
-Cái gì?Điên à?
-Thế thì thôi vậy
-Ơ, nhưng mà gì thế?
-Gọi là "anh THD ơi" trước mặt cả lớp đi rồi tớ nói cho mà nghe
-Thôi ông nỡm ơi, tưởng bở nó vừa thôi.
Cô bé bỏ ra chỗ khác.
THD huýt sáo điệu nghệ rồi đọc đôi câu thơ cậu mới nghĩ ra:
" Gái thì phải nết phải na
Đâu như ai đó ra hàng ngồi ăn
Thôi thì chẳng nói làm chi
Nhưng ăn quên cả đường về thì gay"
-Nè nè, cậu nói lung tung cái gì đó hả?
Chim khôn nói tiếng rảnh rang
Trai khôn đừng có đụng vào chị đây.
THD nóng mặt nhưng rồi lôi vé xe bus ra cười đắc thắng:
" Ô hay!Nói người lại nghĩ đến ta
Hỏi ra mới rõ ai "gà" ai khôn'
Cô bé nhìn thấy vé xe của mình hét lên "Ê ê sao cậu có vậy?Trả đây.Đồ tồi.Lén lấy của người ta hả?"
-Ko.Uhm cô căng tin bắt tôi chuộc đó.Gọi anh đi nào cưng?
Cả lớp cười ầm lên.Mọi người đã chú ý theo dõi cuộc đấu khẩu từ nãy tới giờ của hai người nay thấy cô bé yếu thế hơn cũng thấy tội tội nhưng mà buồn cười quá, chả ai nín nổi.Cô bé lao về phía THD, cậu nhanh như sóc chuồn lẹ ra khỏi lớp.Hai người đuổi nhau được một đoạn thì THD bị va vào một con bé lớp 10 làm cả hai đều ngã dúi dụi xuống đất.Cô bé nhanh như cắt giật lấy cái vé xe bus và nói 'Em ơi, ngã có đau ko?"(nhìn THD chứ ko phải bé kia).Em lớp 10 lí nhí "ko sao ạ', cô bé bỏ đi và mặt THD thì chả khác nào cái bánh bao thiu.
________________________________________
Cảnh 16.
Chiều hôm ấy về cô bé ghé qua hàng quà lưu niệm như mọi khi.Hôm nay cô bé rất muốn mua một cái gì đó nhưng cô bé vẫn ko biết là sẽ mua cái gì nữa đây.Cô cứ dạo qua dạo lại hết nhìn cái nó lại ngắm cái kia.Thế rồi bất chợt cô bé nhìn thấy một cái thiếp rất đẹp ghi dòng chữ"Thanks" ở trên.Cô bé nghĩ ngay đến cậu bé và mua ngay.Rồi cô bé ngắm nghía thêm một lúc và chọn được một quyển sổ khá đẹp( cái nè sau này sẽ là quyển NK của cô bé).
Tối hôm ấy cô bé về nghĩ rất lâu xem nên viểt gì cho THD.Cô bé vừa muốn cảm ơn chuyện lần trước nhưng cũng lại tức khi nghĩ đến sáng nay.Cô bé cứ mở thiếp ra rồi lại gấp vào mấy lần liền rồi đứng lên ngồi xuống."Viết thế nào đây nhỉ?" cô bé cứ lẩm bẩm mãi.Thế rồi cô cũng viết, những dòng rất thật lòng và đầy tình cảm:
" Tớ ko biết thế này có buồn cười ko nhưng chỉ là tớ rất muốn viết một cái gì đó cho ấy.Tớ muốn nói lời cảm ơn.
Cảm ơn vì ấy đã hết lòng vì việc lớp.
Cảm ơn vì hôm ấy ấy đã quay lại
Cảm ơn vì ấy đã nói những điều tốt về tớ trước mặt bạn bè.
Thật sự là cảm ơn.
Cảm ơn nhiều nhiều lắm..."
Cô bé viết xong và đọc lại.Rồi bất giác mặt cô đỏ lên.Cô bé chợt nghĩ "Sao mình viết nghe tình cảm thế nhỉ?Cứ như là...." rồi cô bé lắc lắc đầu tự trấn an "Vớ vẩn, xem phim nhiều quá đâm nghĩ lung tung rồi" và cô bé bỏ ngay cái thiếp xinh xắn vào trong cặp.
 
Cảnh 17.Ngày hôm sau
Sáng hôm ấy cô bé đến lớp sớm hơn mọi khi nhiều.Ô lạ chưa kìa, hôm nay lớp sạch đẹp quá và tất cả lũ con trai đều đã đến tự bao giờ.Ặc, cô bé quên béng mất, hôm nay là 20/10 và bọn con trai trong lớp đến sớm để trang trí đây mà.Chẹp.Hai thằng to béo A và B đã đứng chặn sẵn ở cửa ko cho vào:
- Nào nào, lớp trưởng lớp trưởng ra chỗ khác chơi đi.Chúng em đang bận sếp ạ
Cô bé tinh quái:
- Ko được.cứ vào đấy.Tránh ra nào.Tớ là lớp trưởng cơ mà.Hạnh kiểm khá nhé.
- Ơ ơ, ko được đâu.Anh em đang có tí bận.Cứ ra kia chờ, tí sẽ được vào.
- Ko được, tớ phải vào cơ
Đang lúc đó thì THD thò mặt ra ngoài cửa:
-Suỵt suỵt bé bé mồm thôi, muốn cả trường biết à?Kệ, cứ cho nó vào đi
Cô bé nhìn THD rồi bước vào lớp.
Một sự ngạc nhiên và xúc động khiến cô bé bỗng chốc thần người ra đến muốn khóc.
Trên trần nhà lớp 11T1 là tên mọi người trong lớp trong đó tên các bạn nữ được đặt vào giữa, xung quanh là bốn bạn nam.hic, cắt chữ rất công phu, trang trí vô cùng đẹp mắt và hài hòa trông như những chòm sao nhỏ ấy.Rồi ở cửa sổ là hình những cô bé cậu bé hay con vật rất ngộ nghĩnh nữa.Tất cả đều thật đẹp.Trên bàn mỗi đứa con gái là một bông hồng trắng đặt trong hộp hẳn hoi kèm một tấm bưu thiếp.
Cô bé ngỡ ngàng cứ ngây ra, mắt lại sắp khóc đến nơi.THD nhìn thấy, và cậu còn thừ người ra hơn cả cô bé.Cô bé thì nhìn hoa nhìn lớp còn THD nhìn cô bé(nhạc nền lãng mạn)
- Ê
Tiếng mấy đứa con trai gọi cô bé
-Thấy sao lớp trưởng?
-Các cậu?Các cậu làm đẹp quá( giọng run run)
-chuyện.Cả tối qua và sáng nay đấy
hic.Ko ai nói thêm câu nào.Cô bé chạy vụt ra khỏi lớp.Một lúc sau, nhiều đứa con gái cùng đến một lúc.Âm thanh rộn ràng tiếng cười nói hét vui vẻ và thật nhộn nhạo.
2 tiết cuối lớp tổ chức chương trình văn nghệ.
THD vác cây đàn guitar lên giữa lớp ngồi hát một bài hay muốn quên sầu luôn, mọi người chăm chú lắng nghe cả.Tiếng đàn dứt rồi, tiếng hát cũng dứt rồi mà ai nấy mặt vẫn ngẩn ngơ rồi vỗ tay rào rào.THD đang định về chỗ để tiếp tục tiết mục khác thì ở dưới bọn ở lớp đã nhao nhao:
- Tiếp đi
- Sếp ơi nữa cơ.
- Thôi thôi(THD xua tay).Có trò này hay hơn.
Rồi cậu ta ôm một hộp nhỏ trong đựng rất nhiều mẩu giấy lên trước lớp:
- Hôm nay là ngày mùng 8/3.Những gì muốn chúc các bạn bọn tớ đều đã ghi trong thiếp rồi nhưng mà để thêm phần trang trọng, sau đây, từng bạn nữ của lớp sẽ lên đây bốc thăm tên một bạn trai.Cái hộp to hơn bên cạnh là lời thoại mà đôi bạn ấy bốc thăm được để đọc trước lớp.Cái trò này là vui lắm, mấy thằng ngồi nghĩ với nhau mà.Và sau đó bạn nam sẽ trao quà và chúc bạn nữ.Bắt đầu nào.
Từng đứa từng đứa lên một lớp được những trận cười ngả nghiêng, toàn là kiểu:...(đoạn này nhờ anh HA nghĩ)
Tới lượt cô bé, cô bé lên và bốc.Chẹp, mặt cô bé méo xệch sau khi mở tờ giấy.THD hỏi:
-Ai vậy?
-Thôi tớ ko chơi đâu
THD gắt:
-Phải hòa đồng chứ.Chơi đi.Bắt buộc đấy.Đưa đây xem nào
THD giằng lấy và hét lên nghe thật kinh hoàng "Á"
Cả lớp cười ầm ầm "Thôi chơi đi", "Chơi đi", ....
Lần này đến THD bốc lời thoại.hic, mặt cả hai đứa lần này thì đúng là méo xệch chỉ có điều mặt cô bé cứ đỏ dần lên như quả gấc.Hai người bắt đầu:
THD: Anh nhớ em nhiều lắm(giọng rất biểu cảm-đang đùa mà)
Cô bé: vâng..(giọng run run)
THD: Em yêu, em yêu anh chứ?
Cô bé nhìn dòng chữ "Đương nhiên rồi" mà ko dám nói.Cô bé cứ hêt nhìn THD lại nhìn tờ giấy rồi cô bé đáp giọng nhẹ tưng "Còn lâu"
THD nhìn cô bé bằng ánh mắt khó hiểu và nghĩ "Ơ, cái con bé này đọc cái gì ấy nhỉ?" rồi thấy cô bé mỉm cười tinh quái+bọn ở lớp cười ầm trêu "THD thất tình rồi kìa", cậu bé tức quá cũng diến ngay lời thoại ko có:
- Thật à?
Cô bé im lặng.
-Em có chắc ko?Biết đâu em đã yêu tôi mà ko biết thì sao?(THD nhe răng cười)
Cô bé thấy tim mình đập loạn nhịp, mắt nhìn vào tờ giấy một cách vô vọng
-Ko thể
-Ko có gì là ko thể.Em đã yêu tôi, yêu tôi thật rồi và thật đáng thương vì em lại là người yêu đơn phương.
Cô bé hét lên:
-Ê, đùa quá trớn rồi đấy.
Và rồi cô bé tức giận ra giật phắt gói quà sắp trao trên tay THD nói:
-Quà của tôi, cậu thích cứ đi mà diễn tiếp.
Hai người đang nhìn nhau tóe lửa thì dưới kia bọn bạn đã cười chảy nước mắt vỗ tay rào rào "Diễn đạt quá", "Đọc hay quá " làm cả hai đều đỏ mặt, cúi chảo và chuồn nhanh về chỗ.Chỉ có hai người biết thực ra trong tờ giấy ấy viết gì.
Cô bé ko đưa thiếp, lại mang về và hôm nay lòng cô xao động thật sự.
Cô bé về đến nhà mở quyển sổ ra, kẹp tấm thiếp vào và bắt đầu viết:
' Hôm nay, mình đã nhận ra một điều, rất lạ và thật bối rối.Phải chăng?Phải chăng là thế?Phải chăng đây là điều mà người ta gọi là thích.Mình ko biết.Chết rồi.Phải làm sao đây?"
(còn tiếp)
Cảnh 19.
Cả ngày hôm sau cô bé đến lớp trong tâm trạng ko hề vui tí nào, mặt mũi cứ gọi là dài thườn thượt ra, buồn mà.Cô bé nghĩ "Sao lại buồn thế này nhỉ?Mình buồn cái gì mới được cơ chứ?Tất cả chỉ là một trò đùa thôi mà....".
Cô bé hôm nay ko dám ngọ nguậy nhìn khắp lớp như mọi khi, cứ thấy THD từ xa là tránh.Cô bé đi một mình thong thả qua từng dãy hành lang một.Cảnh hôm nay thật đẹp, vẫn còn tiết trời thu, trời trong xanh, gió nhẹ nhàng hiu hiu và vài chiếc lá vàng rơi nhẹ.Đang miên man suy nghĩ thì chợt có tiếng gọi "LND".Cô bé quay lại, hóa ra là ***, cô bạn cùng lớp.Hai đứa cùng đi dạo và nói chuyện lung tung:
-Ê sao LND hôm nay lạ thế
-Đâu(cô bé chống chế, nhưng mặt cứ ửng dần lên)
-Sao?Hôm qua gặp anh nào à?(cười tinh quái)
-Đâu, vớ vẩn.
Nhưng rồi ko kìm được lòng mình, cô bé lại buột miệng:
-Thực ra thì...cũng đúng.
-hihi, biết ngay mà.Trông mặt là biết.
-Tức là sao(giọng cô bé ỏn ẻn)
-Khi cậu thích một người nào đó ấy, tất cả mọi người xung quanh đều biết mà.
Cô bé lặng thinh.Cô bạn lại nói tiếp:
-mình cũng thế mà.Thực ra mình cũng có tình cảm với một đứa trong lớp mình đấy.
Cô bé thấy tim mình đập nhanh hơn "chả nhẽ...."- cô bé thầm nghĩ.
Trống đánh vào lớp.Hai đứa chạy nhanh vào lớp và cả tiết ấy cô bé ko nói một tiếng nào.

Cảnh 20.Tối hôm ấy
Cô bé đi học thêm Hóa ở trường Y,thấy này nghe bảo dạy tốt lắm.Gửi xe xong đến khu giảng đường, cô bé đi lướt qua một thằng trông cũng khá đẹp trai và sành điệu, nhưng mà hình như là hơn tuổi.Cô bé hỏi:
-Này bạn ơi, cho mình hỏi lớp thầy H ở đâu ấy nhỉ?
-Bạn à?
-Ơ, dạ chắc ko, là anh ạ(cô bé nở nụ cười thiên thần làm cái mặt trông xị ra khi nghe tiếng "bạn" kia giãn dần ra)
-Trong này này em.
Hắn chỉ cho cô bé vào lớp.Dạ dạ vâng vâng cô bé vào lớp ngồi.Cô bé ngồi bàn đầu luôn, chẹp, cho máu.
Reng.Chuông vào lớp điểm.
Ơ lạ chưa kìa, hắn, cái người cô bé gọi là "bạn" ấy bước vào từ tốn bật loa và bắt đầu nói "Nào, các bạn, hôm nay chúng ta sẽ đi về chương hidrocacbon.....".Mặt cô bé nghệt ra.Trời ạ, hóa ra đây là thầy.Cả buổi học cô bé chả dám ngước lên nhìn.Thầy H này có vẻ khá vui tính và hòa đồng.Thầy rất biết cách pha trò và khá hiệu quả.
Được tầm một tiếng, cô bé lôi hộp sữa trong cặp ra uống một cách rất tự nhiên.Thầy H nhìn cô bé.Cô bé sợ và bắt đầu chột dạ"Chết rồi".
Thế rồi.
Thầy từ từ tiến lại chỗ cái cặp của thầy, lôi ra một phát 4 hộp Yomost dâu loại cô bé đang uống, từ tốn chọc ống hút và hút rất vô tư.Cô bé suýt sặc.Hai người nhìn nhau.Kệ, cô bé cứ uống tiếp.Và cũng kệ, ông thầy chả tỏ vẻ gì khó chịu cả, uống còn năng suất và say mê hơn cả cô bé.Cả giảng đường vang lên những tiếng xì xào bàn tán và cười khoái chí.
15p sau, thầy ra một bài trong phiếu.Cô bé làm xong rất nhanh đóng máy tính lại, chờ thầy chữa bài.Đang loay hoay đóng nắp thì "rầm", ông thầy đập một phát xuống bàn làm cô bé đứng tim "Cất cái gì, mang ra tính tôi xem'.Cô bé sợ quá vội vội vàng vàng bật chữ On ngay."Nào, ấn này..." giọng ông thầy nghiêm lại và cô bé răm rắp chờ đợi. "12.5 và 39 cái nào lớn hơn".Cô bé ấn đến xong số 12.5 nghe câu hỏi ớ người ra.Cả giảng đường lại cười ầm lên.Trời ạ, hóa ra là ông thầy quái đản trêu cô bé.Cô bé ngước lên nhìn đầy tức giận nhưng nụ cười rất chi là ngây thơ vô tội của ông thầy khiến cô bé đang tức điên cũng phải cười xòa.
Và một tình bạn đặc biệt bắt đầu.

Cảnh 21.
Thế là từ hôm ấy, mỗi hôm đến lớp là một ngày thi tài uống sữa của cô bé và ông thầy, thật là nghệ thuật.Và phần thắng thì thường xuyên nghiêng về ông thầy.Cô bé cũng tức lắm nhưng mà đành chịu.Cứ có cơ hội là ông thầy lại trêu cô bé, kiểu đại loại như là:
-Nào, các em cái này là phải viết thế này này...Cái gì cũng phải có trình tự của nó giống như loài người tiến hóa ấy, phải đi từ vượn người đến người vượn rồi đến...
Cô bé nói nhỏ:
-Đến gì nữa ạ, thầy ko nhớ chứ gì?
Ông thầy vỗ tay đánh bốp một cái, "Đến em"
Cả giảng đường lại cười ầm ầm làm mặt cô bé méo xẹo và tức giận vô cùng.
Hay là như lần ông thầy đợi lúc cô bé đang cúi xuống nhặt bút nhanh tay chôm mất hộp sữa trên bàn của cô bé.Đến lúc cô bé ngước lên choáng quá đang định hét lên thì ông thầy đã vọt mất "Em ơi, mình đổi hộp sữa đi"(lại cái bản mặt trông ngây thơ vô tội đến đáng ghét)....
Thế nhưng ghét là thế mà cuối giờ cô bé vẫn ở lại hỏi bài ông ấy thường xuyên và đã trở thành học sinh được thầy quan tâm ưu ái nhất trong lớp A2 đông gần mấy trăm người này.
Ko chỉ thế.Cô bé còn thỉnh thoảng viết mail hỏi bài thầy và hai người đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.Thỉnh thoảng hai người rỗi rãi lại chat với nhau.Cứ được khoảng 10p, ông thầy lại bắt cô bé phải out ngay làm nốt đống bài tập chưa xong của ông ấy.Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, tầm hai tuần chát như vậy mà hai người đã khá thân thiết.Cô bé cũng từng có lần thổ lộ với ông thầy vê chuyện của THD :
cô bé: thầy ạ, hình như em đã biết thích rồi thầy ạ
Thầy: hihi, chuyện bình thường ấy mà em
cô bé: nhưng nó ghet em lắm thầy ạ
cô bé: em muốn thay đổi con người nó thày ạ
cô bé: em muốn nó tốt hơn
cô bé: em ko muốn nó nghịch như thế, đôi khi lạnh lùng và kiêu ngạo như thế thầy ạ.nhưng em lại ko thể thầy ạ.
thầy: em đang buồn à?thôi đừng nghĩ lung tung nữa, nghe cái này đi(send link bài hát cho cô bé)
thầy: nghe nốt đi rồi đi học bài tiếp đi.đừng để bị ảnh hưởng đấy.
Cô bé nghe xong,out ngay, và bắt đầu ngồi vào bàn tiếp.
 
Cảnh 22.1 buổi đi học thêm
Cuối giờ, ông thầy gọi cô bé lại:
-Này, tôi nghe nói trường Ams đang thiếu gv hóa phải ko em?tôi đang định dạy ở đấy đây?
Cô bé tròn mắt:
-Thầy ạ?
-ừ, tôi sẽ đi dạy vào ngày kia.Nhưng lạ lắm trường lại phân công một giáo viên mới như tôi vào chủ nhiệm lớp 11T1.Em thấy sao?
Cô bé hét lên:
-Chết rồi.
-Hả?
-Ko có gì thầy ạ.Nhưng mà...
Ông thầy tròn mắt và há miệng lắng nghe.Cô bé cười méo xệch:
-Lớp em đấy thầy ạ.
Ông thầy cười :
-Tốt quá còn gì.Lại gặp em.
-Ko.Lớp em hư và nghịch nhất trường đấy thầy ạ, ko giống thầy nghĩ đâu.Chả ai trị nổi bọn nó nên mới tuyển thêm giáo viên về trị lớp em đấy.
-uây, thế càng vui(cười khoái chí)
Cô bé thở dài đánh thượt một cái:
-Ôi, rồi thầy sẽ hiểu.ko tốt đâu.
-Ko sao.
Hai người im lặng một tiếng chợt ông thầy vui vẻ nở nụ cười:
-vậy là tôi sẽ được gặp anh bạn THD đúng ko?
-hic
-có sao đâu?biết đâu tối sẽ giúp được gì cho cậu ta thì sao?
-khó lắm thầy ạ.Thấy sẽ bị chọc tức đến chết mất thôi.Thầy ơi, để em kể qua cho thầy những gì nó đã làm thầy nhé, thể nào thầy cũng gặp trường hợp tương tự thế cho mà xem.
Rồi cô bé kể vanh vách từng chuyện một mà THD đã làm với các thầy cô khác khiến mọi người sợ hãi đến thế nào(đoạn này là nhờ anh HA ạ).Ông thầy ngồi nghe vô cùng chăm chú và thỉnh thoảng lại bật cười rất chi là khoái chí.Cô bé kể xong, ông thầy chỉ chốt lại có một câu "Tôi nhất định dạy lớp này' còn cô bé ra về mà mặt mũi trông thật đầy lo lắng.
(còn tiếp)

Thui thui nói tiếp là lại lạc sang thành TSVB bây giờ đấy.Em MP à, cảm ơn em nhé.Em yên tâm, ngoài đời chị "bất lực" nhưng trong truyện thì ko em ạ
.
Cảnh 22.
Tối hôm đó về nhà.Cả buổi tối cô bé ngồi nghĩ ra kịch bản cho sự xuất hiện của ông thầy, nghĩ nhiều nhiều và rồi cả một kế hoạch cẩn thận đã được lên.Ngay sáng hôm sau, cô bé gọi điện cho ông thầy và chiều hôm ấy hai người hẹn nhau để cùng "diễn tập".Địa điểm hẹn nhau là ở công viên Lê Nin.
Cô bé: Thầy đọc đi, cả tối qua em đã ngồi viết đấy.Đây là những điều cần tránh khi đi vào trong lớp nè, thầy nhớ đấy thầy ạ.Một là ko được ngồi xuống ghế, ko được đi vào bằng cửa trước, tốt nhất thầy cứ xuất hiện từ cửa sau ấy, ko được kéo ngăn bàn giáo viên ra nè, ko được sờ tay vào bất cứ thứ gì trên bàn giáo viên cả, khăn lau bảng và phấn em sẽ chuẩn bị riêng.Thầy nhớ nhé.À, còn nữa, thầy cứ nhìn em nè.Nếu thầy thấy em chớp mắt ba cái liền nghĩa là thầy phải cẩn thận đừng đi xuống phía dưới, nếu thấy em ho tức là thầy sắp nói hớ và bị trêu cho nên thầy phải lảng sang chuyện khác ngay.Và tốt nhất là thầy đừng để hở một tí tẹo gì về sdt nhà riêng, di động hay bất cứ thông tin cá nhân nào cả.....
Cô bé thao thao bất tuyệt một hồi làm ông thầy cứ trố cả mắt ra ngạc nhiên.Cứ như thể là "sắp đi vào chỗ chết" chứ ko còn là đi dạy nữa thì phải.Ông thầy nhìn cô bé chăm chút một lúc rồi rút từ trong túi ra hộp sữa:
- Từ từ đã nào
Cô bé vẫn há mồm ra định nói tiếp.Ông thầy giơ hộp sữa lên:
-này.
Chưa đầy 2s sau, hộp sữa đã ngoan ngoãn nằm trong đôi bàn tay nhỏ xinh của cô bé:
-em xin.
Trong khi cô bé ngoan ngoãn "hút sữa" thì ông thầy cười tươi roi rói:
-Thật tôi ko hiểu nổi cái lớp này thế nào mà thầy cô thì kêu chả ai chịu nhận, lớp trưởng thì phải ngồi mách nước giảng giải cho đủ thứ thế này.hihi, em yên tâm tôi cũng có trò hay

Cảnh 23.Ngày đầu tiên của thầy giáo mới.
7h10p trống đánh.7h9p30s khi mà cánh cổng đang từ từ khép lại thì "Kít", tiếng phanh gấp của chiếc xe máy to uỵch khiến bác bảo vệ giật mình.
-Bác ơi, cháu vào với.
-May nhé.Tí nữa thì bị sao đỏ ghi.Nhanh.
Cánh cổng lại mở ra và bỗng bác bảo vệ hét lên:
-Chết quên.Từ từ đã.Ăn mặc thế này à?Lớp nào?Ở ngoài đi.Ko sơvin, ko đồng phục gì cả.Chắc 12 hả?
-ơ? - tiếng kêu lên khẽ nhưng nghe rất thảm
-ơ iếc gì?Đúng là liều.Vào cất xe đi rồi lên BGH với tôi.
Chiếc xe máy lao vào bãi đỗ xe.30s sau, "hắn"-người vừa bị bắt xong- cất xe xong, ngó nghiêng xung quanh rồi nhanh như cắt vòng đường sau ra căngtin đi tắt lên hành lang tầng 1 để lại bác bảo vệ vẫn đang đứng đợi ngay trước nhà để xe .
"Hắn" có bị bắt chắc cũng chả oan: đầu vuốt keo này, mặc quần áo trông thật xì po, dáng đi thì nhún nhẩy, miệng chóp chép nhai kẹo.Thế mà, chỉ sau 1p, sau khi lần mò khắp hành lang tìm được lớp 11T1, hắn nhổ kẹo, vuốt lại đầu và đi vào lớp bằng cửa sau với một dáng thật là oai vệ, đĩnh đạc.
(còn tiếp, giờ đang bận mai viết)
________________________________________
Canh 24
Ông thầy bước vào lớp trong cái dáng mà cô bé phải bật cười nghĩ thầm "oai hơn mọi khi bao nhiêu" nhưng lũ bạn thì nhìn ko chớp mắt.Theo bước chân tiến lên trên bục giảng của ông thầy là những ánh mắt nửa nghi ngờ nửa ngạc nhiên quá đỗi, những cái miệng vừa há hốc vừa quay sang nhau hỏi tứ tung:
-Ai đấy hả mày?
-ừ, hay là quảng cáo du học
-ko, có khi là anh phóng viên báo nào viết bài về lớp mình cũng nên
-dở hơi à?
-ko, nhưng đẹp trai ghê mày nhỉ?
-ừ, mà sao trẻ thế.Anh á?ko biết có phải ko ấy chứ?
khúc khích khúc khích.chợt "uhum uhum"', tiếng của "hắn" làm cả lớp bỗng im lặng hẳn.
-Tôi xin tự giới thiệu tôi là....
THD cho một câu
-Chắc ko phải thầy mới chứ?
Cả lũ xung quanh cười rộ lên trước câu đùa.
Bỗng "Bốp", "hắn" vỗ tay đánh đét một cái :
-Thông minh.Đấy vậy cũng ko phải giới thiệu nhiều nhỉ?có ai hỏi gì ko?
Cả lớp mắt tròn mắt dẹt đứa nào đứa nấy ko tin vào tai mình.Tự nhiên đúng vào lúc gay cấn ấy chú K và bác bảo vệ già buổi sáng xuất hiện ngay tại cửa lớp:
Bác bảo vệ: Ơ ơ!Đấy cái thằng bé lừa tôi rồi chuồn sáng nay đấy.hóa ra là 11T1 giỏi ghê nhỉ?
"hắn" cười xòa(lại cái điệu cười dễ thương ngây thơ đến vô tội làm 18 đôi mắt của 9 đứa con gái lớp T hình như là ko chớp nổi).Chú K quay sang ngạc nhiên:
-Ơ ơ bác ơi, thầy giáo mới của lớp 11T1 đấy
Ông bảo vệ ngơ ngác:
-Chú nói thật hay đùa đấy?Thầy á?
-Vâng chú K nói thật đấy bác ạ,hì, sáng nay vội quá nên cháu cũng quên ko nói với bác.hì, cháu cũng xin lỗi bác nhiều.
Ông bảo vệ cười rồi cùng chú K đi tiếp.Ông vẫn băn khoăn nghĩ ngợi mãi "Thật sao mình lại ko phân biệt được thầy với trò nhỉ?hay già mất rồi" còn chú K thì thở dài đánh thượt một cái nhìn tấm biển lớp 11T1 "Ko hiểu cậu này có qua nổi hai tiết đầu ở trường ko đây".

Xong màn trình bày với bác bảo vệ, "hắn" tiếp tục quay vào trong lớp.Ô lạ chưa kìa.Đã có khoảng 15 đứa đang giơ tay.
- Sao thế?- "hắn" hồn nhiên hỏi và chỉ định một bé bàn đầu(con gái)
Cả lũ nhao nhao:
-Thầy giới thiệu bản thân đi.
-Đúng, phải có màn giao lưu chứ thầy nhỉ?
cả lớp có vẻ rất phấn khích về sự xuất hiện của ông thầy này.Chỉ riêng THD là có vẻ ko vui cười như lũ bạn, mặt như kiểu đang rất băn khoăn và suy nghĩ xem sắp tới sẽ có trò gì hay ấy.Cô bé liếc sang chỗ THD trong khi ánh mắt ông thầy hướng về phía cô bé:

-Ơ thế bạn nào là lớp trưởng ấy nhỉ?
Bị con bạn bên cạnh huých cái đau điếng cô bé bật dậy:
-Dạ
-Em tên là gì?(cái giọng đầm ấm nhẹ nhàng làm cô bé suýt sặc)
Cô bé nuốt nước bọt, nhìn thầy, từ nay "hắn" đã là thầy, rồi từ tốn:
-Dạ em là LND ạ.
-ừ, tốt, tôi rất thích tên em.(cười).
Mấy cái miệng của lũ con gái thầm kêu lên "LND sướng thế?"
Ko khí trong lớp khá vui vẻ thoải mái chả giống một buổi học tẹo nào.Ông thầy tiếp:
-Tôi tên là T.H, nghệ danh là QS.
Nói đến đây cả lớp lại vang lên tiếng xì xào:
-cái gì ?cái gì?này, sao lại là nghệ danh hả mày?khó hiểu quá....
Chợt THD lại lên tiếng, một câu nhỏ nhưng là lời nói kháy khá hiệu quả:
-Nghệ danh cái gì?chắc dùng để câu học trò đi học thêm ấy mà.Tầm thường.
Cả lũ xung quanh nín lặng, đứa nào đứa nấy nhìn thầy sợ sệt.Trông mặt thầy vẫn chả tỏ ra một chút giận nào cả, miệng tươi cười đi đi lại lại dọc khoảng giữa lớp và cũng 'vô tình" buông một câu khiến THD cứng họng:
-Người ta thường hay mắc sai lầm ko phải vì dốt mà vì tự cho mình là quá giỏi.
Hai người nhìn nhau THD và ông thầy.Cô bé nhìn hai người(ba đôi mắt nhìn cứ như là tóe lửa sắp lao vào đánh nhau đến nơi).

Bắt đầu vào tiết học đầu tiên.
Nhìn vở mấy đứa bàn đầu ông thầy nghĩ thầm "ơ chậm ghê nhỉ, giờ mà mới đến đây, chết thật".
-Các em hôm nay ko phải ghi chép gì cả, mai tôi sẽ mang một tập những điều chú ý khi giải từng loại bài tập phát cho, giờ chỉ nghe lí thuyết thôi nhé.
Rồi ông thầy bắt đầu giảng bài, cả lớp im ru ko một tiếng nói cười, một điều thật hiếm xảy ra trong lớp này.Đứa nào đứa nấy ngồi ngây ra chăm chú nghe.Đến cả THD cũng ko ngáp nghiếc gì.Ông thầy vừa giảng vừa nhảy nhót hết nhảy từ góc lớp này sang góc lớp kia lại nhảy từ trên bục giảng xuống, điệu nghệ và đẹp mắt trông như nhảy điệu tăng gô ấy.Cả tiết một trôi qua mà cả lớp chỉ có đúng tiếng giảng bài và tiếng giày thầy cộp cộp trên bục giảng mỗi pha biểu diễn như vậy.Thật chưa có ai "đặc biệt" như vậy từng vào lớp này.
Đang nhắc lại vài kiến thức từ lớp 10, ông thầy cao hứng hát một câu làm cả lớp bật cười "Em còn nhớ hay em đã quên..."(hát), 'ngày xưa, cái ngày xưa ấy, ai đã từng nói với em rằng"(giọng kéo dài, ê a, nghe buồn cười) , "NaHCO3 là tan hay kết tủa ấy nhỉ?".Rồi thấy mọi người cười ông thầy cũng hồn nhiên chả kém "Hề hề, nào nói xem nào"
THD nói vọng lên "Muối axit thì tan chứ còn gì".
"hà hà"- ông thầy bật cười rồi hét lên "Điêu!Điêu nhất Hà Nội!".Mặt THD tái đi.Ông thầy tiếp "Em ơi, em à, em mà nói thế là chết tôi rồi còn đâu.NaHCO3 lại là chất ít tan mới đau chứ ( )"
Lại có đứa cười và THD nhìn thấy rất rõ trong đấy có cô bé mới đáng ghét chứ."hừm, đúng là đồ tinh vi"-THD thầm nghĩ.
Chợt reng reng.Chuống hết tiết một.Mọi người đang lục đục đứng lên chuẩn bị chào thầy thì đã nghe tiếng ông thầy "nghỉ nghỉ" và ông thầy nhanh chân chạy biến mất tự lúc nào.THD tranh thủ nháy mắt một vài chiến hữu ra ngoài bày trò tinh quái trong khi ở trong lớp xôn xao xôn xao những tiếng bàn tán về thầy:
- -Mày ơi, tao xong rồi mày ạ?Thầy làm tao phê quá
-Thầy cool quá mày ơi!
-hihihih
-Thôi thôi các chị ơi_LND bật cười, thầm nghĩ "đấy là chưa hết trò hay đâu"
-Mày à, tao quyết tìm bằng được Sdt của thầy mày ạ....
Ko khí ồn ào náo nhiệt và đầy phấn khích làm cô bé cảm thấy như trút được một gánh nặng "may mà ko có chuyện gì"-cô bé tự lẩm bẩm.
Trong lúc đó tại căng tin, ông thầy đang sung sướng ngồi hút hai hộp sữa Yomost dâu và rất nhiều những ánh mắt đi qua phải ngoái lại nhìn.
 
Cảnh 25.Tiết hai vào lớp(lớp này chậm chương trình nên hôm nay hai tiết)
Ông thầy lại giảng bài bằng phong cách đa giọng điệu của mình và đứa nào đứa đấy phục lăn ra.Ai cũng thấy dễ hiểu ghê.
-Nào nào bây giờ nếu tôi cho bài tập này thì các bạn định làm sao nào?1p suy nghĩ bắt đầu.
Ông thầy vừa viết đề lên bảng vừa nói.
cả lớp cắn bút ngồi nhìn đề, trông lạ hoắc, hơ hơ, ko hiểu tính toán thế nào, rồi vang lên tiếng xì xào:
-bài gì quái thế mày?
-chịu
Cô bé cũng đăm chiêu suy nghĩ, trông đề cũng lạ lạ.
(còn tiếp)
......(tiếp)
Sau khoảng 1p chưa thấy động tĩnh gì từ cả lớp, ông thầy mới từ tốn vừa nói vừa cười:
-hihi, biết ngay mà, giải được mới là lạ.Chắc các em tưởng bài toán thiếu dữ kiện chứ gì?hì, nếu thế thì đúng là các em đã bị 'tà lưa' rồi.(vài con mắt ngơ ngác và vài tiếng xì xào "tà lưa là gì hở mày" ông thầy lại ra chiều khoái chí cúi xuống nói khẽ vào tai đứa vừa hỏi làm nó ngượng chín cả mặt "lừa ta chứ còn gì ")
Ông thầy tiếp, bằng giọng rất hưng phấn:
-cái này ấy à, ngoài phương pháp "Song kiếm hợp bích" của tôi ấy à, còn lâu mới có cách giải thứ hai.
THD nóng mặt lẩm bẩm "chỉ được cái nói phét" nhưng mắt rất chăm chú nhìn ông thầy.
Ông thầy tiếp:
-Nào nào các bé nhìn chú viết nhé.
Dứt lời thoắt ông thầy lại lao lên bảng nhảy nhót, khoanh tròn vào hai con số duy nhất của bài" Thế nào là song kiếm hợp bích?Song là hai, như vậy phương pháp này cũng chỉ có hai cái nút.Một là bảo toàn khối lượng, đấy là chiêu kiếm thứ nhất mà có thể 20% số học sinh ngồi đây nghĩ được đến, còn hai là bảo toàn nguyên tố hihihi, chỉ có 10% trong số các em định làm thế.Nhưng bảo toàn cái gì, em ơi ở đây lại bảo toàn nguyên tố oxi mới đau chứ và chả có ai nghĩ ra cả "(cười hề hề đắc thắng).
Cả lớp thở phào, vài đứa khẽ kêu "ra là thế".
Rồi cả lớp bắt đầu tự làm theo hướng đó và đương nhiên cô bé là người giải xong đầu tiên và được gọi lên bảng chữa bài.
Chả hiểu sao ánh mắt THD nhìn cô bé hôm nay lại hằn học hơn cả mọi khi thế ko biết?
Còn 30p nữa hết giờ, ông thầy hứng thú "đổi món":
-E hèm e hèm.Nào nào cất hết bút giấy đi thôi, giờ ta nói chuyện khác nhé, uhm uhm, chắc các bé cũng biết từ nay chú được phân công dạy lớp này và chủ nhiệm luôn.Thế mới máu chứ?Nào, vỗ tay!
Rầm rầm rầm.Cả lớp vừa vỗ tay vừa cười duy chỉ có một người là im lặng.
-hề hề, dễ thương ghê.Rồi phần thủ tục coi như xong.Giờ vào việc chính cái nhỉ?Thế có bé nào có yêu cầu nguyện vọng gì ko nhỉ?
Lao xao lao xao nhưng chả có cánh tay nào giơ lên.
-Thôi được rồi, trật tự nào.Thế bây giờ đội ngũ cán bộ lớp đâu lên giới thiệu cái nào.
Các cán bộ lục đục kéo nhau lên hết đứa nọ đến đứa kia đứng lên.Lớp này hình như 3/4 lớp là cán bộ thì phải, ngoài lớp trưởng(là cô bé), LP học tập(THD) lại có thêm LP đời sống(thực ra là thủ quỹ), LP văn nghệ, bốn tổ trưởng, bốn tổ phó và cán sự đủ các bộ môn.
Ông thầy sau một hồi chăm chú nhìn ngắm đội ngũ cán bộ lớp bắt đầu nói:
-ưhm uhm nói chung là về cơ bản cứ thế đi.Nhưng mà lớp Toán ấy, phải để con trai làm lớp trưởng thì phong trào nó mới máu được(mặt cô bé nghe đến đây nhăn như khỉ) cho nên chúng mình đổi lại một tí thử một tháng nhé.Giờ phân công anh bạn THD làm lớp trưởng còn bé kia(tay chỉ vào cô bé) làm LP học tập nhé.hihihi, cứ thế đi.
Mặt THD nghệt ra ko hiểu thế là thế nào còn mặt cô bé thì cũng méo xẹo.
THD đứng lên:
-Thưa thầy
-Ơ sao thế hả lớp trưởng?
-Em...em ko thích hợp đâu ạ(mặt đầy cương quyết)
-Có gì đâu mà ko hợp, có thử mới biết.Hay em sợ?Em sợ mình làm ko tốt bằng con gái à?(cười đầy khiêu khích)
Mặt THD xám xịt lại:
-Thôi được em sẽ cố.
Còn mặt cô bé thì đầy băn khoăn.Cô bé nghĩ mãi "thế là thế nào nhỉ?"
Chưa hết, ông thầy sau vài giây khi THD ngồi xuống lại tiếp tục nảy ra ý tưởng mới:
-À, từ từ, đúng rồi.Nghĩ ra rồi.Lớp mình phải đổi chỗ ngồi cái đã nhỉ?
Bọn ở lớp nghe đến đây đứa nào cũng kêu oai oái "thôi thôi thầy ơi", "ngồi quen rồi thầy đừng đổi thầy ơi" nhưng khổ nỗi cái ông thầy này cái gì người ta ko muốn thì ông ấy càng phải làm bằng được.Sau một hồi bắt hết đứa này nhảy sang chỗ này đứa kia nhảy vào chỗ kia, thì THD từ bàn sáu đã nhảy lên bàn tư và chỉ cách cô bé có một người.khỏi phải nói lúc ấy trông cô bé thế nào.Mặt thì ko biểu lộ gì nhưng tai cứ nóng đỏ ửng lên làm con bạn ngồi giữa hai đứa thắc mắc "Mày mệt hả?".Cô bé chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng thở dài rất khẽ từ "người ta': "Tôi mệt thì có".
10p còn lại, trong khi cả lớp vẫn cứ đang nhộn nhạo chuyện chỗ ngồi thì ở bàn bốn có hai kẻ ko hề ít nói tí nào hôm nay lại im lặng đến kì lạ.

Cảnh 26.
Tan buổi học hôm ấy.
Cô bé lấy xe ra về mà lòng như rối bời "Ko biết thế là sao nhỉ?".Ko chỉ có mình cô bé trong trạng thái ấy, THD cũng vậy.Hai kẻ mất hồn ấy "mất hồn" tới mức để xe cách nhau có một xe mà khi lấy xe cũng ko nhìn thấy nhau.
Chỉ đến lúc lấy xe ra khỏi trường, cô bé đi trường, THD mới nhìn thấy và gọi:

Cô bé quay lại.
Hai đứa ko nói gì.Im lặng khoảng 1p.Hai chiếc xe bắt đầu đạp song song với nhau:
-Hôm nay ko đi xe bus nữa à?(hỏi vu vơ)
-ừ, tớ chưa mua tem tháng này.
Tự nhiên ông thầy từ đâu đi lên cạnh cô bé:
-Này em
Cô bé quay sang nhìn thấy ông thầy giật thót sau đó nhìn bằng ánh mắt tức giận vô cùng.Ông thầy chỉ nháy mắt nói tinh quái:
-Về cẩn thận.Mà đua xe ko em?
THD cười.Cô bé kêu lên "hứ".
Ông thầy ấn ga vọt mất để lại cô bé trông đầy tức giận.
-Thầy có vẻ quí ấy.
-Ko phải đâu(tai lại đỏ bừng).
Hai người cùng đi thêm một đoạn nữa, ko nói gì, mỗi người đang mải mê một suy nghĩ riêng nhưng hai xe cứ đi song song trên con đường đầy nắng và lác đác những chiếc lá vàng rơi. ......

Cảnh 27. Sáng hôm sau.
Buổi học hôm nay không khí lớp có vẻ đầy sôi động và vui vẻ.Các thầy cô bộ môn thì rất bất ngờ khi biết THD làm lớp trưởng.Nhưng đúng là THD ko học thì thôi chứ đã học là rất máu, phát biểu liên tục và làm ai cũng choáng váng.Thầy cô nào cũng khen:
-chẹp, THD giấu tài tới giờ à?
Cô bé cảm thấy mừng lây.một cảm giác sung sướng và hạnh phúc cứ như người được khen là cô bé vậy.
Thế nhưng, bàn bốn chả im lặng được quá hai tiết.
Đến tiết thứ ba, THD bắt đầu quay sang nói chuyện với đứa con gái ngồi giữa.Thỉnh thoảng hai đứa lại khúc khích cười.cô bé cảm thấy có điều gì đó thật là lạ, một điều gì đó như là tưng tức bực bực mà chính cô bé cũng ko hiểu tại sao nữa.Cô bé tự nhủ "Sao đấy nhỉ?Chắc hôm nay mình mệt mệt nên dễ bực thôi mà, ko sao, ko sao đâu....LND nghe giảng đi, kệ chúng nó".Tự nhủ thế nhưng chả hiểu sao chả có chữ nào lọt vào đầu cô bé nổi nữa.Được tầm 15p, thấy đứa bên cạnh vẫn cứ gật gù cười cười với THD thì cô bé ko chịu nổi nữa, quay sang:
-E hèm,THD trật tự đi.
THD ngước lên vặc lại luôn:
-Kệ tôi.
-Cậu nói gì tôi kệ cậu nhưng thích thì ra ngoài mà nói đây là trong lớp.
-ơ hay?Cậu cấm nổi tôi à?
-Thôi thôi hai cậu thôi nào(đứa ngồi giữa can ngăn)
Cô bé vẫn tiếp:
-Thì sao?Ko được à?Tôi cấm đấy.
-Cậu nhìn lại đi.Tôi mới là lớp trưởng.-THD nhìn cô bé vẻ mặt đắc thắng.
-Lớp trưởng mà thế à?
-Sao?
-Ko nghiêm túc thì ai mà thèm nghe.Cậu chẳng xứng.
Cô bé đứng bật dậy:
-Thưa cô.
THD và con bé bên cạnh ngước nhìn LND đầy bất ngờ xen một chút lo lắng.Cô bé nói tiếp:
-Em ko khỏe, em xin phép ra ngoài chút ạ.
Rồi cô bé lao ra khỏi lớp phi một mạch xuống căng tin mua sữa uống cho tỉnh người.Chỉ khoảng 2p sau là hết tiết, THD cũng lao ra khỏi chỗ, đầu thầm nghĩ "sao lại có con bé đáng ghét thế ko biết".

Cảnh 28.
Từ tiết sau trong lớp xảy ra một cuộc ganh đua.Cứ câu nào THD giơ tay phát biểu thì ngay lập tức câu sau là đến cô bé.Hai đứa chả nói chả rằng nhưng cả lớp nhìn vào cũng thừa biết chúng nó ganh nhau thế nào.Cứ hết đứa này lên bảng lại đến đứa kia giơ tay.nhưng cũng nhờ thế mà không khí học tập của lớp hăng hái hẳn.Đến tiết sau nữa và kể cả các ngày sau thì cả lớp đều như có một luồng sinh khí mới, các tiết học toàn những cánh tay giơ lên đua nhau làm thầy cô phát choáng.Có thầy cô còn bảo "Lớp này nghịch nhất trường làm ai cũng đau đầu mà đến lúc học thì cũng máu nhất trường.Thế này thì chắc năm sau tôi chả dám dạy lớp Toán nào nữa đâu".
Thế nhưng giữa cô bé và THD đã có một cuộc chiến thật sự mà thực ra chính cô bé cũng ko hề muốn.Hai đứa ko chỉ ganh đua trong học tập mà còn thi nhau trong cả việc lớp, bắt bẻ nhau trong cả những buổi bàn công việc chung đến nỗi mà chả mấy chốc việc cãi nhau(thực ra là tranh luận thôi)giữa hai đứa đã trở thành một thói quen của cả hai, ko ngày nào là một ngày bình yên ko tiếng cãi nhau và bàn bốn ấy ko hôm nào ngớt những lời nói "kháy'
-Vâng, ai chả biết lớp trưởng giỏi.
-Đương nhiên rồi.
-Cậu nghĩ thế thật à?
-Tôi giỏi thì mọi người khen, thế thôi.
-Hứ, biết người biết ta chứ.Đúng là tinh vi quá.
-Thì sao?Tôi giỏi thì tôi tinh vi, ko được à?
-Giỏi à?Còn lâu.Tôi ko nghĩ thế.(cô bé cãi cố)
-hì, đến Lê nin mà có ở đây cũng sẽ phải công nhận.
-Cậu mà là Lênin thì tôi là Cac Mac à?Mà nếu ko có Các Mác thì Lê Nin cũng ko thể nổi tiếng được.
Cuộc đấu khẩu chỉ tạm dừng lại khi đứa bạn ngồi giữa ko chiu nổi nữa phải lên tiếng:
-Thôi thôi em xin hai anh chị.Các Mác với chả Lênin, cả hai đều giỏi được chưa.Viết bài đi.
Thế nhưng việc ganh đua của hai người cũng đã khiến THD để ý đến bài vở hơn.Trước đây vì nghĩ mình vốn thông minh nên thường THD toàn chả học hành gì, môn học thuộc thì quay, môn cần nghĩ thì tự làm và cũng toàn làm được nhưng thường học ko sâu và chả bao giờ đọc thêm gì.Từ hôm chuyển chỗ ngày ngày về, mẹ THD đều thấy thật kì lạ khi thấy tối tối THD đều dành hai tiếng ngồi bên bàn học và ngấu nghiến đọc mấy quyển sách tham khảo mẹ mua từ đời nào nhưng trước chưa bao giờ cậu động đến.Còn cô bé, tối tối ngoài đống bài tập ở lớp, cô bé còn hay mở quyển NK ra viết nữa.Càng ngày những dòng cô bé viết càng nhiều tình cảm hơn mà có lẽ chính cô bé cũng không biết:
Thứ hai.
Hôm nay THD giải bài đấy nhanh thật.Ghét ghê.
Thứ ba.
Hôm nay lại cãi nhau về bài hóa với THD.Sao nó cứng đầu thế ko biết.Ghét ghê.
Thứ tư.
Hôm nay mình bị đau họng ko cãi nhau được với nó, buồn ghê.Sao hôm nay đến lớp chán thế.Mình thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó, mặt vẫn câng câng như thê, thật ghét quá đi mất.
Thứ năm.
Ốm nghỉ học rồi.Buồn quá.ở nhà nhớ mọi người ở lớp ghế.Nhớ, và nhớ ...... nhất.
Thứ sáu.
Đi học lại rồi, vui quá.hihi.Lại gặp.Lại cãi nhau.Mình yêu quí những giây phút này quá.
Thứ bảy.
Một tuần trôi qua nhanh thật.Chả muốn nghỉ tẹo nào.nhưng thứ hai lại gặp ấy mà.Chúc một ngày chủ nhật vui vẻ nhé ...... .
________________________________________
E hèm, em sẽ sửa lại nếu sau này kịch bản này thành phim thật .
Cảnh 29.Hôm nay là SN cô bé
Hôm nay đối với cô bé là một ngày thật đặc biệt.Sn tuổi 17.Cô bé ngủ dậy thật sớm, và việc đầu tiên cô bé làm trong ngày là bật máy tính, online, vào hộp mail và gửi một tấm card viết vài dòng ngắn ngủi "hôm nay là SN tôi.và điều đầu tiên mà tôi ước trong ngày là chúc cho bạn có được một ngày thật vui vẻ".Cô bé gửi card, mỉm cười và thầm nghĩ "Không biết hôm nay có được ai tặng gì ko đây".Thế rồi cô bé bất giác nhìn sang chiếc khung ảnh đặt trên bàn học ở bên cạnh và rồi cô bé bật khóc.
Cô bé sang chiếc bàn học, nhẹ nhàng cầm chiếc khung ảnh lên, ngắm nghía, vuốt nhẹ lên tấm ảnh và rồi lau nước mắt nói nhỏ riêng chỉ cho mình nghe "Ông ơi, thế là cháu đã đón Sn đầu tiên ko có ông ở bên rồi đấy.Ông ạ, hôm nay cháu tròn 17 đấy.cháu nhớ ông lắm, thật đấy ông ạ." rồi cô bé đặt khung ảnh xuống, mở ngăn tủ được khóa cẩn thận ở phía dưới.Bên trong ngăn là quyển NK cô bé viết cho THD và một chiếc hộp nhỏ.Cô bé mở hộp, bên trong là một chiếc ví nam.Một chiếc ví đã cũ rồi nhưng trông vẫn thật đẹp với cái móc chìa khóa nhỏ màu vàng kèm theo.Cô bé nâng niu nhìn ngắm rồi nhẹ nhàng cho vào trong cặp và đi học.
Đến lớp, thật bất ngờ bạn bè ùa đến hết tặng quà lại tặng thiếp. Cô bé vui lắm, kể cả bọn con trai cũng nhớ đến ngày sinh của cô bé, chả tặng quà nhưng cũng chúc mừng và hò hét inh ỏi "Sn vui vẻ" rồi thi nhau nhảy múa tụ tập pha trò quanh chỗ cô bé.Nhưng cô bé vẫn chưa thấy một người đến.
Reng.chuông vào tiết một.Và THD xuất hiện chỉ trước 'ông thầy" có 2s thì phải.
(còn tiếp)
________________________________________

Ông thầy vào lớp, cười vui vẻ, vẫn cái điệu cười làm cho chín đứa con gái còn lại trong lớp "thổn thức".
-E hèm, hôm nay có gì mà nhộn nhạo vui vẻ thế các bé nhỉ?
Bọn ở lớp ào ào lên như chợ vỡ:
-Sn Sn LND thầy ạ!Hay thôi hôm nay lớp mình chơi đi thầy ơi(vài tiếng gợi ý rất to)
Ông thầy cười vui vẻ:
- Thế à?Nhưng lớp chậm nhất khối rồi.Hay thế này đi.Tan học lớp mình kéo đi chơi và ăn, tôi khao.Coi như vừa là mừng Sn lớp trưởng, à quên, lớp phó vừa là màn chào hỏi với lớp.Ok?
Ông thầy vừa nói vừa nhìn LND trìu mến còn bọn ở lớp thì rú lên sung sướng.
THD thầm nói nhỏ(nhưng LND vẫn nghe thấy) "Chết tiền rồi thầy ơi" làm cô bé chợt phì cười.
Những tiết học trôi qua thật nhanh.Reng, đã đến giờ ra chơi tiết ba.Cô bé như mọi khi lao nhanh ra khỏi chỗ cầm theo ví chạy ra căng tin.Nhưng trong lúc lôi ví từ cặp ra cô bé lại làm rơi chiếc ví của ông ngay dưới chân bàn mà không biết.LND thì ko để ý đến điều ấy nhưng lại có người nhìn thấy và nhặt lên."Hắn" nhặt lên nhanh như cắt từ từ bỏ vào túi và bước ra ngoài hành lang đứng ở cái chỗ quen thuộc hắn vẫn đứng và bắt đầu lôi ra xem.Chả hiểu sao hắn lại làm thế, có lẽ vì tò mò khi nhìn thấy một chiếc ví nam rơi ra từ cặp cô bé và cũng chả hiểu hắn muốn tìm gì trong đấy, nhưng nói chung là hắn rất tò mò và phải mở ra xem bằng được.và thật bất ngờ, có lẽ những gì hắn nhìn thấy bên trong chiếc ví không hề giống những gì hắn nghĩ sẽ nhìn thấy.Trong ví chẳng có tiền, giấy tờ gì cả, chỉ có hai tấm ảnh nhỏ, một tấm chụp một người nào đó, hình đen trắng trông đã cũ rồi còn tấm kia là ảnh hai ông cháu.Nhìn thoáng qua, THD đã nhận ra đấy là ai.Cô bé hồi bé trông hơi khác bây giờ, nét thì vẫn giống nhưng trông yêu như một thiên thần chứ ko phải là giống một "ác quỉ" với hắn như bây giờ.Ngoài ra còn cố một tờ giấy được gấp tư gấp năm gì đó hình như toàn chữ.Đang lúc THD mở ra định đọc thì cô bé từ căng tin từ từ đi vào và chả hiểu sao cũng đang ra chỗ hành lang ấy.cô bé nhìn thấy và hét lên "Ê ê này cậu làm gì đấy".Tiếng hét của cô bé khiến THD giật mình đến rơi cả ví nhưng tay vẫn cầm tờ giấy.Khuôn mặt cô bé chuyển từ trạng thái kinh ngạc bất ngờ sang một sự giận dữ và xúc động mà từ trước tới giờ THD chưa từng thấy bao giờ.Một cái gì đó làm THD thoáng rùng mình nghĩ thầm "Chết rồi" và theo phản xạ tự nhiên của một thằng ngốc, THD trêu cô bé "Có giỏi thì lấy lại đi" và chạy biến mất.
Cô bé chạy theo mà ko hiểu sao thấy mắt mình ướt ướt.Cô bé vừa chạy vừa lẩm bẩm "Đồ tồi.Sao lại thế ko biết?Đồ xấu xa.Còn mình mình là đồ ngốc.''Đang chạy rượt nhau trên sân trường thì cô bé do ko chú ý đâm sầm vào ông thầy đang "mút" hộp sữa một cách khoan khoái trên đường, và bị ngã.Ông thầy tròn mắt lên đỡ cô bé dậy "Ko sao chứ Ụt(đây là biệt danh ở lớp của cô bé)".Cô bé đứng lên toan chạy tiếp và đã chạy được mấy bước thì chợt quay lại"Ko ạ, ơ mà thầy vừa gọi em là gì ạ".
-À, hì hì, Ụt.ỤT!
-Ơ, sao thầy biết ạ?- ngạc nhiên quá độ- nhưng để sau, em phải đi đã.
Nói rồi cô bé dáo dác tìm THD xung quanh và lại chạy đi tiếp, để lại ông thầy nhìn theo và mỉm cười.
Sau 2p chạy quanh sân trường một lượt mà ko thấy THD đâu, cô bé vừa giận vừa tức hầm hầm đi vào trong lớp với dáng vẻ như kiểu "hôm nay là ngày tận thế của cả nhân loại".LND vào lớp, ko thấy THD đâu.Tức quá, cô bé đứng đợi ngay ngoài cửa "canh" THD nhưng mà vẫn ko thấy.Trong lúc ấy mặt cô bé dần chuyển từ tức giận sang buồn bã và thất vọng.
Reng.Đến giờ vào tiết bốn, mọi người lục đục vào lớp và cô bé cũng phải vào.
2p sau khi thầy giáo vào lớp, THD bước vào, trán đấy mồ hôi và cánh tay đầy những vết xước rớm máu.mọi người xì xào xì xào, cô bé ko còn đủ tỉnh táo để nhớ về "lỗi lầm to lớn" của THD nữa, đứng bật lên :
-Ôi, thưa thầy, thầy cho em đưa bạn THD xuống phòng y tế đã ạ.
nói rồi, cô bé lại lao nhanh ra khỏi chỗ và đưa THD đi ra khỏi lớp.Hai người đi bên cạnh nhau dọc hành lang các lớp.Cô bé nhìn chằm chằm vào cánh tay của THD và hỏi giọng đầy lo lắng:
-Có đau ko?
-Sao cậu ko hỏi tôi là đã có chuyện gì?
Cô bé chẹp miệng:
-Tôi ko quan tâm.À, từ từ đã.
Lúc này cô bé đã nhớ ra chuyện hồ nãy:
-Đưa đây!
THD giả vờ thơ ngây:
-Đưa gì cơ?
Cô bé giọng như sắp khóc:
-Đưa tờ giấy ấy đây!Nhanh lên!
Mặt cô bé đỏ bừng.THD lôi từ trong túi ra tờ giấy đã nhàu nát rất nhiều so với lúc trước, giọng đầy ân hận:
-Xin lỗi, hồ nãy đang trốn ra ngoài trường ăn bánh mì trứng định mở ra đọc thì có đứa chạy qua làm tờ giấy rơi vào mấy cái bụi cây nhọn nhọn ngoài kia kìa.Tớ mò mãi mới được đấy.
Cô bé nghe mà tai cứ đỏ hết cả lên, lại sắp khóc đến nơi.Cô bé thầm nghĩ "Vì tờ giấy này mà THD bị gai đâm đến chảy máu tay hết thế này sao?".THD vội vội xua tay giải thích khi thấy cô bé có vẻ sắp khóc:
-Yên tâm yên tâm tớ chưa hề đọc một chữ nào đọc.Quân tử nhất ngôn.
Cô bé phì cười:
-Đúng là đồ xấu xa.Đúng là sau này đứa nào hâm mới thích một người như cậu.-cô bé buột miệng và chợt thấy hình như mình đang nói hớ, mặt bất giác lúng túng.
May mà THD ko nhận thấy điều ấy.THD lại quay sang tò mò hỏi:
-Ê này, nhưng tớ hỏi nhé.Người trong ảnh là ai đấy?Và tờ giấy đấy là gì mà quan trọng thế?
Cô bé lườm THD một cái rõ dài:
-Vẫn chưa chừa à?
-Ơ, thôi thôi, sợ rồi sợ rồi.Ko động vào Bí Già nữa.
-Ê nè, cậu gọi tôi là cái gì đấy hả?
- Ừ nhỉ?À, Bí Già Bí Già, cái tên này hay đấy, hay hơn tên Ụt mấy lần - rồi THD nhe răng cười làm cô bé rõ là đang tức mà cũng phải cười xòa.
Cảnh 30.Trưa chiều hôm ấy
Tan giờ cả lớp 11T1 cùng ông thầy vi vu đi măm măm và hát karaoke.Không khí ăn uống tưng bừng và náo nhiệt còn ông thầy thì miệng cười tươi toe toét nhưng xem chừng trán có lấm tấm mồ hôi( ).Đểu nhất là khi lũ con gái biết ý đứa nọ nhìn đứa kia, kéo áo nhau ra hiệu 'Vừa vừa thôi" trong khi bọn con trai thì 'thả phanh" hết cỡ:
-Tao một bún bò Nam Bộ
-Tao một mì xào
-Tao thì phở bò xào
-Thầy ơi gọi hai suất được ko?
....Cứ loạn hết cả lên.
Rời khỏi quán ăn, ông thầy chưa kịp hoàn hồn thì cả bọn đã giục cuống "Thầy ơi, giờ đi hát nào".Ko từ chối nổi lũ quỉ này, ông thầy đành cười mà như mếu "Đi!".
Tại quán karaoke.
Cả lũ ngồi chen chúc hát hò ầm ĩ, mà toàn bật mấy bài sến cho tăng phần máu lên kiểu như là 'Anh chỉ biết câm nín nghe tiếng em khóc", 'Hãy về bên anh', 'Kiếp đỏ đen' gì đó mà người hát máu nhất là ông thầy.Ôi giời ơi, cứ gọi là thầy dạo câu đầu, trò hứng khởi phụ họa câu sau, lại có đứa hứng lên lên làm động tác phụ họa nữa chứ, cứ gọi là cười sặc sụa.(cái đoạn này ko biết diễn tả bằng lời thế nào, chắc phải diễn cho mọi người xem ).
Sau một hồi hát tập thể chán chê mê mỏi thi đến màn hát đơn ca.Cả lũ nhao nhao đòi LND hát vì hôm nay là SN LND mà và bắt LND phải trả lời một câu hỏi bí mật.LND cứ gọi là mặt mũi méo xẹo vì LND nào có biết hát đâu.Thấy LND như vậy, cứ trông cuống quít luống cuống đến tội nghiệp, THD thấy hả hê và khoái chí cười tươi roi rói.May mà có ông thầy cứu nguy "Nào, ngại thì lên song ca với tôi vậy".cả lũ ở dưới lại nhao nhao lên hưởng ứng riêng chỉ có THD mặt mũi có phần kém vui đi một chút, nghĩ thầm 'hic, hiếm khi mới thấy nó luống cuống thế, thế mà...".Hai người song ca bài "Giăng câu" làm không khí trong phòng đang từ cực điểm của ồn ào chuyển sang cực điểm của sự im lặng chăm chú lắng nghe.
- Em hỏi anh hôm qua đi đâu?..-giọng cô bé nhẹ nhàng tình cảm làm có người đã sặc ( )
Còn ông thầy cũng hát và diễn hay ko kém 'Anh nói rằng anh đi giăng câu......"
Bài hát kết thúc rồi mà ko khí cứ như bị nén lại rồi bất giác bùng nổ òa ra vỡ tung "Uây, hay hay hay', 'Tiếp tiếp đi", "Hát nữa hát nữa thôi'...
Mọi người cổ vũ quá là nồng nhiệt làm cô bé thấy nóng hết cả mặt, mồ hôi lấm tấm trên trán và cô bé bất giác nhìn về phía THD.Bốn mắt lại gặp nhau, THD quay đi luôn nhưng cô bé thì không, cô bé vẫn nhìn và trong một khoảnh khắc, THD lại quay ra.Lại gặp nhau, và cô bé nở một nụ cười "thiên thần" : 'Giờ tớ sẽ xin được hát thêm một bài nữa để cảm ơn mọi người hôm nay đã rất quan tâm tới tớ.Tớ thật sự rất xúc động.Đây là bài "Thời gian" tớ được nghe trên mạng và thật sự tớ rất thích:
Thời gian trôi qua kẽ tay còn đâu hơi ấm ngày nào, hình bóng ai trong giấc mơ vẫn còn đây những ngày xưa.... "
THD chăm chú nghe, một chút gì đó làm THD chợt nhớ đến tấm card sớm nay nhận được từ một người nào đó.THD nhớ lại những lời chúc của tấm thiếp rồi lại lắc đầu thầm nghĩ "Ơ?Nghĩ cái gì cơ chứ?Mà sao hôm nay toàn sinh nhật những đứa vớ vẩn thế nhỉ?"
Cô bé hát xong.Cả không khí phòng lại lặng đi, ko phải vì cô bé hát hay(cô bé hát cũng không hay lắm) nhưng mà tại bài hát xúc động quá, và cô bé cùng mấy đứa con gái lại rơm rớm.Bọn con trai bình thường tếu táo nghịch như quỉ nhìn thấy mấy đứa con gái thế cũng không biết nói thế nào.Tại bài hát buồn quá, bài hát chia tay mà...Ông thầy bật dậy phá tan không khí xúc động lúc ấy:
-Ơ ơ, sao mà ngồi im thế này?Ai ăn gì thì ăn đi hay để tôi ăn hết cho hề hề hề hề...Mà này tôi mới học được kiểu ngồi hay lắm, có ai muốn xem ko?(mặt rõ điêu, báo hiệu là trò vui nhưng 'thô bỉ").
Bọn con trai như được khơi mào hứng thú vô cùng.bọn con gái đang rơm rớm đều phải bật cười khi thấy ông thầy diễn trò.Ông thầy ngồi trên một chiếc ghế bắt chéo chân, lấy tay che mặt giọng vờ như con gái "Đừng anh em sợ", động tác rất "biểu cảm" --->rầm rầm, tiếng cười tưởng sắp nổ phòng đến nơi.
-Đây là kiểu ngồi mời gọi mà tôi mới học được từ ông bạn hôm qua.Hôm qua ấy à, tôi đến nhà ông bạn chơi, khiếp, người đâu mà ki thế, khóa cả tủ lạnh lại hề hề làm tôi chán chỉ ngồi suông.Đấy thấy tôi ngồi thế này, ông ấy bảo "H ơi, em ra đây anh dạy cho kiểu ngồi mời gọi hay lắm".Phải thế này này...hề hề...Hôm nay tôi thực tập luôn.
Đứa nào cũng cười tưởng sái cả quai hàm luôn vài tiếng rì rầm "Ôi giời ơi!Thô bỉ quá thầy ơi" còn cô bé lắc đầu nguầy nguậy "Bó tay với trò này luôn".
Đang lúc ấy thì THD nhớ ra cái trò cô bé phải nói thật một điều bí mật trong buổi hôm nay "À, haha, đúng rồi, Bí Già, lên khai một bí mật đi chứ nhỉ?".Trời ạ, ko cần phải nói, mặt cô bé hầm hầm tức giận, quay sang lườm THD một cái rõ dài 'Đồ lắm chuyện" và một mực lắc đầu "thôi ko lên đâu".Nhưng lần này chả ai có ý định cứu nguy cô bé lần này cả, kể cả ông thầy cũng cười hề hề rất khoái chí và tán thành.Cô bé đành lủi thủi đứng lên trước mặt mọi người và chăm chú nhìn mọi người chụm đầu lại bàn bạc xem sẽ hỏi câu gì.Cô bé chỉ cầu mong "Hic, miễn không hỏi về chuyện tình cảm là được".Nhưng mà bọn học trò mà cứ mỗi lần hỏi bí mật của nhau thì ngoài chuyện ấy ra có câu nào hay hơn đâu.Thế là câu hỏi mà cô bé phải trả lời là "Cậu đã thích ai chưa và cậu đã làm gì để người đó biết?".Mà cú nhất là người đọc câu hỏi thật to cho cô bé lại là THD nữa chứ.Tất cả mọi người đều nhìn cô bé.Cô bé luống ca luống cuống không biết trả lời thế nào, đây là câu hỏi sự thật, không thể nói dối hơn nữa ông thầy lại đang ngồi đó, không thể nói dối được nhưng mà.......Cô bé đứng im tại chỗ cứ hết thở dài lại đưa tay quay quay mấy sợi tóc.Mọi người vẫn rất chi là tò mò, chỉ riêng ông thầy là hiểu cô bé đang nghĩ gì nhưng chả giúp được gì.THD sốt ruột:
-Nói nhanh đi cái Bí Già?Làm gì mà nghĩ lâu thế?Thế là có, phải không-cười đắc chí và nghĩ thầm "xem phen này cậu sẽ làm thế nào?".
(còn tiếp)
tiếp)
Thế là câu hỏi mà cô bé phải trả lời là "Cậu đã thích ai chưa và cậu đã làm gì để người đó biết?".Mà cú nhất là người đọc câu hỏi thật to cho cô bé lại là THD nữa chứ.Tất cả mọi người đều nhìn cô bé.Cô bé luống ca luống cuống không biết trả lời thế nào, đây là câu hỏi sự thật, không thể nói dối hơn nữa ông thầy lại đang ngồi đó, không thể nói dối được nhưng mà.......Cô bé đứng im tại chỗ cứ hết thở dài lại đưa tay quay quay mấy sợi tóc.Mọi người vẫn rất chi là tò mò, chỉ riêng ông thầy là hiểu cô bé đang nghĩ gì nhưng chả giúp được gì.THD sốt ruột:
-Nói nhanh đi cái Bí Già?Làm gì mà nghĩ lâu thế?Thế là có, phải không-cười đắc chí và nghĩ thầm "xem phen này cậu sẽ làm thế nào?".
Cô bé thu hết can đảm nhìn về phía THD và lí nhí nói:
-Thực ra, thực ra thì...
Tất cả im lặng theo dõi, cô bé vẫn ấp úng:
-Tớ, tớ, cũng không biết nữa.Tớ cũng không biết như thế nào thì gọi là thích, tớ cũng không biết nên gọi tình cảm của mình là gì nữa, nhưng nếu chỉ được trả lời câu hỏi của mọi người bằng hai từ có và không thì tớ sẽ nói là có(thở dài một cái)
Giọng cô bé buồn và trầm dần làm mọi người cũng như đoán biết được hình như đấy không phải là một câu chuyện vui.Chỉ có một người là vẫn "hồn nhiên" hỏi tiếp:
-Lằng nhằng quá?Thế tức là sao?Thích rồi hả?hì có gì là xấu đâu mà cậu có vẻ ngại ngùng thế.Đứa nào chả thế.Lớp 11 rồi còn gì....
Cô bé cảm thấy tim mình hơi có gì đó nhói lên một chút và thầm nghĩ "Thế tức là với THD chuyện tình cảm không là gì à?" và rồi cô bé cảm thấy có gì đó thật tức và giận không tả nổi quay ra đấu khẩu luôn:
-Vâng, ai chả biết cậu có nhiều người theo nên với cậu chuyện đó có gì đâu mà ngại.
THD hơi bất ngờ trước phản ứng của cô bé, nhưng cũng không kém:
-Ơ ơ, tôi có nói gì sai đâu.Chuyện tình cảm của cậu sao cậu lại đem so với tôi?Ừ đấy, tôi có nhiều người theo, thì có sao, là bọn nó tự nguyện chứ tôi có ép ai đâu?
Cô bé càng nóng mặt, thầm nghĩ "Đồ xấu xa, tức quá" và gay gắt:
-Cậu không coi tình cảm của những đứa con gái ấy ra gì thì cậu đúng là tồi.Ai chả biết cậu đẹp trai học giỏi cá tính, con gái theo là phải, nhưng tôi nói cho cậu biết, kiểu con trai lạnh lùng, ích kỉ và không coi trọng tình cảm của người khác ra gì như cậu, thì còn lâu mới có ai thật sự yêu quí.
Mọi chuyện càng lúc càng trở nên có phần quá đà làm tất cả mọi người phải chen vào can ngăn "Thôi thôi nào có chuyện gì thế?sao tự nhiên hai cậu lại cãi nhau?Thôi đi, THD, yên nào để LND kể tiếp chứ?"
Cô bé không thèm nhìn THD nữa, quay ra chỗ khác và bắt gặp ánh mắt đầy cảm thông của ông thầy.Một cái gì đó khi bắt gặp ánh mắt ấy làm cô bé muốn òa khóc mà không thể.Cô bé giọng buồn buồn nói tiếp "Thế mọi người còn muốn biết gì nữa không?Tớ chả còn gì để nói cả."
THD lên tiếng làm tim cô bé như nghẹn lại lần nữa "Thế hắn có biết không?"
Cô bé khẽ giật mình :
-Đương nhiên là không rồi.Hắn là một tên ngốc mà....
-Ơ, thế chưa nói à?-một ai đấy buột miệng hỏi.
-Chưa.À không, nói trực tiếp thì chưa thôi.
THD lại xen vào:
-Con gái đúng là rắc rối.Thích thì phải nói ra người ta mới biết được chứ, cứ im im không nói gì cả xong lại bảo là người ta vô tâm không thèm biết.Đúng là khó hiểu thật.
-Chả nhẽ cậu nghĩ cái gì cũng phải nói ra hay sao?Tớ đâu được như những đứa con gái dũng cảm đi bày tỏ tình cảm với cậu.Tớ mà thích ai thì tớ sẽ chỉ im lặng và dõi theo người ấy thôi.
-Thế thì không hiểu ai mới là kẻ ngốc đây?Cậu mà như thế thì sẽ chả bao giờ hắn để ý đến cậu đâu.
Cô bé muốn nói lại một điều gì đó mà ko biết nên nói thế nào, những gì THD nói là sự thật cả mà, có gì để mà phản bác lại cơ chứ.Ông thầy đúng lúc ấy nói:
-Tình cảm học trò vốn rất trong sáng và hồn nhiên.Sao em không thử nói?
Đôi mắt ông thầy nhìn cô bé như là động viên cô bé rằng hãy nói luôn bây giờ ấy.Lại ấp úng và cuối cùng cô bé nói:
-Em không thể thầy ạ.Người ta ghét em lắm.
THD im lặng thầm nghĩ "Thực ra cũng khổ cho Bí Già.Như mình có ghét nó thế chứ nữa cũng chả sao nhưng đứa nó thích lại ghét nó mới đau chứ".Rồi chả hiểu sao THD lại nói tiếp đầy quan tâm và tâm lí:
-Thôi, không sao.Quên hắn đi Bí Già ạ.Hắn ghét cậu nhưng mà rồi sẽ có người yêu quí cậu mà, không sao đâu, chuyện này sáng mai ngủ dậy sẽ quên ngay ấy mà.Biết đâu như thế lại hay.Như tôi lại khổ, lắm mối tối nằm không-hì hì, cười kiểu "ngôi sao".
Cô bé lặng đi.Ông thầy nhìn THD lắc đầu nhẹ rồi thầm nghĩ "Trời ạ, đúng là thằng ngốc".
Sau mấy phút khai thác bí mật này, mọi người lại quay về với cuộc vui cũ và hát hò ỏm tỏi.Cô bé ngồi im lặng một lúc sau đó lại nhổm dậy ra hát hò vui vẻ.Cô bé thấy muốn khóc òa lên lắm nhưng mà cô bé vẫn cười và còn cười rất tươi nữa, vẫn hét, vẫn hát và thậm chí còn có phần quá khích nữa, khác hẳn với cô bé hiền hiền, nhát nhát, chỉ biết cắm cúi học như mọi khi.Không ai quan sát thấy sự thay đổi ấy trừ ông thầy.Trong lúc cô bé đang múa may hát hò với mấy đứa ở trên thì ông thầy ra chỗ THD ngồi, thầm nói với THD 'này, LND tí phải đi xe ôm về cũng khổ, tí tôi bận phải đi luôn.Tí em đưa bạn về nhé'.
THD toe toét "Được rồi thầy yên tâm, tí em bảo thằng A đưa bạn ấy về".Ông thầy xua tay "Không, em đưa LND về cơ.Tiện thể hai đứa bàn về kế hoạch đi chơi cho lớp mình trước đi, cái này phải bí mật, tí em nói với LND nhé, tôi đang muốn lớp mình đi chơi cuối tuần này.bàn thử xem.Xong xuôi ta sẽ thông báo với lớp sau.".THD cười sung sướng 'Hay quá!Được rồi ạ" còn ông thầy nghĩ "Đúng là trẻ con, lừa thế cũng tin hì hì.Mong là LND sẽ nói...".
________________________________________
 
Back
Bên trên