MọI ngườI học Văn đến đâu rồI? “Vợ nhặt”? Chắc là chưa hẳn …
Ai cũng bàn chuyện tương lai, chuyện chồng con, chuyện cướI xin, chuyện vui vẻ . Hà, vui
Đọc một lúc mớI nhớ ra rằng thì là hôm qua mình cũng mơ (hôm qua tao cũng mơ Lynh ạ, mày giảI nó ra được không, “vĩ nhân” - :x chụt ). Mơ thấy mọI ngườI (vô phép mấy bạn con trai) đều mặc váy cướI, lớp mình, (tiếc là lạI không thấy Heo nào) , ai nấy xinh dã man, tươi dã man. Vừa tan học ra (hình như là học thầy Tôn
) đã xúng xính váy trắng, áo trắng, có điều tìm mãi không thấy khăn voan trắng đâu cả. Trước khi làm lễ thì phảI, con bạn cũ rủ đi ăn, lấy chồng hay đi ăn? đi ăn hơn, thế là đi ăn. Ăn chưa xong thì tỉnh (tham thì thâm muh), thế là hết cướI vớI xin … vẫn không thấy khăn voan đâu cả … vẫn chưa biết chồng mình – chú rể - mặt mũi tròn méo ra làm sao, quần áo như thế nào … chồng ơi là chồng …
Sáng ra ngồI nghĩ mãi xem chồng, nếu đêm hôm qua không mảI đi ăn ( tham thì thâm muh
( ), thì sẽ là ai? là ai nhỉ? ( chắc không phảI Trang )
Chủ nhật sau đến nhà Hoàng Minh, tớ đang tưởng tượng sẽ tổ chức đám cướI (chui và chính thức) cho bao nhiêu đôi đây
– có lẽ hợp nhất mình làm cha cố …
Weißt du dass ich dich sehr liebe? (nein) :-s … đi tu thôi …
Đến đông đủ nhá, đến đông đủ đi, cố gắng ( cả Nhung nữa ) gần nhau, giảI quyết vấn đề bức bốI “khó nói chuyện” ( khốn nạn thật, Chi ạ) .
CướI nhau đi … ( hơ hơ, mơ hay thực đây) 8-}