01-04...ngày... ngày... mở lòng...

Hé hé để tớ kể nhé :
8 h sáng mò đi từ nhà (cả nhà ngủ chưa ai dậy,mình phải lén lút mở cửa ko gây tiếng động).Đến trường ko có ma nào nên mò đến nhà Minh Mốc 1 mình. Trên đường đi gặp Trang Oẹ và em Chi_m đang đi ngược lại (nói thêm 1 chút là tớ ko đi ngược chiều:D). Lúc sau lại thấy Hoàng Minh đi ra (may quá,ko phải tìm nhà).Về nhà thì có Kiên,Diệu rùi. Lũ con gái ngồi giúp Minh cắt dán giấy để "bịt kín" cái phòng bé tí nhiều ánh sáng của nó. (tèn ten :)) ). Vừa làm mọi người vừa nói 1 số chuyện rất chi là ....hehe. Khoảng gần 1 tiếng sau thì Loan,Nhung,Mèo,Phượng kéo đến (trông Loan và Nhung mặt đỏ au vì tức :D ).Có 1 chi tiết lãng mạn là Phượng cầm 1 bông hoa hồng bạch đến gần và trao cho Minh :)
1 lúc sau là Dũng và Huy đến. He, mọi người chơi trò đứng trên 1 tờ báo. (do fe mình nhiều người nhỏ nhắn xinh xắn nên dĩ nhiên là thắng :D). Ehem`, Uh,tiếp theo là ra sân ngồi chơi. Cái sân thượng nhà Minh phải nói la lãng mạn hết sức. Có tầm nhìn rộng, trên sân mắc 1 cái võng hay lắm.Chỉ thắc mắc là ngoài những thứ romantique ra thì trên sân thượng nhà Minh còn có mấy quả tạ... (!!! :D )
Đến khoảng 11 h Kiên đi xem đá bóng. Mọi người dọn cơm chuẩn bị ăn nhưng nghĩ đến Kiên và Sư tổ nên chỉ dám ngồi dưa chuột và gặm bánh mì ko. Hic hic.
Sau bữa cơm là trò bói chén của chị em.Ui, không khí linh thiêng khói hương nghi ngút cùng những kẻ cuồng tín ngồi lầm rầm cầu khấn. Nhưng mà chẳng hiểu sao gọi mãi mà thầy ko lên.Chắc giờ đấy mới ăn cơm xong nên thầy còn bận ngủ trưa. Hehe,mà có khi sư tổ nói cũng đúng. "bọn nó ngồi trong kia chắc chết ngạt vì mùi hương với nến rồi":D :D :D
Thôi Huy ơi, để lần sau có dịp thì gọi thầy lại lần nữa nhé ;)
Hic, định tiếp tục đi bói ở Mã mây nhưng mà mọi người chơi trò hắt nước linh tinh,mọi nhỉ) ướt toàn bộ (cả những chỗ được ướt và ko được ướt :(( ) nên còn đi đâu được nữa. hehe, còn ý định của Chi chụp cho Hoàng Minh 1 kiểu "để đời" cũng ko được vì Minh trốn kĩ quá :D Tíếc thật....Nhưng bù lại có cảnh sư tổ đang "làm gì" Nhung .Mọi người chờ xem nhé.. :p
Thiếu Lynh,CChung, Đồng Hoàng, LN, LG. Buổi hôm đó nói chung là vui.Lâu rồi mới được tụ tập mà. Thôi thì hẹn lần sau đi đủ ;)
 
Chết Minh ơi, mai SN mày, chúc mừng SN nhé !
 
Đi đâu hết rồi Heo Mọi ơi ?? post bài tiếp đi nào!!!
Ừ, chắc dạo này cũng bận hả ? thôi để sau đi!
Yêu mọi người lắm!! :x ;)
 
là lá la ... Merry Christmas to Heomoi
Mọi người thi học kì cho tốt xong rồi đi chơi cho nó đỡ lăn tăn nhé.
 
Đêm nay Noel , mọi người vẫn đang ôn bài để tập trung thi học kỳ và thi vòng 2 QG ???
cám ơn vì tất cả....Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ !!! thật ấm áp nhé...
nhớ mọi người quá...
nhớ lắm...
cố gắng để topic đừng rơi vào trang sau nhé !
 
Tèn tén ten !!! Merry X-Mas Noel này vui hơn mọi năm nhỉ?

Cảm ơn Q Chi. Trang, Nhung, TQ ..... (và tất cả mọi người :x)

Chúc thi HK và thi vòng 2 HSG thật tốt ;)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Cảm ơn Dung, Lynh, Quế Chi, Nhung xì vì mấy tấm card!
Cảm ơn Minh Tú vì mấy cái kẹo! Ngon thật!
Cảm ơn Quân vì bản nhạc. Tuyệt lắm!
Cảm ơn tất cả vì một đêm Giáng Sinh rất ấm! Nếu không có mọi người chắc Minh sẽ buồn lắm...vì đêm Giáng Sinh năm nay thật vô vị...và cô độc...
 
hix, HM ơi, chưa đưa card noel cho mọi người vì chưa viết gì cả :((, xấu hổ quá. Nhưng ko sao, năm mới hẵn chưa đến mà. Mọi người nhận card của tớ sau nhé :p

anyway, Happy Holidays :x
 
-anh Việt - anh Việt -
phi lý- phi lý -phi lý-phi lý-phi lý-phi lý-phi lý-phi lý-phi lý-phi lý
tôi không giải thích nổi-tôi giải thích nổi-tôi không giải thích nổi - tôi giải thích nổi
tôi hiều-tôi không hiểu gì-tôi hiểu-tôi không hiểu gì
tôi muốn nhìn ngắm-tôi muốn mù lòa-tôi muốn nhìn ngắm-tôi muốn mù lòa-tôi muốn nhìn ngắm
tại sao ? - tại vì...-tại sao ?-tại vì...-tại sao ?-tại vì...-tại sao?-tại vì...
Việt-Việt-Việt-Việt-Việt-Việt-Việt
cái đầu đầy mây-trời mưa -cái đầu đầy mây-trời mưa-cái đầu đầy mây-trời mưa
 
"Tôi thấy em đáng thương" - Việt nói vậy với em hả. Chị cũng thấy vậy :(. Em đừng tự hành hạ mình thế đi........
 
Anh nói thế thật à ? nói bao giờ nhỉ ? khổ.. lẩn thẩn quá.. xin lỗi!
 
Hơ hơ, thấy buồn quá, cách đây một tuần tui chẳng có khái niệm gì về đại hội HAO cả, bây giờ thấy mấy con heo nó đi tui mới biết. Bây giờ thì hết giấy mời rồi. Ban đầu cũng không muốn đi lắm, nhưng rút cục vẫn muốn đi để còn cổ vũ cho những người đứng trên sân khấu, mà chí ít là đi để còn ăn, hê hê. Thôi, tối hôm đấy ở nhà cầu kinh cho đỡ uất hận vậy. Lần gần đây nhất tui vào diễn đàn, tui thấy mọi người mới viết được hơn 20 trang, thế mà bây giờ đã gần bẩy chục trang, kinh hãi, kinh hãi. Đầu tiên xin lỗi các heo vì cả Noel và Tết dương lịch tui chẳng có cái thiệp quái nào cho mọi người cả, chưa nói gì đến quà (lưu ý mọi người, cái mà người ta đem đi tặng nhau hình như gọi là thiệp chứ không phải thiếp, và hình như thiệp là cái để mừng, còn thiếp là cái để mời, thiếp cưới chẳng hạn). Ờ tại vì dạo đấy thấy oải quá, chẳng có cảm hứng sáng tạo gì cả, và những lúc trong túi không có tiền thì luôn cảm thấy mấy trò quà cáp thật phù phiếm. Ôi tự nhiên lại thấy chán chán, tiếc quá, giá như có giấy mời đi Ngày về có phải tốt không, để còn đi cổ vũ ngườì đứng trên sân khấu, và chí ít là để đi ăn. Hừ. Thôi đành vậy, ờ nhưng mà nếu ai có giấy mời mà đúng chiều Chủ nhật bị ốm thì cho tui nhé (cảm ơn trước), phải đi để còn cổ vũ người đứng trên sân khấu. A ha, tuần này có thi thử đại học ở Lương Thế Vinh đấy, có ai đi không? Đi thi thử xem sức mình đến đâu. Mà đi làm gì, ở nhà cho khỏe.
Tui nhớ hình như đây là bài thứ 16 của tui thì phải, hình như thế, mình viết ít thật, nhưng không sao.
Nhân đây xin chúc mọi người Giáng Sinh An Lành, a ha, mà hình như Giáng Sinh qua được hơn tuần rồi thì phải, mà Tết dương lịch cũng được mấy ngày rồi, thôi thế chúc mọi người sang năm con ngựa khoẻ như ngựa, cười như ngựa, chạy xô (ôn thi) như ngựa, ai có dự định gì thì cố mà thực hiện, tui không chúc thành công đâu (cái đó là tùy mọi người làm ăn thế nào), tui chỉ chúc may mắn thôi, may mắn nhiều nhiều (như ngựa).
Hơ, liệu đầu năm tui có may mắn nhặt được cái giấy mời Ngày về nào không nhỉ, tất nhiên là trước Chủ nhật này, để còn đi cổ vũ cho người đứng trên sân khấu.
Vậy thôi, hoa cả mắt rồi, chúc vui, chào thân ái và quyết thắng.
Hơ, buồn vì cái sự buồn của kẻ khác, chúc vui.
 
anh Việt , anh chả nói gì, chỉ tại em bị hâm....ghi lung tung...chi Ngân hiểu nhầm...nhưng co gì quan trọng đâu...chị Ngân vẫn cười và em vẫn yêu chị , phải không...
Xin lỗi , lỗi tại em.
 
Hôm qua, cái lọ thuỷ tinh “đựng niềm vui” vỡ tan … vỡ tan …
MớI chỉ có 4 ngôi sao nhỏ cho một năm mớI vừa đến, chỉ có 4 niềm vui rất bé sau nhiều ngày u ám, và tất cả vỡ tan chỉ sau một ngày. TạI sao ????
TạI sao phảI có quá nhiều nỗI buồn, quá nhiều sự băn khoăn ?????????
Tôi - ngườI không biết tìm đến vớI những niềm vui, hay là tôi - ngườI không thể có niềm vui.
Có lẽ mày nói đúng Lynh ạ, tao … có lẽ chưa ổn định. Làm sao mà ổn định được …
Tôi muốn khóc, tôi muốn thét lên – và vỡ tung – và tất cả, biến mất.
Tôi muốn tìm ai đó, nhưng ai? ai mớI được chứ? chẳng có ai cả, chẳng hề có ai cả.
Tôi hi vọng, để rồI không lâu sau thất vọng – quá ảo tưởng.
Tôi cườI, và rồI tôi khóc.
Tôi nhìn vào gương, nhưng rồi tôi không thấy TÔI.
những mảnh thuỷ tinh vỡ
những niềm vui lăn lóc trên đất
những nỗI buồn trào ra
không có giọt nước mắt nào?
 
Đau cả đầu, chán lắm! Chán một vài thứ, và chán một vài người!
 
Tôi chẳng kêu ca thì thôi...
Mọi người có cười cho tôi nhờ không nào ?
Đấm chết cả lũ giờ....
 
mọi người thử đọc cái này xem.
cũng hay, gọi là thư thái cuối tuần.
Cô bé chơi cờ?

Gọi là cô bé chơi cờ hay cô gái chơi cờ hay người đàn bà chơi cờ?
Tin tôi đi, mỗi người có kiểu chơi cờ riêng, rất khác nhau.

Cờ ở đây là cờ tướng; có tướng, có sĩ, có tịnh, có xe, có pháo, có mã, có rất nhiều tốt. Con tịnh ở đây đúng ra gọi là tượng, là con voi nhưng tôi thích gọi là con tịnh - như thể chay tịnh. Con sĩ, đôi khi để che mặt thì tất nhiên vẫn là sĩ rồi, và người ta có câu “Cờ mất sĩ như đĩ mất váy”.

Chơi ở đây tất nhiên khác với làm, chơi là một thú vui, để cho người ta vui thôi, chẳng để làm gì khác hơn cả.

1. Khai cuộc

Em có lối khai cuộc thẳng thắn, không úp mở - kiểu của một cô bé được nuông chiều. “Đến nhà em chơi đi. Hôm nay bố mẹ em đi vắng”.
Trên chiếc đi văng da ở phòng khách, em bống nhiên thụ động, phòng thủ là chính, khác hẳn lối chơi bạo dạn mọi khi. “Lên tịnh, lên sĩ”.
“Thế là thế nào?”. Tôi tự hỏi mình và bỗng nhiên cũng trở nên thụ động, phòng thủ. “Thế là thế nào?”. Tôi bỗng nhiên chỉ nhớ được mỗi câu trong bài Đánh cờ nổi tiếng của Hồ Xuân Hương “Thiếp thấy bí vội vàng ngểnh sĩ”

“Đến nhà em chơi đi. Hôm nay bố mẹ em đi vắng”. Ngay từ khi khai cuộc em đã mất với tôi một con sĩ. Trên chiếc đi văng da ở phòng khách, cúc áo ngực em bỗng nhiên bật tung.

“Tắt điện thoại di động đi anh, đang chơi hay thì lại tít tít, khó chịu lắm”. Trong mắt em ánh lên một tia đau khổ, cam chịu. Tôi ăn thêm của em một con sĩ. Em chống cự yếu ớt. “Đừng anh”

2. Trung cuộc.

Khai cuộc đã thế, trung cuộc như chẳng còn gì để nói nữa. Tôi tấn công ráo riết, nhiều lần chiếu nhưng chưa hết cờ. Em thở dồn dập. Em chống cự dai dẳng. “Lên tịnh, xuống tịnh”.

Em là đối thủ của tôi? Không phải thế, cuộc cờ này ta chỉ mượn như một cái cớ, để cùng nhau làm gì đó, để nói với nhau điều gì đó.

Em được dạy là đàn ông chỉ muốn Điều Đó, mục đích cuối cùng của đàn ông bao giờ cũng là Điều Đó – là Chiến Thắng. Nhưng em cũng biết là đàn ông rất sợ bị từ chối, rất sợ bị thua cuộc.

Nhưng tại sao em lại là đối thủ của tôi? Người với người là bạn, người với người sống để yêu nhau cơ mà?

Cuộc cờ rành rẽ với luật chơi của nó.

3. Tàn cuộc.

Người ta bảo “Cờ ngoài, bài trong”, những người trong cuộc cờ thường không thể tỉnh táo. Đắm mình vào cuộc cờ một hồi lâu, tôi mới hơi tĩnh trí lại được để thầm điểm lại quân của mình: còn tướng, còn sĩ, còn xe, còn tốt.
Bên em còn tướng, còn mã – hai mã, còn tốt.

Thật ra là còn lại những gì? Tôi còn sĩ hay không còn sĩ? Còn sĩ hay không còn sĩ? Mà thật ra còn sĩ hay không còn sĩ trong thế cờ này có ý nghĩa gì?
Thật ra là còn lại những gì? Mặt em đỏ bừng, em như tránh nhìn vào mắt tôi.

Trong một cuộc cờ dằng dai mà chắc chắn tôi là người chiến thắng, nhân bản nhất là đề nghị hoà.
Khi chấp nhận chơi cờ với em, tôi đã chấp nhận một sự mạo hiểm, thắng cũng chẳng vẻ vang gì mà thua thì nhục nhã.

Một gã tóc đã có sợi bạc và một cô bé vừa tròn mười tám tuổi bên bàn cờ, trò chơi đã có từ hàng ngàn năm nay và thực ra là để dành cho những người nhiều tuổi.

Bàn cờ với những ô vuông lạnh lùng của nó vẫn cuốn hút, đam mê.

Moscow 30/12/2003

nguồn http://www.tathy.com/thanglong/topic.asp?TOPIC_ID=4187
 
lâu lắm không post bài, mọi người vẫn thế .
cười cái đi. khiếp! (đừng làm tớ sợ)
thôi, đêm nay ngủ ngon nhé.
 
Back
Bên trên