Lê Thu Quỳnh
(katia)
<img src="images/misc/pnkhrts1.gif" align="middle"
Có những điều tưởng như vô cùng đơn giản nhưng thực ra lại chứa đựng rất nhiều ý nghĩa trong đó. Đọc và cảm nhận, và hiểu. Chúc mọi người vui vẻ
*********
***********
- Cây nói: Tôi và cô ấy là bạn thân, từ rất lâu rồi, tôi rất mến cô ấy nhưng không hiểu.. Vì tôi ngập ngừng vì những lý do tưởng như hợp lý mà tôi luôn bỏ qua những cơ hội. Thế rồi, tôi có bạn gái, tôi tin rằng cô ấy sẽ buồn và rời xa tôi.. Nhưng không, cô ấy vẫn luôn ở bên tôi, an ủi và giúp đỡ tôi khi tôi gặp chuyện phiền toái và khi rôi chia tay,cũng vẫn cô ấy đứng bên tôi , giúp tôi gạt cặn của nỗi buồn xuống đáy cốc. Lần thứ 2, tôi có bạn gái, và những lần sau đó nữa, cô ấy vẫn luôn bên tôi.. yên lặng và chia sẻ trong những phút khó khăn. Rồi cho đến 1 ngày, tôi nhận ra rằng, tôi yêu và cần cô ấy biết bao thì... cô ấy đã có bạn trai.....
- Lá nói: Tôi là bạn của anh ấy từ rất lâu rồi, tôi yêu anh ấy vô cùng, tôi không hể che dấu tình cảm của mình, nhưng không hiểu sao, anh ấy không tiến lên. Thế rồi, anh ấy có bạn gái, tôi đã rất đau khổ, tôi khóc rất nhiều, nhưng tôi luôn ở bên anh ấy để giúp đỡ và cũng vì tôi luôn muốn gặp anh ấy... Những lần sau đó nữa, mỗi lần anh ấy có bạn gái là một lần con tim tôi thêm tan nát, nhưng tôi không thể xa rời anh ấy được. Nhưng rồi có một chàng trai khác đến với tôi, tôi đã từ chối vì với tôi, anh ấy đã quá quen thuộc trong cuộc sống và không thể thay thế được... Nhưng chàng trai kia vẫn không bỏ cuộc, anh ấy đã ngỏ lời và đến lần thứ 20. Anh ấy đã thuyết phục được tôi hãy cho anh ấy và cả chính bản thân tôi một cơ hội...
-Gió nói: Tôi là một chàng trai rất hấp dẫn, ánh mắt của các cô gái chẳng hề buông tha cho tôi khi tôi vào đại học,nhưng tôi không quan tâm. Rồi một lần , tôi nhìn thấy 1 cô gái thật dễ thương ở sân bóng rổ và tôi còn gặp cô ấy nhiều lần sau đó nữa tại sân. Và tôi chợt nhận ra rằng cô ấy đến sân bóng rổ không phải vì trận đấu hay vì thứ gì khác mà chỉ vì một chàng trai mà thôi và tôi chợt mong muốn trở thành chàng trai kia làm sao ! Rốt cuộc thì tôi cũng làm quen được với cô ấy, tiếp xúc với cô ấy, mong ước kia của tôi càng hiện rõ , rồi tôi cũng ngỏ lời và thật bất ngờ, cô ấy từ chối, cô ấy xin lỗi và nói đối với cô ấy thì chàng trai kia đã quá quen thuộc và cô sợ là không thể có tình cảm với ai khác được. Nhưng tôi không bỏ cuộc và đến lần thứ 20 tỏ tình , tôi cũng thuyết phục được cô ấy cho tôi và chính cô ấy một cơ hội...
Hà Uyên
***********
Katia
Còn Cỏ dại thì có thể sống lại sau khi bị dẫm đạp tơi bời, cỏ dại vẫn sống sức sống mạnh mẽ hoang dại cho dù có bị bầm dập tả tơi. Tự bản thân mình, cỏ dại vẫn có thể sống một cách rất kiên cường. Nhưng cỏ dại không bao giờ có được cái ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh của hoa Hồng. Cỏ dại chỉ có sức mạnh của sự hoang dã mà không có cái tự tin đầy cao ngạo của Hồng. Cũng như, nếu cỏ dại được đem vào trồng như hoa Hồng trong nhà kính, cỏ dại sẽ chết...
Hồng khác cỏ dại là ở chỗ đó.
Hà Uyên
*********
Tặng Quỳnh
Tình ca của gió
Gió phiêu lãng
Theo bước chân chiều
Tung bay những chiếc lá xanh màu ngọc bích
Gió là kẻ điên
Vi vu khúc ca của riêng mình
Kiêu ngạo trong chính vẻ lãng mạn dịu dàng
Gió ầm ào
Giữa đêm trăng tĩnh lặng,
Đánh động những cơn sóng biển
Để mặc sau lưng tiếng dương cầm
Lãng tử bước dạo trong đêm
Gió phiêu lãng
Theo bước chân chiều
Tung bay những chiếc lá xanh màu ngọc bích
Gió là kẻ điên
Vi vu khúc ca của riêng mình
Kiêu ngạo trong chính vẻ lãng mạn dịu dàng
Gió ầm ào
Giữa đêm trăng tĩnh lặng,
Đánh động những cơn sóng biển
Để mặc sau lưng tiếng dương cầm
Lãng tử bước dạo trong đêm
Khúc tình ca của gió còn là những âm thanh leng keng vui tai của chiếc chuông gió đặt nơi cửa hông. Gió vờn đùa và thích thú với trò chơi của mình. Gió có thể hiền hoà, cũng có khi dữ dội, cũng có khi ú oà chơi trò trốn tìm trẻ con... Nếu biến mình thành một đoá hoa Gót chân của nắng, có lẽ sẽ tha hồ mà rong chơi phiêu du khắp nơi. Nhìn ngắm cả thế giới dưới chân mình, đó cũng là một niềm vui chứa đựng hạnh phúc... Leng keng... Gió mềm mại trôi tuột qua tay, quấn quanh lên người và hát khúc phiêu linh... Những chiếc lá múa reo vui, những cánh hoa xòe trong gió... Leng keng...
Hà Uyên
***********
Tia nắng
Tia nắng
Tia Nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi. Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia Nắng lắm. Mặt Trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt Trăng nhẹ nhàng và gần gũi... Tất cả bọn họ đều mong có được Tia Nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng
Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên mặt Trời, Tia Nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.
Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.
Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với Mặt Trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.
|-)|-)|-)
Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia Nắng đã chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt Trăng, Tia Nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn. Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa.
Nhưng Tia Nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát ? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện. Để rồi bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời, Mặt Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - TÌNH YÊU. Thời gian chẳng quay lại bao giờ.
Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.
Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên mặt Trời, Tia Nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.
Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.
Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với Mặt Trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.
|-)|-)|-)
Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia Nắng đã chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt Trăng, Tia Nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn. Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa.
Nhưng Tia Nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát ? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện. Để rồi bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời, Mặt Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - TÌNH YÊU. Thời gian chẳng quay lại bao giờ.
Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.
(mình viết câu chuyện này cho bạn đấy, bạn có biết không ?)
Katia
Katia
***********
Gió lá và cây
- Cây nói: Tôi và cô ấy là bạn thân, từ rất lâu rồi, tôi rất mến cô ấy nhưng không hiểu.. Vì tôi ngập ngừng vì những lý do tưởng như hợp lý mà tôi luôn bỏ qua những cơ hội. Thế rồi, tôi có bạn gái, tôi tin rằng cô ấy sẽ buồn và rời xa tôi.. Nhưng không, cô ấy vẫn luôn ở bên tôi, an ủi và giúp đỡ tôi khi tôi gặp chuyện phiền toái và khi rôi chia tay,cũng vẫn cô ấy đứng bên tôi , giúp tôi gạt cặn của nỗi buồn xuống đáy cốc. Lần thứ 2, tôi có bạn gái, và những lần sau đó nữa, cô ấy vẫn luôn bên tôi.. yên lặng và chia sẻ trong những phút khó khăn. Rồi cho đến 1 ngày, tôi nhận ra rằng, tôi yêu và cần cô ấy biết bao thì... cô ấy đã có bạn trai.....
- Lá nói: Tôi là bạn của anh ấy từ rất lâu rồi, tôi yêu anh ấy vô cùng, tôi không hể che dấu tình cảm của mình, nhưng không hiểu sao, anh ấy không tiến lên. Thế rồi, anh ấy có bạn gái, tôi đã rất đau khổ, tôi khóc rất nhiều, nhưng tôi luôn ở bên anh ấy để giúp đỡ và cũng vì tôi luôn muốn gặp anh ấy... Những lần sau đó nữa, mỗi lần anh ấy có bạn gái là một lần con tim tôi thêm tan nát, nhưng tôi không thể xa rời anh ấy được. Nhưng rồi có một chàng trai khác đến với tôi, tôi đã từ chối vì với tôi, anh ấy đã quá quen thuộc trong cuộc sống và không thể thay thế được... Nhưng chàng trai kia vẫn không bỏ cuộc, anh ấy đã ngỏ lời và đến lần thứ 20. Anh ấy đã thuyết phục được tôi hãy cho anh ấy và cả chính bản thân tôi một cơ hội...
-Gió nói: Tôi là một chàng trai rất hấp dẫn, ánh mắt của các cô gái chẳng hề buông tha cho tôi khi tôi vào đại học,nhưng tôi không quan tâm. Rồi một lần , tôi nhìn thấy 1 cô gái thật dễ thương ở sân bóng rổ và tôi còn gặp cô ấy nhiều lần sau đó nữa tại sân. Và tôi chợt nhận ra rằng cô ấy đến sân bóng rổ không phải vì trận đấu hay vì thứ gì khác mà chỉ vì một chàng trai mà thôi và tôi chợt mong muốn trở thành chàng trai kia làm sao ! Rốt cuộc thì tôi cũng làm quen được với cô ấy, tiếp xúc với cô ấy, mong ước kia của tôi càng hiện rõ , rồi tôi cũng ngỏ lời và thật bất ngờ, cô ấy từ chối, cô ấy xin lỗi và nói đối với cô ấy thì chàng trai kia đã quá quen thuộc và cô sợ là không thể có tình cảm với ai khác được. Nhưng tôi không bỏ cuộc và đến lần thứ 20 tỏ tình , tôi cũng thuyết phục được cô ấy cho tôi và chính cô ấy một cơ hội...
Hà Uyên
***********
Cổ tích cho những hi vọng không thành
Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói :
_ Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.
Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
_ Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi.
Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.
Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu
_ Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.
_ Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói :
_ Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.
_ Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.
Và họ ra đi.
Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn ?"
Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....
Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích của Nga thôi. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế ? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước ?......
_ Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.
Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
_ Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi.
Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.
Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu
_ Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.
_ Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói :
_ Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.
_ Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.
Và họ ra đi.
Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn ?"
Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....
Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích của Nga thôi. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế ? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước ?......
Katia
**********
Hoa hồng và Cỏ dại
Người ta bảo, mỗi cây hoa Hồng, dù là Hồng Vàng, trắng, Đỏ, Xanh, Đen hay Tím, thì sau mỗi lần hoa, nếu muốn mùa hoa sau đẹp hơn, người ta phải đem trồng lại một lần nữa bằng chính thân cây đấy. Và những người chăm sóc hoa Hồng thì rất kinh nghiệm trong việc cắt bỏ cả gốc lẫn rễ, ngọn, lá và cành. Nghĩa là sẽ cắt bỏ hết những gì có liên quan, chỉ giữ lại mỗi thân hoa hồng ở gần nơi gốc. Và sau đó đem khúc thân cây ấy cho vào cái chậu và lại nuôi dưỡng lại từ đầu. Mỗi thân cây ấy, mùa sau sẽ ra hoa như thế nào? Đẹp một cách rực rỡ hay kiêu hãnh vươn cao? Thì đó là tùy ở sự chăm sóc của người chủ... Và Hồng là một loài hoa rất lạ lùng, càng xinh đẹp càng cần có sự chăm sóc cẩn thận và khéo léo của chủ nhân của nó. Hồng là loại chấp nhận được tỉa tót, được chăm sóc để trở nên hoàn thiện hơn...
Còn Cỏ dại thì có thể sống lại sau khi bị dẫm đạp tơi bời, cỏ dại vẫn sống sức sống mạnh mẽ hoang dại cho dù có bị bầm dập tả tơi. Tự bản thân mình, cỏ dại vẫn có thể sống một cách rất kiên cường. Nhưng cỏ dại không bao giờ có được cái ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh của hoa Hồng. Cỏ dại chỉ có sức mạnh của sự hoang dã mà không có cái tự tin đầy cao ngạo của Hồng. Cũng như, nếu cỏ dại được đem vào trồng như hoa Hồng trong nhà kính, cỏ dại sẽ chết...
Hồng khác cỏ dại là ở chỗ đó.
Thế em muốn mãi làm một cọng cỏ dại sống mạnh mẽ ngang tàng nhưng không hoàn thiện, hay làm một thân Hồng chấp nhận sự tỉa tót để trở nên hoàn thiện hơn? Và nếu là một thân Hồng, em muốn thân hoa ấy nở hoa như thế nào?"...
Hà Uyên
***********
Sự khác biệt
Khi mới hình thành, trái đất không như thế này đâu. Trên trái đất không hề có sự phân biệt giữa đêm và ngày. Mọi sự vật đều sống hoà thuận với nhau và không hề có chút khác biệt. Mặt trời và Mặt trăng cũng vậy, mọi người luôn lẫn lộn, không thể phân biệt được giữa hai người họ. Và cuộc sống vẫn cứ sẽ trôi đi một cách bình lặng như thế, yên bình và nhẹ nhàng như thế, cho đến khi cả Mặt trăng và Mặt trời đều cảm thấy sự phiền toái của việc cứ luôn bị nhận nhầm nhau. Cả hai đều tự cảm thấy cần phải thay đổi bản thân, để tạo nên sự khác biệt.
Mặt trăng nói: Tôi là một người xinh đẹp, thanh cao và đầy nữ tính. Tại sao mọi người có thể nhầm tôi với Mặt trời được nhỉ ? Tôi sẽ phát sáng, một ánh sáng đủ làm cho mọi người phải ngắm nhìn tôi. Tất cả các vì sao sẽ phải vây quanh lấy tôi. Tôi cũng chẳng cần phải đi khắp nơi. Tôi sẽ chỉ cần ngồi một chỗ. Và tự mọi người sẽ phải tìm đến tôi, vì tôi đẹp, và tất cả bọn họ đều ngưỡng mộ tôi.
Mặt trời nói: Còn tôi, tôi không thể ngồi im một chỗ được. Tôi muốn đi khắp nơi, muốn làm những việc mình thích. Tôi cũng muốn mọi người biết đến mình, nhưng không phải bằng vẻ đẹp bên ngoài, mà bằng chính trái tim nóng bỏng của tôi. Tôi sẽ làm cho mọi người không cần ngước nhìn lên trời vẫn cảm nhận được sự có mặt của tôi.
Và rồi, đúng như những gì họ mong muốn. Sự thay đổi đã làm nên sự khác biệt giữa Mặt trăng và Mặt trời. Mặt trăng đúng như mong ước của mình, trở nên lộng lẫy, kiêu kỳ giữa đêm tối. Mọi người luôn ngước nhìn, thán phục và trầm trồ trước vẻ đẹp của cô. Nhưng không nhiều người cảm thấy một sự gần gũi thật sự bên Mặt trăng. Hay nói cách khác, sự có mặt của Mặt trăng đem lại một không khí lạnh lẽo, xa cách. Và chính Mặt trăng cũng cảm nhận rõ được sự cô đơn của mình, dù bên cạnh cô có rất nhiều những vì sao. Những vì sao chỉ ngưỡng mộ chứ chưa bao giờ yêu quý cô.
Còn với Mặt trời, cô thực sự làm mọi người cảm nhận được sự có mặt của mình ở mọi lúc mọi nơi. Chính nhờ trái tim đầy lửa nóng bỏng sức sống của mình, Mặt trời đã đưa Tia nắng đến với mọi người, làm cho mọi người đều cảm thấy ấm áp. Để dù cho không ai có thể nhìn thấy Mặt trời, không ai phải ngước lên ngắm nhìn cô, nhưng vẫn luôn nhận thấy sự có mặt, sự gần gũi của cô. Mặt trời có được hạnh phúc của mình nhờ sự chia sẻ và tình yêu mà mọi người dành cho cô.
Và đó là sự khác biệt giữa Mặt trăng và Mặt trời.
Hạnh phúc là có việc gì đó để làm, có cái gì đó để mơ ước, và có ai đó để yêu thương.
Mặt trăng nói: Tôi là một người xinh đẹp, thanh cao và đầy nữ tính. Tại sao mọi người có thể nhầm tôi với Mặt trời được nhỉ ? Tôi sẽ phát sáng, một ánh sáng đủ làm cho mọi người phải ngắm nhìn tôi. Tất cả các vì sao sẽ phải vây quanh lấy tôi. Tôi cũng chẳng cần phải đi khắp nơi. Tôi sẽ chỉ cần ngồi một chỗ. Và tự mọi người sẽ phải tìm đến tôi, vì tôi đẹp, và tất cả bọn họ đều ngưỡng mộ tôi.
Mặt trời nói: Còn tôi, tôi không thể ngồi im một chỗ được. Tôi muốn đi khắp nơi, muốn làm những việc mình thích. Tôi cũng muốn mọi người biết đến mình, nhưng không phải bằng vẻ đẹp bên ngoài, mà bằng chính trái tim nóng bỏng của tôi. Tôi sẽ làm cho mọi người không cần ngước nhìn lên trời vẫn cảm nhận được sự có mặt của tôi.
Và rồi, đúng như những gì họ mong muốn. Sự thay đổi đã làm nên sự khác biệt giữa Mặt trăng và Mặt trời. Mặt trăng đúng như mong ước của mình, trở nên lộng lẫy, kiêu kỳ giữa đêm tối. Mọi người luôn ngước nhìn, thán phục và trầm trồ trước vẻ đẹp của cô. Nhưng không nhiều người cảm thấy một sự gần gũi thật sự bên Mặt trăng. Hay nói cách khác, sự có mặt của Mặt trăng đem lại một không khí lạnh lẽo, xa cách. Và chính Mặt trăng cũng cảm nhận rõ được sự cô đơn của mình, dù bên cạnh cô có rất nhiều những vì sao. Những vì sao chỉ ngưỡng mộ chứ chưa bao giờ yêu quý cô.
Còn với Mặt trời, cô thực sự làm mọi người cảm nhận được sự có mặt của mình ở mọi lúc mọi nơi. Chính nhờ trái tim đầy lửa nóng bỏng sức sống của mình, Mặt trời đã đưa Tia nắng đến với mọi người, làm cho mọi người đều cảm thấy ấm áp. Để dù cho không ai có thể nhìn thấy Mặt trời, không ai phải ngước lên ngắm nhìn cô, nhưng vẫn luôn nhận thấy sự có mặt, sự gần gũi của cô. Mặt trời có được hạnh phúc của mình nhờ sự chia sẻ và tình yêu mà mọi người dành cho cô.
Và đó là sự khác biệt giữa Mặt trăng và Mặt trời.
Hạnh phúc là có việc gì đó để làm, có cái gì đó để mơ ước, và có ai đó để yêu thương.
Katia
:x
Chỉnh sửa lần cuối: