Chào các bạn

Đọc bài em Dung nhận xét bức ảnh của Duy, đọc bài của Đông nhắc đến các vị lão thành xuất thân từ Bế Văn Đùn, lại gợi nhớ ngày xưa Duy cũng học ở đó ra. Suy luận vòng vo 1 chút thì lại thắc mắc không hiểu Duy cầm gì trong tay ở cái ảnh trên. ;;)

Không hiểu Đông mắc bệnh ADHD là bệnh gì, chỉ thấy có 1 bệnh là rất YPN.:D
 
Dương Thanh Tú đã viết:
Chuc ban Nguyet Anh luon giu duoc mot tam hon phong phu, va vui ve nhu Tu' luon thay o day
Cảm ơn Tú, không hiểu tớ nói gì mà được Tú khen là tâm hồn phong phú nhỉ? Tú làm gì ở bên ấy thế? Thúy Hà lớp Nga bây giờ thế nào hả Tú? Hôm nào Tú gửi ảnh cả nhà lên đây cho bọn tớ xem kết quả mài sắt của nhà Tú nhé.
Bạn Huy Minh đã sắp "nên kim" chưa? Nếu cần tư vấn gì thêm thì có thể hỏi bạn Thanh Kim, tớ nghe đồn bạn ấy mới bảo vệ thành công luận án, chắc là về vấn đề này nên mới có biệt hiệu như thế.
Chào bạn Đông, tớ cũng đua đòi Giao thắc mắc không hiểu bệnh ADHD là bệnh gì. Tớ cũng chẳng thành đạt gì cả, liệu có liên quan gì đến bệnh ấy không nhỉ?
Duy có ảnh nào mới đấy à, đưa lên đây cho chị em cùng xem với chứ.
Giao đã về chưa, đã kịp đi chơi với Thanh chưa đấy?
Hải Yến chắc bây giờ đẻ rồi nên chưa vào đây được đâu nhỉ.
 
Cuối tuần sau Giao sang chỗ Thanh chơi, tranh thủ trước khi Thanh về, chứ không đến lúc tháng 12 Giao về, Nguyệt Anh đốt Thanh cháy sạch rồi thì tủi thân lắm. Mà Nguyệt Anh yên tâm, tớ sẽ cố gắng để dành một hai cọng gì đó lại cho Nguyệt Anh. :D
 
Mấy chị khoá này nhiều thời gian vậy. Nhất là chị Giao và chị Anh. Chị Anh vẫn o Sing a?
 
Mẹ cái Nhíp, tớ cũng 0 biết ADHD là cái quái gì, Đông sốt chỉ được cái sính nói chữ.

Tố: hì hì, tay cầm gì thì cũng đâu phải là nguyên do lệch chân :)
 
Ngô Nguyễn Duy đã viết:
hì hì, tay cầm gì thì cũng đâu phải là nguyên do lệch chân :)
Chẳng hiểu Giao với Duy nói gì cả. Đề nghị cho cái ảnh lên đây, hay ít ra cũng là cái link để tớ xem với.
Em Hoàng: Em chưa nghe thấy câu "càng già càng nói dẻo dai" à? Chị về VN lâu rồi. Chứng tỏ những topic mình lập ra chẳng ai vào đọc bao giờ:-s
Giao: Lại chiến tranh tâm lý với tớ hay nói thật đấy?
 
Phan Nguyệt Anh đã viết:
Giao: Lại chiến tranh tâm lý với tớ hay nói thật đấy?

Tớ chui vào khẳng định đây đúng là chiến tranh tâm lý chứ không phải thật đâu. Tớ đọc xong đã mừng thẩm, chuẩn bị rơm rạ sẵn sàng chờ Giao cuối tuần, mà có thấy cháy mẹ gì đâu, chả nhẽ lại tự đốt.

/Thanh
 
Ấy ấy, sao Thanh lại tự đốt thế bao giờ! Thanh cứ phơi nắng thoải mái cho rơm nó khô ròn, khô đều, đến lúc đốt nó bén nhanh, cháy đều nhé! Tớ tính nhầm thôi, 23/10 tớ mới đi cơ, đừng nóng vội :D

Bạn Nguyệt Anh thân mến, tớ chẳng biết độ cháy nó đến đâu, nhưng mà bạn cứ yên tâm, tớ sẽ để dành cho bạn. Nếu bạn không nhận thì đến tháng 12 tớ về tớ đốt nốt vậy. :D

Còn cái ảnh của bạn Duy thì nó nằm o83 mấy trang trước cũng trong topic này chứ đâu. Nguyệt Anh lại mải ngắm Thanh mà quên Duy là Duy tủi thân, bỏ đi với mấy em 87-90 mất đấy!

@ Duy - vấn đề là đang đi tìm nguyên do lệch chân, nên cái gì khả nghi cũng có thể nằm trong tầm ngắm. :)
 
Hóa ra là cái ảnh cũ của Duy à, tớ cứ tưởng là ảnh nào mới chứ.
May mà có Thanh lên tiếng, làm tớ cả cuối tuần vừa rồi cứ đứng ngồi không yên. Bây giờ lại phải chờ đến 23/10 xem có thở phào được lần nữa không. Chẳng may mà lần này Giao nói thật thì tớ cũng đành nhận phần còn lại vậy, méo mó có hơn không. Giao nhớ giữ lời hứa đấy nhé.
 
Ngô Tố Giao đã viết:
Không hiểu Đông mắc bệnh ADHD là bệnh gì,
ADHD: Attention-deficit hyperactivity disorder

Làm tớ bực mình phải đi tra Wikipedia để ra cái này !!! Cậu Đông lần sau vui lòng ghi chú lại nhé :)
 
Ngô Tố Giao đã viết:
Ấy ấy, sao Thanh lại tự đốt thế bao giờ! Thanh cứ phơi nắng thoải mái cho rơm nó khô ròn, khô đều, đến lúc đốt nó bén nhanh, cháy đều nhé! Tớ tính nhầm thôi, 23/10 tớ mới đi cơ, đừng nóng vội

26/10, những thứ cần ròn thì đã ròn tan, cái gì muốn khô thì đã khô cong, cứng quèo hết cả mà vẫn không thấy gì nhỉ.

Đông vào đây bi bô đúng 1 câu rồi lặn mất hút thế à, tình hình bệnh AHXD của mày tiến triển đến đâu rồi?

/Thanh
 
Thanh: rơm rạ 0 đốt lò này thì đốt lò khác đi, có gì đâu mà phải kêu ca
Giao: tình hình là tớ khuấy động các em 87-90 một tẹo rồi tớ lại về với chị em ao nhà khóa mình, chứ có đi mất đâu mà sợ :)
Các chú Đông + Hoàng 0 có chuyện vào đây chiến có 1 câu rồi lặn nhé, tiếp đê :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ngô Nguyễn Duy đã viết:
Thanh: rơm rạ 0 đốt lò này thì đốt lò khác đi, có gì đâu mà phải kêu ca
Giao: tình hình là tớ khuấy động các em 87-90 một tẹo rồi tớ lại về với chị em ao nhà khóa mình, chứ có đi mất đâu mà sợ :)

Ơ, té ra là bác Duy kết hợp "công", "tư", vừa đi thị sát tình hình, vừa tìm người xưa, cảnh cũ. Thế mà chúng em cứ tưởng..../:)
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
Bùi Hải Thanh đã viết:
26/10, những thứ cần ròn thì đã ròn tan, cái gì muốn khô thì đã khô cong, cứng quèo hết cả mà vẫn không thấy gì nhỉ.

/Thanh
Không phải là tớ muốn nói xấu sau lưng Giao đâu, nhưng công nhận Giao toàn thất hẹn với Thanh, xong cũng chẳng thèm giải thích, thế là thế nào nhỉ? Nhưng thôi, Thanh đừng buồn, cuộc đời này vẫn còn (nhiều) người khác thực lòng quan tâm đến Thanh (và Duy) lắm :D
 
Bạn Nguyệt Anh đừng nói thế, tớ tủi thẩn lắm! :((

Mấy ngày liền có một người cứ tần ngần đứng trước cửa nhà ai. Đứng từ ngoài ngó vào, nhìn cảnh vợ chồng con cái đang quây quần ... áo (chuẩn bị về VN), người ấy lại chạnh lòng. Đã bao lần cứ nhủ lòng, cố lên, chỉ cần 1 bước thôi, đạp cửa mà xông vào. Thế nhưng mà thấy thương. Thương cho những người vô tội xung quanh không biết rằng trong nhà rơm rạ chất đầy, chỉ chờ cho cháy. Nhưng khi cháy nó thiêu chết cả những người vô tội thì thật là tội lỗi. Mình chết vì lý tưởng, vì tình yêu thì không sao, để người vô tội chết theo mình thì ân hận lắm. Thế là chỉ biết đứng từ sáng tới tối, cho đến khi mặt trời lặn, cho tới khi cả những ánh đèn leo lét ngoài đường phố chiếu hắt lên không đủ để nhìn thấy rõ bóng dáng người ta nữa thì người nọ lại gạt nước mắt mà quay trở về khách sạn năm sao, chui vào trong giường ấm đệm êm, gục mặt vào vai chồng mà nức nở, tự nhủ bảo sao mình dại dột. Nhưng mà rồi sáng hôm sau lại vẫn không thông minh, can đảm hơn được chút nào, lại mò đến, lại đứng ngắm từ xa thôi bạn Nguyệt Anh ạ. Đừng nói nữa, đau lòng lắm! :((

Nhưng mà có tin này, tớ chia sẻ cho bạn Nguyệt Anh nhé! Đến ngày người ấy đi rồi, tớ vẫn đến, nhìn lên, thấy trong nhà đầy rơm, chợt hiểu ra rằng lòng người ta thương mình, vẫn nhớ tới mình. Cho dù bạn Nguyệt Anh có gặp, có còn vớt vát được cọng nào sót lại thì cũng không so được với tình cảm của cả 1 nhà đầy rơm đâu. Tình yêu kiểu đó mãnh liệt hơn nhiều, lý tưởng hơn nhiều. :D

Thế nhé, chúc bạn vui. Tớ vẫn giữ đúng lời hứa với bạn Nguyệt Anh là sẽ để dành cho bạn vài cọng. Tuy nhiên, việc người ta để hết lại ở Thụy Điển cho tớ hay là vẫn còn sót lại hay không thì ngoài tầm kiểm soát của tớ rồi nhé! :D
 
Thanh đốt rơm đã xong chưa? Đốt không cẩn thận cháy cả râu cả tóc thì khổ! Mà mày về nước nhanh lên để còn được đặc cách phong Giáo sư như thằng Bảo Châu. Nó chỉ thua mày là không đẻ được con giai thôi chứ nghe đâu nó mới nhận được mâm đồng ở Mỹ nặng lắm
Nhìn Duy bôn chân dạng (lợn có thể chui qua được) biết ngay hồi trước chơi bóng ném không thèm ném, chỉ toàn dùng chân kẹp bóng! Nhưng trông Duy vẫn khỏe mạnh, lẫm liệt quá làm anh em cảm thấy kém tự tin.
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=108003&ChannelID=13
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=54873&ChannelID=89
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=107780&ChannelID=13
 
Nguyễn Xuân Đông đã viết:
Mà mày về nước nhanh lên để còn được đặc cách phong Giáo sư như thằng Bảo Châu.

Tao đang ở Vietnam được 2 tuần nay rồi. 8537149. Có máy di động, nhưng không nhớ số. Rảnh rỗi thì hẹn hò đi cafe/bia. Bảo Châu tao có định hẹn gặp hồi đầu năm 2005 lúc bọn tao qua đó, nhưng nó chuyển nhà + đổi số DT nên không liên lạc được. Thiếu chút nữa thì được uống vang Pháp cùng giáo sư.

Rơm vẫn còn khối
/Thanh
 
Ngô Tố Giao đã viết:
... Thế là chỉ biết đứng từ sáng tới tối, cho đến khi mặt trời lặn, cho tới khi cả những ánh đèn leo lét ngoài đường phố chiếu hắt lên không đủ để nhìn thấy rõ bóng dáng người ta nữa thì người nọ lại gạt nước mắt mà quay trở về khách sạn năm sao, chui vào trong giường ấm đệm êm, gục mặt vào vai chồng mà nức nở, tự nhủ bảo sao mình dại dột. Nhưng mà rồi sáng hôm sau lại vẫn không thông minh, can đảm hơn được chút nào, lại mò đến, lại đứng ngắm từ xa...
Tố Giao có thể chuyển sang viết tiểu thuyết tình cảm cạnh tranh với Quỳnh Dao được rồi đấy.

Ngô Tố Giao đã viết:
Cho dù bạn Nguyệt Anh có gặp, có còn vớt vát được cọng nào sót lại thì cũng không so được với tình cảm của cả 1 nhà đầy rơm đâu. Tình yêu kiểu đó mãnh liệt hơn nhiều, lý tưởng hơn nhiều. Tớ vẫn giữ đúng lời hứa với bạn Nguyệt Anh là sẽ để dành cho bạn vài cọng. Tuy nhiên, việc người ta để hết lại ở Thụy Điển cho tớ hay là vẫn còn sót lại hay không thì ngoài tầm kiểm soát của tớ rồi nhé! :D
Giao nói thế này tớ cũng tủi thân lắm :(( . Nhưng thôi, thà vớt vát được 1 vài cọng còn hơn không. Giao đã có tình yêu lý tưởng mãnh liệt rồi, lần hội trường này + tất cả các lần về VN từ nay cho đến cuối đời nhớ không được đến gần bạn Thanh trong vòng bán kính 15m nữa đâu đấy nhé, tất cả các bạn ở trong forum này làm chứng cho tớ nhé.
 
Nguyệt Anh ơi, đi ăn kem đi:D Cho to xin so ĐT của Nguyệt Anh đi. :D

Thanh ơi, tối qua mấy đứa đi ăn tối, gọi điện rủ Thanh mà sao có ai nói là không có Thanh ở đấy vậy? Cho lại số ĐTDĐ đi.
 
Ngô Tố Giao đã viết:
Thanh ơi, tối qua mấy đứa đi ăn tối, gọi điện rủ Thanh mà sao có ai nói là không có Thanh ở đấy vậy? Cho lại số ĐTDĐ đi.
Thế này là thế nàoX( ? Giao đừng tưởng mấy que kem có thể đánh đổi được tình cảm của tớ đấy nhé. Mà trời cũng thương tớ hay sao ấy, nên mới không cho Giao gọi được Thanh - hay là Thanh cố tình cho Giao điện thoại sai :D?
 
Back
Bên trên