Re: A2- Where legends are made
hôm qua tớ về quê thăm các bác ^^ Mọi người năm nay ai gặp mình cũng chúc thi dỗ đại học ^^ cũng vui .
Các bác ai cũng bảo cố gắng mà thi đỗ cái đại học , rồi còn " nhất định là đỗ chứ " , " phải đỗ ấy chứ " , " Đỗ là cái chắc " , " ko đỗ thì chết " , " cố lên con ạ , ko thì hỏng " ...
BỐ mẹ tớ đá thêm " đấy , nói chuyện với ai ng` ta cũng xuýt xoa học ams thì giỏi lắm , DDh thì đỗ chắc rồi , ko đỗ thì bố mẹ ra đường có mà ê mặt "
hì hì ^^ ở nhà bố mẹ toàn nói với tớ là : cố lên con ạ , được đến đâu thì đến , cứ làm hết sức mình ^^ Nhg cứ ra ngoài là lại như thế kia ...
Nhiều lúc cứ nghĩ đến đâu thì đến , ddh nó cũng chả phải tất cả , nhg dường như , nếu ko được, thì mình làm cho biết bao người xấu hổ í nhỉ ?
Hình như cái việc ( nếu ) tớ ko thi đỗ đh , nó ko chỉ còn là vấn đề tớ phải chịu trách nhiệm với cuộc đời tớ nữa, nó còn là nguyên nhân của những cái gọi là mốc mặt của bố , cuả mẹ , của các bác ^^
Tớ ước , từ giờ đến tháng 7 , ngày nào tỉnh dậy , cũng được nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cả nhà , đừng có nói bất cứ cái gì làm gánh nặng lên trách nhiệm học hành của tớ ^^ Tớ muốn nếu tớ có cố gắng , nhiều hay thật nhiều thì cũng vì chính bản thân tớ, vì những mục đích của riêng tớ ^^ ko phải vì sự tự ái cuả bố mẹ tớ ( nó to tát đến thế sao ? )
Này , tớ mà trượt , mọi người có cảm thấy xấu hổ vì một đứa bạn vô dụng ko , như bố mẹ tớ í ?
Ừ thì cố gắng , cố gắng , cố gắng cho cái sĩ điện của bố , của mẹ , của mọi người
thấy việc sống nó cứ vô nghiã thế nào í nhỉ , hì hì