Con đường hạnh phúc (mình sến quá :">)

Đối với những đứa trẻ,chắc hẳn,khi vào công viên,thứ đầu tiên thu hút chúng chính là vòng quay ngựa gỗ.1 vòng quay lớn,thường được đặt ở trung tâm khu vui chơi,nổi bật với đủ sắc màu.Bấy nhiêu cũng đủ để những đứa trẻ dán mắt vào nó....Chúng hăm hở trèo lên,hò hét và tỏ ra rất khoái trí khi mình là 1 phần của cái vòng quay rộng lớn đó.Chúng đi hết vòng này đến vòng khác,ngồi yên trên "con chiến mã" của mình,thoả mãn trước ánh mắt ghen tị của những đứa trẻ ở ngoài...

Nhưng cái gì cũng có giới hạn,kể cả những cảm xúc mà lũ trẻ tưởng như đã thoả mãn...Chúng thấm mệt rồi....Sau những vòng tròn tua đi tua lại,những con vật bằng gỗ vô tri vô giác mà chúng đang cưỡi đã trở nên nhàm chán.Xa xa,những trò chơi khác,ồn ào,đông vui,sặc sỡ không kém như đang mời gọi lũ trẻ.Và tất cả rời khỏi vòng quay ngựa gỗ,rời khỏi thứ chúng đã từng rất thích trong quá khứ nhưng đã trở nên nhàm chán trong hiện tại,để đến với những trò chơi mới hơn...

Chỉ còn lại vòng quay ngựa gỗ.1 mình nó.Nó hồi tưởng lại cái cảm giác khi được mọi người vây quanh,khi được trân trọng...Nó luôn giữ gìn cảm giác đó trong kí ức của mình,ngay cả khi đã bị bỏ rơi...Nhưng tại sao lũ trẻ lại ko thể cho nó 1 vị trí trong lòng,dù thật nhỏ bé?Nó muốn giữ lũ trẻ lại quanh mình,như ngày trước.Nó cũng muốn thay đổi để trở nên mới lạ với bọn trẻ,để chúng lại hăm hở đến với nó...Nhưng nó chỉ là 1 vòng quay ngựa gỗ.người ta đã tao ra nó với 1 nhiệm vụ nhất định,1 hình dáng nhất định.Dù có muốn thế nào,nó cũng không thể thay đổi,dù chỉ 1 chút thôi...Việc duy nhất nó có thể làm là chờ đợi lũ trẻ quay lại với nó,với vòng quay ngựa gỗ.Nó sẽ chờ,và nó chỉ có thể chờ mà thôi...

Em đang tự so sánh mình với vòng quay ngựa gỗ đó đấy anh ạh.Sẽ có những điều khác biệt,song,em nhận thấy em và vòng quay ngựa gỗ kia đều chỉ có thể làm 1 việc-chờ đợi.Trong Toán học,tình yêu được định nghĩa là khi mà lim của nó bằng 0.Còn em,em nhận thấy lim của mình đang tiến dần đến vô cực...

Chúng ta đã có 6652800s bên nhau,nhưng thời gian thật sự thì còn ít hơn thế.Em đã tự nhủ với mình rằng,mỗi 1 giây trôi qua,em đều phải biết trân trọng.Như anh đã từng nói đấy,"Không ai nói trước được tương lai",vì vậy,mỗi 1 khoảnh khắc của hiện tại,em đều cố gắng lưu giữ lại nó,bằng con tim,bằng khối óc,bằng tất cả những gì có thể....

Anh biết không,anh đã từng là 1 giấc mơ rất đẹp của em,vì em biết mình sẽ không bao giờ có thể chạm vào nó.Còn bây giờ,khi em và anh đã ở bên nhau,thật buồn cười là cảm giác đó lại hiện hữu trong lòng em rõ hơn bao giờ hết.Em không thể hiểu nổi chính mình.Em biết,nếu cứ dựa vào những cảm xúc cá nhân để nhìn nhận mọi việc thì sẽ có lúc phạm phải những sai lầm và bỏ qua những điều tốt đẹp...bản thân em cũng không muốn điều đó xảy ra.Nhưng em đâu thể làm khác?Em đâu thể điều khiển cảm nhận của mình về người khác cơ chứ?

Từ trước đến giờ,em chỉ khóc trước mặt người khác khi mọi thứ đã vượt quá sức chịu đựng của em,còn không thì em sẽ ngồi 1 mình,khóc cho đã thì thôi.Vậy mà chẳng biết từ khi nào,em đã trở nên thật mít ướt.Em có thể khóc bất kì lúc nào.Chỉ cần nghĩ về 1 người,là em có thể khóc.Em khóc,khi nghĩ về điều ngọt ngào mà chúng ta đã có,những quan tâm mà anh dành cho em...Và em khóc,khi nghĩ đến 1 khoảng thời gian dài,tất cả những điều đó sẽ không còn hiện hữu bên em nữa.Khi đó,tất cả sẽ chỉ là quá khứ....Anh đã biến em thành 1 con người thật yếu đuối,tự ti và ích kỷ...Em muốn anh luôn ở cạnh em,chỉ 1 mình em mà thôi.Em muốn mình là mối quan tâm duy nhất của anh.Em muốn anh luôn sẵn sàng nghe em trút tất cả những gì làm em bực bội...

Nhưng cuộc sống này đâu phải chỉ có em và anh.Anh không phải chỉ thuộc về 1 mình em.Anh còn thuộc về thế giới riêng của anh,1 thế giới mà nhiều khi quá lạ lẫm,quá sôi động với em...Những lúc đó,dù biết thật xấu,nhưng em vẫn không thể ngăn được suy nghỉ ích kỷ đang hiện hữu trong đầu mình.

Chẳng biết điểm Thể dục chạy bền của em liệu có cao không khi mà bây giờ em đang chạy trốn cảm xúc của mình không biết mệt mỏi?!!!Em sợ chính những suy nghĩ trong đầu mình.Em sợ chính những điều huyễn hoặc luôn túc trực trong đầu em.Em cố tạo ra sự bận rộn cho mình để chạy trốn chúng. Bằng cách đọc tiểu thuyết này,nghe nhạc sến này,kết quả thật rõ rệt:Em ngày càng thảm hơn,tần số mít ướt ngày càng cao hơn...Và giờ thì em như muốn chạy trốn cả anh nữa.Sự tự ái của em không cho phép em có thể nói với anh tất cả những gì em nghĩ.Vì không thể nói,nên em chỉ còn biết lảng tránh.Em đã cố để nói với anh những cảm xúc của mình,nhưng thật buồn,dường như em chỉ xây thêm bức tường ngăn cách giữa chúng ta...

Em đang rất sợ anh ạh.Em sợ em không còn là mối quan tâm của anh nữa.Em sợ mỗi 1 ngày trôi qua,anh lại bớt yêu em...Em sợ lắm...Đừng giận em đã không tin tưởng vào tình cảm giữa chúng ta...Em đã cố,và em vẫn đang cố đấy thôi.Có lẽ tại em quá ích kỷ...Trong khi anh còn nhiều mối quan tâm khác...

Em luôn tự hỏi,tại sao tay em lúc nào cũng lạnh vậy?Dù có giữ ấm như thế nào,sau 1 lúc,nó lại lạnh toát...Và sau cùng em cũng đã có câu trả lời.Đó là khi anh dùng bàn tay ấm áp của mình sưởi ấm cho em,em thực sự nhận ra em đang nắm giữ những thứ thật sự rất quan trọng và ý nghĩa...Em không muốn rời khỏi sự ấm áp đó.Không muốn 1 chút nào....

Mấy ngày qua,em đã hành động như 1 con bé ngốc,lảng tránh những điều mà em không thể...Em đã lãng phí 345600s mà lẽ ra em phải thật trân trọng...Nhưng có lẽ em phải thay đổi thôi.Em sẽ tiếp tục trân trọng từng giây tiếp theo,dù em không đủ tin tưởng vào những gì đang diễn ra,dù mọi việc không như em mong muốn,dù những lo sợ của em có thành sự thật...Bởi ít nhất,em biết tình cảm em dành cho anh thật nhiều,và em không muốn mình sẽ phải hối hận vì đã để sự ích kỷ lên tiếng...Em sẽ cố gắng tin vào con đường mình đã chọn,tin rằng đó chính là con đường hạnh phúc của em...
 
ooh Lynk Pynk...:|
hạnh phúc là khi mình yêu và được yêu :)
 
Đọc "Nguyên ơi" tôi cám giác hạnh phúc thật monh manh nhiều khi cuộc sống thật tươi đẹp nhưng rồi nó lại kết thúc quá đột ngột quá tàn khốc.............................................:)) :)) :))
 
Hạnh phúc không dành cho tất cả mọi người
Chỉ có ai thực sự biết chấp nhận thực tại và khai phá con đường cho riêng mình mới đạt được hạnh phúc
mình ko đạt được rồi =.='
 
Đọc "Nguyên ơi" tôi cám giác hạnh phúc thật monh manh nhiều khi cuộc sống thật tươi đẹp nhưng rồi nó lại kết thúc quá đột ngột quá tàn khốc.............................................:)) :)) :))

Ôi chị biết "Nguyên ơi" bán ở đâu à :D, cho em trang web nhà xuất bản với chị ^^
 
hỡi những người có kinh nghiệm ,mình nuốn hổi một điều : tình yêu cấp ba nên hay ko?
mình thấy đa số thầy cô trường minh hơi dị ứng hay có phản ứng hơi thái quá
họ cho những người hs khi đã yêu tức là mất hết ,yêu bây h là hỏng ,là cái loại nhân cách kém .
một số người còn đua ra chuyện đó,chẳng nhẽ chúng em ko hiểu, có ai ngu mà làm mấy chuyện đó.Mà chúng ta là hs ám co mà
 
Chỉ cần nó không ảnh hưởng đến học hành, đến thời gian cho gia đình. Cảm giác thích và được thích của thời cấp 3 rất ngọt ngào em ạ...
 
Em cũng nghĩ giống chị

Thực ra thì yêu tuổi nào cũng đẹp

nhưng em vẫn nghĩ là yêu hồi cấp 3 này là đẹp nhất

Trước đấy thì quá sớm , còn sau đấy thì đã lớn rồi , ko ngốc nữa :">
 
Cũng có thể ,nếu đấy là mong chờ hạnh phúc thực sự

Tìm đến 1 cái kết viển vông ko phải là điều mà ai cũng nên làm

Ko ngừng kiếm tìm cho mình 1 hạnh phúc ,ko dừng lại

Nhưng cũng ko phải là bỏ qua những điều đẹp đẽ khác .

Tóm lại là khó lắm Hoài Anh ạ :|
 
Hạnh phúc là gì à, khó quá nhỉ: Nắm tay một người, cùng nhìn ra biển. Hoặc là được gặp hoa hậu Tường Lan một lần, thế cũng là hạnh phúc rồi?
 
Ack! :D

Hạnh phúc là được cảm thấy mình làm hết khả năng, cho tình yêu (nếu có :|), cho công việc, cho bạn bè và cho dancing :x
 
Nếu nói như em Tường Lan thì hạnh phúc giống với mãn nguyện quá. Anh nghĩ hai cái này có dự khác biệt một tí, mà anh bây giờ không tưởng tượng được.
Cho anh hỏi tên Tường Lan, có phải là hoa lan bò trên tường không?
 
Em thấy lạ lắm,chưa bao h em có một tình cảm như vậy,lần đầu tiên em cảm nhận dc một cái gì thật sự ,một cái gì đó làm cho em lo lắng ,một cái gì đó khiến em băn khoăn ,em cảm thấy nó sẽ gắn liền với tương lai của em .Em vui em hp ,nhưng em lo,em lo mình ko dủ sức cho một tình yêu thực sự .....
 
Lại viết bài trong này :|

Đã không vào cái này hơn tháng trời rồi :-<

Đã từng có lần cho rằng con đường hạnh phúc của mình là con đường đi học , đường đi và đường về ......
Sao đến những ngày tháng này mới ngẫm ra nó không đẹp đẽ như mình tưởng tượng . Đổ bể hết cả ...
Đó là khi thấy người ta phóng xe máy ngang qua mặt trong 1 hôm không đủ tiền xe ôm phải đi bộ về . Vậy mà tất cả những gì nhận được chỉ là lời nói dửng dưng " Không biết , không để ý "
Đó là khi thấy người ta kẹp 3 phóng xe trên đường ,lại ngang qua mặt . Ko đi xe , nhưng người ta đã chọn 1 đứa có xe máy chứ không phải là mình :) . Tự an ủi mình vì biết nhà mình đâu có đủ điều kiện để mua xe máy bây giờ . Sao mình đi xe máy đến trường được :( Đấy đâu phải lỗi của mình :(
Có chăng có lỗi thì đấy là lỗi đã can thiệp vào cuộc sống người khác , khiến cho người khác không ưa nổi mình , nên chắc là nếu có xe thì người ta cũng chẳng nhờ :)
Thấy vô vọng thực sự . Mọi thứ đâu có như thế này vào 2 tháng trước ... Sao lại thay đổi nhanh đến như vậy :)
 
Hạnh phúc phải viên mãn như nụ cười của em khi ở bên ai đó, khi làm điều gì đó. Vẫn chưa tìm thấy người đó, chỉ mới tìm thấy dancing :x :)
 
Con đường hạnh phúc gì gì thì cũng là do bản thân xây dựng. Đôi khi có những loại hạnh phúc mà tự mình 1 tay không thể gây dựng được. Nhưng để bản thân tránh bị tổn thương và đau khổ là điều hoàn toàn có thể hè hè :)! Nhỉ ;))?!
 
con đường hạnh phúc có phải kết thúc là hôn nhân không? Hay Hôn nhân là bắt đầu của con đườg hạnh phúc....ai biết nó bắt đầu và kết thúc ở đâu....Hạnh Phúc àh? càng lớn càng thấy kho' tìm thấy !!!!!
 
Mình ước gì ,mình đang đi trên con đường hạnh phúc ấy, cái con đường tưởng tượng, mà thông qua 1 người , mình gắn kết với những người khác ...
Nhưng bây giờ cả 2 mối quan hệ đều không còn nữa . Nói đúng hơn là 1 mối quan hệ vốn từng rạn nứt thì nó đã không còn tồn tại nữa rồi , còn mối quan hệ thứ 2 , mình vẫn đang cố níu kéo , dù biết là sẽ không làm được gì đâu ...
Con đường hạnh phúc của mình, sẽ là con đường đến trường NT, sẽ là cái khoa mà mình đã đăng kí bằng trái tim, chứ không phải bằng bộ óc ... Hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp :)
 
nếu hạnh phúc là một con đường
thì con đường ấy chỉ có thể đi bộ
vì nếu đi bằng xe
sẽ lướt qua nhanh lắm
và chẳng thấy đc những j cần thấy
 
Back
Bên trên