Re: A2- Where legends are made
we'r now legends
Có những điều ước , khi nghĩ đến hoặc viết ra , người ta không hề nghĩ rằng nó có thể đem lại cho mình những hạnh phúc tuyệt vời như thế nào trong tương lai ...
Đôi khi ko hẳn vì những ước mơ ấy đã
trở thành hiện thực , đối với tao thì đấy là niềm hạnh phúc khi nhìn thấy những quả bong bóng , treo lủng lẳng bao nhiêu là giấy , mỗi tờ giấy là một tờ giấy vuông vắn nhỏ chừng lòng bàn tay , ghi những điều ước của từng đứa con gái lớp mình ... Chùm bong bóng bay ko cao lắm , lắc lư theo gió mãi mới cất lên tí một .
Bởi bong bóng nặng trịu những ước mơ .
Chúng mày biết là bọn tao ngạc nhiên thế nào ko ? Chương trình quá công phu , quá cầu kì , quá tuyệt vời , quá cẩn thận , chỉ là " quite funny" , "quite serious" , .. thôi ư ? Tao thấy nhiều hơn thế rất rất nhiều
Ngồi trog lớp quay ra thấy thi thoảng có đứa mặt ngệt ra :| , chắc sắp ròng ròng đến nơi nhg ko kịp , vì có nhiều cái buồn cười quá =))
Hơi bị bất ngờ cho gói quà nhận được : cái khung ảnh và caí thiếp hình hoa hướng dương , bất ngờ vì những câu nói tâm huýêt và ý nghĩa trong thiếp , bất ngờ cho món quà nhỏ . Tao thì đối với hoa hoét
không có niềm yêu thích cuồng nhiệt nào hết , nhg tao thích
hình tượng hướng dương Nghĩ mãi ko hiểu đứa nào mua quà hỏi thăm đc. tường tận thế , nhớ ra năm ngoái có lần nói với ĐMinh là thik hg' dương (...) . Chắc đê mua quà thích hợp cho mỗi đứa , ( bọn) mày đã rất mất công suy nghĩ và đắn đo .
Và có lẽ cũng tốn ko ít công sức , để mày nhớ ra một điều
nhỏ bé vô cùng ( đối với cuộc sống cuả mày ) , rằng một đứa_bạn_ko_thân trong lớp thích cái gì Cảm ơn mày nhiều .
Clip ý nghĩa , hay , quay phim nghệ thuật , kịch bản sáng tạo , quà tặng cầu kì + đẹp , thiếp tình cảm + chân thành , hát đỉnh của đỉnh , đàn cũng đỉnh của đỉnh , dẫn chương trình siều ngu và siêu hài hước , âm thanh trên cả tuyệt vời , hình ảnh hơn cả âm thanh , trò đi tìm kho báu hấp dẫn , còn ai là triệu phúc thì chết sặc ...
Nói túm lại , chg trình ổn quá , quá ổn ( cho một cơ số tràng pháo tay ) .
Tao nhớ mãi cái cảm giác lúc kết thúc chương trình , tao nói Ninh đưa tao mic , mặc dù ko biết mình sẽ nói gì . Tao mất một khoảng thời gian lắp bắp ko nói gì ra hồn . Nhg tao thấy mọi người vẫn ngồi yên , im lặng .
Tao ko biết mình
định nói gì , phải nói gì , nên nói gì . Nhưng tao biết là tao
phải nói , phải nói một cái gì đấy , nhất định sẽ phải nói một cái gì đấy .
Ôi trời rút cục thì tao chả nói được câu nào tử tế , luống cuống và lủng củng , nhg thực sự thì đã cố gắng bình tĩnh hết mức rồi .
Tao ko nhớ tao đã nói gì , chắc mọi người cũng ko nhớ , nhg tao biết mọi người hiểu tao muốn nói gì , và tao biết mọi người biết là tao biết điều đấy ( !?!? ) , chúng mình hiểu nhau ^^
Bây h đáng nhẽ , ngồi trong phòng ấm , một mình , bình tĩnh như thế này , tao phải viết lại những gì đáng ra nên nói vào sáng nay . Tao muốn gửi lời cảm ơn tới từng người , từng người một . Nhg tao sợ cái công việc
liệt kê sự cảm kích, liệt kê sự quan tâm , liệt kê sự thương yêu ... Bởi sợ rằng sẽ nêu thiếu ai đó , sự việc gì đó , rồi vô tình làm tổn thg những người bạn .
Như sáng nay ấy .
Tao chỉ nêu tên một vài người , tao nói tao thực sự hạnh phúc khi nhìn thấy Duy lau mồ hôi trong clip Đứa bé , khi thấy mấy tấm ảnh trog blog KK , khi đọc lại blog Ninh , khi xem trailer ngắn ngủi hài hước , ...
Bước xuống chỗ ngồi tao chợt nhớ ra một vài người , về đến nhà tao lại nhớ thêm một số sự kiện . Làm thế nào ? Lên bổ sung , sửa chữa ư ? Nói rằng tao thi thoảng cũng lén nhìn ra chỗ Khánh , chỗ Thi , thấy hai đứa miệt mài với cái máy tính , với loa đài , rằng tao cười sặc sụa khi thấy KK hát , biểu diễn , mà quay ra tìm chả thấy đâu ? rằng sáng nay thấy Huy , Khánh tức tốc lấy xe đi đâu đó , thấy Thịnh tu đang giữa giờ bỏ ra ngoài chạy đi chuẩn bị ...
Ôi trời , tao lại lâm vào cái hoàn cảnh ko hề muốn đấy rồi , tao lại bắt đầu kể lể và liệt kê .
Dừng lại ngaỳ bây h đây . Nếu không đêm nay khi tao lại chợt nhớ ra một điều gì đó đẹp đẽ , gắn với một thành viên nào đó , có lẽ lại phải lóc cóc bật máy lên sign in vào vài forum để bổ sung mất ...
Nếu có lời cảm ơn đến cá nhân một ai đó , tao sẽ cố gắng gửi đến trực tiếp , còn ở đây , trên forum lớp , tao muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả , vì tất cả .
Tao vui vì hiện tại . Hối hận cho quá khứ .
Mình bỏ lỡ nhiều thời gian bên nhau quá . Bỏ lỡ nhiều cơ hội để gần gũi , để tiếp xúc , để hiểu nhau
Nhưng cần sống cho hiện tại và làm việc vì tương lai , nên tao sẽ tiếp tục tận hưởng hạnh phúc ngày hôm nay \
/, và tìm kiếm niềm vui cuả ngày mai Ngày mai lại đến trường , vào lớp , và vui !
Mỗi ngày đi học ( chứ ko phải học ) là một ngày vui .
( Kể ra viết kiểu này sến vl í , nhg chả biết nói thế nào , thôi cứ thành thực với cảm xúc :-??
)
[...]
Đúng là khi Huy đưa tờ giấy màu xanh nho nhỏ ấy và nói , hãy viết những gì mày mong ước lên đây , ko nghĩ ra là bọn mày định làm gì , nghĩ mãi chỉ viết được vài ước muốn nhất thời . He he biết thế viết nhiều nữa .
Đùa thế thôi .
Đâu phải vui vì
bong bóng bay lên trời với nh~ tờ giấy mơ ước.
Vui vì có những người
vì mình , làm cho những quả bong bóng dù nặng , vẫn phải bay lên trời cao .
Đúng thật là có những điều ước , khi nghĩ đến hoặc viết ra , người ta không hề nghĩ rằng nó có thể đem lại cho mình những hạnh phúc tuyệt vời như thế nào trong tương lai ...