Nguyễn Hữu Minh Hiếu
(nmhieu156)
New Member
Re: )<Vấp ngã>(,(^Đứng lên^) và~~#Bài học#~~
Vấp ngã,hẳn nhiên không thể chánh,nhưng điều quan trọng là có biết đứng lên hay không mà thôi.Đứng lên có hai cách:
Cách một(một cách dành cho người nghị lực):mặc kệ tất cả,tất cả chỉ là quá khứ,hiện tại và tương lai mới quan trọng.Nhưng để hiểu ra được điều này nhiều người mất 1 giây cũng có người mất 10 ngày.
Cách hai(cách có lễ thông dụng):có một sự may mắn đến bất ngờ đến với mình khiến mình phải đứng lên hoặc do yếu tố bạn bè động viên.(MÌnh là cách điển hình của cách này)
Sau đây mình xin kể một câu chuyện về cuộc đời mình và cú ngã đâu nhất.
trong thời suốt thời cấp hai mình đã nhiều lần tự hỏi liệu mình có bị tự kỉ hay không?đến lớp ít mói chuyện với bạn bè,rụt rè,nhút nhát,so bản thân với bệnh nhân tự kỉ thì thấy các hiện tượng gần như giống đến 60%.
Tiếp theo lại đến cú sốc của cuộc đời khi nghe tin trượt trường cấp ba Kim Liên chỉ vì thiếu 0.25 văn(cái môn hôm thi thử thì ngon không tả nổi).Nhưng rồi trong cơn nguy kịch lại đột nhiên nhận được tin đỗ trường Ams,quả là bất ngờ lớn và cũng là một lực tác dụng vào chính bản thân mình.
Rồi sau đó mình nhận thấy rằng con đường phía trướng không bao giờ khép lại với bất kì ai và phải biết tận dụng mọi cơ hội có thể.Ngày học đầu tiên hồi hộp,đương nhiên,nhìn thấy các bạn mình lại tự nhủ năm nay cấp ba đã là người lớn rồi,cư xử phải như người lớn chứ không như cấp hai còn trẻ con.
Ngày học đầu tiên mình cảm thấy điều con người cần nhất là sự mạnh dạn,nên thư hết can đảm để giơ tay thật nhiều,xua đi cái ý nghĩ tự kỉ trong 4 năm học.Và quả thật chỉ một ngày thôi mình đã láy lại được cái hưng phấn trong việc đến lớp,hòa đồng với mọi người,tìm tại chính bản thân đã mất từ lâu.
Vấp ngã,hẳn nhiên không thể chánh,nhưng điều quan trọng là có biết đứng lên hay không mà thôi.Đứng lên có hai cách:
Cách một(một cách dành cho người nghị lực):mặc kệ tất cả,tất cả chỉ là quá khứ,hiện tại và tương lai mới quan trọng.Nhưng để hiểu ra được điều này nhiều người mất 1 giây cũng có người mất 10 ngày.
Cách hai(cách có lễ thông dụng):có một sự may mắn đến bất ngờ đến với mình khiến mình phải đứng lên hoặc do yếu tố bạn bè động viên.(MÌnh là cách điển hình của cách này)
Sau đây mình xin kể một câu chuyện về cuộc đời mình và cú ngã đâu nhất.
trong thời suốt thời cấp hai mình đã nhiều lần tự hỏi liệu mình có bị tự kỉ hay không?đến lớp ít mói chuyện với bạn bè,rụt rè,nhút nhát,so bản thân với bệnh nhân tự kỉ thì thấy các hiện tượng gần như giống đến 60%.
Tiếp theo lại đến cú sốc của cuộc đời khi nghe tin trượt trường cấp ba Kim Liên chỉ vì thiếu 0.25 văn(cái môn hôm thi thử thì ngon không tả nổi).Nhưng rồi trong cơn nguy kịch lại đột nhiên nhận được tin đỗ trường Ams,quả là bất ngờ lớn và cũng là một lực tác dụng vào chính bản thân mình.
Rồi sau đó mình nhận thấy rằng con đường phía trướng không bao giờ khép lại với bất kì ai và phải biết tận dụng mọi cơ hội có thể.Ngày học đầu tiên hồi hộp,đương nhiên,nhìn thấy các bạn mình lại tự nhủ năm nay cấp ba đã là người lớn rồi,cư xử phải như người lớn chứ không như cấp hai còn trẻ con.
Ngày học đầu tiên mình cảm thấy điều con người cần nhất là sự mạnh dạn,nên thư hết can đảm để giơ tay thật nhiều,xua đi cái ý nghĩ tự kỉ trong 4 năm học.Và quả thật chỉ một ngày thôi mình đã láy lại được cái hưng phấn trong việc đến lớp,hòa đồng với mọi người,tìm tại chính bản thân đã mất từ lâu.