Bạn Nguyệt Anh đừng nói thế, tớ tủi thẩn lắm!
![Frown :( :(]()
(
Mấy ngày liền có một người cứ tần ngần đứng trước cửa nhà ai. Đứng từ ngoài ngó vào, nhìn cảnh vợ chồng con cái đang quây quần ... áo (chuẩn bị về VN), người ấy lại chạnh lòng. Đã bao lần cứ nhủ lòng, cố lên, chỉ cần 1 bước thôi, đạp cửa mà xông vào. Thế nhưng mà thấy thương. Thương cho những người vô tội xung quanh không biết rằng trong nhà rơm rạ chất đầy, chỉ chờ cho cháy. Nhưng khi cháy nó thiêu chết cả những người vô tội thì thật là tội lỗi. Mình chết vì lý tưởng, vì tình yêu thì không sao, để người vô tội chết theo mình thì ân hận lắm. Thế là chỉ biết đứng từ sáng tới tối, cho đến khi mặt trời lặn, cho tới khi cả những ánh đèn leo lét ngoài đường phố chiếu hắt lên không đủ để nhìn thấy rõ bóng dáng người ta nữa thì người nọ lại gạt nước mắt mà quay trở về khách sạn năm sao, chui vào trong giường ấm đệm êm, gục mặt vào vai chồng mà nức nở, tự nhủ bảo sao mình dại dột. Nhưng mà rồi sáng hôm sau lại vẫn không thông minh, can đảm hơn được chút nào, lại mò đến, lại đứng ngắm từ xa thôi bạn Nguyệt Anh ạ. Đừng nói nữa, đau lòng lắm!
![Frown :( :(]()
(
Nhưng mà có tin này, tớ chia sẻ cho bạn Nguyệt Anh nhé! Đến ngày người ấy đi rồi, tớ vẫn đến, nhìn lên, thấy trong nhà đầy rơm, chợt hiểu ra rằng lòng người ta thương mình, vẫn nhớ tới mình. Cho dù bạn Nguyệt Anh có gặp, có còn vớt vát được cọng nào sót lại thì cũng không so được với tình cảm của cả 1 nhà đầy rơm đâu. Tình yêu kiểu đó mãnh liệt hơn nhiều, lý tưởng hơn nhiều.
Thế nhé, chúc bạn vui. Tớ vẫn giữ đúng lời hứa với bạn Nguyệt Anh là sẽ để dành cho bạn vài cọng. Tuy nhiên, việc người ta để hết lại ở Thụy Điển cho tớ hay là vẫn còn sót lại hay không thì ngoài tầm kiểm soát của tớ rồi nhé!
![Big Grin :D :D]()