Cảnh 38.Buổi học đầu tiên.
Hơ hơ, chả hiểu là "đôi" bạn cùng tiến gồm hai người hay nhiều người đây, buổi học đầu tiên diễn ra là hai tiết cuối ngày thứ tư vì đây là hai tiết được nghỉ mà nhưng thu hút khá nhiều đứa tò mò tham gia.Lẽ ra theo đúng kế hoạch là chỉ có cô bé và VA ở lại học với nhau thế mà chả hiểu sao cả một lũ chả chịu về gì cả thế không biết.THD thì vọt về đầu tiên, dù sao thì đây cũng chả phải chuyện hắn quan tâm.Bọn ở lớp thì thôi rồi, chúng nó mang cặp ra nhưng không chịu về, hic, đứng bu ngoài cửa "ngó" vào.Khỏi phải nói hai đứa trong lớp "nóng mặt" đến thế nào.VA bắt đầu cáu:
-Cái bọn này sao ấy nhỉ?Hay hôm nay thôi?Tớ ngại lắm..
Cô bé phát hoảng:
-Thôi là thôi thế nào.Không được.Hôm nay nhất định phải học.Hay là để tớ ra mắng cho chúng nó một trận nhỉ?hì hì...
-Hì hì...thôi thôi, hay mình đi chỗ khác...
Cô bé có vẻ ngượng nghịu:
-Hả?Nhưng mà biết đi đâu?Cứ kì kì...
-Cậu ngại à?
Cô bé ỏn ẻn:
-Ừ...
Bọn ở ngoài chả biết có nghe được gì không nhưng cứ thế mà trêu:
-ơ, học gì mà cứ như tâm sự ấy nhỉ?
-Hay cho bọn tớ vào tâm sự với?
Rồi thì cười đùa te tởn..Cô bé tức lắm, đứng phắt dậy chạy ra ngoài cửa:
-Mọi người định làm gì thế?Hoặc là vào ngồi học cùng bọn tớ hoặc về đi, sao cứ phá thế?Mọi người rỗi việc quá nhỉ?
Mặt cô bé nghiêm lại đầy tức giận khiến cho bọn con trai bắt đầu chột dạ xin làm hòa:
-Thôi thôi làm gì mà cáu thế?Chỉ tò mò muốn xem tí thôi mà.Không thích thì thôi.Được rồi, đừng cáu, bọn tớ về...
Nói rồi, đám đấy cũng giải tán thật.Và buổi học được bắt đầu:
LND: uhm, thế ấy muốn học về cái gì?Muốn học trước một ít hữu cơ hay là ôn lại phần vô cơ vừa học?
VA: uh, thế nào cũng được.
LND: Hả?Ơ, thế ấy muốn học cái gì mới được cơ chứ?
VA: thôi học hữu cơ đi.Buổi sau ôn vô cơ sau.Tớ khoái hữu cơ hơn, cái này lớp 9 học thấy hay nhưng giờ quên hết rồi.
LND:ừ cũng được thế mình bắt đầu nhé!
VA: ừ- miệng cười rất tươi
LND: Ơ?Ấy cười cái gì đấy?
VA:À, không có gì?
LND:Cười cái gì đấy?Tớ lại nói gì sai à?
VA:À không, hì hì, tại tớ cứ nhớ mặt ấy lúc dọa bọn nó lúc nãy mà buồn cười thôi.Tớ cứ tưởng ấy hiền lắm.
LND: hì hì...
Cười xong, hai đứa bắt đầu lôi sách vở ra học hành nghiêm chỉnh.Cô bé giở đến trang sách của học kì hai và bắt đầu hệ thống lại một số kiến thức của học kì hai cho VA nghe:
-Tớ nói qua nhé.Chương trình học kì hai là chủ yếu học về hidrocacbon.bọn mình sẽ học một loạt các dãy đồng đẳng ankan, anken, ankin, ankadien, aren...Bây giờ giới thiệu qua từng cái nhé...
30p đầu tiên của buổi học diễn ra là một cái miệng nói liên tục liên tục liên tục và một cái đầu gật gù gật gù gật gù liên tục cho đến khi:
-Xong!Đây giới thiệu qua chỉ có thế.
-hơho, mà cậu học hết chương trình rồi à?sao cậu lại tự hệ thống lại được thế?
-ừ, cũng có thể coi là thế.Tớ đi học thêm mà.Thầy giảng cũng dễ hiểu lắm.
-Học ở đâu mà hay thế?Cậu cứ đi học rồi về giảng cho tớ nhé.
VA cười hiền lành và đầy tin tưởng vào cô bạn.Mặt cô bé đỏ ửng cả lên:
-Nhưng ấy hiểu chứ hả?Tớ diễn đạt cũng không được dễ hiểu lắm đâu.
-không!Tớ thấy khá dễ hiểu mà.Hì hì...
-Tốt, thế bọn mình học tiếp nhé!
Sột soạt sột soạt, tiếng cô bé giở mấy quyển sách ra tìm bài cho VA làm.Trong khi VA ngồi tự làm mấy bài tập cô bé vừa giao thì cô bé ôm một đống sách ngồi tra cứu để soạn BTVN cho cậu.hai đứa chẳng nói chuyện gì nhưng thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn đứa kia và khuôn mặt đầy rạng rỡ.Buổi học kết thúc tốt đẹp với cái mặt ỉu xìu của VA khi nhìn tờ BTVN :
-Hơ hơ, ngần này à?
-hihi, không dài lắm đâu mà.Với cả trong vòng một tuần, mỗi ngày hai bài là xong ngay ấy mà.
-hic...
-E hèm?Hic à?
-À, không dám không dám.."cô giáo" phạt chết.
Hai đứa lại bật cười.Cô bé đang định về thì VA nói:
-À, từ từ đã.
-Sao?
-Có cái này cho "cô giáo".
Nói rồi VA lôi trong cặp ra hai cái kẹo mút dâu Starburst, loại mà cô bé yêu thích nhất.Khỏi phải nói trông mặt cô bé xúc động đến thế nào:
-Ơ?
-Không nhận à?
-Ơ?Có có...
Cô bé vui vẻ cầm hai cái kẹo, không quên thắc mắc:
-Nhưng vì cái gì đây?
-Hì, tớ không học miễn phí đâu, ngại lắm.Học phí là kẹo mút ok?
-Ôi, thật à?Sướng quá, hihi, hihi, nếu mà cứ được ăn kẹo mút dài dài thì tớ phải mở lớp thôi.
-Cô giáo ăn ít thôi, sún răng đấy!
-kệ chứ!À, mà sao cậu cứ gọi tớ là cô giáo thế, nghe lạ lắm, không quen tai.
-Nhưng ấy đúng là cô giáo còn gì?
-thôi thôi đừng gọi thế, bọn ở lớp cười chết...
-Ừ, ngại thì chỉ khi nào học tớ mới gọi, còn bình thường tớ cứ gọi là "Lớp phó"
-ôi trời ạ, sao ấy toàn gọi tên nghe oách thế.Cứ gọi tớ là LND hay Ụt cũng được, miễn không phải là Bí già là được rồi.
-Ụt...hihi, nghe ngộ lắm nhưng thôi, gọi cô giáo hay hơn.Tớ về trước nhé.
Nói rồi VA chạy biến để lại cô bé vừa mút kẹo vừa nghĩ mãi "Sao nó cứ gọi mình là cô giáo thế nhỉ?hic, nghe buồn cười quá.Nhưng hôm nay vui ghê..."
Cảnh 39.Tối hôm ấy
Cô bé vừa đi học thêm về đến nhà thì thấy trong nhà mẹ đang ngồi khóc.Cô bé nhìn quanh, ko thấy bố đâu, thằng em đi học hình như chưa về.Cô bé ngồi phịch xuống ghế, nét mặt vô hồn và thầm nghĩ "Chắc lại thế rồi...lần nào cũng thế, lúc nào cũng thế..Sao người lớn cứ phải cãi nhau hoài như vậy chứ?".
Mẹ cô bé lau nước mắt, ngước nhìn cô rồi nói:
-Ông ý vừa về nhà vừa cãi nhau xong với mẹ, lại vào trường rồi.
Cô bé buồn bã.
-Mẹ chán lắm rồi con ạ.Nếu không vì hai chị em chúng mày thì tao với bố mày đã bỏ nhau từ lâu rồi.
Cô bé vẫn im lặng mắt bắt đầu ngấn nước và thầm nghĩ "Không sao đâu mà.Gia đình nào cũng có những lúc thế này mà...".Mẹ cô bé lại nói tiếp:
-Mày xem, bao nhiêu năm nay mẹ có niềm vui nào không?Lúc nào cũng chỉ biết đến con đường từ đây xuống cơ quan, đi làm suốt ngày thê mà có bao giờ ông ấy chịu nghĩ cho đâu.Lúc nào cũng thế, ko vui là cáu, lúc nào cũng chỉ lo nghĩ cho con cháu bên nhà ông ấy...mẹ khổ quá con ơi!
Và mẹ lại khóc.
Cô bé cố kìm tiếng thở dài.Cô bé ngước nhìn căn phòng khách cũng khá rộng và cả căn nhà của mình mà thấy thật buồn.Tự nhiên cô bé nghe thấy tiếng vui đùa của mấy đứa hàng xóm nhà bên.Chả biết nói gì.Hai mẹ con cứ thế ngồi im lặng, thỉnh thoảng là những tiếng nấc của mẹ. Hai mẹ con đang ngồi thì bỗng nghe tiếng chuông điện thoại.Cô bé đứng lên mệt mỏi nhấc máy.Đầu dây bên kia yên lặng.Cô bé cũng yên lặng.Rồi cô cầm máy đi lên nhà, quay lại nói với mẹ:
-Bạn con đấy mẹ ạ.
Lên đến phòng, cô bé khóa cửa lại.Đầu dây bên kia vẫn im lặng.Cô bé tắt máy và nghĩ thầm "Ai mà còn hơi sức để ngồi nghe những tiếng tút tút chứ" và bật khóc.
Lại có điện thoại gọi đến.Cô bé bật lên rồi lại tắt đi ngay.Điện thoại lại gọi.Cô bé bật lên
-Alo, có phải người vừa gọi mấy lần đấy không ạ?
Đầu dây bên kia im lặng.Cô bé nghĩ thầm "Có khi là bạn mình"
-Alo ai đấy ạ?Nếu vẫn không nói, tôi sẽ tắt máy.
-Uhm..đừng...tớ đây mà-một giọng con trai lạ lạ mà cũng hình như hơi quen quen ở đầu dây bên kia.
-Ai thế?
-hơ hơ, cô giáo quên nhanh thế.Tớ đây mà...
-À...hì..ừ, sao vậy?
-Không.Tớ chỉ định hỏi câu này, nãy quên chưa hỏi nhưng mà hình như là không đúng lúc thì phải.
-Không sao đâu mà
-Ấy đang buồn à?
-Không
-Thôi, dẹp câu hỏi ấy lại đã.Ấy có thích nghe chuyện cười không?
Cô bé im lặng và lại thầm nghĩ "BB thật tốt." rồi tự nhiên buông tiếng thở dài.
Ở đầu dây bên kia, mặt BB đang xám xị vì không biết phải an ủi cô bạn thế nào.
-Cậu không sao chứ?-câu hỏi được nhắc lại với giọng đầy lo lắng
-Tớ có sao đâu.
Tự nhiên cả hai cùng im lặng.Rồi cô bé nói tiếp, nước mắt tự nhiên cứ chảy ra:
-Tớ...tớ...ấy....ấy là đồ xấu xa...
Rồi lại là sự im lặng.Cô bé đang khóc mà không dám bật thành tiếng, không dám nói tiếp vì sợ người bạn đầu bên kia sẽ biết...BB biết.Cậu ngồi thần mặt ra, không nói gì mà cứ im lặng như vậy.Rồi sau khoảng 5p, BB mới lên tiếng:
-Ừ, tớ là đồ xấu xa.cậu cứ nói tiếp đi.
-Không..không...-giọng cô bé đã lạc hẳn đi
Rồi cô bé cố nén lại, lau nước mắt, hít thở thật sâu và tỏ ra không có chuyện gì:
-Không sao nữa rồi.Giờ thì hết.Hết hẳn rồi.
-Ừ
-Thật ra ...thật ra...thì.....
-Thôi mà.Cậu không cần nói đâu.
-Tớ tớ chỉ muốn xin lỗi.Nãy tớ không có ý nói cậu thế đâu.Chẳng qua là...tớ...tớ...cũng không biết tại sao mình lại nói thế nữa.
-Ừ, tớ hiểu.
Cô bé lúng túng không biết nên nói gì tiếp.
-Khi buồn cậu không nên chỉ giữ một mình trong lòng mà nên tìm ai đó để nói ra.nói ra sẽ nhẹ hơn mà.
-Hả?-cô bé hơi bất ngờ khi thấy BB đang an ủi mình như vậy
-Chẳng phải sao?Nếu hôm nay tớ không vô tình gọi cho cậu thì chắc cậu cũng sẽ không nói với ai và lại ngồi khóc một mình chứ gì?
Từng lời của BB làm cô bé đã nín rồi lại rơm rớm:
-Ơ?..ừ...sao cậu biết?
-Ừ...tớ đoán thôi.Những người luôn tỏ ra vui vẻ thì đều thường thế mà.
-Thế là cậu đang khen tớ là người vui vẻ àh?-cô bé bật cười.
-hì.Thì đúng thế mà.Tớ thấy trên lớp cậu là ngừơi rất vui vẻ.Và bây giờ thì còn biết cậu là cô giáo hay khóc nhè nữa.
-Á..nè nè, nói gì thế hả?
-Thì không đúng hay sao?Lớn rồi mà còn khóc nhè.Đúng là con gái.
-Kệ người ta, con gái đấy thì sao?
.....................................
Câu chuyện tiếp tục.Cô bé cười đã vui vẻ hơn rất nhiều.
1 tiếng sau.
-Thôi tớ xuống nhà đây.Thế nhé.Cảm ơn BB
-Cảm ơn gì cơ?
-ờ thì...
-Mấy cái kẹo hả?hì, không cần khách sáo.Tớ biết cậu thích ăn kẹo lắm mà...không khéo sau thành cô giáo sún răng he he..
Cô bé lại cuời:
-Trời ơi, sao cậu toàn nói buồn cười thế.Ai mà sún răng chứ?Mà giờ tớ mới biết cậu vui tính thế đấy.Trên lớp có bao giờ thấy nói năng gì đâu.
-Ừ thì trên lớp đông người quá, chả biêt nói gì
-Thì cứ pha trò như cậu vừa nói với tớ đây này.Buồn cười lắm mà
-Hì...
-Thôi thế đã nhé.Tớ phải xuống nhà đây.Gặp lại sau.bye.
-bye.
Cô bé bấm điện thoại và nở một nụ cười.Chợt cô bé nhớ ra một chuyện và tự gõ vào đầu mình "Trời ơi...chết thật, quên không hỏi nó xem nó định hỏi mình cái gì rồi.Hâm thật.Buôn cả tiếng mà quên chuyện chính.Thôi kệ vậy mai nhớ là được" rồi chạy vụt xuống nhà.
Cảnh 39.Sáng hôm sau đến lớp
Cô bé vừa cất xe đi ra khỏi nhà xe đã gặp ngay "hắn".Đang sẵn có chuyện không vui, nhìn thấy THD, cô bé ngó lơ đi thẳng.Đúng là oan gia, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.Không để lỡ một phút nào để chọc tức cô bé, THD phanh kít một cái trước mặt cô bé, hỏi giọng đùa đùa:
-Ê, làm cô giáo vui không?
Cô bé đã định bỏ đi rồi nhưng mới được mấy bước lại quay lại trừng mắt nhìn THD:
-Kệ tôi.
THD chưng hửng lẩm bẩm "Mới sáng ra...xui thế..Mà làm sao thế không biết?"
Cô bé lững thững đi tiếp vào lớp.Bỗng giọng nói lạ lạ mà quen quen hôm qua vang lên:
-Ê
Cô bé quay lại.Và bất giác mỉm cười.
-Chào!
-Ừ...chào cô giáo..
Cô bé bật cười rồi khẽ xuỵt:
-Thôi thôi..
-Ừ.Thế hôm qua ngủ ngon không?
-Cũng được.
-Ăn sáng chưa?
-Rồi-cô bé trả lời như một phản xạ.
-Thật không?
-Không..à không, ý tớ là rồi.
-Thôi, nhìn mặt là biết chưa ăn rồi.Nhanh lên.
-Hả?
-Này cầm cặp mang vào lớp hộ tớ.
-Ơ?
BB ngay lập tức đưa cặp cho cô bé.Cô bé ngạc nhiên nhìn cậu bạn.BB ngoái lại:
-Bánh mì gì nhỉ?
-Trứng ruốc đi.
BB chạy vụt đi.Đúng là nói đến đồ ăn có khác, cô bé mỉm cười trông vui hơn nhiều.
BB chạy vụt qua cửa nhà để xe.
-Ê BB
Ngoái lại, hóa ra là THD.
THD:Đi đâu vội thế?
BB:Bánh mì trứng.hihi.Thôi đi đây.Tí gặp.
THD:Ê ê đợi với.Tớ cũng chưa ăn.Đi với.
Hai thằng cùng phi một mạch ra hàng bánh mì trứng ngoài cổng trường.Ra đến nơi, THD đã nhanh nhảu:
-Bác ơi cho cháu một bánh mì trứng ruốc và...(mặt BB có vẻ hơi bất ngờ),BB ăn gì?
-Sao cậu biết?
-Hả?
-Sao cậu biết LND ăn bánh mì trứng ruốc?
-Ơ?LND liên quan gì?Bánh gọi cho tớ mà..
Cả hai còn đang chưng hửng thì bác chủ hàng thì bác bán bánh mì sốt ruột lên tiếng:
-Nào gì nữa hai cậu?
BB lên tiếng:
-Một trứng ruốc và một trứng chả ạ.
THD nhìn cậu bạn không chớp mắt trên đường đi vào trường.
-Sao mà cứ nhìn tớ vậy?
-BB này, cậu với LND...
-Hả?
-Bạn bè tốt được chưa?
-Chỉ thế hả?mấy hôm nay là khả nghi lắm
-hihihi..Mà có thật thì sao?Cậu ghen chắc?
-Ê đùa kiểu gì vậy?Cho dù mặt trời có mọc ở đằng tây cũng không bao giờ có chuyện đó.
-Cậu nói đấy nhé.
-Đương nhiên-THD nói một cách đầy tự tin và quả quyết.
-Thật ra LND đang có chuyện buồn.Tớ vô tình biết được mà chả biết an ủi sao nên hôm nay đi mua bánh mì cho cậu ấy thôi.LND nhạy cảm với vấn đề ăn uống lắm nên chắc thấy đồ ăn sẽ ổn ngay thôi.
THD cười phá lên:
-Ôi trời...Đúng là bị gọi là Ụt cũng chẳng sai mà.
Nhưng rồi THD chợt nghĩ ra "hình như vì thế mà sáng nay trông mới lạ thế.Cũng tội.Người vui vẻ thế mà lúc buồn thì trông cứ như con mèo mướp ấy".
Vừa bước chân qua cổng trường, tiếng trống vào tiết khiến hai đứa chạy một mạch vào lớp và THD cũng không còn thời gian để nghĩ ngợi gì nữa.