<*^*>Be strong<*^*> ^_^ Stand up^_^ and #~~#Move on #~~#

Re: @__@Chán đời thì vào đây kể lể! #~~#

Tên topic cũ thì nghe rất chi là triết lý, còn tên topic mới thì .......
 
Re: @__@Chán đời thì vào đây kể lể! #~~#

Rất thích những gì chị post :x. Nói chung ấy ạ.

Comment vậy thôi :|.
 
Re: @__@Chán đời thì vào đây kể lể! #~~#

8-}8-}8-}8-}8-}8-}8-} tên topic 8-}8-}8-}8-}8-}8-}8-}
chắc mod Kha đang nản hoặc có chuyện gì đó :|:|:|
 
Re: @__@Chán đời thì vào đây kể lể! #~~#

ghhhehe kể lể cũng tốt, nhiều khi cứ phun ra đây rồi vào đọc cm cũng nhẹ nhõm đi 1 tí, hơn là ngồi như cái lu ở góc nhà :"> hiện h mình khá phởn, mấy hôm trc còn mù mịt lắm :( nhưng thôi, Đời có mấy tí =))
 
" Đời có mấy tí " Câu này chuẩn :)) Nếu bỏ time ra fiền muộn thì ta chỉ còn 1 nửa cuộc đời ;))
 
Thích cái tên mới này..:)
Mình đã từng vấp ngã....đứng lên cũng chẳng dễ dàng gì......chỉ do mình đã quá tự tin vào bản thân....ngủ quên trên chiến thắng mà không biết phấn đấu và nỗ lực tiếp....:)....Nhận ra nhiều bài học và một trong số đó là :" Những ai có bề ngoài tưởng chừng như tự ti ghê gớm thì bên trong lại luôn có một lòng kiêu hãnh ẩn sâu,chính lòng kiêu hãnh này đã khiến họ tự đặt ra những mục tiêu quá lớn lao,rồi khi ko đạt được,lại đau đớn và thất vong".......nó rất đúng....ít nhất là vs mình.....:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
những lúc tâm trạng ko vui thì đấu tranh tư tưởng với chính mình là quan trọng nhất, thứ 2 là bạn bè, ng thân. Mọi ng cố gắng buồn thì đừng nghe nhạc Secret Garden nhé :"> Và em nghĩ nếu muốn khóc thì cứ khóc, to vào =)) sướng mồm. Hồi trước nhớ mình đau khổ cái j ngồi fiữa lớp, giữa nhà vệ sinh cứ khóc như điên---> rửa mắt một tí , refresh thủy tinh thể để lại nhìn đời bắng con mắt sáng hơn, lạc quan hơn ^^ CHửi thề cũng là một cách =)) tuy hơi phản động và mất nết nhưng dù sao nó cũng là từ ngữ thôi mà :)) (tìm chỗ nào kím mà chửi) Như hồi trc em hay chửi & thở vào cái túi ni lông, quả bóng rồi thổi lên, đập bụp 1 cái + "m* Kiếp" "tổ sư cha"...vvv...
Đó là một số việc em làm lúc điên ng`, mong có thể chia sẻ :">
 
uầy, bi h` mới để í cái topic nềy.:D
chúc mọi ng` trong này vấp nhẹ-ít đau-đứng dậy nhanh
bao h` ngã ĐAU em sẽ vào:*:*:*
 
Ko ngã cũng nên vào để đúc rút kinh nghiệm ;))
Phiền muộn cũng hay chứ, ở đời có phải cái gì cũng như mình mong đợi đâu, nếu phiền muộn giúp mình trưởng thành, trải nghiệm và làm cho cuộc sống nó thi vị đi 1 tí :p vì có đủ cả hỉ nộ ái ố thì mới là sống trọn vẹn chứ! :D
Hiện giờ đang ở cái level cao hơn phiền muộn 1 tí: hận đời :">
 
nếu vấp ngã mà không đứng lên được thì làm sao? chẳng lẽ lê lết suốt cuộc đời? tất cả mọi người khi vấp ngã đều không có phản xạ nghĩ ngay rằng mình sẽ stand up ngay lập tức và move on! Nếu như tiến bộ lắm thì họ cất cái ký ức buồn đó vào một góc để rồi một thời gian nào đó họ lại lôi ra ngẫm nghĩ! Hoặc cũng có thể giải quyết theo kiểu trực tiếp! Cố gắng đứng dậy bằng mọi cách, cố gắng huy động mọi sự giúp đỡ, cố gắng đi tiếp cho dù chân đã bị gãy thảm hại! Mình nghĩ đó là những con người có nghị lực phi thường! Nếu là mình thì mình không làm được thế! Mình chỉ biết cất ký ức đau buồn đó vào một góc trong tâm trí, trái tim để rồi một ngày nào đó nhớ đến như là một khóa học có free mà thôi! Ai trong đời cũng phải trả học phí cho những gì mình học được, họ hơn nhau ở chỗ số tiền trả học phí là bao nhiêu mà thôi! ^_^! Nói nhiều quá đâm ra thành ngớ ngẩn, mình kết thúc tại đây là ổn rồi!
 
vấp ngã , năm nay mình vấp ngã chưa , mình cũng chả biết nữa
Nhưng.........
Đầu năm thật buồn chán , mọi ng` như xa vạn dặm
Học chán nản buồn bã, muốn nổ tung cả đầu ..
Nhưng rồi ....
Niềm tin đến ......
Và ng` mang niềm tin đó .....
Là hóa 1.........
Sau chuyến tham quan lên 3 lands ......
Tuyệt vời....
Cả lớp gần nhau hơn , "yêu" nhau hơn ......
Thấy yêu lớp , yêu trường , yêu các môn học thế ......
Yêu quá cơ ..... H1 ....... các bạn cho tôi niềm tin ...
..................... để mai kiểm tra hóa =))
:X:x:x I love H1 4ever!
 
ya be stronger nào !
Tôi mạnh mẽ cơ mà
Tôi phũ phàng nữa chứ !
I am stronger than who I was ! That's 4 sure !!!
 
Lâu rồi lại vào HAO, mò mò kiểu gì tự nhiên ra cái topic này :) Giờ chắc chẳng ai đọc nữa, mình cứ tự post tự đọc cho nó nhẹ nhàng vậy.

Vừa rồi hôm trước tự dưng thấy mình là loser quá thể. Thất bại ở mọi lĩnh vực, mọi khía cạnh! Cái thất bại ghê gớm nhất là không hiểu sao luôn thấy vui vẻ, tự hài lòng với những gì mình đang có, nên cái lúc lẽ ra phải bỏ công sức thời gian ra để mà cố gắng, thì lại ngồi vui vẻ tự hài lòng.

Kết cục là lại thất bại. Thất bại rồi lại tự động viên, "Đời thì ngắn, không tranh thủ sống vui vẻ, nhỡ mai bị xe đâm thế là toi. Ngày cuối cùng của cuộc đời (tức hôm nay) bị bỏ phí trong nỗi buồn. Chết lại làm con ma buồn rầu." --> Lại ngồi vui vẻ, tự hài lòng, đến hôm sau lại thất bại :))

Ôi cái vòng luẩn quẩn của đời tôi!! :))
 
Vui là chính, còn vui đc là tốt rồi bà ạ ;)
(đúng là ngàn năm mới quay về HAO :)))
 
Haha một ngày đẹp trời, mình đang đi trên con đường chắc là không rộng lắm nhưng cũng đủ cho 2 ô tô buýt tránh nhau ( vì mình đi học bằng xe buýt ), bỗng bắt được topic này và tự dưng ngã trên xe buýt :)) ngã vì nhận ra mình giờ đây suy nghĩ còn kém cỏi hơn ngày xưa :))

Không ngờ đã từng có một ngày con người khô khốc thực dụng này văn thơ và triết lý như vậy :-<
 
Thỉnh thoảng vẫn vào ngắm nghía topic này, để lục lọi một chút ký ức của ngày xưa.

Ngày xưa hiền lành sướt mướt lụy tình và quan trọng hóa suy nghĩ của người khác về mình bao nhiêu, thì bây giờ chẳng còn như thế nữa. Ngày xưa bị gọi là bà cụ, già trước tuổi, nhưng bây giờ không biết là mình trưởng thành hơn hay trẻ con hơn ngày xưa nữa. Nhưng gì thì gì, càng ngày càng chẳng muốn lớn.

Vấp ngã hay mắc lỗi, suy cho cùng cũng là do bản thân mình. Đối với mình là to tát, nhưng đối với 9 tỷ con người ngoài kia cũng chẳng là gì. Chẳng có gì là mãi mãi, bế tắc cũng có lối thoát, như ngày xưa bị cô giáo Văn trêu, vẽ mặt lớp trưởng bí thư lên bảng với cái cằm nhọn hoắt bảo là "đít bánh mỳ", vừa ngượng vừa buồn cười, thế mà giờ này bọn nó đua nhau làm mặt V-line, nhìn ở đâu cũng thấy "đít bánh mỳ" giống nhau, tự dưng mình thành đẹp =))

Kinh nghiệm bảo là : Tốt nhất cứ kệ nó đi. Nhưng kể không có mấy phút sướt mướt, sau này lại bớt đi vài phút hoài niệm nhẹ nhàng, cũng phí.
 
Back
Bên trên