1 Nụ Cười=10 Thang Thuốc Bổ

Có một anh chàng Việt Nam dốt đặc nhưng lại tỏ ra mình là người có học,dù vốn tiếng anh của anh ta vỏn vẹn chỉ hai chữ ye s, no .Một hôm anh ta đi trên đường gặp một người đàn ông nước ngoài hớt ha hớt hải lại hỏi(bằng tiếng anh):này anh ơi lúc tôi đi ngang đây có đánh rơi cái ví,xin hỏi anh có nhặt dược ko?
Anh chàng trả lời:ye s!
Người đàn ông lại tiếp tục: ôi may quá !!! anh có vui lòng cho tôi xin lại nó ko?
Anh chàng dốc đặc lại trả lời:no
Người đàn ông tức giận quát lớn:này. giờ anh muốn ăn giật phải ko?
Anh chàng trả lời:ye s
Tức tối người đàn ông nói: được rồi tôi sẽ thưa anh , giờ anh phải theo tôi ra bốt cảnh sát!!!
Anh chàng dốt đặc trả lời :no
 
Anh chồng đi công tác từ nước ngoài về. Vợ săn đón làm cơm trưa cho chồng. Khi ngồi ăn anh chồng nói:
- Ở nước ngoài ấy à, trong tiệm ăn đĩa đồ ăn nào cũng viền vàng cả. Nhỏ nhặt thế thôi nhưng thật dễ chịụ
Ăn xong đi rửa tay chồng lại bảo:
- Ở bên họ chiếc khăn mặt nào cũng thêu một phụ nữ khỏa thân. Nhỏ nhặt thế thôi nhưng thật dễ chịụ
Người vợ cũng nói thủng thẳng:
- Còn ở nhà cái ông hàng xóm AK, chỉ dài hơn 3cm. Nhỏ nhặt thế thôi mà cũng thật dễ chịu!

bà kon hiểu được cũng tài=))
 
--------------------------------------------------------------------------------

Ê Tám! Hai con Lệ và Hà mày muốn chọn con nào?
- Tao lấy cả hai con.
- Ủa! Sao mày tham quá vậy?
- Đâu có, phải luân phiên nhau chứ. Con Lệ có khuông mặt đẹp tao dành để ban ngày dắt đi dạo phố. Còn con Hà thì có thân hình phốp pháp tao để dành ban đêm.

Sao Anh Không Tắm Hôm Qua
Nhà tỉ phú già vừa cưới thêm một cô vợ trẻ đẹp. Sau một đêm mây mưa, sáng dậy lão ta bơ phờ vào phòng tắm rửa rồi cạo râu. Lúc ngồi vào bàn điểm tâm lão ta nói với vợ:
- Cưng à, mỗi khi tắm xong anh có cảm tưởng anh đã trẻ lại được hai mươi tuổi.
Cô vợ trẻ vội la lên:
- Trời ơi uổng quá! Sao tối qua trước khi ngủ anh không chịu tắm?

Cầu được ước thấy
Nghe đồn ở thánh địa nọ có một con suối thiêng, có thể chữa lành bách bệnh, ba người bạn tật nguyền rủ nhau hành hương tới đó: Một người mù, một người điếc và một người què.
Khi tới nơi, người mù lau mắt bằng nước suối và reo lên:
- Tôi nhìn được rồi!
Người điếc rửa tai bằng nước suối rồi cũng kêu lên:
- Tôi lại nghe được rồi!
Người còn lại vần chiếc xe lăn xuống dòng suối rồi sau đó reo lên:
- Tôi có mấy cái bánh xe mới rồi!
 
Trong khi làm hàng rào ngăn một quả phạt trực tiếp, một hậu vệ bị bóng đập trúng phần thân dưới. Đau quá, anh đã ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong bệnh viện, chàng cầu thủ lo lắng hỏi bác sĩ.

- Tình hình có đến nỗi tệ lắm không bác sĩ? Liệu tôi có phải giã từ sân cỏ hay không?

- Cứ yên tâm, anh vẫn có thể đá bóng như thường.

- Ôi, tuyệt quá! Vậy tôi còn được đá cho câu lạc bộ cũ không? - Chàng hậu vệ cảm thấy phần nào bớt lo lắng.

- Được, với điều kiện là họ có một đội bóng nữ
 
Chưa tới giá
Trước buổi hò hẹn đầu tiên với bạn gái, chàng trai mới lớn rất hồi hộp. Vì chưa có kinh nghiệm gì, chàng xin bố cho lời khuyên. Ông bố suy nghĩ hồi lâu rồi đáp.
- Mục đích của những cuộc hò hẹn là ghi điểm. Và để làm được điều đó, con phải tặng người con gái vài món quà. Vì vậy, khi con đi đón bạn gái, hãy mang theo hoa và sô cô la. Các cô gái thường phát điên lên vì những thứ như vậy. Con cho càng nhiều thì con nhận càng nhiều.
Hôm sau, chàng trai đến với người yêu, mang theo một đóa hồng rực rỡ và một hộp sô cô la hảo hạng. Nàng mừng rỡ vô cùng và thưởng cho chàng một nụ hôn dài nồng cháy. Nàng áp sát ngực vào *****g ngực chàng, lùa ngón tay ve vuốt tóc chàng, hy vọng nụ hôn ấy sẽ lắng đọng trong chàng trọn đời.
Sau nụ hôn, chàng trai quay người, lao ra cửa.
- Em xin lỗi! - Cô gái thốt lên. - Em không cố ý làm anh sợ!
- Không phải vậy đâu em. - Chàng trai đáp. - Anh đi mua cho em vài món nữ trang.

Hình phạt thứ hai
Một người đàn ông đi xe đạp trên đường, trên giá chở hàng có hai bịch lớn. Một bịch bị thủng lỗ nên những đồng tiền xu cứ từ đó rơi xủng xoảng xuống đường. Bỗng một xe cảnh sát phóng xe vượt qua anh ta rồi dừng lại.
- Anh bạn! Anh rơi không biết bao nhiêu đồng xu năm nghìn đồng rồi. - Một cảnh sát nhắc.
- Thôi chết tôi rồi! - Người đàn ông giật mình. - Đành phải quay lại để nhặt tiền rơi suốt dọc đường vậy.
Người cảnh sát tỏ ra nghi ngờ:
- Anh lấy đâu ra lắm tiền xu năm nghìn đồng thế? Ăn cắp hả?
Người đàn ông thanh minh:
- Đâu có! Nhà tôi ở gần sân vận động, sát một quán bia, lại có một cây to mọc ngay sát tường nhà. Cánh cổ động viên sau một trận đấu lại kéo nhau ra quán bia nhậu nhẹt rồi cứ nhè gốc cây mà đái bậy. Tôi nấp ở gần đó, cầm một cái kéo to và đòi phạt mỗi thằng một đồng xu năm nghìn.
Toán cảnh sát trên xe cười rộ khoái trá:
- Sáng kiến hay đấy! Thế còn cái túi kia đựng gì thế?
- Thì có phải thằng nào cũng chịu nộp tiền phạt đâu!
 
tiếp tục 18+:">=))

Một cô gái vào phòng khám của bác sĩ.

- Thưa bác sĩ, em bị bất lực.

- Triệu chứng cụ thể thế nào?

- Em không thể từ chối bất kỳ người đàn ông nào.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
"Nó" Ra Rồi
Trong giờ toán, trò Tiến vụt chạy lên xin phép thầy cho ra ngoài.
Thầy giáo quay lại gắt:
- Còn vài phút nữa là tới giờ về rồi, trò tìm ra lời giải đáp chưa mà đòi đi đâu vậy?
Trò Tiến tái mặt ấp úng đáp:
- Dạ, "nó" ra rồi!
Thấy giáo hỏi:
- Bao nhiêu?
Trò Tiến vừa nhăn mặt vừa ôm bụng:
- Nhiều lắm...!!!

Ai Không Hiểu Ai
- Sao con lại bị điểm xấu? Con có hiểu hết những câu hỏi của thầy cô không?
- Có chứ ạ. Nhưng thầy cô lại không hiểu câu trả lời của con.

Bí Quá!
Giờ sinh vật, cô giáo trên hình ảnh người cổ đại vào người hiện đại đứng đối diện với nhau.
- Em Minh, em hãy so sánh sự khác nhau giữa người cổ đại và người hiện đại.
Minh (Giật mình): - Thưa cô... người thì... quay mặt bên phải, còn người kia thì... quay bên trái ạ!!!
Cô Giáo: !!?

Ba Lần Bốn Là Mười Hai
Mẹ:
- Sao con luộc trứng lâu thế?
- Mười hai phút cơ mà, mẹ? - Con trả lời.
- Mẹ bảo con là trứng chỉ cần luộc 3 phút là chín thôi mà.
Con:
- Nhưng con luộc tới bốn quả trứng cơ mẹ ạ!
 
Hai vợ chồng nhà nọ quyết định sẽ dùng mật mã để ám chỉ "chuyện ấy", nhằm tránh cho các con biết. Họ quyết định dùng từ "máy đánh chữ".

Một hôm, ông chồng nói với cô con gái 5 tuổi của mình: "Hãy đi nói với mẹ là bố cần đánh một lá thư". Cô con gái chạy đi kể với mẹ, bà mẹ liền nói: "Bảo với bố là không thể đánh máy bây giờ vì chiếc máy đang bị treo băng đỏ". Cô bé lại chạy đi báo với cha.

Mấy ngày sau, bà mẹ nói với con: "Đi bảo bố là bây giờ bố có thể đánh máy được rồi". Cô bé chạy đi, rồi quay lại và tuyên bố: "Bố bảo không cần đến máy đánh chữ nữa, bố đã viết thư bằng tay rồi".

Dương ơi truyện ông j` quá
post theo thể loại của tôi nè;))
 
CON TÊN GÌ
Một câu bé được cô giáo giao bài tập về tên của mình khi ở nhà. Cậu bé về nhà khi bố mẹ vừa cãi nhau xong. Cậu bé hỏi mẹ:
- Mẹ ơi! Con tên gì?
Người mẹ bực bội trả lời:
- Tên thằng cha mày!
Cậu bé hỏi cha mình:
- Cha ơi con tên gì?
Người cha trả lời, bực mình:
- Tên con mẹ mày!
Cậu bé hỏi chị:
- Chị ơi em tên gì?
Người chị đang nghe nhạc, liền kêu lên:
- Ồ ýe.
Cậu bé lại đi hởi anh mình:
- Anh ơi em tên gì?
Người anh đan xem bóng đá, liền trả lời:
- David Beckham!
Hôm sau, cô giáo hỏi cậu bé:
- Em tên gì?
Cậu bé trả lời:
- Tên thằng cha mày!
Cô giáo hỏi lại:
-Em nhắc lại cô nghe
Cậu bé nói:
- Tên con mẹ mày!
Cô giáo bực mình:
- Em có tin là tui đuổi học em không
Cậu bé kêu lên:
- ồ ýe.
- Em nghĩ mình là ai hà?- Cô giáo bực mình hét to
- David Beckham!- ậu bé trả lời
****************************
HƠN
Hai em học sinh ngồi tranh luận. Một em bảo:

- Lương mới của bố tớ cao hơn lương mới của bố cậu.

- Chưa chắc.

- Anh tớ học giỏi hơn anh cậu.

- Chưa chắc.

- Chị tớ đẹp hơn chị cậu

- Chưa chắc.

- Vậy thì mẹ tớ đẹp hơn mẹ cậu vậy.

- Điểm này thì chắc đấy.

- Vì sao cậu dám chắc vậy?

- Bố tớ cũng thừa nhận như vậy mà!
************************

Khoảnh khắc tuyệt vời

Chú bé chạy vào tiệm tạp hóa ở góc đường:

"Mau lên! Gấp lắm!"

"Có chuyện gì thế?" Ông chủ vội vàng hỏi.

"Bố cháu cắt nhánh cây bị cây móc vào thắt lưng đang lơ lửng trên cao."

"Chà! Vậy cháu muốn tìm cái thang hở?"

"Không ạ! Cháu muốn mua cuộn phim. Lắp vào máy chụp hình cho cháu mau lên!"
******************

Đều là học từ mẹ

Đang đêm, con gái nhỏ thỉnh thoảng lại thức dậy giục mẹ cho con gấu bông uống nước, rồi cho búp bê ăn bột... Mẹ càu nhàu:

- Chúng là đồ chơi, con không cần phải chăm chút như người đâu, để mẹ ngủ yên nào!

Được một lát, bé lại lay mẹ:

- Dậy đi mẹ, con nghĩ là mẹ cần phải "đi tè", không thì đái dầm đấy!
 
18+ nhiều quá làm cho nhiều bạn trong sáng Ví dụ như tớ :"> bị nhiễm thì chết :)). Lại đổ lỗi cho bọn mình =))
 
Add rep cho bạn Thái bao nhiêu làn thì mới lên điểm hở, mấy bạn trang trước cũng pót nhiều, phải add rep nữa nhờ :)
 
Rốt cuộc cũng đến thời điểm chỉ vài ngày nữa là kết thúc học kỳ này. Có điều bài thi năm nay chính là một trong hai môn thi mà ta sợ nhất. Nhưng mà không vượt qua được ải này, làm sao có thể nghỉ hè yên ổn? Mùa hè tuy đã bắt đầu từ lâu, đối với ta vẫn còn xa xôi lắm.

Cho nên lần thi này, chỉ được thành công, không được thất bại. Đem cái tâm lý quyết tử đó vào phòng thi, tuyệt đối không cho phép sai sót. Có điều, ta lại quên mất một điểm trọng yếu: Người tính không bằng trời tính.

Mọi người đứng trước phòng thi, ai nấy đều thần sắc khẩn trương, trong lòng quá nửa là như thiên quân vạn mã đang đánh lộn, bất ổn phi thường. Điều mà tất thảy mọi người đang nghĩ trong lòng bây giờ, chỉ là: Ai sẽ là giám sư trông phòng thi này?

Vừa lúc đó đầu hành lang vang lên tiếng người nhốn nháo, tiếng chân lộn xộn, chỉ thấy từ đằng xa một vị giám sư xuất hiện.

Vị này thân hình khôi vĩ, cước bộ trầm ổn, nhãn thần như điện, hai bên huyệt thái dương nhô cao, rõ ràng là chân chính nội gia cao thủ, bước tới đâu là quần hùng dạt ra đến đó, quả nhiên có phong thái của một bậc nhất đại tôn sư. Huynh đệ chúng ta vừa nhìn thấy đã tim đập chân run, trong lòng quá nửa là muốn thóai lui ngay tại đương trường.

Nhưng mà đã chậm một bước, vị giám sư kia đã tới trước cửa phòng. Lúc này huynh đệ ta ai nấy đều nín thở, tim cũng như đã ngừng đập.

Vị giám sư ngước mắt nhìn lên cửa phòng, lại đưa mắt liếc qua huynh đệ ta, ánh mắt sắc như tiểu đao, không cần động tay mà đã chém đứt đi dũng khí của chúng ta mất rồi. Đúng lúc đó, vị giám sư này lại khẽ động thân, mọi người giật nảy người, tim suýt chút nữa là bắn ra khỏi g ngực.

Không ngờ vào lúc quan yếu nhất, vị giám sư lại bước qua...phòng bên cạnh.

Ai nấy đều thầm thóa mạ trong đầu: "Lão ác nhân này quả thật là muốn dọa chết người mà, lần sau nhìn cho kĩ số phòng rồi mới dừng lại chớ".

Mọi người còn chưa hoàn hồn, từ xa đã vọng lại tiếng cười. Chỉ thấy người bước tới là một vị giám sư trẻ tuổi, trên miệng vẫn nở nụ cười, toàn thân toát ra vẻ hào sảng đáng mến. Vị giám sư này đi đều đâu tiếng cười vọng ra đến đó, quần hùng xung quanh cũng cười đáp lại rất nhịêt tình. So với vị giám sư lúc đầu thì quả là một trời một vực.

Mọi người vừa nhìn thấy vị giám sư này, cũng giống như mùa hạ gặp mưa, mùa đông có nắng, ai nấy đều phấn khởi trong lòng, chỉ muốn cười lớn ba tiếng.

Giám sư bước vào trong phòng, ghi rõ số thứ tự từng người, sắp xếp vị trí nhanh ng. Ai nấy trong lòng đều thoải mái, nên rất nhanh nhẹn ổn định trật tự. Chỗ ta ngồi là bàn thứ ba từ dưới lên, lại sát ngay trong cùng, vị thế vô cùng đắc địa. Xem ra, môn thi này đã qua đựơc một nửa rồi.

Nhưng mà trên đời làm gì có chuyện gì chiều lòng người như vậy? Nếu qua đơn giản thế này, thì câu chuyện cũng không cần bàn đến nữa. Tiếng chuông báo phát đề vừa vang lên, vị giám sư trẻ tuổi vui vẻ này đột nhiên như lột xác. Nụ cười hào sảng ban đầu biến thành nụ cười đầy ngạo khí, ánh mắt ôn hòa đã sớm sáng rực, đã trở thành một người hoàn toàn khác hẳn.

Huynh đệ ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đề thi đã ra. Lúc này đành nhắm mắt đưa chân tiến về phía trước.

Đề thi không quá khó, câu hỏi không quá dài, nhưng muốn làm lại không đơn giản chút nào. Thời gian vừa bắt đầu, tài liệu đã cuồn cuộn tuôn ra, ào ào như nước đổ, thoáng chốc trong tay mấy vị đại hành gia đều đã có vật dụng.

Nhưng không ngờ mọi người còn chưa kịp làm gì, bộ pháp giám sư đã bắt đầu họat động. Giám sư thân hình chỉ động nhẹ như lá rơi đã lướt xa cả trượng, khinh công quả nhiên độc bộ võ lâm. Giám sư thoắt ẩn thoắt hiện, lúc đầu phòng, lúc cuối phòng thật như lưu thủy hành vân, liên miên bất tuyệt, khiến cho các huynh đệ đều thất sắc, thầm than không hay.

Chớp mắt một cái, giám sư đã chiếu mục quang vào một vị huynh đệ, miệng không nói nhưng tay đã động, chớp mắt đã đọat lấy bí kíp trong tay vị huynh đệ đó. Mọi người lắc đầu thở dài, đều cho rằng vị huynh đệ này quả thật quá bất cẩn. Đáng tiếc..đáng tiếc...

Đáng tiếc nhất là vị huynh đệ đó quả thật không bất cẩn chút nào, sau này y có kể lại: "Ta còn chưa kịp động thủ, ông ta đã phát giác ra rồi, cảm quan linh mẫn kinh khủng".

Mọi người rốt cuộc cũng biết đựơc vị giám sư này kinh khủng cỡ nào. Chỉ trong vòng mười phút đã có trên mười huynh đệ bị loại khỏi vòng chiến, bao nhiêu bí kíp đều lọt vào tay y, cho dù có dùng ngụy kế cỡ nào cũng không qua được pháp nhãn của y.

Lúc này không còn ai dám khinh địch nữa, trong lòng đều thập phần cảnh giác. Các bí kíp lúc này vẫn liên tục được mở ra, có điều đều rất lặng lẽ, chính là đã phát huy toàn bộ công lực của mỗi người. Hơn mười huynh đệ kia cũng không dễ gì bỏ cuộc như vậy, đưa tay vào trong người đã lôi ra không ít bí kíp tàng thư.

Ta tuy không có bí kíp nào, nhưng người ngồi phía sau lại chính là vị huynh đệ đã giúp ta qua môn này hồi học kỳ một. Vị huynh đệ này khe khẽ dùng truyền âm nhập mật, tiếng nho nhỏ như muỗi kêu, dần dần lọt vào tai ta. Tiếng vừa lọt vào tai, tay đã động tức thì, ý tứ tuôn tràn ra giấy thật là thống khóai.

Bấy giờ, giám sư vẫn cứ khinh linh họat động, không hề ngơi nghỉ tý nào. Đến chỗ vị huynh đệ đầu tiên bị tóm lúc nãy, giám sư miệng khẽ nở nụ cười, mục quang chiếu thẳng vào tay trái của y.

Y lúc này cũng biết giám sư đã phát hiện ra bí kíp của mình, lại thấy tay giám sư đã đưa ra, tình thế thập phần hung hiểm.

Lúc này y đột nhiên làm một hành động vượt khỏi sức tưởng tượng của cả phòng, chính là dùng chiêu....năn nỉ. Chỉ thấy ánh mắt của y ôn nhu dào dạt, tình ý liên miên liếc về phía giám sư.

Chiêu năn nỉ này vốn đã thất truyền, từ mười năm nay ta vẫn chưa thấy ai sử dụng qua, không ngờ lần này lại gặp ở đây. Đáng tiếc là chiêu năn nỉ này năm xưa là do một vị nữ tôn sư sáng tạo, hiện giờ lại do một nam nhân sử ra vì vậy có chỗ bất dụng. Giám sư tịnh không động lòng chút nào, đưa tay nắm lấy tay trái y, khẽ sử kình một cái, khiến y vội buông bí kíp ra tức thì.

Lúc đó giám sư nắm lấy một đầu bí kíp, vị huynh đệ đó thấy vậy vội đưa tay trái nắm lấy đầu còn lại của bí kíp, hai người tức thì rơi vào tình thế tỷ thí nội lực.
Nhưng vị huynh đệ đó là gì mà có tư cách so sánh với giám sư kia chứ? Vèo một cái, giám sư đã lôi mạnh đầu kia của bí kíp ra. Lúc này mới thật là bất ngờ, bí kịp bị lôi ra dài cả thước mà vẫn chưa thấy hết, thật đúng với hai câu thơ:

Thiên trường địa cửu hữu thời tận
Bí kíp tàng thư vô tuỵêt kỳ.

Giám sư thu lấy bí kíp, trong ánh mắt cũng không giấu được vẻ tán thưởng. Không ngờ chuyện này lại kích thích chiến ý của ông ta, làm cho ông ta bắt đầu đem hết mười thành công lực ra tru thiên diệt địa.

Lúc này, thời gian chỉ còn một nửa. Bài làm của ta cũng tạm xong một nửa.

Vị huynh đệ ngồi dưới vẫn tiếp tục đọc bài lên trên cho ta. Nhưng nội công của giám sư quả nhiên rất thâm hậu, dù thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu cũng không lọt ra khỏi tai y. Giám sư liền đưa tay chỉ về phía vị huynh đệ đó, rồi lại chỉ vào một bàn phía trên cùng, chính là muốn cách ly ta và vị huynh đệ này.

Vị huynh đệ kia không thể chống cự, đành khăn gói lên trên. Bấy giờ chỗ ngồi đắc địa của ta ban đầu lại trở thành tử địa, hoàn toàn mất liên lạc với xung quanh. Ta lúc đó như Hạng Vũ ở Ô Giang, không còn chi viện, chỉ còn cách trở kiếm tự sát.

Ta bấy giờ nhớ lại Hạng Vũ, xuất hạn đầy mình, đắn đo hồi lâu rồi quyết định đập đầu vào tờ giấy bể sọ chết quách cho rồi. Tình thế này quả thật ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng mà tình cờ liếc mắt sang vị huynh đệ dùng năn nỉ kế khi nãy, lại thấy vị huynh đệ đó vẫn tiếp tục giở bí kíp ra, không hề có chút nản ý nào. Chẵng lẽ vị huynh đệ đó chính là truyền nhân Độc Cô Cầu Bại năm xưa, hiện lấy tên là Độc Cô Cầu ...Thắng, đi khắp thiên hạ nhất định phải tìm ra một trận thắng?

Có điều ý chí kiên cường bất khuất của y đã vực dậy đựơc tinh thần của ta, tuyệt bất đê đầu. Cho dù trong nan cảnh cũng không thể mất đi niềm tin và hy vọng, cho nên ta quyết định không đập đầu vào tờ giấy tự vẫn nữa. Mà im lặng chờ thời.

Thời gian vẫn cứ vô tình như vậy, trôi không ngừng nghỉ. Chỉ còn ba mươi phút, hai mươi phút, rồi mười lăm phút...

Ta không ngừng phát tín hiệu cầu cứu lên phía trên, cuối cùng trời không phụ lòng người, vị huynh đệ kia tuy bị điều lên trên nhưng vẫn còn bí kíp trong tay. Y vừa làm xong liền quay lại, lợi dụng sơ hở của giám sư, phóng bí kíp về phía ta.

Chỉ thấy kình phong rít lên veo véo, bí kíp phóng đi với một lực lượng vượt khỏi sức tưởng tượng của con người, cơ hồ đã sánh ngang với Phi Đao của Tiểu Lý năm xưa, lệ bất hư phát. Ta cũng không chậm trễ, hai ngón tay khẽ bật ra, chính là chiêu Linh Tê Nhất Chỉ của Lục Tiểu Phụng, kẹp lấy bí kíp.

Linh Tê Nhất Chỉ liệu có thể kẹp trúng Tiểu Lý Phi Đao hay không? Đây vốn là một câu hỏi mà rất nhiều danh gia kiếm hiệp từng tự hỏi. Ta cũng rất muốn biết, có điều phản xạ của ta lại không nhanh như Lục Tiểu Phụng, vị huynh đệ kia lại sử lực rất khéo, thành ra bí kíp chưa bị tay ta kẹp trúng thì đã hết lực, rơi xuống chân ta.

Bí kíp lọt vào tay ta cũng giống như kiếm lọt vào tay Tây Môn Xuy Tuyết, chuyện này thì không cần nói làm gì. Có điều vị giám sư kia quyết không phải hạng hồ đồ, thậm chí đủ tư cách lịêt vào thập đại giám sư đương thời. Ta phải làm sao mới che dấu được bộ bí kíp này đây?

May mà kinh nghiệp của ta cũng không thấp, tu vi dùng bí kíp há phải chỉ có mười năm? Lúc ấy ta liền để bí kíp sang tay phải, mượn bút và tư thế đang viết để che dấu, lại dùng tay trái làm nghi binh, chính là để dương đông kích tây như binh pháp Tôn Tử vậy.

Chỉ thấy tay trái ta lúc nắm lúc mở, lúc nhanh lúc chậm, lúc nhu lúc cương, thật như hồ điệp xuyên hoa, quần ma loạn vũ, không có chút sơ hốt nào. Mắt thì dõi theo tay phải, dần dần vừa đọc chữ trong bí kíp, vừa chép ra giấy.

Nhưng bí kíp này bị nội lực của huynh đệ kia làm tả tơi lắm rồi, chữ còn nhỏ hơn cả chữ tiểu triện, thành ra đọc thôi cũng là cả một vấn đề nan giải. Ta lại mất không ít thời gian để tìm xem nên bắt đầu chép từ đâu. Vì vậy thời gian chân chính lúc bắt đầu chép, chỉ còn có năm phút.

Trong năm phút này ta tuyệt đối không ngưng nghỉ, liên tục viết ra như Trường Giang cuộn sóng, chữ nghĩa tuôn ào ạt, tiếc là dù vẫn vẫn chẳng còn kịp nữa, đã đến lúc thu bài.

oOo

Hiện giờ ngay cả ta cũng không biết, bài thi này mình làm tốt hay xấu, hay hay dở, đúng hay sai. Chỉ đành chờ vài ba hôm nữa xem kết quả vậy...
 
Dương ơi
truyện của ông thì ai dám đọc
dài thế
đọc được 1 tí thì nản

Chàng và nàng cùng là bác sĩ và tình cờ gặp nhau trong một hội nghị Y tế. Họ nhanh chóng cảm mến nhau nhưng "tình trong như đã, mặt ngoài còn e...".
Sau buổi hội thảo, hai người rủ nhau đi ăn tối và cuối cùng về phòng riêng của chàng.
Nàng có vẻ như đợi chờ nhưng chàng không để ý, cứ thao thao bất tuyệt độc thoại. Một lát thì chàng sực nhớ ra điều gì đó nên mỉm cười với nàng:
- Anh đoán em là bác sĩ giải phẫu?
- Sao anh biết ?
- Tại vì em rất sạch sẽ, rửa ráy, sát trùng rất cẩn thận trước và sau mỗi việc làm.
Nàng tủm tỉm một lúc rồi hỏi lại:
- Còn em đoán anh là chuyên gia về gây tê ?
- ủa! Sao em đoán tài thế?
- Vì từ tối đến giờ em chả thấy có... chút cảm giác nào hết

=))=))=))=))=))
ngắn gọn
dễ hiểu mà lại vô cùng ý nghĩa=))=))
 
Chuyện là thế này…
Hôm trước có đứa bạn của tớ đi chơi với một cô gái mới quen 3 tháng về khuya... Lại thêm đường về xa xôi, trời mưa to và rất lạnh... bèn ghé vào 1 khách sạn nghỉ tạm. Bạn mình sợ cô gái nghĩ bậy nên tự nhủ: "Em 1 bên, ta 1 bên, mình sẽ để cái gối ôm ở giữa chặn lại, chắc không có gì đâu"...

...

Sáng hôm sau, cô gái tuyên bố chia tay. Bất ngờ quá, bạn mình hỏi: "Anh đã làm gì sai đâu em?" Cô gái chẳng nói chẳng rằng, gọi taxi đi luôn...

Anh bạn của mình ức lắm, đành nhờ tớ hỏi han tình hình. Được cái dễ gần, cô gái mới trả lời: "Anh ấy bảo anh ấy yêu em, mấy sông cũng lội, mấy núi cũng trèo. Vậy mà tối qua có mỗi cái gối ôm, anh ấy cũng không dám trèo qua... như thế thì yêu em gì. Em quyết định chia tay thôi, mặc dù vẫn nhớ anh ấy lắm…".

...

Thế rồi khi hỏi có nhắn nhủ gì cho anh ấy không thì cô gái đưa cho một tờ giấy có bài thơ sau, xin chép lại tặng các bạn luôn:



Làm trai thiết nghĩ phải dê,
Không dê người nói "bê đê" khó xài.
Tính dê phát triển dài dài,
Nhát dê phải chịu những ngày cô đơn.
Lỡ dê con gái giận hờn,
"Anh này dê quá... vô duyên hổng thèm".
Dê phải giữ vững tinh thần,
Trở thành dê chúa cuối cùng có đôi.
Con trai dê phải dê rồi,
Dê không sàm sỡ cho đời thêm tươi.
Hãy dê mặc kệ ai cười,
Cứ dê cố gắng thì trời sẽ thương.
Chẳng dê con gái sẽ buồn,
Dê theo nghệ thuật thẳng đường mà đi!...


Vậy phải chăng con gái bây giờ dê hơn con trai?

Sau khi hoàn tất nhiệm vụ, để hiểu rõ về tình trạng này hiện nay, OnlyU đã gọi điện cho Thông Tấn Xã Con Ve Sầu thì được biết theo kết quả nghiên cứu thì... đúng là con gái dê hơn con trai!? Không muốn tin nhưng sự thật là:

1. Ăn mặc thiếu vải hơn con trai...
200612051126239967.jpg


2. Ra đường toàn thấy con gái ôm con trai...

f_2m_deb5a80.jpg

3. Con gái giả vờ lạnh để ôm con trai...
KinqV-2.jpg

4. Con gái giả vờ sợ để ôm con trai...
ngoton_01.jpg

5.Con gái nghĩ bậy hơn con trai:
tuyetmiennhietdoi1.jpg

Đôi tình nhân đang ngồi trong công viên... Chàng trai đang nghĩ vu vơ...

Cô gái: "Anh đang nghĩ gì đấy, anh yêu?"

Chàng trai: "À, ờ... anh đang nghĩ... nghĩ... giống em"

Cô gái: "Èo, sao anh nghĩ... bậy bạ thế?!!!"
 
Ông Dương này đc :)).
Nếu mà ở đây có tick bài hay thì tôi sẽ tick cho ông đấy :D
 
Nói đến chuyện mua bán chuối, tôi đố quý vị nào không liên tưởng đến chuyện... đối đáp giữa người mua và người bán. Vậy nên xin trích một số đoạn hội thoại trước cửa hàng:

- Này cô, chuối xịn đấy, không phải sờ nắn, lật lên lật xuống nhiều như vậy, làm nhũn hết của người ta.

- Thì cháu cũng phải chọn chứ.

- Nói khí không phải, chắc là cô có chồng rồi?

- Sao bác biết ạ?

- Thì nhìn cách chọn chuối của cô tôi đoán ra ngay thôi.

- Hơ, hơ... Thôi cháu mua nải này, tiền đây ạ!

- Xin mời bác giai tiếp theo, bác chọn nhanh gớm nhẩy? Không như mấy bà mấy cô kia.

- Vâng! Bởi mục đích mua chuối của tôi khác họ.

- Khác thế nào bác?

- À, là tôi mua về để... ăn.

- Gớm, bác cứ đùa! Xin bác 10 ngàn, thối lại 1 ngàn cho câu đùa của bác. Nào, đến lượt cô. Sao chọn chuối mà chọn một tay, còn một tay để sau lưng vậy?

- Dạ, cháu đang cầm quả dưa chuột ấy mà.

- Sao cái cậu đứng sau đỏ hết cả mặt mũi lên vậy?

- ?!

- À, tôi biết rồi, dưa chuột của cô rơi từ đời nào rồi kìa, thôi chọn bằng hai tay đi cho thiên hạ nhờ.

- Vâng, vâng, vâng... Cháu lấy nải này.

- Ơ... sao đi nhanh vậy? Không lấy tiền thừa à? Cái nhà cô này lạ quá. Nào, đến lượt cậu. Ô hay, đứng thẳng lên mà chọn... cứ lom khom như quét nhà là sao vậy hả?

- Vâng... là cũng bởi vì... thẳng!

- Các cô các cậu bây giờ lạ quá, không còn hiểu mô tê gì nữa... Mời các bác mua chuối đi! Giống mới đấy! Chả có gì vừa ngon vừa rẻ bằng chuối đâu các bác ạ!
 
Trước ngày cưới, chàng và nàng ngồi bên nhau mơ màng:


- Thật tuyệt vời! Cuối cùng thì giờ phút anh mong đợi nhất cũng đã tới!


- Em phải ra đi à?


- Không. Thậm chí em đừng bao giờ nghĩ tới điều đó!


- Anh có yêu em không?


- Tất nhiên rồi!


- Anh có phản bội em không?


- Không! Sao em lại có ý nghĩ đó cơ chứ?


- Anh sẽ hôn em chứ?


- Đương nhiên.


- Anh sẽ đánh em chứ?


- Không bao giờ!


- Em có thể tin anh được không?


Sau ngày cưới: Hãy đọc từ dưới lên
 
Tiếp 8-X:
Nhà nọ có 2 vợ chồng và một thằng con nhỏ. Thằng con lúc nào cũng nhằng nhẵng theo mẹ và bao giờ mẹ nó ngủ thì nó cũng mới đi ngủ, bởi vậy hai vợ chồng chẳng “làm ăn” được gì.

Một hôm, lừa cho thằng con ngủ say, chồng mới kéo vợ lại để... Vợ thấy thế liền nói:

- Từ từ, để cho con ngủ say hẳn đã.

Đang trong lúc cao hứng mà bị ngắt quãng như vậy anh chồng liền gắt:

- Nó ngủ say như thằng chết trôi rồi còn biết cái gì nữa.

Vậy là hai vợ chồng “vào cuộc” như chưa hề có mặt thằng con bên cạnh. Tối ngày hôm sau khi cả nhà đang ăn cơm, thằng con ăn hết bát cơm và chìa bát ra xin cơm tiếp, nó nói:

- Mẹ ơi! Cho thằng chết trôi xin bát cơm.

- ??????
 
Một tù nhân nhận được thư của vợ:

- Em định sẽ trồng một vài cây rau ở sau vườn. Theo anh thì khi nào thích hợp để trồng chúng?

Người tù biết rằng cai tù đều đọc tất cả những lá thư gửi vào và ra, anh ta bèn trả lời cho vợ:

- Cho dù em làm gì thì cũng chớ có đụng vào cái vườn sau nhé! Chỗ đó anh đã giấu tất cả các món đồ chôm được.

Một tuần sau, anh ta nhận được một lá thư khác của vợ:

- Anh sẽ không tin được những chuyện gì đã xảy ra ở nhà mình đâu! Có mấy người đã tới nhà ta với cuốc xẻng và họ đã bới tung cả cái vườn sau nhà lên.

Anh chàng bèn viết thư hồi âm:

- Em yêu, vườn tược đã được cày xới xong, đây chính là thời điểm thích hợp nhất để em trồng rau đấy!

- ????
Ko thể đỡ đc ông chồng :))=))
 
Back
Bên trên