Trần Chí Trung
(Tranchitrung)
Thành viên danh dự
Tặng những ba chấm...
Đừng cố tìm trong đêm
Một tiếng chim rúc rích
Đêm vốn dài tĩnh mịch
Còn gì ngoài đơn côi ?
Đừng tìm hạt mưa rơi
Giữa một ngày nắng gắt
Những buổi chiều hiu hắt
Chỉ còn gió thổi qua
Đừng tìm trong xót xa
Niềm tin không trọn vẹn
Nỗi đau nào đắng nghẹn
Cũng một thuở cười vui
Đừng cố giấc ngủ vùi
Một cơn mơ hoang dại
Giữ lòng ta nhỏ lại
Nuôi nấng lấy bình yên
Đừng đau những muộn phiền
Trong một đêm không ngủ
Vui có bao giờ đủ
Để buồn trả nợ không ?
Đừng xa mặt cách lòng
Đừng cố tình quên nhé
Dẫu ta còn nhỏ bé
Đừng chối bỏ tình nhân
Đừng vương những bụi trần
Buồn vui như gió thổi
Hạt bụi nào nông nổi
Lạc vào lòng mắt cay
Đừng cố níu bàn tay
Khi lòng còn dang dở
Nỗi niềm riêng một thuở
Nào có lúc thương thân ?
Đừng cố thử gieo vần
Một câu thơ cạn ý
Có bao giờ được nhỉ
Ngòi bút theo bàn tay ?
Đừng tô vẽ đời này
Bằng những màu vô thực
Niềm tin là hạnh phúc
Vinh quang là mây trôi
Đừng xâm chiếm hồn tôi
Bằng những niềm tục luỵ
Cõi lòng thà vô vị
Còn hơn nhuộm ý gian
Đừng ôm những vội vàng
Vào con người tĩnh tại
Trải qua nhiều thành bại
Đều nhẹ như hư vô
Giữa ảo ảnh nhạt mờ
Giữa dòng đời hối hả
Xin đừng đem tất cả
Cố đặt vào tư tâm.
Đừng cố tìm trong đêm
Một tiếng chim rúc rích
Đêm vốn dài tĩnh mịch
Còn gì ngoài đơn côi ?
Đừng tìm hạt mưa rơi
Giữa một ngày nắng gắt
Những buổi chiều hiu hắt
Chỉ còn gió thổi qua
Đừng tìm trong xót xa
Niềm tin không trọn vẹn
Nỗi đau nào đắng nghẹn
Cũng một thuở cười vui
Đừng cố giấc ngủ vùi
Một cơn mơ hoang dại
Giữ lòng ta nhỏ lại
Nuôi nấng lấy bình yên
Đừng đau những muộn phiền
Trong một đêm không ngủ
Vui có bao giờ đủ
Để buồn trả nợ không ?
Đừng xa mặt cách lòng
Đừng cố tình quên nhé
Dẫu ta còn nhỏ bé
Đừng chối bỏ tình nhân
Đừng vương những bụi trần
Buồn vui như gió thổi
Hạt bụi nào nông nổi
Lạc vào lòng mắt cay
Đừng cố níu bàn tay
Khi lòng còn dang dở
Nỗi niềm riêng một thuở
Nào có lúc thương thân ?
Đừng cố thử gieo vần
Một câu thơ cạn ý
Có bao giờ được nhỉ
Ngòi bút theo bàn tay ?
Đừng tô vẽ đời này
Bằng những màu vô thực
Niềm tin là hạnh phúc
Vinh quang là mây trôi
Đừng xâm chiếm hồn tôi
Bằng những niềm tục luỵ
Cõi lòng thà vô vị
Còn hơn nhuộm ý gian
Đừng ôm những vội vàng
Vào con người tĩnh tại
Trải qua nhiều thành bại
Đều nhẹ như hư vô
Giữa ảo ảnh nhạt mờ
Giữa dòng đời hối hả
Xin đừng đem tất cả
Cố đặt vào tư tâm.